Chương 41: Kế hoạch ngầm


Buổi cà phê với Ying kết thúc, Orm rời khỏi quán cà phê, tay xách túi xách nhỏ, trong lòng vẫn còn chút cảm giác thoải mái sau cuộc trò chuyện với Ying. Cô quyết định ghé qua siêu thị trước khi về nhà, để mua một ít đồ tươi mới cho bữa tối. Cả tuần qua, công việc quá căng thẳng khiến Orm cảm thấy mệt mỏi, và cô nhận ra mình rất cần một khoảng không gian riêng để thư giãn. Vậy là sau khi dừng lại ở siêu thị, cô bước vào khu vực rau củ quả, chăm chú lựa từng món đồ tươi ngon.

Khi lướt qua gian hàng rau củ, Orm nhớ lại những ngày đầu ở Úc, khi cô còn là một sinh viên mới, sống xa gia đình. Cảm giác lạc lõng, không có ai bên cạnh để nhờ vả hay chăm sóc là điều khó chịu nhất. Nhưng rồi cô cũng học cách thích nghi, và việc tự nấu ăn chính là một phần quan trọng trong hành trình ấy. Thời gian đầu, cô chỉ biết nấu những món ăn đơn giản, nhưng càng ngày, Orm càng yêu thích việc vào bếp. Cô học cách chế biến những món ăn Hàn Quốc, Nhật Bản, và thậm chí những món Việt Nam mà cô tìm thấy công thức trên mạng.

Thực ra, nấu ăn không chỉ giúp cô cảm thấy ấm lòng, mà còn tạo nên cảm giác thành công và sự tự lập mà cô luôn mơ ước. Cô nhìn đống nguyên liệu trong giỏ, quyết định tối nay sẽ làm cơm cuộn và súp miso.

Khi về tới nhà, Orm mở cửa, bước vào phòng khách với một hơi thở dài, như thể muốn xua tan hết căng thẳng trong ngày. Cô cởi giày, thay đồ thoải mái, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cô đặt bát cơm lên mặt bàn, lấy cá hồi tươi, cùng với một ít rau củ, rồi bắt tay vào cuốn cơm cuộn. Mỗi động tác của Orm đều nhẹ nhàng và chuẩn xác, như thể cô đang tìm kiếm sự thư giãn trong từng miếng thức ăn. Nấu ăn không chỉ là công việc, mà đối với Orm, đó là một cách để tạm quên đi những bộn bề của cuộc sống.

Khi bữa ăn đã sẵn sàng, Orm ngồi xuống ăn một cách thoải mái, thưởng thức từng miếng cơm cuộn với hương vị tươi ngon, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô nhìn bát súp miso nghi ngút khói, hít thở thật sâu và cảm nhận sự bình yên đến lạ kỳ. Ăn xong, Orm nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa, lau chùi bàn ăn và nhà cửa. Cảm giác làm mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp khiến cô thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn. "Cuối cùng cũng xong" Orm tự nhủ, nhẹ nhàng lướt qua phòng khách, để lại sau lưng những mệt mỏi.

Đến khoảng 8 giờ tối, Orm ngồi vào bàn làm việc, mở laptop và chuẩn bị tài liệu cho tuần tới. Cô muốn chắc chắn rằng mọi việc sẽ suôn sẻ và công ty không gặp trục trặc gì. Sau đó, khi nhìn lên đồng hồ, cô thấy rằng đã đến giờ gọi điện về cho gia đình. Dù đã lâu không về nhà, Orm vẫn muốn nghe tiếng của bố mẹ để cảm thấy gần gũi hơn. Cô mở điện thoại, ấn số gọi cho mẹ, dù trong lòng vẫn có chút e ngại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên một lúc rồi có người nghe máy.

"Alô, mẹ đây, con yêu! Con có khỏe không?"

Giọng mẹ vang lên, đầy lo lắng.

"Con khỏe, mẹ à, công việc vẫn ổn"

Orm mỉm cười nhẹ, nhưng giọng nói lại hơi nghẹn lại.

"Dạo này bố mẹ thế nào? Có gì vui không?"

"À, bố mẹ vẫn ổn, nhưng mẹ nhớ con lắm. Công việc của con thế nào? Có vất vả lắm không?"

"Con ổn mà mẹ, chỉ là tuần này hơi bận chút thôi. Công ty đang có dự án lớn, con phải làm việc nhiều hơn một chút"

Orm trả lời, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

Mẹ cô không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài.

"Con bé này, phải ăn uống đầy đủ và chăm sóc bản thân."

"Con biết rồi mà, mẹ đừng lo cho con quá, con lớn rồi"

Orm nói, cố gắng để giọng nói không bị lộ vẻ mệt mỏi.

"Lần sau con gọi về sớm hơn, bố mẹ yên tâm nhé."

"Ừ, nhớ giữ sức khỏe. Bố mẹ yêu con nhiều"

Mẹ cô dịu dàng nói.

"Con yêu bố mẹ."

Orm nói rồi cúp máy. Cô cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe giọng mẹ, nhưng cũng không thể không cảm thấy chút cô đơn, khi không thể gặp lại gia đình, đặc biệt là khi mình đang ở quá xa.

Sau cuộc gọi, Orm ngồi lặng im, nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu rồi đặt nó xuống. Thời gian đã trôi đi khá nhanh và bây giờ đã gần 9 giờ tối. Cô quyết định đi ngủ sớm. Mấy hôm nay cô đã thiếu ngủ rất nhiều, và việc nghỉ ngơi đêm nay là cần thiết.

"Chắc chắn sẽ là một giấc ngủ sâu" Orm tự nhủ và đứng dậy đi vào phòng. Cô tắt đèn, vén chăn lên giường và nằm xuống. Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, nhưng Orm không còn nghĩ gì nhiều nữa. Cô đã quá mệt mỏi. Nhắm mắt lại, Orm từ từ chìm vào giấc ngủ, để lại phía sau những bộn bề của công việc, những nỗi lo lắng và cả những cảm xúc phức tạp mà cô cố gắng giấu kín.

...

Nara bước vào quán bar nhỏ, không quá sang trọng nhưng lại có một vẻ quyến rũ riêng, nơi mà ánh đèn mờ ảo chiếu lên từng góc nhỏ, tạo ra một không gian ấm cúng, bí ẩn. Quầy bar nằm gọn gàng ở một góc, với những chiếc ghế dài bọc đệm mềm mại, phủ ánh sáng vàng nhạt khiến không gian trở nên thư giãn và lãng mạn. Âm nhạc du dương vang lên từ loa, là những giai điệu jazz nhẹ nhàng, xen lẫn với tiếng cốc va vào nhau, tạo thành một bức tranh âm thanh mềm mại, dễ chịu.

Nara, dù hơi buồn bực vì bị từ chối lời mời đi ăn cùng Orm, nhưng không muốn về nhà sớm nên quyết định ghé qua quán bar này để một mình thưởng thức ly cocktail. Cô ngồi xuống ghế, lướt nhìn quầy bar, không hề biết rằng buổi tối này sẽ dẫn đến một cuộc gặp bất ngờ. Cô gọi một ly cocktail yêu thích, rồi bắt đầu nhìn ngắm xung quanh, hòa mình vào không gian dịu dàng của quán.

Chính lúc này, từ phía cửa quán bar, một người đàn ông bước vào. Anh ta có dáng người cao ráo, mặc bộ đồ vest đơn giản nhưng đầy phong cách, mái tóc đen bóng mượt được vuốt gọn gàng. Nara cảm thấy một sự quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được tên. Chỉ khi người đó quay lại, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh ta, Nara mới nhận ra người trước mặt chính là Wisanut – người mà từng tỏ tình Lingling năm ba đại học. Wisanut không lạ gì Nara, nhưng họ chưa bao giờ thực sự trò chuyện sâu.

"Ồ, thật trùng hợp"

Wisanut cười nhẹ, ánh mắt sáng lên khi nhận ra cô.

"Lâu rồi không gặp, Nara đúng không?"

Nara hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ khẽ mỉm cười.

"Vậy mà anh vẫn nhớ tôi nhỉ, tôi không nghĩ là chúng ta có ấn tượng sâu đậm đến vậy."

Wisanut nhìn cô với ánh mắt có chút châm biếm, nhưng không hề mất đi sự hào hoa,

"Không phải chỉ có em mới nhớ tôi đâu, tôi cũng không dễ quên những người xinh đẹp như em."

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Nara, hơi nghiêng người về phía cô, như thể muốn làm quen dù trước đó họ không hề thân thiết.

Nara cảm nhận được ánh nhìn của Wisanut, cái cách anh ta quan sát cô không phải là vô tình, mà có chủ đích. Tuy nhiên, trong đầu cô lại chợt lóe lên suy nghĩ về những mối quan hệ xung quanh mình. Wisanut không phải là người đầu tiên thể hiện sự quan tâm kiểu này. Cô ngẩng mặt lên, bắt đầu trò chuyện, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần thận trọng.

"Lâu rồi không gặp, có vẻ như anh vẫn giữ nguyên cái cách tiếp cận này"

Nara nói, không quên nhấp một ngụm cocktail, mắt dõi theo anh ta.

Wisanut nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Cách tiếp cận gì cơ?"

"Cái kiểu... thừa biết mình muốn gì mà vẫn giả vờ như không có ý đồ. Anh quên mình từng là một tay chơi thời đại học sao. Tiếng tăm vang lừng"

Nara mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh khiến Wisanut phải dừng lại một chút. Cô không phải người dễ dàng bị thao túng, và dù gì thì Nara cũng đã học được cách nhìn người rất lâu rồi.

Wisanut không tỏ vẻ khó chịu mà chỉ cười nhẹ.

"Cũng đúng. Tôi là người thẳng thắn. Cũng chẳng giấu giếm gì đâu, tôi thừa nhận tôi thích Lingling từ hồi đại học đến giờ. Nhưng chuyện theo đuổi cô ấy lại không hề dễ dàng như tôi tưởng."

Nara bật cười khẽ, nghe đến tên Lingling trong lòng có chút khó chịu.

"Tôi hiểu. Chị ta luôn là người khó tiếp cận, nhưng nếu anh thật sự quyết tâm thì chẳng có gì là không thể."

Wisanut khẽ cười, nhưng ánh mắt có gì đó rất khác.

"Không phải tôi không quyết tâm, mà là Lingling rất đặc biệt. Cô ấy rất thông minh, rất mạnh mẽ và cũng có một thứ gì đó rất khó nắm bắt. Nói thế nào nhỉ, cô ấy giống như một món đồ quý hiếm vậy. Khi bạn muốn có nó, bạn cần phải có chiến lược."

Nara liếc nhìn Wisanut, thấy vẻ mặt đầy suy tư của anh ta.

"Chiến lược á? Anh nghĩ mình có thể dùng chiến lược nào để chinh phục được chị ta?"

Cô hỏi, một phần muốn kiểm tra phản ứng của anh ta.

Wisanut thả lỏng cơ thể, dựa người vào ghế một chút.

"Tôi nghĩ mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian. Lingling là người kiên định, nhưng cũng có những điểm yếu mà cô ấy không dễ dàng thể hiện. Tôi nghĩ tôi có thể tìm ra điểm yếu đó."

Nara gật đầu, khuôn mặt cô thoáng chút cười khẩy.

"Anh muốn thuyết phục tôi sao? Hay chỉ đơn giản là tìm kiếm sự đồng tình từ một người cũng đang có mục tiêu rõ ràng như tôi?"

Wisanut không ngần ngại mà đối diện với ánh mắt của cô.

"Có lẽ cả hai. Nhưng tôi chắc chắn, con người như Lingling, dù kiên cường đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ có một điểm yếu. Câu hỏi là ai sẽ là người đầu tiên nhận ra và tận dụng được nó."

Nara hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục trò chuyện với Wisanut, hai người đều nhận thức rằng mình không phải là những người dễ bị thuyết phục. Nhưng đêm nay, trong không gian lãng mạn của quầy bar này, cả hai đều cảm nhận được một sự liên kết đặc biệt. Cái cách mà họ nhìn nhận về Lingling, về những mối quan hệ phức tạp trong cuộc sống của mình, càng khiến họ hiểu rằng cuộc chơi này mới chỉ bắt đầu.

Wisanut khẽ liếc nhìn Nara, ánh mắt lấp lánh một chút tò mò, rồi anh ta từ tốn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng của cuộc trò chuyện.

"Thật ra, tôi cũng đang thắc mắc một điều"

Wisanut nói, giọng trầm ấm.

"Orm và em... sao lại không có gì sao? Cô ấy vẫn chưa yêu em à?"

Nara khẽ nhướng mày, một chút bất ngờ lướt qua khuôn mặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Đến giờ, tôi cũng không rõ nữa."

Cô mỉm cười một cách khẽ khàng.

"Tôi cũng đã quen với việc này rồi."

Wisanut nhìn cô một lúc, rồi bật cười.

"Cũng thật kỳ lạ. Tôi nhớ rõ, khi Lingling và Orm công khai yêu nhau năm đó, tôi với cô đều tức muốn nghiến răng. Cả hai chúng ta đều không làm gì được."

Anh nói, vẻ mặt có chút chua chát nhưng cũng mang theo sự thừa nhận.

"Lúc đó, tôi luôn nghĩ nếu Orm không yêu Lingling thì chẳng ai có thể chiếm được trái tim cô ấy. Nhưng giờ đây, khi gặp lại cô và Orm, tôi lại thấy mọi thứ không đơn giản như tôi tưởng."

Nara không thể giấu được sự ngạc nhiên, trong khi cô đang cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản thì trong lòng lại có một chút xao động. Cô không ngờ rằng Wisanut lại nhắc lại chuyện cũ như vậy. Lúc đó, khi Orm và Lingling công khai mối quan hệ, chính cô đã phải kiềm chế mọi cảm xúc của mình, cố gắng không để ai thấy mình bị tổn thương.

"Vậy, anh nghĩ sao về tình hình hiện tại?"

Nara hỏi, cố gắng làm cho cuộc trò chuyện tiếp tục một cách tự nhiên.

Wisanut thoáng nhìn cô, rồi lại cười nhẹ.

"Cũng chẳng biết nữa. Nhưng có lẽ, chúng ta đều có thể giúp đỡ nhau. Cả tôi lẫn em, đều chưa có được người mình muốn. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta cùng nhau tìm cách làm cho mọi thứ suôn sẻ hơn sao?"

Anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Nara, có sự chân thành pha lẫn một chút mưu mô, như thể anh ta đã tính toán hết thảy.

Nara khẽ hạ mắt xuống ly cocktail, ánh sáng phản chiếu lên mặt, khiến cô có vẻ suy tư.

"Giúp đỡ nhau, sao?"

Cô lẩm bẩm, như thể đang cân nhắc từng từ.

"Anh có chắc rằng hai chúng ta có thể giúp nhau mà không gặp rắc rối sao? Cuộc chơi này đâu phải đơn giản."

Wisanut nhìn cô với ánh mắt đầy sự tự tin.

"Tôi nghĩ vậy. Chúng ta đều có những điểm mạnh, những yếu tố riêng có thể lợi dụng lẫn nhau. Nhưng tất nhiên, nếu cần phải giúp đỡ nhau để đạt được mục đích, tại sao không?"

Nara khẽ cười, một nụ cười bí ẩn.

"Ừ, có lẽ anh nói đúng. Nhưng tôi không dễ dàng tin tưởng người khác đâu. Mọi chuyện cần phải tính toán kỹ càng."

Wisanut gật đầu, thấu hiểu được thái độ của cô.

"Chắc chắn. Tôi không ép em làm điều gì em không muốn. Nhưng nếu có gì cần, tôi luôn sẵn sàng."

Cuộc trò chuyện giữa Nara và Wisanut tiếp tục, dù đã có một sự đồng thuận ngầm về việc hợp tác trong tương lai, nhưng cả hai đều biết rằng mối quan hệ này không đơn giản và còn rất nhiều ẩn ý. Những câu chuyện chưa nói hết, những kế hoạch chưa triển khai, tất cả đều khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng và hấp dẫn. Cả hai đều đang âm thầm chờ đợi thời cơ để đạt được những gì mình mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro