Chương 26: Geborgenheit


Bạn gọi tên thế nào về cảm giác an toàn khi được ở bên người mình yêu? Trong tiếng Đức, từ để mô tả nó là "Geborgenheit"

—----------------------------------------------------------------------------

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng không phải mọi thứ đều bình lặng. Lingling và Orm, dù cố gắng tránh né những rạn nứt trong mối quan hệ của mình, nhưng những mâu thuẫn nhỏ bắt đầu xuất hiện. Ban đầu, đó chỉ là những câu cãi vã vụn vặt, những sự bực bội không thể giải quyết ngay lập tức. Những mâu thuẫn đó giống như những vết nứt nhỏ mà cả hai đều cố gắng không để ý đến, nhưng chúng cứ dần lan rộng, khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Một buổi chiều, khi Lingling đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng, Orm gọi điện thoại cho cô, giọng đầy lo lắng

"Chị có thời gian không? Cùng đi dạo một chút đi."

Lingling nhìn vào đồng hồ, biết rằng mình sẽ phải quay lại với công việc ngay sau đó. Nhưng cô không muốn làm Orm buồn, chỉ là... công việc này quá quan trọng, nó là nền tảng để sau này Lingling có thể cho Orm một chỗ dựa vững chắc.

"Xin lỗi, hôm nay chị phải soạn bài đến khuya, không thể đi được."

Orm im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp

"Em hiểu rồi. Chỉ là chị có vẻ quá bận rộn với công việc thôi."

Lingling cảm nhận được sự buồn bã trong giọng nói của Orm, nhưng cô không thể làm gì hơn.

"Chúng ta sẽ có thời gian vào cuối tuần mà. Chị cứ làm việc đi, em cũng sẽ sắp xếp lại."

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện chưa kết thúc tốt đẹp như cô nghĩ. Vài giờ sau, Lingling nhận được một tin nhắn từ Orm, chỉ vỏn vẹn một câu

"Cảm ơn vì đã dành thời gian cho em."

Cô không hiểu tại sao, nhưng trong lòng cô bỗng thấy một cảm giác không yên. Cô muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, không muốn làm chuyện này phức tạp hơn. Những chuyện nhỏ như vậy cứ tích tụ lại, tạo thành một sự căng thẳng trong mối quan hệ của họ.

Ngày hôm sau, khi Lingling đang vội vã chuẩn bị cho bài thuyết trình, Orm lại gửi tin nhắn

"Chị có thể đón em không. Em đang ở chợ gần trường, mua khá nhiều đồ về kí túc nên cần chị giúp?"

Lingling, vẫn trong tâm trạng lo lắng vì công việc, trả lời ngắn gọn

"Xin lỗi em, sắp đến lượt chị thuyết trình rồi"

Cả hai không nói thêm gì nữa, nhưng Orm cảm thấy thất vọng. Còn Lingling, trong lòng có chút nặng nề, nhưng không thể tìm ra lời để an ủi Orm. Cô cảm giác mình đang lạc trong một mê cung, không biết phải làm gì cho đúng.

Một tuần trôi qua, những cãi vã vụn vặt bắt đầu xuất hiện liên tục. Cả hai bắt đầu tranh cãi về những chuyện nhỏ nhặt, từ việc chọn lựa món ăn cho đến những kế hoạch chung. Những câu nói chẳng rõ đầu đuôi, những ánh mắt lạnh nhạt, những khoảng cách vô hình giữa họ ngày càng lớn. Lingling cảm nhận rõ sự thay đổi trong hành động của Orm, trong khi Orm cảm thấy như mình không còn là người quan trọng trong cuộc sống của Lingling.

Một buổi tối, khi họ gặp nhau sau một ngày dài học tập và làm việc, Orm lại ngồi im lặng. Lingling, mặc dù không muốn, nhưng không thể không hỏi

"Sao hôm nay em im lặng thế? Có chuyện gì sao?"

Orm nhìn cô, đôi mắt đầy thất vọn

"Chị biết không, mọi thứ dường như không còn như trước. Em cảm giác mình chẳng quan trọng gì trong cuộc sống của chị."

Lingling nghe vậy, lòng thắt lại, nhưng cô không thể ngay lập tức trả lời.

"Em biết mà, công việc thực tập và chuyện học hành năm 4 đang bận, và chị đã cố gắng. Chỉ là chị không muốn khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Em có thể đợi chị không?"

"Nhưng không phải lúc nào chị cũng bận như vậy"

Orm đáp lại, giọng có phần cứng rắn hơn.

"Em cảm thấy mình bị bỏ rơi, Lingling."

Lingling không nói gì, chỉ im lặng nhìn Orm. Cô biết mình đã không dành đủ thời gian cho cô ấy, nhưng lại không biết phải nói gì để xoa dịu mọi chuyện.

Ngày hôm sau, khi gặp nhau ở trường, mọi thứ vẫn không thể cải thiện. Cả hai chỉ trao đổi những câu nói ngắn gọn, né tránh ánh mắt nhau. Dù trong lòng mỗi người đều hiểu rằng mối quan hệ đang dần rạn nứt, nhưng lại không thể nào tìm ra cách để hàn gắn.

Mối quan hệ của họ cứ như thế, lặng lẽ đi xuống, dù không có một cuộc cãi vã to lớn nào. Cứ mỗi ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ lại xa hơn. Lingling dần cảm thấy mệt mỏi vì phải duy trì sự im lặng, còn Orm thì không còn hy vọng. Cả hai đều giữ cho mình những cảm xúc không thể nói ra, nhưng đều cảm nhận được sự lạnh nhạt đang phủ lên mối quan hệ này.

...

Lingling đã sắp xếp được một ngày rảnh rỗi, cô muốn xóa đi những mâu thuẫn giữa mình và Orm, và nhất là muốn xin lỗi em ấy vì thời gian qua, khi công việc đã chiếm gần hết thời gian của cô. Cô đã lên kế hoạch dẫn Orm đi xem phim như một cách để xoa dịu những hiểu lầm và làm lành. Cảm giác khi được ở bên Orm, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, luôn khiến cô thấy nhẹ nhõm, như được thoát ra khỏi những căng thẳng trong cuộc sống.

Orm cũng muốn điều này. Mặc dù cô đã bị tổn thương bởi sự xa cách, nhưng những ngày qua không gặp Lingling khiến cô cảm thấy thiếu vắng, cảm giác tủi thân không ngừng. Cô muốn giải quyết mọi thứ, muốn Lingling biết rằng cô không thể sống thiếu cô ấy. Mọi thứ đã đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa.

Lúc đầu, mọi chuyện có vẻ suôn sẻ, Lingling hứa sẽ đến đúng giờ, cả hai sẽ đi xem một bộ phim mà Orm rất thích. Nhưng rồi công việc lại kéo dài thêm, và Lingling không thể thoát ra đúng lúc. Cô cố gắng hoàn thành bài thuyết trình của mình, nhưng cuối cùng, giáo viên yêu cầu cô ở lại để hỗ trợ các bạn sửa bài, làm mọi thứ chậm lại hơn. Cô không muốn để Orm chờ đợi lâu, nhưng cuối cùng khi cô đến nơi thì mọi người đã đi hết, phim đã kết thúc, và Orm vẫn chưa về.

Orm ngồi đó, trong ánh sáng mờ ảo của rạp phim đã vắng người, đợi một cách vô vọng. Cô nhìn vào điện thoại, từng tin nhắn của Lingling mà không thể làm gì. Cô không thể không cảm thấy đau đớn, trái tim như bị bóp nghẹt vì cảm giác bị bỏ rơi. Cô không muốn nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nhưng mọi thứ cứ như một vòng lặp không có lối thoát. Đến khi bộ phim kết thúc, Orm vẫn ngồi lại đó, nhẫn nại đợi chờ.

Cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng, cô đứng lên, kéo áo khoác rồi bước ra ngoài, nước mắt không kìm được chảy xuống. Cô muốn về ngay, không muốn gặp ai, chỉ muốn một mình để có thể khóc cho thỏa nỗi buồn trong lòng. Về đến kí túc xá, Orm đi thẳng vào phòng, vùi mình trong chăn, không muốn đối diện với ai, càng không muốn gặp Lingling. Cô cảm thấy bị phản bội, bị bỏ rơi, mặc dù cô đã cố gắng kiên nhẫn.

Khi Yoko và Film thấy Orm trong tình trạng như vậy, cả hai đều lo lắng. Yoko nhắn tin cho Namtan và Faye, báo rằng Orm đang rất buồn và Lingling có thể cần một chút thời gian để giải thích. Cả hai đều không dám can thiệp vào chuyện riêng tư của bạn mình, nhưng cũng không thể không lo lắng.

Còn Lingling, sau khi kết thúc bài thuyết trình, vội vàng chạy tới rạp phim. Nhưng khi cô đến nơi thì chỉ còn những bóng người đi ra từ buổi chiếu, phim đã kết thúc từ lâu. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng dâng trào, cô lập tức chạy về kí túc xá, mong muốn giải quyết mọi chuyện.

Khi đến nơi, cô không dám vào phòng ngay, mà gõ cửa trước. Yoko mở cửa cho cô và lặng lẽ nhìn Lingling, không nói gì, chỉ khẽ ra hiệu cho cô vào. Lingling bước vào, trái tim đập thình thịch, nhìn Orm đang cuộn mình trong chăn. Cô xót xa, muốn đến gần, nhưng Orm lại quay lưng, giọng cô lạnh lùng

"Chị về đi. Em không có tâm trạng."

Lingling đứng yên, mắt ngấn nước.

"Orm, xin lỗi em. Chị không phải cố tình mà... công việc..."

Orm ngồi dậy tức giận cắt ngang lời nói của Lingling

"Chị luôn có lý do, nhưng mà em cảm thấy mệt mỏi rồi, Lingling. Đừng biện minh nữa."

Lingling không thể kìm nén cảm xúc, lòng cô quặn thắt.

"Chị biết là chị đã sai, nhưng chị không thể không hỏi... Làm sao chị có thể thấy em với Nara như vậy? Cả hai ở bên nhau lúc chị bận, chị cảm thấy như mình chẳng còn quan trọng gì nữa."

Cả căn phòng im lặng một lúc, Yoko và Film nghe được những tiếng tranh cãi vọng ra từ trong phòng, họ lo lắng nhìn nhau nhưng không dám vào. Orm ngồi thẳng dậy, nước mắt chảy ra từ mắt cô, giọng run rẩy:

"Chị thấy tôi và Nara...? Và bây giờ chị ở đây chất vấn tôi? Có phải chị chưa từng tin tưởng vào tình cảm của tôi không? Tôi không biết nữa. Cứ mỗi lần chị không có mặt, tôi lại cảm thấy mình bị bỏ quên, nhưng chị lại luôn bận rộn với công việc. Chị không hiểu cảm giác đó đâu, Lingling."

Lingling đứng yên, nghe thấy từng lời Orm nói. Khi Orm xưng "tôi" với cô lần đầu tiên, cảm giác như một cú sốc giáng xuống, nặng trĩu và lạnh lùng. Mặc dù trước đây, họ luôn là "chị" và "em", những từ ấy giờ đây đã biến mất, thay vào đó là khoảng cách vô hình, dường như không thể san lấp.

Những lời nói của Orm như vết dao cứa vào trái tim Lingling. Cô vẫn đứng đó, đôi mắt không dám rời khỏi Orm, nhưng sự lạnh nhạt và thất vọng từ Orm làm cô cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.

Lingling khẽ lùi lại, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Mắt cô dâng lên một lớp hơi nước mờ mờ, nhưng cô vẫn cứng rắn, không để nước mắt rơi.

"Orm, chị xin lỗi. Chị không phải cố tình như vậy. Chị chỉ... công việc quá bận, rồi chị cứ nghĩ rằng... chúng ta vẫn ổn. Chị chỉ muốn ổn định để sau này....xứng đáng với em hơn"

Orm không đáp lại, ánh mắt cô lướt qua Lingling rồi lại nhìn xuống. Đôi mắt Orm đỏ lên, cô không muốn nói thêm nữa nhưng vẫn không thể kìm được cảm xúc.

"Xứng đáng? Tôi phải nói với chị biết bao nhiêu lần nữa đây? Cái tôi cần là chị, nếu chị không xứng đáng thì ngay từ đầu tôi đã không theo đuổi chị rồi. Còn chuyện Nara, chị thấy gì? Chúng tôi chỉ là bạn, thôi tôi không còn sức để nghe nữa."

Giọng Orm chua chát.

Lingling cảm nhận được sự thất vọng trong từng từ mà Orm nói. Cô muốn tiến tới, muốn giải thích, nhưng cái không khí ngột ngạt giữa hai người khiến cô không thể thốt lên lời. Lúc này, Lingling mới nhận ra, dường như sự vắng mặt của mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng đủ khiến Orm cảm thấy cô đơn đến mức này.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục

"Nhưng chị... Chị thật sự chỉ là muốn một cơ hội để xin lỗi. Chị không thể đứng nhìn em ở bên Nara mà không có cảm giác gì được. Cô ta ấy hôn em, chị không thể hiểu sao em lại làm vậy..."

Lời nói của Lingling vang lên, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ bỗng trở nên lạ lẫm.

Orm bỗng im lặng, đôi mắt cô sáng lên một chút, rồi lại tắt lịm đi.

"Nara... Tôi chỉ có thể nói, cậu ấy là bạn tôi. Tôi không có bất cứ tình cảm gì với cậu ấy. Còn chị, yêu nhau bao lâu mà bây giờ chị không hề hiểu tôi, chị không tin tôi nữa nữa. Vậy tôi phải nói gì đây Lingling"

Những lời nói ấy của Orm lại khiến Lingling như bị một cú tát đau đớn. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bị đẩy ra khỏi cuộc đời Orm đến thế.

"Chị xin lỗi, chị nghĩ em cần bình tĩnh. Chị về trước"

Lingling lặng lẽ nói, không dám quay lại nhìn. Mỗi bước đi của cô đều như một bước xa rời Orm, xa rời một mối quan hệ mà cô luôn quý trọng.

Yoko và Film đứng bên ngoài, không biết phải làm gì. Họ chỉ đứng nhìn Lingling rồi nhìn nhau. Không ai lên tiếng. Lingling bước đi, trái tim nặng trĩu, nhưng cô biết một điều: mối quan hệ này, nếu không phải hôm nay, thì sẽ có một ngày, không thể cứu vãn.

Lingling vừa bước ra khỏi phòng, lòng nặng trĩu. Cô cảm nhận rõ sự rạn nứt đang dần lan rộng trong mối quan hệ của họ. Nhưng khi cô quay lại, Orm đã ngồi dậy, ánh mắt không còn vẻ lạnh nhạt như trước, mà là một sự kiên quyết không thể chối cãi.

"Lingling, tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ ràng."

Orm lên tiếng, giọng không hề run, nhưng đầy quyết đoán.

Lingling quay lại, cảm giác trái tim mình như ngừng đập. Cô cố gắng không để nước mắt trào ra, nhưng sự đau đớn trong giọng nói của Orm khiến mọi thứ như vỡ òa.

"Chúng ta dừng lại thôi Lingling. Tôi mệt rồi"

Orm tiếp tục, đôi mắt không còn ánh sáng quen thuộc nữa.

"Tôi không thể sống mãi trong sự bất an này. Tôi không thể cứ mãi đợi chờ một điều mà chẳng bao giờ đến từ chị."

Lingling đứng sững, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đầu óc cô quay cuồng, không thể hiểu nổi tại sao Orm lại nói ra những lời này. Cô không thể chấp nhận được, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Mối quan hệ của họ, từ những cuộc nói chuyện vui vẻ đến những lần cãi vã nhỏ, giờ đây đã kết thúc chỉ trong một khoảnh khắc.

"Orm... chị... chị không thể..."

Lingling nghẹn ngào, muốn giải thích, nhưng không biết phải nói gì.

"Chị có thể hiểu mà, phải không?"

Orm ngắt lời, lần này không còn là sự kiên nhẫn như trước.

"Chị cứ mãi bận rộn với công việc, không quan tâm đến tôi, đến chúng ta. Còn tôi coi như quá trẻ con, không vượt qua được. Chị có biết không, Lingling, chính là chúng ta đã đẩy nhau đến bước này. Tôi không muốn tình cảm này trở thành gánh nặng nữa."

Lời nói của Orm như những nhát dao cứa vào trái tim Lingling. Cô không thể chối bỏ lỗi lầm của mình, nhưng cũng không thể chấp nhận rằng mọi thứ lại kết thúc như thế này.

"Vậy... chị phải làm sao?"

Lingling cúi đầu, từng lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.

"Chị đã sai rồi... Nhưng chị không muốn mất em."

Orm không nhìn Lingling nữa, cô quay mặt đi, đôi mắt ngấn lệ.

"Mọi chuyện đã quá muộn. Chị không thể thay đổi được gì nữa. Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây."

Im lặng bao trùm căn phòng. Lingling đứng đó, không thể nói thêm lời nào. Mỗi giây trôi qua như một vết thương sâu hoắm trong tim cô. Orm đã quyết định, và Lingling không thể làm gì để thay đổi.

Cuối cùng, Orm nói thêm một câu

"Tạm biệt, Lingling."

Đó là câu nói cuối cùng. Và trong khoảnh khắc ấy, Lingling cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Tình yêu, hy vọng, và cả tương lai mà cô và Orm từng tưởng tượng đều vỡ vụn thành những mảnh nhỏ không thể hàn gắn. Cô không còn cách nào khác ngoài bước ra khỏi phòng, rời xa Orm và để lại đằng sau một phần trái tim mình.

Bước chân của Lingling vang lên trong im lặng, trái tim cô nặng trĩu, đau đớn và tuyệt vọng.

Khi Lingling ra khỏi phòng, cô nhìn một lần nữa vào nơi Orm đang nằm, rồi lặng lẽ quay đi. Cô bước đi trong im lặng, không còn gì để nói.

Còn Orm sau khi Lingling rời đi đã không nhịn được mà khóc tức tưởi, khóc nấc lên, như bao nhiêu nước mắt từ bé đến lớn dồn lại một lần vậy.

Film và Yoko thấy Lingling rời đi cũng nhanh ra hiệu cho Namtan và Faye lo cho Lingling, còn 2 người họ sẽ lo cho Orm.

Orm ngồi thu mình trên giường, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng không thể. Mọi thứ giờ đã quá muộn. Lingling đã rời xa cô, và mọi thứ như đổ vỡ chỉ trong một khoảnh khắc. Những lời nói của Lingling, những lời mà cô không thể nào quên được, khiến Orm cảm thấy như mình đang đứng giữa một vực thẳm sâu thẳm.

Film và Yoko bước vào phòng, thấy Orm ngồi đó, như một bức tượng, nhưng trong mắt cô là cả một đại dương đau thương. Yoko không nói gì, chỉ lặng lẽ đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy Orm. Film cũng không nói gì, cô ngồi xuống bên cạnh Orm, đặt tay lên vai cô, cố gắng truyền cho cô chút hơi ấm.

Orm vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào và đầy tuyệt vọng

"Mình... không muốn mất Lingling... Mình yêu Lingling rất nhiều, nhưng... bây giờ thì... tất cả đã kết thúc rồi."

Film và Yoko đều im lặng, không biết nên an ủi như thế nào. Họ chỉ biết ôm Orm thật chặt, chia sẻ nỗi buồn cùng cô. Yoko khẽ nói:

"Tất cả mọi chuyện đều có lý do của nó, Orm. Dù thế nào đi chăng nữa, bạn bè luôn ở đây bên cạnh cậu."

Orm nấc lên một tiếng, đôi vai run rẩy trong vòng tay của hai người bạn thân.

"Mình đã từng nghĩ, trước khi yêu Lingling, mình sẽ đi du học. Nhưng rồi, Lingling đến và mình quên hết mọi thứ. Mình tưởng... mình tưởng sẽ cùng cô ấy xây dựng một tương lai... nhưng giờ thì..."

Film vuốt nhẹ tóc Orm, cố gắng tìm một lời nói đúng đắn.

"Thỉnh thoảng cuộc sống không như chúng ta mong muốn, Orm. Nhưng cậu không đơn độc. Chúng mình sẽ ở bên cậu, dù mọi chuyện có ra sao đi nữa."

Orm gật đầu yếu ớt, nỗi đau trong lòng không thể nào diễn tả thành lời. Cô muốn khóc thật to, muốn gào thét để xóa bỏ tất cả sự tổn thương này, nhưng tất cả chỉ còn lại sự im lặng. Không còn Lingling, không còn tình yêu, chỉ còn lại những giọt nước mắt đắng ngắt.

Film và Yoko ngồi đó, không ai nói thêm gì. Mỗi người trong họ đều biết rằng dù có an ủi thế nào đi nữa, Orm vẫn phải đối mặt với nỗi đau này một mình. Nhưng ít nhất, họ sẽ ở đây, cùng cô vượt qua.

Thời gian dường như ngừng trôi trong căn phòng nhỏ ấy. Mọi thứ như đã thay đổi mãi mãi, và Orm cảm nhận sâu sắc rằng dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể quay lại thời gian, không thể sửa chữa mọi thứ. Tất cả đã quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro