Chương 28: Điều chưa nói


"Toska"

Nghĩa là một cảm giác đau đớn về tinh thần. Đó cơ bản là khi bạn cảm thấy một thứ gì đó mất mát, nhưng bạn không biết chính xác đó là gì và nó khiến bạn cảm thấy tuyệt vọng.

—--------------------------------------------------------

Ba ngày cuối cùng trước khi Orm bay đi, không khí càng trở nên nặng nề hơn. Lingling vẫn không hề biết về chuyến đi sắp tới của Orm. Cô vẫn như mỗi ngày, cố gắng sống trong cái bóng của sự im lặng và xa cách, không dám chạm vào những ký ức về họ. Orm không nhắc gì về chuyến đi, và Lingling cũng không có cơ hội để hỏi.

Trong khi đó, Yoko và Film là hai người duy nhất biết về kế hoạch du học của Orm. Họ hiểu rằng đây là quyết định quan trọng đối với Orm, nhưng họ cũng không thể không cảm thấy buồn khi phải chứng kiến sự chia tay này. Họ biết, nếu Orm có thể, anh sẽ không muốn rời xa Lingling, nhưng sự im lặng và những hiểu lầm đã khiến họ không thể tiếp tục bên nhau.

Ngày hôm đó, Orm hẹn Yoko và Film đi ăn tối. Cả ba người ngồi ở quán sườn nhỏ ấm mà Orm đã ăn cùng Lingling không biết bao nhiêu lần. Quán nhỏ ấm cúng, ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu xuống, tạo ra không gian ấm áp nhưng lại đầy lắng đọng. Orm nhìn về phía Yoko và Film, trong lòng có chút nặng trĩu.

Orm khẽ nói, giọng trầm

"Ba ngày nữa, tớ sẽ đi. Cảm ơn hai cậu vì đã luôn ở bên tớ, dù lúc nào cũng thế, mình vẫn biết rằng các cậu là những người bạn tuyệt vời."

Yoko và Film nhìn Orm, đều không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Họ biết đây là một quyết định khó khăn với Orm, nhưng họ cũng hiểu rằng anh không thể thay đổi được gì.

Yoko giọng nhẹ, cười mỉm

"Thật ra, chúng mình chẳng có gì phải cảm ơn đâu, Orm. Được làm bạn với cậu là một điều vui rồi."

Film (nhìn vào mắt Orm, giọng trầm lắng):

"Chúng mình sẽ luôn ủng hộ cậu. Dù cậu đi đâu, làm gì, chúng mình vẫn ở đây. Hãy trở về khi có dịp nhé"

Orm chỉ khẽ cười, cảm thấy một phần nhẹ nhõm trong lòng. Anh biết, dù có ra sao, Yoko và Film sẽ luôn ủng hộ anh. Nhưng trong thâm tâm, có một phần của anh vẫn mong mỏi điều gì đó mà anh không thể thay đổi.

Orm nhỏ giọng có chút ngập ngừng

"Về phần Lingling..."

Film xen vào nói

"Làm như vậy, có chút không công bằng với chị ấy, Orm"

Orm thở dài

"Tớ biết, nhưng bọn tớ kết thúc rồi. Tớ không còn cách nào khác cả. Chị ấy rồi sẽ quên thôi"

Yoko và Film đều im lặng. Họ hiểu rằng Orm đang nói về Lingling, nhưng không ai trong họ dám mở lời thêm. Yoko cảm thấy nỗi đau trong ánh mắt của Orm, và cô biết rằng, dù Orm có cố gắng giấu, anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc của mình với Lingling.

Cô ngồi im một lúc, ánh mắt dừng lại ở đâu đó, như thể cô đang nghĩ về một thứ gì đó mà không thể nói ra. Cô tự hỏi liệu mình có thể giữ vững quyết định này không. Liệu có một ngày, những cảm xúc này sẽ phai nhạt, hay sẽ mãi mãi ở lại trong lòng cô?

Khi bữa ăn gần kết thúc, Orm đứng dậy, khẽ thở dài.

Orm nhìn Yoko và Film, ánh mắt kiên định

"Chúng ta sẽ gặp lại"

Sau khi ăn tối cùng Yoko và Film, Orm trở về kí túc xá. Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, chỉ có một cảm giác trống vắng lạ lùng. Căn phòng nhỏ mà trước đây luôn ngập tràn tiếng cười nói giờ chỉ còn là sự im lặng dày đặc. Orm đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bóng tối đang dần bao phủ, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.

Ngày mai, cô sẽ về quê. Sau đó, từ quê cô sẽ trực tiếp đến sân bay, không có thời gian để quay lại trường. Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở trong căn phòng này, lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy tất cả những thứ gắn liền với những kỷ niệm về Lingling, về những tháng ngày đã qua. Orm hít một hơi thật sâu, cố gắng để mọi thứ không quá nặng nề.

Cầm bút lên, Orm bắt đầu viết.

"Lingling,
Có lẽ đây là điều mà em không bao giờ nghĩ đến sẽ phải làm, nhưng mọi thứ đã quá rõ ràng. Em không thể quay lại, dù muốn hay không. Những ngày qua, em đã cố gắng trốn tránh, nhưng cuối cùng em cũng phải đối diện với sự thật – chúng ta không thể tiếp tục.
Em không biết phải nói gì nữa, nhưng có một điều duy nhất em muốn nói là: em thật sự mong chị hạnh phúc. Em sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc chúng ta có bên nhau, dù chúng ngắn ngủi, nhưng đó là những ký ức đẹp đẽ nhất trong đời em.
Cuộc sống của mỗi người có những ngã rẽ khác nhau, và có lẽ chúng ta phải đi theo những con đường riêng biệt. Nhưng dù thế nào đi nữa, em luôn mong chị sẽ tìm được những điều tốt đẹp hơn, những điều mà chị xứng đáng có được. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa, không thể là gia đình của chị.
Em sẽ không còn ở đây nữa, và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa. Nhưng nếu có thể, hãy luôn nhớ rằng, trong một thời gian dài, em đã rất yêu chị.
Chúc chị mọi điều tốt lành, Lingling.
Từ Orm."

Orm dừng bút, đặt tay lên trang giấy, nhìn những dòng chữ vừa viết xong. Đầu óc cô quay cuồng, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Cô muốn giữ lại tất cả, nhưng cũng biết rằng có những điều không thể níu kéo. Đây là cách cô chấm dứt, để không còn gì cản trở cả hai nữa.

Với bức thư trong tay, Orm chần chừ một lúc lâu. Cô nhìn vào chiếc điện thoại rồi cầm lên lướt một lượt album ảnh, nghĩ đến Lingling, nghĩ đến những ngày tháng đã qua, nghĩ đến những kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn.

Cuối cùng, cô quyết định gửi bức thư này qua tay Yoko và Film, nhờ họ gửi nó cho Lingling sau khi cô đã đi. Cô không muốn Lingling biết trước, vì cô không chắc liệu cô có thể hiểu được lý do của cô, liệu cô có thể tha thứ cho cô hay không. Nhưng cô biết, nếu không làm vậy, cô sẽ chẳng bao giờ có thể bìn

Orm nhìn Film và Yoko

"Nhờ hai cậu, khi mình đã đi rồi, gửi bức thư này cho Lingling. Đừng gửi ngay, hãy chờ cho đến khi mình không còn ở đây nữa. Mình không muốn để lại bất kỳ sự liên lạc nào, nhưng mình cũng không muốn bỏ qua cơ hội để nói lời cuối cùng."

Yoko và Film gật đầu lập tức, động viên Orm giữ gìn sức khỏe và bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Orm đặt bức thư lên bàn, nhìn thêm lần cuối trước khi xếp nó vào phong bì. Nhìn xung quanh phòng một lần nữa, như muốn lưu giữ lại mọi thứ. Ngày mai, tất cả sẽ kết thúc, và những gì còn lại sẽ chỉ là những ký ức.

Orm thở dài, tắt đèn và nằm xuống giường, dù mệt mỏi nhưng không thể ngủ được. Trong bóng tối, những suy nghĩ về Lingling vẫn cứ quay cuồng trong đầu.

Ngày mai, chuyến bay sẽ đến, và cuộc sống mới của Orm sẽ bắt đầu. Nhưng trong lòng Orm, Lingling sẽ mãi là một phần không thể nào quên.

...

Lingling ngồi trong phòng ký túc, ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn chiếu lên những cuốn sách chưa mở. Những ngày qua, cô cứ ngồi lặng yên như thế, dường như đã quen với cảm giác thiếu vắng Orm. Cả phòng ký túc vẫn giống như ngày nào, nhưng tại sao hôm nay lại cảm thấy khác biệt đến vậy?

Cô không thể lý giải được cảm giác nặng nề này trong lòng, thứ cảm giác khiến cô không thể bình yên. Những ngày không có Orm, mọi thứ trở nên lạnh lẽo. Lingling vốn quen với sự ồn ào, náo nhiệt, nhưng giờ đây, mọi thứ như dừng lại, mọi âm thanh, mọi hoạt động quanh cô đều không còn ý nghĩa. Cô bước đi giữa dòng người, nhưng luôn cảm thấy lạc lõng, như thể mình chẳng thuộc về nơi nào cả.

Mỗi sáng thức dậy, Lingling lại thấy lòng mình trống vắng. Không có Orm đến gõ cửa phòng như trước, không có những cuộc trò chuyện vu vơ hay những buổi tối ngồi bên nhau học bài. Mọi thứ như một thói quen đã biến mất trong tích tắc, để lại một khoảng trống rộng lớn mà cô không biết phải làm gì để lấp đầy.

Có những lúc, Lingling tự hỏi liệu có phải mình đã làm điều gì sai, để rồi dẫn đến chuyện này. Liệu có phải là cô đã quá cố chấp, quá tự cao, hay chỉ đơn giản là không đủ mạnh mẽ để giữ lấy người mình yêu? Những câu hỏi không lời đáp cứ quẩn quanh trong đầu cô, mỗi lần nghĩ đến là lại như một lưỡi dao cắt vào trái tim.

Nhưng có một điều mà Lingling không thể phủ nhận: Mỗi lần cô nghĩ đến Orm, một linh cảm mơ hồ dâng lên trong lòng, như thể có điều gì đó sắp xảy ra. Một cảm giác mà cô không thể giải thích nổi. Mọi thứ trở nên mờ mịt, nhưng cô lại không thể bỏ qua cảm giác ấy. Cô không rõ lý do, chỉ biết rằng một phần trong lòng cô luôn nhắc nhở rằng có điều gì đó đang thay đổi, có điều gì đó sắp kết thúc.

Linh cảm này càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Mỗi sáng khi mở mắt, mỗi lần đi qua khu ký túc xá của Orm, cô lại cảm thấy một sự trống vắng khó chịu, như thể có điều gì đó rất quan trọng đã mất đi, mà cô không thể nào nắm bắt được. Cô tự hỏi có phải Orm đang dần rời xa mình, không phải vì lý do gì lớn lao, mà chỉ vì sự mệt mỏi, sự mệt mỏi không thể nói thành lời.

Lingling không hiểu sao mình lại cảm thấy thế, nhưng nó cứ ám ảnh cô từng giây, từng phút. Cô không biết phải làm gì để thay đổi, hay liệu có thể làm gì để cứu vãn mối quan hệ này. Chỉ biết rằng, những ngày không có Orm, cô sống trong một thế giới lạnh lẽo, chẳng còn màu sắc gì. Những niềm vui xưa cũ như vụt tan đi mất, chỉ còn lại những mảng tối mịt mù.

Cô không hề nhận ra rằng, trong những lúc ấy, chính cô cũng đang dần xa cách Orm, không phải bởi những lời nói hay hành động cụ thể, mà bởi sự thiếu vắng của sự quan tâm, thiếu vắng của những ánh mắt tìm nhau, của những nụ cười đơn giản mà ấm áp. Cô tự nhốt mình trong thế giới của nỗi cô đơn mà không biết rằng chính mình cũng đã là một phần nguyên nhân khiến khoảng cách giữa cả hai ngày càng xa hơn.

Linh cảm đó không rời khỏi cô, cứ dày vò trái tim cô mỗi ngày. Lingling biết, dù cô có cố gắng phủ nhận hay che giấu đi cảm xúc của mình, sự thật cũng sẽ đến vào lúc cô ít ngờ tới nhất. Nhưng đến lúc đó, liệu có còn cơ hội để cứu vãn mọi thứ? Cô không biết. Tất cả những gì cô cảm nhận được lúc này chỉ là sự trống vắng sâu thẳm và cảm giác mất mát, nhưng chẳng thể nào nói ra được.

Cô nhìn qua cửa sổ, thấy ánh chiều tà đang buông xuống, phủ lên mọi thứ một màu xám lạnh lẽo. Thời gian cứ trôi đi như thế, không có điểm dừng. Nhưng Lingling vẫn không thể thoát khỏi cảm giác ấy, cảm giác như mọi thứ sắp vỡ vụn, dù cô chẳng biết phải làm gì để giữ lại.

Mọi thứ đang thay đổi, nhưng cô không biết mình có thể làm gì để ngừng được sự thay đổi đó.

...

Sáng ngày thứ hai, Lingling bước vào trường như thường lệ, nhưng hôm nay, trái ngược với cảm giác quen thuộc hàng ngày, cô lại cảm thấy một sự bồn chồn không rõ lý do. Cô đi qua lớp của Orm một lần nữa, và lại chỉ thấy Yoko và Film, không có Orm ở đó. Sự khác biệt hôm nay khiến Lingling cảm thấy một cảm giác kỳ lạ chạy dọc từ lưng xuống tận đầu gối, như thể có điều gì đó không ổn. Cô cố gắng xua đi cảm giác ấy, nhưng nó cứ vây quanh cô như một bóng ma, không thể tránh khỏi.

Cả ngày hôm đó, cô chẳng thể tập trung vào bài giảng. Từng câu chữ của thầy cô đều trở nên mờ nhạt, chỉ có cảm giác bất an về sự vắng mặt của Orm là rõ ràng hơn bao giờ hết. Mọi người trong lớp vẫn cười nói, nhưng đối với Lingling, thế giới xung quanh như đang bị bóp nghẹt trong sự im lặng nặng nề. Cô không thể không nghĩ về Orm, không thể không cảm nhận được rằng có điều gì đó đang thay đổi.

Tan học, Lingling không đi cùng Namtan và Faye như mọi khi mà bước nhanh ra khỏi lớp. Cô đi thẳng đến phòng của Yoko và Film, không kịp suy nghĩ gì nhiều. Lòng cô đang cuộn trào, không thể dừng lại. Cô chỉ muốn biết lý do tại sao Orm lại không có mặt hôm nay, và tại sao mọi thứ bỗng nhiên có vẻ như đang xa vời đến vậy.

Khi Lingling gõ cửa và bước vào, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Yoko và Film đang ngồi bên bàn học, cả hai nhìn nhau một lúc, nhưng không ai nói gì. Mặc dù cả hai luôn vui vẻ và cởi mở với Lingling, hôm nay vẻ mặt của họ lại khó đọc, như thể có một điều gì đó mà họ không muốn nói ra.

Lingling bước vào phòng, ánh mắt vô tình hướng về giường và bàn học của Orm, nơi mọi thứ dường như không còn như xưa. Giường trống không một ai nằm, chiếc gối mà Orm hay ôm lúc ngủ giờ chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo. Bàn học của cô ấy cũng không còn sách vở hay đồ đạc rải rác như mọi khi. Tất cả chỉ còn lại sự vắng lặng kỳ lạ, như thể không có ai ở đây, như thể Orm đã rời đi từ lâu rồi.

Cảm giác bất an trong lòng Lingling dâng lên. Cô không hiểu tại sao, nhưng mọi thứ trong căn phòng này khiến cô cảm thấy như một chương cuối cùng đã khép lại, dù cô chưa sẵn sàng để nhìn nhận nó. Cô cố gắng xua đi cảm giác lạnh lẽo đó, nhưng nó cứ bám lấy tâm trí cô, như một bóng ma không thể tách rời.

Lingling quay lại nhìn Yoko và Film, ánh mắt của cô đầy lo lắng.

"Orm đâu rồi? Em ấy không có mặt ở lớp sáng hôm qua và hôm naynay, cũng không có mặt ở đây... Có chuyện gì vậy?"

Cô hỏi, giọng thấp và run rẩy. Mặc dù cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng, một cảm giác sợ hãi và lo lắng không thể kiềm chế nổi.

Yoko và Film không trả lời ngay lập tức. Họ nhìn nhau như đang cân nhắc xem có nên nói ra sự thật hay không. Sự im lặng kéo dài, càng khiến Lingling cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lại. Cô bước đến gần, không thể ngừng thúc giục

"Yoko, Film, nói cho chị biết đi. Chị cần biết, chị không thể cứ sống trong sự mơ hồ này được!"

Cuối cùng, Yoko thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối và sự thông cảm.

"Lingling... Orm sắp đi rồi, ngày mai cậu ấy sẽ ra sân bay, đi du học."

Lời nói đó như một cú đánh vào trái tim Lingling. Cô đứng im, đôi mắt mở to, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe. Không thể tin nổi, Orm sắp đi mà cô lại không hề hay biết gì. Cô cảm thấy như mọi thứ đều trôi qua một cách vô tình, không kịp chuẩn bị, không kịp nói lời tạm biệt.

Film nhìn Lingling, ánh mắt đầy đau lòng.

"Cậu ấy không muốn chị biết, Lingling."

Lingling cảm thấy sự hụt hẫng trong lòng. Mọi thứ bây giờ đều quá muộn màng, như thể Orm đã quyết định rời đi từ lâu và cô chỉ đứng lại, nhìn theo mà không thể làm gì. Những cảm xúc chưa kịp nói ra, những lời tạm biệt chưa kịp thốt lên, tất cả đều bị nuốt chửng trong sự im lặng.

Cô không thể giữ Orm lại, không thể làm gì ngoài việc đứng lặng nhìn bóng hình của cô ấy dần khuất xa.

Lingling đứng im một lúc, mắt vẫn còn đờ đẫn sau khi nghe tin từ Yoko và Film. Cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, thời gian như ngừng trôi. Cô đã từng nghĩ rằng mình có thể cứu vãn được mọi thứ, rằng mình có thể níu kéo Orm lại. Nhưng giờ đây, khi nhận ra cô ấy sắp rời đi mà mình vẫn chưa kịp làm gì, cảm giác mất mát dâng trào trong lòng Lingling.

Cô lặng lẽ rút điện thoại ra, tay run rẩy vì lo lắng. Mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình, lướt qua danh bạ rồi dừng lại ở tên Faye và Namtan. Những người bạn mà cô có thể nhờ vả trong lúc này. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi đánh những dòng tin nhắn.

"Faye, Namtan, giúp tớ... Tớ muốn về quê Orm. Các cậu có thể giúp mình liên lạc với ai đó không, chỉ giúp mình một chút thôi. Tớ phải gặp Orm, dù có thể trễ, tớ cũng phải đi."

Cả hai người bạn của cô đã luôn bên cạnh, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Nhưng hôm nay, Lingling không thể tự mình đối mặt với sự im lặng này, không thể tự mình đón nhận sự thật rằng cô đã bỏ lỡ cơ hội để nói lời tạm biệt. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng. Không phải cô không muốn nhưng chỉ vì tình hình quá cấp bách. Cô không biết liệu có còn kịp hay không.

Đã bao giờ Lingling cảm thấy trái tim mình nặng trĩu như vậy chưa? Cảm giác như một cánh cửa đã đóng sập lại, trong khi cô đứng ở đó, chưa kịp bước vào, chưa kịp nói một lời.

Ngay lúc ấy, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Mắt cô ngay lập tức nhìn xuống màn hình, hy vọng nhận được câu trả lời.

"Bọn tớ đang liên lạc hàng không, giờ chỉ có bay là nhanh nhất. Đợi một chút"

...

"Liệu...có còn kịp cho một lời yêu chưa dứt?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro