Chương 21: Trở về kí túc
Không khí cuối kỳ nghỉ Tết, khi những ngày vui vẻ dần trôi qua. Mùng 5 Tết, cả gia đình Koy lại chuẩn bị cho hành trình trở lại Bangkok. Thời gian trôi nhanh quá, Ling và Orm đều cảm thấy có chút lưu luyến, không muốn xa nhau trong những ngày đặc biệt này. Tuy nhiên, công việc và học hành cũng không thể trì hoãn, và Ling đã phải lên kế hoạch trở lại sớm để tiếp tục công việc thực tập.
Sáng sớm, khi cả hai chuẩn bị rời đi, Mẹ Koy đã vội vàng vào bếp, cẩn thận gói ghém đủ thứ đồ ăn ngon để mang lên Bangkok. Bà biết rằng chuyến đi dài và khối lượng công việc học tập của cả hai sẽ rất nặng nề, nên không quên chuẩn bị những món ăn để họ có thể cảm nhận được sự chăm sóc, yêu thương từ gia đình dù xa nhà.
"Cái này là cơm nắm cuộn cá, đừng quên ăn nhé. Và đây là mứt dừa nhà làm, ngon lắm đó!"
Mẹ Koy vừa nói vừa đưa từng hộp đồ ăn đầy ắp vào tay Ling và Orm.
Ling nhìn mẹ Koy, cảm động vô cùng. Cô cảm thấy như mọi thứ không thay đổi, vẫn luôn có sự quan tâm, yêu thương từ gia đình, dù có đi đâu, làm gì. Orm đứng cạnh cũng cảm thấy ấm lòng, một phần vì sự chăm sóc tận tình của mẹ, một phần vì thấy Ling hạnh phúc trong vòng tay yêu thương ấy.
Nhìn những hộp đồ ăn đầy ắp, Ling cảm thấy một cảm giác vừa ấm áp, vừa nghẹn ngào.
"Cảm ơn mẹ...cảm ơn đã chấp nhận con"
Ling nói trong khi cầm những gói đồ ăn từ tay bà. Mẹ Koy chỉ cười hiền, vỗ vỗ vai Ling
"Các con vui vẻ là ông bà già này mãn nguyện rồi. Đi đường dài nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để bị mệt."
Sau khi xếp đồ xong xuôi, cả hai lên tàu. Ba mẹ và em trai tiễn hai người ra đến tận cổng, không quên dặn dò những lời yêu thương và chúc phúc.
"Chúc hai con lên đường bình an, học hành thật tốt, nhớ gọi điện về thường xuyên nhé"
Mẹ Koy nói, ánh mắt ánh lên sự lo lắng và tình yêu thương vô bờ.
Ling và Orm chào tạm biệt gia đình Koy, cất bước lên xe để bắt đầu chuyến hành trình trở lại Bangkok, mang theo tình cảm ấm áp của gia đình vào trong lòng. Trong khi xe di chuyển, họ cùng nhau nhìn ra cửa sổ, tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của Tết trước khi phải đối mặt với những thử thách học tập và công việc phía trước. Nhưng điều quan trọng nhất là cả hai đều biết rằng, dù có đi đâu, gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc, là nơi họ có thể quay về bất cứ lúc nào.
Trên đường trở lại Bangkok, không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên đường. Ling và Orm ngồi cạnh nhau, ánh mắt đôi lúc trao nhau những nụ cười dịu dàng. Cảm giác tết vẫn còn vương lại đâu đó trong không gian, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc sống cần tiếp tục, công việc và học hành đang chờ họ ở phía trước.
Ling lén lút nhìn qua cửa sổ, cẩn thận giữ những gói đồ ăn mẹ Koy chuẩn bị thật chắc chắn. Cô mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến những bữa ăn đơn giản nhưng đầy yêu thương mà bà đã dành cho họ. Đúng là, dù có xa nhà, nhưng tình yêu thương từ gia đình vẫn luôn ở bên cạnh, trong những món quà nhỏ hay những lời dặn dò ân cần.
Orm thấy Ling có vẻ suy tư, không biết cô đang nghĩ gì, liền cất lời
"Em nhớ nhà rồi à?"
Ling quay sang nhìn Orm, đôi mắt như đang chứa đựng một chút buồn nhưng lại có sự kiên cường, không muốn để những điều này làm ảnh hưởng đến những ngày sắp tới
"Cũng không hẳn, em chỉ thấy hơi tiếc nuối một chút vì thời gian trôi nhanh quá"
Cô trả lời, giọng nhẹ nhàng.
Orm nhìn cô, nắm tay cô một cách nhẹ nhàng.
"Thực ra em cũng hơi buồn khi phải xa gia đình, nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng ta còn có nhau mà."
Câu nói của Orm nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cho Ling cảm giác an tâm, giống như một lời hứa rằng dù có đi đâu, họ sẽ luôn ở bên nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
Ling gật đầu, cảm giác như bao nhiêu lo lắng trong lòng đã vơi đi một chút. Orm mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm tay cô chặt hơn, như muốn nói rằng mình sẽ luôn là bờ vai vững chắc cho cô.
Khi xe bắt đầu di chuyển vào khu vực trung tâm Bangkok, không khí trở lại nhộn nhịp, đường phố đông đúc và sáng ánh đèn, Ling và Orm biết rằng một chặng đường mới lại sắp bắt đầu. Nhưng họ cũng biết rằng chỉ cần có nhau, mọi thử thách sẽ không còn quá nặng nề.
...
Chuyến đi từ quê lên Bangkok kéo dài đến tận gần 11 giờ đêm. Đoạn đường đêm khuya yên tĩnh, ánh đèn phố xá sáng lấp lánh nhưng không khí lại lạnh lẽo, khiến Lingling cảm thấy một chút mệt mỏi. Tuy vậy, cô vẫn không quên nhìn về phía Orm, bên cạnh cô suốt chuyến đi, đôi mắt anh vẫn sáng rực lên dưới ánh đèn đường.
Họ đến ký túc xá, nơi mọi thứ vẫn giữ nguyên như trước. Lingling xách hành lý đưa Orm về phòng của cô trước để Orm có thể tắm rửa rồi cũng nhanh chóng về phòng của mình. Cả hai không vội vã, một phần vì đã thấm mệt sau chuyến đi dài, một phần vì chỉ muốn cùng nhau nghỉ ngơi.
Lingling nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc và quyết định vào phòng tắm để thư giãn một chút. Sau khi xong, cô ngồi xuống giường và định nhắn tin cho Orm dặn dò một số chuyện nhưng vừa cầm điện thoại lên thì ngoài cửa lại có tiếng gõ.
"Cốc... cốc..."
Tiếng gõ nhẹ vang lên, không vội vã nhưng cũng đủ làm cô ngừng lại. Lingling ngẩng lên và cười khẽ, chắc chắn là Orm, người luôn không muốn xa cô dù chỉ một giây.
Khi cô mở cửa, Orm đứng đó, vẻ mặt ngại ngùng, đôi mắt Orm nhìn cô đầy mong đợi.
"Em không muốn ngủ một mình,"
Orm nói với giọng nhẹ nhàng, như thể đang tìm kiếm sự đồng ý.
Lingling chỉ biết mỉm cười, nhìn Orm một cách dịu dàng rồi quay lại giường, ra hiệu cho Orm.
"Thôi được rồi, em vào đi"
Cô nói với giọng dịu dàng. Thật ra Lingling cũng đã quen ngủ với Orm rồi, mùi hương của Orm luôn là thứ gì đó khiến Lingling nghiện suốt cả kỳ nghỉ Tết, đột nhiên không còn ngửi được hàng đêm nữa, bất giác cũng hụt hẫng. Lợi dụng lúc kí túc xá chưa có ai, tranh thủ một chút vậy.
Orm lập tức leo lên giường nhỏ trong phòng ký túc, mặc dù không đủ chỗ cho cả hai, nhưng với thân hình nhỏ nhắn của họ, chẳng hề có vấn đề gì. Orm nằm xuống và tựa đầu lên tay Ling, cảm giác ấm áp ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng.
"Thật sự thoải mái"
Orm thì thầm, đôi mắt nhắm lại, như thể cảm nhận được sự an toàn khi ở gần Ling.
Lingling mỉm cười và vuốt nhẹ tóc Orm, một cảm giác bình yên lạ lùng bao trùm lấy họ. Dù chỉ là những giây phút nhỏ bé giữa đêm khuya tĩnh lặng, nhưng với cả hai, đây chính là hạnh phúc.
Đêm khuya tĩnh lặng, cả hai nằm im trong không gian nhỏ bé của ký túc xá. Mặc dù đi đường dài khá mệt nhưng giờ lại ngủ trên chiếc giường ở kí túc, nhất thời vẫn chưa quen lắm nên cả hai đến giờ vẫn còn thức. Lingling nhẹ nhàng vuốt tóc Orm, đôi mắt lấp lánh nhìn anh với vẻ yêu thương, và cả hai chỉ lặng im một lúc, tận hưởng sự gần gũi này.
"Cảm giác như Tết vẫn chưa kết thúc"
Lingling cười khẽ, đôi mắt không rời Orm.
"Đúng đó Lingling."
Orm thì thầm, giọng nhẹ nhàng mà ấm áp.
Lingling không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi đặt một nụ hôn lên trán anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh gần mình đến thế. Một khoảnh khắc trôi qua, không gian đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cả hai. Cảm giác này thật sự khiến lòng cô ấm áp.
Cả hai lại trao cho nhau một nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ, như thể không muốn vội vàng. Nhưng tình cảm dần dần thăng hoa, không gian xung quanh họ như tan biến đi, chỉ còn lại khoảnh khắc hai trái tim hòa làm một. Nụ hôn ngày càng trở nên đắm đuối, môi họ quyện vào nhau, say đắm như thời gian ngừng trôi.
Họ ngừng hôn nhau một chút, đôi mắt vẫn say đắm nhìn nhau, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ, làm cho khoảnh khắc này càng trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
"Chị vẫn chưa tin rằng mình may mắn đến thế"
Lingling khẽ nói, giọng cô hơi run run vì xúc động.
"Haha, là sự thật đó. Lingling, em đến rồi"
Orm đáp lại, một nụ cười ngọt ngào nở trên môi. Và rồi, lần nữa, cả hai lại để cho những ngôi sao đêm bên ngoài chứng kiến nụ hôn của họ – một lời hứa ngọt ngào và mãi mãi.
Cả hai vẫn nằm bên nhau, cảm nhận sự yên bình, không gian bao la ngoài kia dường như không còn quan trọng nữa, vì chỉ cần có nhau, là đủ.
Sau khi nụ hôn dừng lại, cả hai nhìn nhau đầy đắm đuối, rồi đột nhiên Orm nhéo nhẹ vào má Lingling.
"Cười cái gì mà cười?"
Orm giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt thì chẳng thể giấu nổi sự tinh nghịch.
Lingling cũng không vừa, cô cười khúc khích rồi trả đũa lại
"Tại sao lúc nào cũng làm chị phải chịu trách nhiệm thôi. Em chẳng biết 'làm người lớn' gì cả!"
"Em là em bé mà"
Orm cười tinh ranh, ngồi hẳn dậy, làm như đang ra vẻ nghiêm túc.
Lingling lắc đầu, nhìn vào mắt Orm mà thở dài
"Haizzz, do em đáng yêu quá nên chị mới phải cưng chiều em đây"
"Đáng yêu thế có yêu không?"
Orm đùa lại rồi đột ngột chộp lấy tay Lingling, kéo cô lại gần mình. Cả hai lại tiếp tục cười, tiếng cười trong trẻo hòa cùng nhịp thở đều đặn.
Từ cửa sổ phòng ký túc xá, một khung cảnh yên bình hiện ra. Cả thành phố dưới ánh đèn đêm, những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao vời vợi, tạo thành một màn ánh sáng mơ màng, giống như tình yêu của họ – đẹp và vĩnh cửu. Những ngôi sao sáng trong đêm tối như chúc phúc cho tình yêu của Orm và Lingling, như muốn nhắc nhở họ rằng dù thế giới có bao la, chỉ cần họ có nhau, mọi thứ đều hoàn hảo.
Cả hai nằm trong không gian im ắng, ánh đèn mờ ảo từ ngoài khung cửa sổ chiếu vào làm không gian càng thêm lãng mạn. Gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút mát mẻ của đêm muộn. Lingling và Orm, sau những trận cười khúc khích, không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ nhìn nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương hòa vào nhau. Mùi hương của tóc, của làn da, tất cả như một phần của không gian ấy, không gì có thể xen vào.
Orm nhắm mắt, tựa đầu vào vai Lingling, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nhau. Cảm giác ấy thật ngọt ngào, chẳng cần gì ngoài sự hiện diện của đối phương. Lingling cảm nhận từng nhịp tim đập của Orm, từng hơi thở ấm áp trên cổ mình. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hàng nghìn ngôi sao lấp lánh. Những vì sao ấy như đang chứng kiến tình yêu của họ, như đang dõi theo bước đi của hai con người giờ đây chỉ cần có nhau.
"Thật bình yên"
Lingling thì thầm, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. Orm mỉm cười nằm trong lòng Lingling.
Hai người im lặng một lúc lâu, Lingling chỉ còn nghe thấy tiếng gió và tiếng thở đều đặn của Orm. Có lẽ cô gái của cô hôm nay đã mệt lắm rồi. Lingling nhẹ nhàng kéo chăn lên cao, ôm chặt Orm trong vòng tay. Không gian xung quanh họ như một thế giới riêng, nơi không có gì có thể làm họ lo lắng hay sợ hãi. Chỉ có sự an tâm trong vòng tay, sự bình yên khi ở bên nhau.
"Chúc em ngủ ngon, chị yêu em, Orm"
Lingling thì thầm, giọng trầm thấp.
Orm vẫn thở đều đặn, cả cơ thể như thả lỏng trong khoảnh khắc này. Cựa mình nhẹ nhàng cuộn mình vào trong chăn, mà tay cô không quên vòng tay qua ôm lấy Lingling.
Lingling cũng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Orm, cảm giác an toàn và bình yên. Khoảng cách giữa họ giờ đây không còn gì ngoài sự gần gũi và yêu thương.
Cảm nhận hơi thở đều đặn của nhau, họ dần dần chìm vào giấc ngủ trong không gian yên bình, bên ngoài là những vì sao vẫn chiếu sáng dịu dàng, như một lời chúc cho những ngày sắp tới của họ, đầy hạnh phúc và trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro