7.buổi tập nhạc
Chỉ còn một tuần nữa là đến buổi biểu diễn lớn của Orm tại một trong những trung tâm giải trí lớn nhất Bangkok. Không khí phấn khích bao trùm thành phố, nhưng với LingLing, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Công việc của cô vẫn bận rộn với những ca khám bệnh, những cuộc hội chẩn căng thẳng, và những yêu cầu từ bệnh nhân.
Tuy nhiên, điều gì đó đã thay đổi trong cuộc sống hàng ngày của cô. Sự hiện diện của Orm đã trở thành một phần không thể thiếu, một cơn gió mới giữa những bộn bề thường nhật.
Hôm nay, khi Orm bước vào văn phòng với chiếc áo phông in những hoạ tiết bắt mắt và quần jeans rách, cô ca sĩ trẻ trung trông thật năng động và rạng rỡ.
"Chào bác sĩ! Hôm nay chị đã chuẩn bị tinh thần để đi xem buổi tập của em chưa?" Orm hỏi, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như ngôi sao sáng.
"Tôi không có thời gian cho những buổi tập nhạc," LingLing đáp, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút lấn cấn. Nụ cười rạng rỡ của Orm khiến cô khó mà không cảm thấy ấm lòng.
"Chị biết không, chỉ cần một chút thời gian thôi, em hứa sẽ không làm phiền chị đâu! Chị có thể thấy em tập luyện và góp ý cho em!" Orm nói, giọng điệu phấn khích như thể đây là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
"Góp ý? Cô nghĩ tôi có chuyên môn về âm nhạc à?" LingLing hỏi, ánh mắt lướt qua Orm, cảm giác như mình đang bị lôi cuốn vào sự nhiệt huyết ấy.
"Đương nhiên rồi! Chị là bác sĩ mà, có chuyên môn về mọi thứ!" Orm trả lời, nụ cười tươi rói.
"Hãy cho em biết những gì chị nghĩ về giọng hát của em. Em cần những lời khuyên từ một chuyên gia!"
LingLing thở dài, nhưng rồi cũng cảm thấy khó mà từ chối.
"Được rồi, tôi sẽ đến xem," cô miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng đã bắt đầu hình thành một cảm giác háo hức không thể phủ nhận.
Khi đến phòng tập, LingLing cảm nhận không khí phấn khích và náo nhiệt của các nghệ sĩ xung quanh. Âm nhạc vang lên từ loa, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng những khuôn mặt hứng khởi.
Orm đứng giữa sân khấu, ánh sáng chiếu sáng trên gương mặt rạng rỡ của cô. Mỗi động tác của cô đều đầy năng lượng, từng nốt nhạc vang lên khiến lòng LingLing xao xuyến.
"Hãy cho tôi biết chị nghĩ gì!" Orm hô lớn khi nhìn thấy LingLing, giọng nói đầy năng lượng, không chút e ngại.
"Cô... không tệ lắm," LingLing thừa nhận, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng không thể ngăn nổi sự thán phục. Cô nhận ra mình đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
"Thế thôi sao? Em còn có nhiều điều tuyệt vời hơn nữa!" Orm nói, sự tự tin tỏa sáng.
"Em sẽ cho chị xem phần biểu diễn mà em đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn lớn sắp tới!"
LingLing gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy hồi hộp. Orm bắt đầu thể hiện một bài hát đầy cảm xúc, giọng hát mạnh mẽ và đầy nội lực của cô cuốn hút từng ánh nhìn. LingLing không thể không vỗ tay khi bài hát kết thúc.
"Thực sự rất ấn tượng. Nhưng cô cần phải tập trung hơn vào việc truyền tải cảm xúc khi hát," cô nhận xét, giọng điệu nghiêm túc.
"Vậy là chị thích thật rồi!" Orm reo lên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
"Nhưng chị phải hiểu, em muốn nhiều hơn chỉ là những lời khen. Em muốn chị thực sự cảm nhận được sự kết nối!"
"Cảm nhận được sự kết nối?" LingLing lặp lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô không thể đặt cảm xúc vào âm nhạc chỉ với một buổi tập như vậy."
"Nhưng mà... em đã đặt hết tâm huyết vào nó!" Orm nói, đôi mắt lấp lánh với sự nhiệt huyết.
"Chị không thấy là em đã cố gắng hết sức sao?"
LingLing không biết phải trả lời thế nào. Cô nhìn thẳng vào mắt Orm, cảm thấy có điều gì đó đang bùng cháy trong trái tim mình.
"Cô cần phải học cách thể hiện bản thân một cách chân thành hơn, không chỉ trên sân khấu mà còn trong cuộc sống," cô nói, giọng điệu vẫn nghiêm túc.
"Không hẳn. Chỉ là cô cần phải chấp nhận chính mình và những gì cô có. Cô đừng cố trở thành một hình mẫu nào khác. Cô nên tìm thấy chính mình trong âm nhạc," LingLing giải thích, cảm thấy một chút mâu thuẫn trong lòng.
"Cảm ơn chị vì những lời khuyên quý giá! Em sẽ ghi nhớ chúng!" Orm nói, nụ cười không bao giờ tắt trên môi.
"Giờ thì... món quà bí mật mà em đã hứa nè!"
Orm đưa cho LingLing một chiếc vòng cổ được làm thủ công, hình dạng như một trái tim nhỏ xinh xắn.
"Đây là món quà mà em đã làm cho chị. Hy vọng chị sẽ thích!"
LingLing nhìn chiếc vòng, cảm thấy một chút bối rối.
"Cô thật sự làm điều này cho tôi?" cô hỏi, ánh mắt ngạc nhiên.
"Đúng vậy! Em muốn chị nhớ rằng em luôn bên cạnh chị, dù có chuyện gì xảy ra!" Orm đáp, ánh mắt kiên định.
LingLing lặng lẽ nhận món quà, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy ấm áp.
"Cảm ơn cô. Nhưng tôi không thể nhận... nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ luôn ở bên cô," cô nhấn mạnh.
"Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu! Em sẽ không ngừng theo đuổi chị!" Orm cười, đôi mắt hổ phách lấp lánh.
"Đây chỉ là khởi đầu thôi mà!"
"Cô có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi sao?" LingLing hỏi, giọng điệu mang chút hoài nghi.
"Em tin chắc là vậy! Chị sẽ thấy, một ngày nào đó, chị sẽ mở lòng ra với em," Orm nói, sự tự tin tỏa sáng trong từng lời.
LingLing không biết có nên cảm thấy hoang mang hay bối rối trước những gì Orm vừa nói. Nhưng cảm giác ấm áp trong lòng lại khiến cô không thể lờ đi.
"Có thể lắm, nhưng không phải hôm nay," cô trả lời, dù lòng vẫn có chút chao đảo.
"Em sẽ chờ! Dù có phải đợi bao lâu, em vẫn sẽ chờ!" Orm tuyên bố một cách kiên định, như thể cô đang đứng trước một trận chiến mà không sợ hãi.
LingLing chỉ biết thở dài, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy cảm xúc dâng trào. Khi rời khỏi phòng tập, hình ảnh của Orm vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, và những câu nói của cô ca sĩ đầy năng lượng vẫn vọng lại trong đầu, khiến trái tim cô xao xuyến hơn bao giờ hết.
Về phía Orm, cô cảm thấy một cảm giác háo hức trong lòng khi nghĩ đến buổi biểu diễn sắp tới. Cô biết rằng đó sẽ là cơ hội để chứng minh bản thân không chỉ với LingLing mà còn với cả thế giới.
Mỗi ngày, Orm đều dành thời gian để luyện tập, mày mò từng giai điệu và từng động tác, với hy vọng rằng sự kiên trì của mình sẽ khiến LingLing cảm nhận được tình cảm chân thành mà cô dành cho.
"Chị có thể chối bỏ mọi điều, nhưng em sẽ không từ bỏ đâu!" Orm nhấn mạnh, ánh mắt sáng lấp lánh.
Khi buổi biểu diễn đến gần, Orm cảm nhận được áp lực và sự hồi hộp trong lòng, nhưng bên cạnh đó, cô cũng cảm thấy sự động viên từ LingLing. Mỗi khi nghĩ đến việc được nhìn thấy LingLing trong khán phòng, tim cô lại đập nhanh hơn, và cô càng thêm quyết tâm để thể hiện bản thân.
"LingLing à, em sẽ làm cho chị tự hào!" Orm thầm nhủ, sự kiên quyết ánh lên trong đôi mắt cô.
Dù có những lúc LingLing tỏ ra lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong lòng, Orm biết rằng mọi thứ sẽ không mãi mãi như vậy. Cô tin rằng một ngày nào đó, LingLing sẽ hiểu và chấp nhận tình cảm của cô, và khi điều đó xảy ra, họ sẽ có thể bước đi cùng nhau trên con đường phía trước.
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro