Chương 19: Tết đến rồi (1)
Sáng mùng 1 Tết, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng tràn vào phòng qua những khe cửa sổ, khiến không gian trở nên ấm áp và trong lành. Lingling và Orm đã thức dậy từ sớm, chuẩn bị cho một ngày lễ vui vẻ và đầy ý nghĩa.
Mỗi năm vào sáng mùng 1, nhóm bạn thân của Ling đều tổ chức cuộc gọi video để chúc Tết và trò chuyện, đặc biệt là Faye và Namtan, những người luôn lo lắng cho Ling khi cô ở ký túc xá một mình. Năm nay, cuộc gọi còn có sự tham gia của Yoko và Film nữa, khiến không khí cuộc trò chuyện càng thêm phần náo nhiệt.
Lingling mỉm cười khi nhận cuộc gọi từ nhóm, chào hỏi họ
"Chúc mừng năm mới mọi người!"
Faye và Namtan đều vui vẻ đáp lại, nhưng ngay khi nhìn thấy khung cảnh phía sau Ling, họ đều ngỡ ngàng. Không phải ký túc xá quen thuộc mà là một không gian khác, có vẻ như Ling đang ở đâu đó khác biệt. Họ nhìn nhau, vừa định mở miệng hỏi, thì đột nhiên Orm ló đầu vào màn hình điện thoại, khiến mọi người bất ngờ.
"Ơ... Orm?"
Faye và Namtan đồng thanh, không khỏi ngạc nhiên
"Sao Lingling ở cùng em, đừng nói là hai người ra mắt luôn rồi nhé?"
Họ há hốc miệng nhìn vào màn hình, cố gắng không để lộ sự trêu chọc trong giọng nói.
Orm cười nhẹ, đưa tay vẫy chào mọi người
"Chúc mừng năm mới mọi người!"
Mọi người ngay lập tức nhận ra, không còn nghi ngờ gì nữa. Đôi mắt sáng ngời của Faye lấp lánh, cô vội vàng lên tiếng trêu ghẹo
"Này, hóa ra ở cùng nhau thật? Cứ tưởng Lingling sẽ một mình trong ký túc xá cơ. Chúng ta lo thừa rồi Namtan"
Namtan thì thầm thêm một câu
"Lingling, cậu đã giấu chúng mình"
Lingling cảm thấy mặt mình đỏ lên, cười gượng một chút rồi giải thích
"Cũng không phải là giấu gì đâu, năm nay tôi không ở ký túc nữa mà... Năm mới mà, có cơ hội được cùng gia đình mới đón Tết."
Yoko và Film cũng cười vui vẻ, cảm thấy hào hứng vì biết được bí mật này. Yoko nhẹ nhàng trêu
"Tiến triển quá nhanh, quá nhanh"
Film thì thêm vào
"Mừng cho bạn chúng ta"
Lingling chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng, cảm nhận được sự ấm áp từ tình bạn của họ. Tuy không nói rõ ràng nhưng cô cảm thấy sự vui mừng của nhóm bạn. Thật ra cô luôn biết Faye và Namtan lo lắng cho mình, nhưng giờ thì cô có Orm rồi.
Cuộc gọi kết thúc sau một lúc tán gẫu và chúc Tết vui vẻ. Lingling và Orm cũng chào tạm biệt nhóm bạn rồi bước ra khỏi phòng, xuống cầu thang để gia nhập không khí vui tươi ở dưới nhà.
Khi bước vào phòng khách, không khí rộn ràng và náo nhiệt của những người thân khiến Lingling cảm thấy ấm lòng. Một vài vị họ hàng đã có mặt, cùng nhau chúc Tết và trao đổi những lời chúc phúc. Những đứa trẻ con của các dì chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười vang vọng khắp ngôi nhà, khiến không gian thêm phần sống động.
Mọi người đang cùng nhau trao đổi những lời chúc, thưởng thức những món ăn ngon và chuẩn bị cho những buổi gặp gỡ gia đình tiếp theo. Lingling đứng nhìn, cảm nhận niềm hạnh phúc ấm áp bao quanh. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày Tết đầy đủ như vậy, được đón Tết trong một gia đình có đầy ắp tình yêu thương, với những người luôn quan tâm và yêu quý cô.
Ánh mắt của Orm lướt qua cô, rồi cả hai cùng mỉm cười. Mặc dù là những ngày đầu tiên ở bên nhau trong mối quan hệ mới, nhưng cả Ling và Orm đều hiểu rằng đây là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc sống của họ. Cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp, không chỉ từ gia đình mà còn từ chính sự kết nối giữa họ.
Giờ đây, Tết này sẽ không còn cô đơn nữa, Lingling nghĩ, ánh mắt cô lấp lánh hạnh phúc.
Không khí mùng 1 Tết thật rộn ràng và náo nhiệt. Trong sân nhà Orm, những cây quất trĩu quả vàng óng được trang trí thêm vài phong bao lì xì đỏ, tạo điểm nhấn đầy sắc xuân. Mấy đứa nhỏ con các dì mặc áo dài chạy tung tăng, tiếng cười đùa vang vọng khắp sân.
Trên bàn khách là khay bánh mứt đủ loại, từ mứt dừa trắng thơm ngọt ngào cho đến mứt gừng cay nồng ấm lòng. Ấm trà nóng nghi ngút khói, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của lá trà tươi mới hái. Bên ngoài, gió xuân se lạnh lướt qua nhẹ nhàng, làm lay động những dải lụa đỏ treo trước hiên nhà.
Người lớn thì ngồi quây quần bên nhau, nhấp ngụm trà rồi trao nhau những lời chúc tốt lành đầu năm mới. Ai nấy đều mặc quần áo mới, rạng rỡ với những nụ cười thường trực trên môi.
Không khí xuân tràn ngập khắp mọi nơi, khiến Ling cảm nhận rõ sự khác biệt so với những cái Tết cô từng trải qua. Ở đây không chỉ có tiếng cười, mà còn có sự đầm ấm, thân thuộc – thứ mà cô đã mất đi từ lâu. Nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều vui vẻ, lòng Ling cũng dâng lên một cảm giác khó tả – vừa ấm áp, vừa bình yên.
Orm đứng cạnh Ling, khẽ nghiêng đầu thì thầm:
"Lingling, cảm giác thế nào? Ở đây vui hơn trong ký túc chứ?"
Ling cười, ánh mắt lấp lánh như ánh nắng xuân:
"Rất vui, và... chị cảm thấy như mình thực sự thuộc về nơi này."
Mẹ Koy nhìn thấy Ling và Orm xuống, liền mỉm cười bảo
"Lại đây, chúc Tết các bác đi nào!"
Ling khẽ liếc sang Orm. Cô hơi lúng túng nhưng nhanh chóng làm theo. Orm chắp tay chúc Tết rất lưu loát:
"Con chúc các bác năm mới dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý!"
Ling cũng chắp tay, hơi ngại ngùng nhưng giọng nói vẫn rõ ràng:
"Con chúc các bác một năm mới nhiều niềm vui và bình an ạ!"
Các bác họ hàng cười vui vẻ, có người còn trêu đùa:
"Chà, lần này Orm dẫn bạn về ra mắt à? Trông hai đứa đẹp đôi quá đấy!"
Câu nói khiến Ling đỏ mặt, còn Orm thì chỉ biết cười gượng. Mẹ Koy nhanh chóng lên tiếng gỡ rối:
"Bạn Orm học giỏi lắm, luôn đứng top đầu đấy các bác!"
Trước khi mọi người kịp ngồi xuống dùng trà, các dì cậu đã thay phiên nhau chúc Tết Orm, vừa là lời chúc đầu năm, vừa là lời nhắc nhở quen thuộc mỗi dịp xuân về. Một vài cậu vẫn còn khá bảo thủ, tuy lời nói có vẻ thiện ý nhưng vẫn ẩn ý rõ ràng:
"Orm à, năm mới rồi, lo mà học cho tốt, sau này ra trường kiếm việc ổn định, rồi cưới chồng tử tế, ba mẹ con cũng yên tâm hơn."
Nghe thấy vậy, mẹ Koy lập tức lên tiếng cười xòa, vừa đỡ lời cho Orm, vừa nói khéo một cách tinh tế
"Thì con gái tôi từ trước tới giờ chỉ lo học thôi, mà giờ cũng có người kề cạnh giúp đỡ rồi, chẳng lo thiếu người chăm sóc đâu."
Orm đứng bên cạnh, không chút bối rối hay khó chịu trước những lời nhắc nhở ấy. Thay vào đó, cô nắm lấy tay Ling một cách tự nhiên, khoác nhẹ như một hành động quen thuộc. Ánh mắt cô điềm tĩnh, nhưng lại vô cùng dứt khoát, như muốn nói với tất cả mọi người rằng: "Người cháu muốn cưới đang ở đây."
Ling hơi bất ngờ khi Orm nắm tay mình giữa đông đủ họ hàng, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Orm, cô cũng mỉm cười, khẽ siết tay Orm như một cách đáp lại. Mẹ Koy nhìn thấy cảnh ấy, lòng thầm vui nhưng không nói thêm gì. Bà hiểu rằng hạnh phúc của con gái mình chẳng cần bất kỳ sự khẳng định nào khác ngoài chính ánh mắt và hành động mà Orm đang thể hiện lúc này.
Một vài người họ hàng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng lờ đi, không ai nói thêm điều gì, bởi không khí ngày đầu năm mới vẫn quan trọng hơn tất cả. Cả nhà cùng nâng ly trà, trao nhau những lời chúc bình an, tài lộc và một năm mới thuận buồm xuôi gió.
Trong khoảnh khắc ấy, Ling cảm nhận rõ ràng rằng dù có vài ánh mắt dò xét hay những lời ẩn ý không mấy thoải mái, thì ở đây, cô vẫn được yêu thương và chấp nhận bởi những người thực sự quan trọng – mẹ Koy và Orm.
Đến trưa, sau khi dùng cơm cùng gia đình, ba mẹ Orm dẫn cả hai đi chúc Tết các nhà họ hàng thân thiết. Ling cảm thấy vô cùng ấm áp khi lần đầu tiên cô được trải nghiệm không khí Tết đúng nghĩa – có gia đình, có người thân yêu bên cạnh.
Buổi chiều, khi về đến nhà, mẹ Koy ngồi pha trà trong khi Ling và Orm phụ dọn dẹp. Những vị họ hàng cuối cùng ra về trong tiếng chúc nhau may mắn đầu năm.
...
Sau một ngày dài đón tiếp họ hàng, tiếng cười nói rôm rả cũng dần lắng xuống khi trời tối. Cả nhà quây quần bên mâm cơm đơn giản nhưng đầm ấm, chỉ gồm những món còn lại từ buổi trưa. Mẹ Koy vẫn vui vẻ sắp xếp từng món ăn, ba Orm rót thêm trà vào ly của mọi người, Art nghịch đũa, cố giấu đi vẻ mệt mỏi sau một ngày chạy nhảy cùng đám trẻ trong xóm.
Bên ngoài, gió đêm khẽ lay những tán cây mai vàng trước sân, mang theo không khí lành lạnh dễ chịu. Trong căn nhà nhỏ nhưng ấm áp, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên mâm cơm, soi rõ những nụ cười trên khuôn mặt của mỗi người. Chẳng cần câu chuyện gì quá lớn lao, chỉ vài ba câu bông đùa của Art và những lời hỏi han quan tâm từ ba mẹ cũng đủ làm không gian thêm ấm cúng.
Ling nhìn quanh bàn ăn, thấy mọi thứ thật bình yên. Cô khẽ cúi đầu, giấu đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Đây là điều cô hằng mong ước – một gia đình, những khoảnh khắc quây quần giản dị như thế này.
Trở về phòng, Ling và Orm nhanh chóng thu dọn chăn gối để chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài. Sau khi tắt đèn, Ling chui vào chăn, khẽ kéo Orm lại gần rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô. Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió ngoài cửa sổ và hơi thở đều đặn của hai người.
Orm khẽ hỏi
"Sao vậy? Hôm nay trông chị có vẻ suy tư."
Ling im lặng một lúc rồi khẽ thì thầm, giọng có chút nghèn nghẹn
"Thật ra... những gì em mong chờ ở một gia đình cũng chỉ có thế này thôi. Một bữa cơm, vài câu chuyện, một chút bình yên. Từ khi ba mẹ mất, em đã quên cảm giác ấy rồi. Nhưng hôm nay, ở đây, em thấy như mình được sống lại trong giấc mơ đó."
Orm nghe vậy thì không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Ling hơn, như muốn dùng sự ấm áp của mình xua tan đi nỗi cô đơn trong lòng người con gái cô yêu.
"Vậy thì từ giờ, đây sẽ luôn là gia đình của em, có ba mẹ, có Art và... có cả chị nữa."
Ling nghe xong, không kìm được nụ cười, khẽ rúc vào ngực Orm, tận hưởng từng giây phút dịu dàng ấy. Những nỗi cô đơn ngày nào dường như tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc giản đơn trong khoảnh khắc họ ôm nhau dưới lớp chăn ấm áp, cùng thủ thỉ về những điều nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa vô cùng.
Hôm nay, Ling nhận ra rằng, với Orm bên cạnh, cô đã không còn lẻ loi nữa. Chỉ mong khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Trong không gian yên tĩnh, khi cả hai đang chìm trong hơi ấm của nhau, Orm đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng nhỏ nhẹ:
"Chị có thể kể cho em nghe về gia đình của chị được không?"
Ling hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất chợt ấy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng, đầy quan tâm của Orm trong bóng tối mờ nhạt, thầm nghĩ rằng từ khi cả hai quen biết nhau, cô cũng chưa từng kể về chuyện bản thân quá nhiều cho Orm nghe, chỉ có cô là biết mọi điều về Orm, như thế cũng không công bằng với Orm, lấy hết can đảm Lingling khẽ gật đầu. Cô ngả đầu lên vai Orm, giọng nói có chút trầm buồn nhưng không kém phần ấm áp:
"Gia đình chị trước đây rất hạnh phúc. Ba mẹ đều là những người rất yêu thương chị. Ba thích kể những câu chuyện cũ, mẹ thì luôn nấu những món ăn ngon vào mỗi dịp lễ Tết. Mỗi năm khi đến Tết, nhà chị cũng rộn ràng như nhà em hôm nay vậy. Có khi còn vui hơn nữa..."
Giọng Ling nhỏ dần, như thể những ký ức ấy hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô. Orm siết nhẹ tay Ling, không muốn cô chìm quá sâu vào nỗi buồn. Ling khẽ mỉm cười rồi tiếp tục:
"Nhưng rồi... khi chị vào năm nhất đại học, tai nạn bất ngờ đã cướp đi cả ba và mẹ. Chỉ trong một đêm, tất cả mọi thứ thay đổi. Chị không còn gia đình nữa. Từ đó chị phải làm nhiều việc để kiếm tiền học tiếp vì ba mẹ luôn muốn chị ăn học tới nơi tới chốn, dòng họ trước đây vì tranh chấp tài sản của ông nội chị với nhau nên cũng mối quan hệ giữa anh em trong nhà cũng rạn nứt. Từ đó chị cũng chuyển hẳn vào kí túc xá để sống, khi giỗ ba mẹ hoặc các dịp đặc biệt chị mới trở về thắp hương, nhà cửa thì chị có thuê một cô người quen của ba mẹ chị trước đây mỗi tuần ghé sang dọn dẹp"
Nghe đến đây, Orm không kìm được, nhẹ nhàng xoay người ôm chặt Ling vào lòng.
"Không sao cả giờ đây chị đã có em rồi. Và ba mẹ em cũng thương chị nữa. Chị sẽ không bao giờ cô đơn đâu."
Ling rúc mặt vào vai Orm, cố giấu đi những giọt nước mắt vừa trực trào. Cô không khóc vì buồn, mà khóc vì hạnh phúc – vì cảm giác được yêu thương, được chấp nhận sau bao năm cô đơn.
"Ừm... chị biết. Nên chị rất trân trọng. Cảm ơn em, Orm..."
Orm khẽ vỗ nhẹ lưng Ling, cả hai chìm trong sự im lặng ấm áp, nơi chẳng cần thêm lời nói nào mà vẫn thấu hiểu trọn vẹn cảm xúc của nhau. Đêm mùng 1 ấy, dưới ánh trăng hiền hòa ngoài khung cửa sổ, có hai con người lặng lẽ ôm nhau, cùng sưởi ấm những khoảng trống trong lòng bằng tình yêu dịu dàng, chân thành nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro