15.bữa ăn sáng

LingLing cảm thấy lòng mình nôn nao khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu sáng mặt đất, và không khí trong lành mang đến một cảm giác tươi mới. Tuy nhiên, cảm giác trống vắng lại ùa về, làm cô thổn thức khi nhớ đến Orm. Cô tự hỏi liệu có phải cô đã quá chú tâm vào cô em gái tinh nghịch này không, nhưng có lẽ cô đã thật sự rung động.

Bỗng, điện thoại reo vang, kéo LingLing khỏi những suy nghĩ miên man. Là tin nhắn từ Orm: "Chị ơi, em đang trên đường đến gặp chị! Chị chuẩn bị gì cho bữa sáng nào?"

Nụ cười tự nhiên nở trên môi LingLing. Cô nhanh chóng trả lời: "Chị đã chuẩn bị sẵn rồi. Em đến nhanh nhé!" Dù biết là không nên quá vui mừng, nhưng lòng cô không thể ngăn cảm giác phấn khích khi sắp được gặp Orm.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. LingLing mở cửa, thấy Orm đứng đó với nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, tóc xõa dài, và chiếc áo phông rộng làm nổi bật nét ngọt ngào của cô. "Chị ơi! Em đã đến rồi đây!" Orm nhảy vào trong, mang theo không khí náo nhiệt.

"Em có cần phải la lên như vậy không?" LingLing cố tỏ ra lạnh lùng nhưng không thể kìm được nụ cười trên môi. "Vào đi, nào!"

Orm phớt lờ và chạy thẳng vào bếp, "Em đói bụng quá! Chị có gì cho em ăn không?" Giọng điệu tinh nghịch của Orm khiến LingLing không khỏi bật cười.

"Đợi một chút, chị sẽ làm bánh mì nướng cho em." LingLing nhanh chóng lục lọi trong tủ bếp, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng, cô cảm thấy một sự bối rối nhưng cũng rất ấm áp khi nhìn thấy Orm. "Chị không biết em có thể ăn bao nhiêu nữa."

Orm nháy mắt: "Em có thể ăn rất nhiều! Chị hãy chuẩn bị cho em những thứ ngon nhất nhé."

LingLing đứng trong bếp, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên không gian ấm áp và dễ chịu. Cô nhẹ nhàng xắn tay áo lên, quyết định làm món bánh mì nướng cho bữa sáng. Mùi thơm của bơ và bánh mì đang nướng dần lan tỏa trong không khí, khiến lòng cô phấn chấn hơn.

Trong khi LingLing bận rộn, Orm ngồi bên bàn ăn, tay chống cằm và đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch. "Chị ơi, em có nên giúp chị không?" Orm hỏi, giọng điệu vừa châm biếm vừa vui vẻ.

"Em chỉ cần ngồi yên thôi. Chị sẽ làm hết mà," LingLing mỉm cười trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc chảo. Cô cố gắng giữ sự tập trung nhưng không thể ngăn mình cảm nhận được cái nhìn sắc bén của Orm đang chăm chú vào từng động tác của mình.

"Chị có biết là em có thể làm bếp rất giỏi không?" Orm tiếp tục, trong khi nhón tay lấy một lát bánh mì nướng nóng hổi. "Nhưng mà không biết có ai đó lại muốn chị làm hết mọi thứ không nhỉ?"

"Em có thể giúp nếu muốn," LingLing đáp lại, vừa lén nhìn Orm bằng khóe mắt. Cô biết rõ rằng Orm chỉ đang muốn trêu chọc mình, nhưng những câu nói ấy lại khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.

"Hừm, làm bếp mà không có em thì sẽ buồn lắm," Orm nói, đưa một miếng bánh mì lên miệng, rồi giả vờ nhăn nhó. "Nhưng mà, nhìn chị làm, em cảm thấy như chị đang lãng phí cả một ngày trời đấy."

"Thật sao?" LingLing giả bộ nghiêm túc, nhưng nụ cười trên môi không thể nào giấu đi. "Em có muốn thử làm không?"

"Chắc chắn là không! Em không muốn làm hỏng món bánh của chị đâu," Orm đáp lại, giọng điệu nửa đùa nửa thật, rồi lại hồn nhiên hỏi: "Chị không sợ em làm hỏng mọi thứ à?"

"Chị không sợ, nhưng có thể em sẽ bị đuổi ra ngoài nếu không giúp đỡ," LingLing phản bác, cảm thấy thích thú trước sự nghịch ngợm của Orm.

"Chị không thể đuổi em đi đâu. Em đã quyết định sẽ bám lấy chị cho đến khi nào chị chịu thừa nhận 'yêu em' đấy!" Orm nói với vẻ thách thức, đôi mắt ngập tràn sự tinh nghịch.

"Hừm, cứ thử xem," LingLing thách thức lại, lòng lại nảy sinh những cảm xúc ngọt ngào. Cô không thể không nghĩ đến việc họ đang ở bên nhau, và điều đó khiến bữa sáng trở nên thú vị hơn rất nhiều.

"Chị ơi," Orm lén lút đến gần, thì thầm như thể đang chuẩn bị cho một bí mật lớn. "Có phải chị đang nhớ em không? Chị đang rất chăm chút cho bữa sáng mà!"

"Em lại nghĩ nhiều rồi," LingLing nói, giả bộ quay lại với việc nấu nướng, nhưng nụ cười của cô vẫn không ngừng lan tỏa.

"Em chỉ muốn chị thừa nhận rằng chị có một chút lưu luyến với em thôi mà!" Orm bật cười, tạo ra không khí vui vẻ, khiến LingLing không thể kiềm chế được cảm giác hồi hộp trong lòng.

LingLing lắc đầu, nhưng trong lòng cô, từng câu nói, từng nụ cười của Orm lại như một cái chạm nhẹ nhàng, làm tan chảy trái tim cô. "Em quá kiêu ngạo rồi đấy," cô nói với giọng nghiêm túc nhưng không thể giấu nổi sự trìu mến.

"Chị nói gì cũng được, nhưng em biết chị thích em mà!" Orm đáp lại, làm cho không khí buổi sáng trở nên sinh động hơn bao giờ hết. LingLing cảm thấy niềm vui từ những trò đùa của Orm, và dường như mọi nỗi lo âu đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Khi bữa sáng được dọn ra, không khí trở nên thân mật hơn. Họ cùng nhau ăn, và những câu chuyện đùa giỡn không ngừng vang lên. "Em chắc chắn sẽ không lấy hết bánh mì của chị đâu," Orm khẳng định với nụ cười tươi tắn.

"Chị sẽ không để em lấy đâu," LingLing đáp lại, nhíu mày như thể đang cảnh cáo. "Em phải nhớ, chị có thể đánh lại em đấy."

"Em không tin! Chị hiền khô mà," Orm cười lớn, tạo không khí vui vẻ hơn bao giờ hết.

Trong một khoảnh khắc, LingLing nhìn thẳng vào mắt Orm, cảm nhận được sự kết nối kỳ diệu. "Thật ra, em rất đặc biệt với chị," cô lặng lẽ thừa nhận, lòng trào dâng cảm xúc. "Nhưng mà chị không thể nói rõ ràng đâu nhé."

Orm bất ngờ, hai má hơi ửng hồng: "Chị, em cũng cảm thấy như vậy! Em muốn chị luôn ở bên cạnh em."

"Một bí mật giữa chúng ta," LingLing thì thầm, khiến Orm phấn khích hơn bao giờ hết. "Nhưng nhớ giữ bí mật nhé, em không thể để ai biết đâu."

"Em hứa!" Orm nhấn mạnh, đôi mắt long lanh thể hiện sự quyết tâm. "Em sẽ giữ bí mật này thật kỹ. Chị là của em."

Khi họ cùng nhau dọn dẹp bữa sáng, LingLing không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ của họ. Cô biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho một hành trình thú vị và bất ngờ hơn nữa. Trong lòng cô, nỗi lo âu và vui sướng đan xen, và mặc dù cô không thể hoàn toàn bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng từng khoảnh khắc bên Orm lại khiến cô cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

"Chị à," Orm nói, đôi mắt sáng lấp lánh. "Khi nào chị mới mời em đi chơi lần nữa? Em không muốn chỉ ngồi nhà mãi đâu."

LingLing thoáng chốc cảm thấy một chút lúng túng. "Đi chơi hả? Chị nghĩ chúng ta có thể đi dạo ở công viên vào cuối tuần này."

"Ôi, tuyệt quá! Em thích đi công viên!" Orm nhảy cẫng lên, biểu lộ sự phấn khích. "Chị không biết đâu, nhưng em đã mơ về ngày đó lâu lắm rồi. Chị sẽ làm gì cho em?"

"Chị có thể dẫn em đến quán kem mà em thích," LingLing đề xuất, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khi nghĩ đến việc dành thời gian bên Orm.

"Em không thể chờ được nữa! Em sẽ khiến chị phải cười suốt cả ngày!" Orm vui vẻ nói, ánh mắt rạng rỡ.

Cảm xúc trong lòng LingLing lại xao xuyến. Cô mỉm cười, tự hứa với lòng mình rằng sẽ làm mọi thứ để giữ cho mối quan hệ này càng thêm tốt đẹp. Những khoảnh khắc bên Orm sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp đẽ, và dù họ có phải giữ bí mật, nhưng tình cảm này sẽ mãi mãi được ghi nhớ.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro