Chương 30: Thấm thoát
"Solitude"
Có nghĩa là buồn tủi hay vui vẻ đều một mình
—------------------------------------------------------------
7 năm sau
Lingling đứng trước cửa sổ văn phòng, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua kính, phản chiếu lên tấm nền đô thị sôi động bên ngoài. Đứng đó một mình, cô nhìn ra xa, về phía những tòa nhà cao tầng, những con đường đầy xe cộ, những ánh đèn mờ ảo như những ngôi sao lấp lánh dưới mặt đất. Thế giới ngoài kia vẫn tiếp diễn, nhộn nhịp và đầy hy vọng, nhưng trong lòng Lingling lại hoàn toàn khác biệt.
Cô đã trở thành Tổng Giám Đốc của một công ty công nghệ hàng đầu ở Bangkok, một trong những công ty có ảnh hưởng mạnh mẽ trên toàn quốc. Không ai có thể phủ nhận tài năng của Lingling, cô đã chinh phục từng thử thách, từng rào cản trên con đường sự nghiệp của mình. Nhưng sau tất cả, khi nhìn vào gương mặt mình trong những giờ phút cô đơn, Lingling nhận ra có một sự trống rỗng không gì có thể lấp đầy.
Dù bên ngoài, vẻ đẹp của cô vẫn không thay đổi nhiều so với ngày xưa, thậm chí còn toát lên một khí chất chín chắn và mạnh mẽ hơn. Cái nhìn sắc bén, vóc dáng hoàn hảo trong những bộ trang phục đắt tiền, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng trong mắt người khác, vẻ đẹp đó lại càng làm cho Lingling trở nên xa cách hơn. Cô là đối tượng ngưỡng mộ của nhiều thiếu gia, cũng như các cô gái trong giới thượng lưu, nhưng chẳng ai có thể thực sự bước vào thế giới của cô. Mọi người đều phải cúi đầu khi nhìn vào ánh mắt của cô, vì đó là ánh mắt đầy quyết đoán và lạnh lùng, dường như không có chỗ cho tình cảm hay sự mềm yếu.
Trong suốt 7 năm qua, kể từ ngày Orm rời đi, Lingling chưa từng yêu ai. Cô không biết phải làm gì với những cảm xúc ấy, không biết làm sao để đối diện với trái tim đã bị tổn thương. Chỉ có công việc, học tập, và sự nghiệp là thứ duy nhất cô có thể tập trung vào để quên đi những ký ức đã qua. Những đêm dài trôi qua trong bóng tối của căn hộ rộng lớn, nơi chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và những dòng suy nghĩ không ngừng về quá khứ.
Bây giờ đã 29 tuổi, vậy mà cô vẫn không ngừng tự hỏi liệu cô có thể thực sự hạnh phúc với tất cả những gì mình đã đạt được không. Có lẽ, cái thiếu hụt duy nhất mà cô không thể lấp đầy chính là tình yêu – tình yêu mà cô từng có, từng cảm nhận, nhưng cũng đã mất đi. Trái tim cô, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn không thể quên đi bóng dáng một người. Lingling không dám nói tên, nhưng trong sâu thẳm, cô biết người đó là ai. Orm, một cái tên đơn giản nhưng lại mang theo bao ký ức mà cô không dám chạm vào.
Bất chợt, trong giây phút đó, Lingling khẽ nhắm mắt, cảm nhận cơn gió nhẹ thoảng qua, như một lời nhắc nhở về quá khứ, về một thời gian đầy cảm xúc mà cô đã để tuột mất.
Lingling vẫn đứng im lặng, ánh mắt dõi theo những con phố tấp nập dưới ánh mặt trời, tâm trí mơ màng về những ký ức đã qua. Thế giới bên ngoài không ngừng chuyển động, nhưng trong lòng cô, mọi thứ như dừng lại. Những giây phút tĩnh lặng ấy, bỗng nhiên có một tiếng cửa mở, nhẹ nhàng nhưng đủ để kéo cô trở lại thực tại.
Cô không quay lại, vì biết chắc người bước vào là ai. Chỉ có Faye và Namtan mới có thể tự do bước vào phòng của cô mà không cần phải gõ cửa. Và đúng như Lingling nghĩ, người bước vào không phải ai khác ngoài hai người bạn thân của cô.
Faye bước vào trước, với dáng vẻ tinh tế và thanh thoát. Cô ấy vẫn giữ vẻ đẹp rạng ngời, nhưng có sự chín chắn, trưởng thành rõ rệt. Tóc dài, hơi xoăn nhẹ, được cột gọn gàng, khuôn mặt thanh thoát với đôi mắt sáng ngời, lấp lánh sự thông minh. Faye hiện giờ không chỉ là một người bạn thân mà còn là cộng sự đáng tin cậy của Lingling trong công việc, là người có thể luôn khiến Lingling cảm thấy an tâm. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở sang trọng, tôn lên vóc dáng mảnh mai và sự tinh tế.
Bên cạnh Faye là Namtan, người bạn luôn tràn đầy năng lượng và dễ dàng làm không khí trở nên vui vẻ. Sau nhiều năm, Namtan vẫn giữ được nét tươi trẻ, đôi mắt sáng đầy lấp lánh sự lạc quan. Tóc của cô ấy ngắn, ngang vai, đôi khi tạo dáng xù nhẹ như một dấu hiệu của sự tự do và phóng khoáng. Tuy không làm trong ngành công nghệ như Lingling và Faye, nhưng Namtan luôn có phong thái tự tin của người con gái thuộc tầng lớp thượng lưu. Cô ấy hiện đang làm việc tại khách sạn của gia đình, không quá liên quan đến lĩnh vực công nghệ, nhưng tình bạn của cô và Lingling vẫn luôn bền chặt.
Khi Faye và Namtan bước vào, Faye ngay lập tức để mắt đến Lingling, vẫn đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Namtan, với sự hồn nhiên vốn có, đã không kìm nổi sự vui vẻ của mình, cười nói:
"Người đẹp, đừng đứng mãi trong bóng tối nữa. Hôm nay đi ăn trưa nhé, tớ và Faye đã quyết định rồi, cả ba chúng ta đi ăn thôi!"
Faye cũng nhẹ nhàng thêm vào, với nụ cười trìu mến
"Đúng vậy, Lingling, hôm nay chúng ta xả hơi một chút. Công việc luôn phải có lúc nghỉ ngơi, đúng không?"
Lingling nhìn họ, đôi mắt mệt mỏi từ từ chuyển sang một cái nhìn nhẹ nhàng hơn. Cô không muốn từ chối, vì dù sao, Faye và Namtan luôn là hai người duy nhất có thể kéo cô ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong lòng. Thở dài một hơi, cô gật đầu đồng ý.
"Được, đi ăn thôi"
Cô nói với giọng trầm tĩnh.
Cả ba cùng nhau rời khỏi văn phòng, bước ra ngoài ánh sáng mặt trời, giữa những âm thanh ồn ào và sự tấp nập của Bangkok, nhưng có một điều gì đó trong lòng Lingling cảm thấy ấm áp hơn.
...
Lúc này, khi cả ba người bước ra khỏi tòa nhà công ty, bầu không khí xung quanh như một cuộc sống đầy màu sắc mà Lingling đã từng cảm thấy thiếu thốn. Faye và Yoko đã bước qua nhiều năm tháng bên nhau, từ những buổi hẹn hò giản đơn cho đến một gia đình nhỏ hạnh phúc. Tình yêu của họ giờ đây đã chín muồi, như một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự nghiệp và gia đình. Cô công chúa nhỏ mà họ đón chào từ IVF là kết quả của một hành trình đầy tình yêu và hy vọng, một sinh linh bé nhỏ trong căn nhà ấm áp của họ. Faye giờ là một người mẹ, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng ngời như thuở nào, chỉ có thêm sự dịu dàng và chín chắn.
Những câu chuyện của cô luôn xoay quanh con gái nhỏ, về những khoảnh khắc tuyệt vời với Yoko, những buổi tối bận rộn mà vẫn không quên dành thời gian cho nhau.
Namtan và Film, dù chưa kết hôn, nhưng mối quan hệ của họ vẫn ổn định. Sau một năm ra trường, Namtan bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong mối quan hệ của mình. Film là người thích tự do, khám phá và không muốn bị ràng buộc quá sớm. Dù vậy, Namtan không áp lực Film, cô hiểu rằng tình yêu không cần phải vội vàng mà cần thời gian. Đôi khi, cả hai cùng đi du lịch, cùng trải nghiệm những điều mới mẻ, nhưng Namtan cũng sẵn sàng chờ đợi nếu Film cần thời gian thêm.
Lingling là người duy nhất vẫn cô đơn giữa những mối quan hệ vững vàng của bạn bè. Dù đã có sự nghiệp rực rỡ, có tất cả những gì người khác mong ước, nhưng trong sâu thẳm lòng cô, luôn có một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy. Lingling vẫn giữ vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên trong cô là một trái tim vẫn chưa được chữa lành hoàn toàn. Cô đã để công việc chiếm lĩnh thời gian của mình, để không phải đối diện với những cảm xúc phức tạp về tình yêu, về quá khứ mà cô chưa bao giờ quên.
Nhà hàng nơi họ dùng bữa trưa nằm trên tầng 15 của một tòa nhà cao tầng, với thiết kế mở đầy tinh tế. Từ bàn ăn, Lingling có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố Bangkok rộng lớn, nơi những tòa cao ốc san sát cùng dòng xe cộ tấp nập phía dưới. Bầu trời xanh nhạt điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi, ánh nắng xuyên qua lớp kính trong suốt tạo nên một thứ ánh sáng dịu dàng, không quá gay gắt mà vừa đủ để không gian trở nên lung linh hơn.Bên trong nhà hàng, tông màu chủ đạo là nâu trầm pha lẫn sắc vàng ấm áp từ những chiếc đèn chùm thiết kế tinh xảo. Những chậu cây nhỏ đặt trên từng bàn ăn, kết hợp với nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên trong không gian, tất cả tạo nên một bầu không khí sang trọng nhưng vẫn đủ thư giãn.
Chiếc bàn của họ được đặt ở một góc yên tĩnh, nơi có tầm nhìn đẹp nhất ra thành phố. Trên bàn, những chiếc đĩa sứ trắng tinh khôi, dao nĩa sáng bóng được sắp đặt gọn gàng, từng món ăn được trình bày tỉ mỉ như một tác phẩm nghệ thuật. Cả ba người họ trò chuyện, tiếng cười khẽ vang lên giữa không gian nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lingling vẫn có chút gì đó trống trải, giống như sự tĩnh lặng nơi đây càng làm cô cảm nhận rõ hơn khoảng cách mà cô và Orm đã bỏ lỡ suốt những năm qua.
Khi cả ba ngồi trong quán ăn, câu chuyện cứ xoay quanh gia đình, hạnh phúc, con cái, những kỷ niệm ngọt ngào trong tình yêu. Faye không ngừng kể về con gái nhỏ, trong khi Namtan cũng không ngừng chia sẻ những câu chuyện về Film. Lingling chỉ lắng nghe, thi thoảng cười nhẹ, nhưng bên trong lại có một nỗi buồn khó tả.
"Này, Lingling cậu định cô đơn tới chết hả?"
Faye bỗng hỏi, ánh mắt nhìn Lingling đầy lo lắng.
Lingling chợt ngừng cười, nhìn vào tách trà trước mặt, một nụ cười mơ hồ nở trên môi.
"Tớ không biết nữa, có thể về già vào chùa ở không chừng"
Cô đáp, giọng lạnh lùng nhưng lại có sự mềm mại lạ thường. Namtan và Faye đều im lặng, không ai nói gì thêm. Họ hiểu rằng, dù Lingling có mạnh mẽ đến đâu, vẫn có một khoảng trống trong trái tim cô mà không ai có thể thay thế được.
"Không sao đâu, Lingling"
Namtan lên tiếng sau một lúc im lặng.
"Nếu cậu vào chùa, cái chân của tớ có đi không nổi cũng nhất định kêu con cháu dắt lên chùa để thăm cậu"
Nghe Namtan trêu đùa, Lingling cuối cùng cũng đã có thể nở một nụ cười thật sự trong ngày.
Câu chuyện chuyển sang một chủ đề khác khi Faye hỏi về công việc của Lingling. Mọi người đều biết cô đang bận rộn với dự án lớn của công ty, chuẩn bị ký hợp đồng quan trọng với một đối tác nước ngoài. Lingling đã sẵn sàng cho một bước đi lớn mới trong sự nghiệp, và hợp đồng lần này sẽ mở ra một cơ hội không nhỏ để đưa công ty của cô vươn ra thế giới.
Faye hỏi, mỉm cười tò mò.
"Vậy dự án lần này thế nào?"
Lingling xoa xoa thái dương, ánh mắt sắc bén nhìn vào màn hình điện thoại, cô vừa kiểm tra lại lịch trình công việc.
"Ừ, chúng ta sẽ ký hợp đồng với một công ty lớn từ Úc. Họ sẽ giúp chúng ta kế hoạch quảng bá sản phẩm công nghệ mới ở thị trường Châu Âu. Hợp đồng này sẽ quyết định rất nhiều thứ với công ty chúng ta trong năm nay"
Cô trả lời, giọng điềm tĩnh như mọi khi.
Faye gật gù, vẻ thích thú.
"Cái này lớn đấy. Nghe nói CEO của công ty đó sẽ đích thân sang đây để làm việc cùng cậu, phải không?"
Lingling gật đầu, ánh mắt lại lướt qua những tờ giấy dự án trên bàn.
"Đúng vậy, họ sẽ đến vào tuần sau. Cũng chưa gặp cô ấy bao giờ, chỉ nghe nói về cô ấy qua những thông tin bên ngoài. Mọi người bảo cô ấy rất kín tiếng, chẳng bao giờ xuất hiện trên báo chí."
Namtan cũng xen vào, giọng đầy hứng thú.
"Ồ, một người như vậy thì có thể sẽ rất thú vị đấy. Nhưng đúng là lạ thật, một CEO mà không để lại dấu ấn trên các phương tiện truyền thông. Cậu không tò mò sao?"
Lingling thở dài nhẹ, lắc đầu một chút.
"Tò mò chứ, nhưng công việc là quan trọng nhất. Cô ấy có thể kín tiếng, nhưng nếu công ty cô ấy làm việc tốt, thì mọi thứ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Faye và Namtan đều gật gù, nhưng có vẻ như cả hai đều cảm thấy tò mò về người CEO bí ẩn ấy. Chắc chắn nếu cô ấy đến Thái Lan, thì sẽ có một sự thay đổi đáng kể trong chiến lược quảng bá của công ty.
"Thật ra, nếu cô ấy là người bí ẩn như vậy, cậu có cảm thấy căng thẳng khi gặp không?"
Faye hỏi, ánh mắt của cô lấp lánh một chút, tò mò về phản ứng của Lingling.
Lingling mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng chắc chắn, không chút do dự.
"Không, tớ nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để học hỏi từ một người có kinh nghiệm. Tớ không nghĩ mình cần phải lo lắng về việc gặp gỡ một CEO khác, dù cô ấy có bí ẩn thế nào đi chăng nữa."
Faye và Namtan nhìn nhau rồi cười nhẹ, cảm nhận được sự tự tin của Lingling. Trong công việc, cô luôn là người đứng vững và không để bất kỳ điều gì làm xao nhãng. Dù có những chuyện trong quá khứ chưa được giải quyết, nhưng Lingling vẫn luôn tiến về phía trước, chỉ có công việc và sự nghiệp mới thực sự quan trọng với cô.
"Vậy thì cậu chắc chắn sẽ làm rất tốt"
Namtan nói, giọng đầy tin tưởng.
Lingling chỉ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
"Mọi thứ đều phải chuẩn bị kỹ càng, nhưng tớ nghĩ mình đã sẵn sàng."
Trong không gian yên tĩnh, ba người bạn tiếp tục nói về công việc và các kế hoạch sắp tới, nhưng không ai trong số họ biết rằng sự xuất hiện của người CEO bí ẩn kia sẽ thay đổi rất nhiều điều không chỉ trong công việc của Lingling, mà có thể là cả cuộc sống của cô.
...
Sau bữa trưa, Lingling và Faye trở lại văn phòng, tiếp tục với nhịp sống bận rộn thường ngày. Namtan rời đi để đón vợ, để lại hai người bạn trong căn phòng rộng rãi nhưng đầy sự tĩnh lặng. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phủ lên gương mặt Lingling, đôi mắt cô tập trung vào màn hình máy tính, đọc kỹ từng điều khoản trong hợp đồng hợp tác với công ty nước ngoài sắp tới. Bàn tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, gõ những con chữ sắc bén, mọi thứ đều được kiểm soát một cách chặt chẽ. Faye thỉnh thoảng liếc nhìn Lingling, cô biết bạn mình có thể ngồi lặng lẽ như vậy hàng giờ, thậm chí đến tận khuya mới chịu rời khỏi văn phòng.
Khi kim đồng hồ lặng lẽ nhích đến con số 8, ngoài cửa sổ, bóng tối đã bao phủ cả thành phố Bangkok hoa lệ. Lingling ngả người ra ghế, xoa nhẹ thái dương. Cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì ngoài bữa trưa cùng Faye và Namtan, nhưng dường như cảm giác đói chưa bao giờ là mối bận tâm của cô. Cô đứng dậy, khoác nhẹ chiếc áo blazer lên vai, cầm túi xách bước ra khỏi văn phòng với dáng vẻ bình thản như mọi ngày.
Chiếc xe hơi màu đen lướt chầm chậm trên những con đường rực rỡ ánh đèn. Thành phố về đêm vẫn náo nhiệt, dòng xe cộ hối hả, tiếng còi xe vang lên không ngớt. Lingling lái xe chậm rãi, ánh mắt cô vô thức dõi theo những hình ảnh lướt qua bên ngoài cửa kính. Khi xe tiến đến gần cổng trường đại học cũ, Lingling bất giác siết nhẹ vô lăng. Dù đã nhiều lần đi ngang qua đây, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cánh cổng quen thuộc vẫn luôn khiến cô cảm thấy tim mình nặng trĩu.
Tầm mắt cô dừng lại ở góc phố nhỏ, nơi có một quán ăn ven đường giản dị mà năm xưa cô và Orm thường ghé qua. Bảng hiệu cũ kỹ vẫn còn đó, ánh đèn vàng hắt lên từng chiếc bàn gỗ giản đơn, khung cảnh chẳng khác là bao so với ký ức của cô. Lingling chợt nhớ đến những buổi tối cùng Orm ngồi bên nhau, cười đùa vô tư lự, món sườn thơm lừng từng là sở thích của cả hai. Cảm giác quen thuộc đến lạ thường, như thể chỉ cần bước vào đó, những năm tháng tuổi trẻ sẽ hiện về trọn vẹn.
Thế nhưng, Lingling chỉ lặng lẽ nhìn qua, không dừng lại. Cô không có đủ can đảm để bước vào, để đối diện với những ký ức mà cô đã cố gắng chôn chặt suốt 7 năm qua. Khóe môi cô khẽ mím lại, ánh mắt trở nên xa xăm, rồi nhẹ nhàng tăng tốc xe, rời xa con phố cũ.
Dưới ánh đèn đường lấp lánh, chiếc xe lao đi, bỏ lại sau lưng những hồi ức mà Lingling vẫn chưa thể buông bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro