14

Không thể cứ tiếp tục chìm đắm chuyện cũ, trong chuyện tình cảm của hai người, Lingling Kwong vẫn luôn nằm ở trong trạng thái 'thua kém', thật ra Orm Kornnaphat cũng ngấm ngầm nói với Lingling Kwong rất nhiều lần, chẳng biết cảm giác tự ti của Lingling Kwong từ chỗ nào chui ra: vóc dáng thì đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cả nam lẫn nữ không biết bao nhiêu người hâm mộ*, cô gái này ở trước mặt người khác cũng bày ra dáng vẻ nữ thần cao quý, nhưng ở bên cô sao lại tự mình lo được lo mất vậy chứ?

Cho nên Orm Kornnaphat bởi vì biết Lingling Kwong đa sầu đa cảm nên mới sớm đánh tiếng với hai mẹ của mình.

Người trong nhà không ai được nói một câu về chuyện đứa nhỏ.

Nhưng Lingling Kwong vẫn đi khắp nơi 'xem bệnh', thậm chí còn hai lần phẫu thuật thông ống dẫn trứng.

Phẫu thuật đó đau đớn biết bao...

Orm Kornnaphat tận mắt nhìn thấy một bà chị cao lớn thô kệch cực kỳ cởi mở cười đi vào, sau khi làm xong phẫu thuật lúc đi ra sắc mặt tái nhợt được chồng đỡ vừa khóc vừa mắng chửi người: "Mẹ kiếp, khi không lại chịu đựng cái này, móa nó, anh muốn có con thì đi mà tìm người khác sinh, bà đây không làm nữa!"

Orm Kornnaphat nghe xong con tim không ngừng run rẩy, sau đó tới Lingling Kwong đi ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm ở trên giường nhìn cô mỉm cười.

Nụ cười này, quả thật xát muối lên trái tim Orm Kornnaphat.

Sau hai lần làm phẫu thuật, cô bùng nổ, cô không chịu nổi nữa, ở trước giường bệnh trong bệnh viện nói với Lingling Kwong: "Chị có thể đừng dằn vặt bản thân mình được không? Lingling Kwong? Không có con thì đã sao? Chị điên rồi hả? Chỉ hai người chúng ta không tốt sao??? Chị là dằn vặt bản thân hay dằn vặt em???"

Lingling Kwong cắn môi không nói một lời.

Chính là cái dáng vẻ này, một khi xác định chuyện gì người khác nói hay trời sập cũng vô dụng.

Orm Kornnaphat nổi giận, tự mình chạy xuống bồn hoa ở lầu dưới chạy ba vòng, cuối cùng cô vẫn lo lắng, nửa đường quay lại phòng bệnh.

Đến cửa phòng bệnh.

Orm nghe Lingling Kwong cùng Faye chị gái của Orm trò chuyện.

Faye: "Lingling, em ấy cũng vì lo lắng cho em, em đừng đau lòng, không tốt cho sức khỏe."

Giọng Lingling Kwong nhẹ nhàng: "Em biết."

Faye: "Thật ra, chỉ cần hai người sống với nhau là tốt rồi, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Giọng Lingling Kwong trầm xuống: "Chị, em biết cả chứ... nhưng... có lẽ là em bi quan. Người Kwong gia của em tuổi thọ không dài, chung quy em sợ em không thể cùng em ấy đi đến cuối cùng, em luôn sợ em ấy cô đơn."

Quả thật người của Kwong gia tuổi thọ không dài, giống như một lời nguyền nào đó, Kwong gia một mạch từ trên xuống dưới tuổi thọ trước giờ đều chưa vượt qua 50 tuổi.

Lingling Kwong đã từng nói qua một lần với cô, dọa đến cô đưa tay bịt miệng Lingling Kwong: "Cấm chị nói bậy, nếu không có chị, em sống còn có ý nghĩa gì?"

Trong phòng bệnh, là tiếng thở dài của chị cô.

Ngoài phòng bệnh, Orm Kornnaphat dựa vào bức tường lạnh lẽo, lệ rơi đầy mặt.

Lúc cô vào phòng bệnh, Faye đã đi rồi.

Lingling Kwong vẫn không thể nhúc nhích, cô trơ mắt nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat sợ nhất là Lingling Kwong dùng ánh mắt này nhìn mình, Orm khẽ thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: "Mấy lần trước, em đã 3 lần lấy trứng, em lại lấy 3 lần nữa, nếu như chúng ta vẫn không được." Orm chống lên giường, cúi đầu hôn lên trán Lingling Kwong: "Chúng ta phải tin số mệnh thôi."

Tin số mệnh.

Ông trời thật sự tàn nhẫn.

Cô nhìn Lingling Kwong tới tới lui lui trong bệnh viện giằng co một trận, người gầy đi không ít, nhưng vẫn không có thu hoạch.

Đến cuối cùng, Lingling Kwong dường như thật sự tin vào số mệnh, cô một mình lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn bầu trời thật lâu.

Cô cứ nhìn đến khi nước mắt chảy xuống.

Vẫn cứ nhìn đến khi cơ thể tê cứng.

Cô mới cúi đầu.

Đúng vậy, cô nên chấp nhận số mệnh.

Ông trời vẫn không hề thương cô.

Nhưng sau này, ông trời nhất thời yêu thương cô nhưng lại cùng cô đùa giỡn.

Khi đó, Lingling Kwong ngày càng nổi tiếng, lúc đó là địa vị nhất tỷ trong giới giải trí đã vững chắc đến mức cho dù là ai cũng không thể lay chuyển cho nên thời gian cô ở cùng Orm Sảo rất ít, Orm Sảo oán giận cô vài lần nhưng vẫn đi theo cô, nếu như cô vào tổ phim quay phim không ra ngoài được, Orm Sảo sẽ đến thăm cô, nếu như quay chương trình giải trí Orm Sảo sẽ làm tốt hậu cần.

Orm Kornnaphat đã thông suốt.

Nếu như cô yêu Lingling Kwong thì không nên tính toán nhiều.

Tính toán là thạch tín giế.t chế.t mọi thứ trên con đường tình yêu, đúng không?

Lúc đó trong lòng Lingling Kwong có suy nghĩ, cô đã cùng người đại diện Chan bàn xong, quay xong cảnh cuối 'Duyên' thì dần dần bước lên tuyến cao hơn, một năm duy trì quay một bộ phim là được, không hề liều mạng nữa, cô đã để Orm Sảo thua thiệt nhiều lắm rồi, muốn dành thêm nhiều thời gian cho cô ấy.

'Duyên' là một bộ phim cung đấu tầm cỡ dài 70 tập, cường độ quay phim rất lớn, lịch trình kín mít, toàn bộ tổ quay ăn cũng ăn cùng nhau, hoàn cảnh tồi tệ, cực kỳ khổ cực.

Trong quá trình quay Lingling Kwong cảm giác lồng ngực dường như có gì đó nghèn nghẹn, nhưng cô hoàn toàn không ra ngoài được cũng không có thời gian đi ra ngoài khám.

Trước đây trái tim của cô có vấn đề, chuyện này bác sĩ đã cảnh báo cô, cố gắng hạn chế vận động mạnh, cô có khuynh hướng bệnh tim.

Lingling Kwong không dám nói cho Orm Kornnaphat, cô nghĩ cũng chỉ là khuynh hướng, chỉ cần cô lưu ý một chút là được rồi.

Lúc trước cô xem qua kịch bản 'Duyên' cũng không có nhiều cảnh dữ dội, chẳng qua cốt truyện là một đám nữ nhân trong cung đình vây quanh một người là Hoàng thượng đấu tới đấu lui.

Nhưng sau này trong quá trình quay phim, đạo diễn có chút thay đổi, vì tăng thêm cảnh bi thảm của cô, cô phải ngâm mình trong nước lạnh, cần bị đuổi giế.t... cần quay liên tục các cảnh quay cưỡi ngựa trốn chạy.

Cứ như vậy ròng rã liên tục 3 tháng, Lingling Kwong hoàn thành xong cảnh quay, lúc đó cô còn rất vui vẻ, gửi tin nhắn cho Orm Kornnaphat.

-Cục cưng ơi, có một chuyện nhỏ phải làm, chờ chị về nhà.

Orm Kornnaphat nhận được tin nhắn vui vẻ như được ăn kẹo.

Chuyện nhỏ mà Lingling Kwong nói là cô có một vị ân sư ở Mỹ, trong giới giải trí vì bảo vệ cô mà sư phụ bị bệnh phải nằm viện, cô sốt ruột đến thăm.

Hôm đó tốn rất nhiều thời gian cô mới lên máy bay của Bangkok bay qua, lúc trên máy bay, Chan rất nghiêm túc nói với Lingling Kwong: "Lingling, em đừng cảm thấy mình còn trẻ tuổi nên phớt lờ mọi thứ, chị thấy gần đây môi và sắc mặt của em đều không tốt, em tự mình soi gương xem đi. Chờ sau khi về nước, em nhất định phải kiểm tra tổng quát cơ thể một lần."

Lingling Kwong cười ha ha coi là chuyện nhỏ, bây giờ tâm nguyện duy nhất của cô là sớm có thể nhìn thấy Orm Kornnaphat, chỉ cần nghĩ đến đây, cô liền vui vẻ.

Thế nhưng, vào ban đêm thì xảy ra chuyện.

Có lẽ quay phim xong xuôi cho nên được thả lỏng, Lingling Kwong nằm trên giường, nhịp tim đập kịch liệt, lật qua lật lại đều khó đi vào giấc ngủ.

Thậm chí... cô có một loại cảm giác đáng sợ, nếu tiếp tục đập thế này, cô sẽ chế.t.

Lingling Kwong chống người, cầm điện thoại lên, liều mạng gọi điện thoại cho Chan ở phòng kế bên.

Chan và xe cứu thương chạy đến, Lingling Kwong đã mất đi khả năng hô hấp, cô nằm trên mặt đất, trong tay vẫn cầm điện thoại, nhịp tim cũng không còn.

Chan sợ tới chân nhũn ra, cũng may bác sĩ phản ứng cực nhanh, ở trên xe cấp cứu thì bắt đầu làm đủ các loại cấp cứu khôi phục lại nhịp tim.

Có lẽ Lingling Kwong có người quan trọng muốn liên lạc, khi cô hôn mê, điện thoại vẫn luôn nắm trong tay, mãi cho đến khi được đưa lên xe cấp cứu, cắm ống làm vô số lần ép tim để cô có lại hô hấp thì tay cô mới thả lỏng, điện thoại trượt xuống đất.

Khi đó còn ai có thể đi quan tâm điều đó.

Lần này cứu được.

Nhưng bác sĩ nói cho Lingling Kwong một tin vừa buồn vừa vui.

"Kwong phu nhân, tình trạng tim của cô cực kỳ không tốt, phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, nhưng trong quá trình kiểm tra chúng tôi phát hiện, cô đã mang thai, đồng thời đã hơn ba tháng."

Cô mang thai.

Cô có con với Orm Sảo.

Thời gian hành kinh của cô luôn thất thường, uống rất nhiều thuốc Đông y điều trị cũng không thể giải quyết, đừng nói là ba tháng, đôi khi nửa năm cô cũng không có một lần tới tháng, cô cũng không phát hiện.

Lingling Kwong cảm giác đầu cô ong ong, tuy rằng cô vẫn không thể nói nhưng niềm vui sướng trong lòng gần như lan tràn.

Chỉ là lời tiếp theo của bác sĩ đơn giản là tuyên cô án tử hình.

"Chúng tôi phải hội chẩn, Trái tim của cô phẫu thuật là điều không tránh khỏi nhưng vẫn phải tiếp tục kiểm tra xem tình huống cụ thể có cần thay tim không... ừm..." Bác sĩ nhìn cô, khá thẳng thắn: "Nếu như muốn phẫu thuật, đứa bé này không giữ được."

Lingling Kwong ngơ ngác nhìn bác sĩ, nước mắt theo khóe mi chảy xuống thành hàng.

Một tuần lễ sau, cô đã khá hơn, có thể ngồi dậy, nhưng chỉ cử động nhẹ, lồng ngực đã rất khó chịu giống như bị xé rách.

Lại trải qua một loạt kiểm tra.

Martha ân sư của Lingling Kwong cũng tới, tạo hóa trêu người, vốn dĩ là học trò đến thăm bà, giờ đổi lại bà xuất viện đến thăm học trò: "Lingling, con đừng sợ, cô đã tìm chuyên gia tốt nhất đến hội chẩn trao đổi chuyện của con rồi."

Lingling Kwong cố gắng muốn mỉm cười thế nhưng cô cười không nổi, cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Có lẽ đây chính là số mệnh.

Ông trời rất thích trêu đùa cô.

Ba ngày sau, chuyên gia quyền uy nhất về phương diện tim mạch đã hội chuẩn đưa ra kết quả, mọi người không dám trực tiếp nói cho Lingling Kwong mà nói cho Martha.

"Tình huống không ổn rồi, trái tim của cô ấy... khả năng chữa trị không cao, nhưng đứa bé cũng gần 4 tháng rồi, nếu như loại bỏ, lúc đó sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể, hơn nữa sẽ tạo thành đả kích nặng nề đối với tinh thần của người bệnh "

Vùng chân mày Martha nhíu chặt: "Nếu như, thay tim, có thể sống bao lâu?"

Người phiên dịch ở bên cạnh bà trả lời: "Ở Thái Lan, phẫu thuật thay tim năm đầu tiên tỷ lệ sống sót là 85%, hiện nay, trên thế giới có thể kéo dài sự sống lâu nhất là 30 năm, mà trong nước-" Ngay cả phiên dịch cũng thổn thức: "Chỉ có 12 năm, đây là may mắn nhất, thường thì đều là 5 năm tuổi thọ. Hơn nữa giải phẫu cấy ghép độ khó rất cao, trước không nói chuyện tim nguyên, chỉ nói sau phẫu thuật cũng phải uống thuốc cả đời."

Các vị bác sĩ trao đổi một phen rồi nói: "Chúng tôi đã trao đổi qua, nếu như nhất định hạ sinh đứa bé này, trước tiên không nói người bệnh sinh con là mạo hiểm cỡ nào, chỉ là trong giai đoạn mang thai, cùng với sự phát triển của thai nhi theo tháng sẽ tạo ra áp lực lớn hơn cho người phụ nữ mang thai, trái tim rất có thể không có cách nào chịu đựng. Nếu như bỏ đi đứa bé, bệnh nhân không chỉ cần chữa trị tổn thương thể xác mà còn cả tinh thần..."

Tất cả mọi người không nói chuyện.

Chuyện quan trọng này.

Martha chính là ân sư của Lingling Kwong, bà cũng không dám hàm hồ, bà nhìn bác sĩ: "Dorothy, tôi muốn nghe lời nói thật."

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, phía sau cặp mắt kính là vẻ tiếc nuối: "Tố chất cơ thể người bệnh không phải là tốt, nếu như giải phẫu, vậy thì nói thật chúng ta chỉ có hai phần thắng, cực kỳ phiêu lưu, nếu như nói sinh con, rất nhiều thuốc kháng sinh cần phải ngừng sử dụng, cho nên..."

Mắt thấy vẻ mặt Martha đỏ lên, bác sĩ thở dài: "Lúc này chỉ có thể hi vọng người bệnh mạnh mẽ kiên cường giữ vững tinh thần, dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều kỳ tích tồn tại."

Ở phương diện y học, chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ 'kỳ tích', vậy trên cơ bản là khóa giải được chế.t chóc.

Trên đời này nơi nào có nhiều ký tích như vậy?

Rất nhiều cái gọi là kỳ tích, chẳng qua là xoa dịu lòng người sắp chế.t mà thôi.

Sinh tử-chuyện đại sự này Martha không thể giấu diếm, bà đem tất cả mọi chuyện nói cho Lingling Kwong.

Người bình thường sau khi nghe được tin tức đều muốn nổi điên, Martha cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không có.

Thậm chí đều không nhìn thấy Lingling Kwong có thay đổi gì, sau khi cô nghe xong chỉ như có điều suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao?"

Thì ra là vậy.

Hóa ra... không phải, có lẽ đây chính số mệnh của cô.

Sau một tuần cân nhắc, Lingling Kwong đã đấu tranh rất nhiều, bác sĩ đã trải qua mấy lần kiểm tra, cơ thể của cô không quá lạc quan, rồi nhìn nhau không nói.

Cô có một loại cảm giác.

Có lẽ cô sắp không ổn rồi.

Thế nhưng...

Cô không thể chế.t được.

Cô chế.t rồi, Orm Sảo phải làm sao?

Lingling Kwong vuốt ve bụng mình, mang thai là một chuyện rất thần kỳ, mấy ngày nay, cô mơ hồ cảm thấy thai nhi đạp, mơ hồ cảm thấy sinh mạng bé nhỏ ngoan cường.

Mỗi đêm, cô đều nằm mơ.

Nội dung giấc mơ trên cơ bản đều tương đồng, đều là Orm Kornnaphat quỳ trước một bia mộ màu đen, tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Không thể như thế...

Cô phải sống tiếp, bất kể là mấy năm, cô phải trở về bên cạnh Orm Sảo.

Ngày đó cô đã quyết định, cả đêm không ngủ, nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy xuống.

Helen Bác sĩ điều trị chính của cô đứng ở bên cạnh cũng lặng lẽ rơi nước mắt, bà cũng là phụ nữ, cũng là một người mẹ, có thể cảm nhận được cao nhất cảm giác đau đớn đó.

Từ sau khi tiếp nhận Lingling Kwong, đủ các loại kiểm tra, trên cơ bản cô ấy đều tuân theo, bà vẫn cho rằng một người phụ nữ Thái Lan mạnh mẽ đến mức không gì sánh được, làm rất nhiều kiểm tra, trải qua rất nhiều đau khổ dày vò, nghe xong rất nhiều tin tức tiêu cực, cô ấy cũng không có khóc mà hôm nay, cô ấy khóc, khóc rất thương tâm.

Bác sĩ nhìn Lingling Kwong, an ủi: "Không có gì đâu, sau khi tiêm một mũi là kết thúc, con sẽ không đau đớn."

Lingling Kwong nhìn kim tiêm, ngay lúc đó, cô thật sự nghe thấy giọng nói từ trong đáy lòng.

-Mẹ, đừng làm vậy.

Lingling Kwong trước giờ luôn là một người theo chủ nghĩa vô thần* thể nhưng ngay khoảnh khắc kia, cô chợt vén chăn lên, thoát khỏi giường.

*Vô thần: không tin tưởng thần linh.

Không...

Cô không thể làm vậy.

Dựa theo suy đoán của bác sĩ, cô có thể sống không quá 5 năm...

Cô còn muốn tự tay giế.t chế.t con của hai người, không lưu lại gì cho Orm Sảo sao?

Cô là một kẻ mệnh thấp kém.

Từ khi sinh ra đã bắt đầu không được ba mẹ người nhà yêu thích.

Nhưng con của cô không phải, trong cơ thể cô là đứa con mang dòng máu của Orm Sảo, cô ấy nhất định sẽ giống như hai mẹ của cô ấy sủng con đến trời.

Người phụ nữ làm mẹ chắc hẳn sẽ kiên cường*.

*người phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ, người phụ nữ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường

Đến bây giờ, Lingling Kwong cũng không biết cô đã trải qua khoảng thời gian đen tối đó như thế nào.

Cô không có đăng ký số điện thoại*.
*Nếu đăng ký sẽ bị phát hiện

Cô sợ... chỉ cần nghe thấy tiếng của Orm Kornnaphat cô sẽ không thể cầm cự được.

Hơn hết cô sợ phải cùng cô ấy giải thích.

Cô nên nói thế nào?

Nói cho cô ấy biết, xin lỗi Orm, chị có lẽ sẽ chế.t trên bàn mổ hay phẫu thuật thành công cũng chỉ có thể sống thêm 5 năm, chị tự tay 'đánh mất' con của chúng ta?

Đứa bé này xuất hiện từ trăm cay nghìn đắng.

Thế nhưng...

Nếu như nói cho Orm biết, cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cô, không lựa chọn con.
Sau đó... cô sống, cùng cô ấy trải qua 5 năm, rồi để lại một mình cô ấy chịu đựng nỗi đau vô tận sao...

Thế nhưng không nói cho cô ấy biết, nếu như cô cứ như vậy rời khỏi thế giới này, cô ấy nhất định sẽ hận chính mình, nhất định chế.t già cũng không đến.

Lingling Kwong thường xuyên một mình suy nghĩ, suy nghĩ đến hỏng rồi, cứ nghĩ là lệ rơi đầy mặt. Thời gian dần trôi qua, đứa bé trong bụng cô phản ứng ngày càng lớn, cô sẽ nôn mửa, sẽ cảm giác được sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ kia.

Một khắc đó, cô đã là một người mẹ.

Cô không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến con của cô.

Cả quá trình mang thai cũng không thuận lợi.

Mang thai tháng thứ sáu trong lúc kiểm tra bác sĩ nhìn bảng báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc: "Đứa bé này, hệ thống miễn dịch có thể có vài vấn đề, con---."

Đến tháng này, kết quả thế nào cô đều nghĩ qua.

Thậm chí cô đã làm sẵn dự định xấu nhất.

Một tuần sau, Lingling Kwong nghe được tiếng tim của đứa bé, thình thịch, nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, giống như đoàn tàu hỏa nhỏ rất vui vẻ.

Vốn là ngày vui, cô lại lệ rơi đầy mặt.

Từ trong phòng kiểm tra đi ra, Lingling Kwong nhìn các sản phụ bên cạnh là người yêu của họ, tay nhẹ nhàng xoa bụng, trong mắt đều là sự dịu dàng.

Mỗi một lần kiểm tra, đối với Lingling Kwong mà nói là mỗi một lần bước qua quỷ môn quan.

Cũng may tháng thứ 7, các chỉ tiêu kiểm tra của đứa bé đã ổn định hơn một chút so với tháng trước, ngược lại Helen có chút lo lắng: "Lingling, tuy rằng vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng đứa bé sinh ra trước năm ba tuổi nhất định phải trải qua trị liệu, thường thì đứa bé sau ba đến năm tuổi mới ổn định."

Lingling Kwong biết ý tứ của bà: "Con sẽ sống, có thể trước khi phẫu thuật điều trị làm chút chuyện, có thể chống đỡ một ngày thì một ngày, có thể chống đỡ một năm thì một năm, con muốn nhìn thấy con bé không lo không nghĩ."

Helen: "Con điên rồi sao? Mở khoang rạch bụng là chuyện nhỏ sao?"

Lingling Kwong cũng không nói nữa.

Từ ngày cô quyết định giữ lại đứa con này.

Cô đã sớm điên rồi.

Đến giai đoạn cuối, trái tim của cô đau đến không chịu nổi, lại không dám uống quá nhiều thuốc, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Lingling Kwong rất sợ.

Cô không biết mình còn có thể sống bao lâu.

Cô rất nhớ Orm Sảo.

Nhớ đến điên rồi.

Vào một ngày đẹp trời, cô gọi điện cho người duy nhất ở trong nước biết tin tức của cô là Chan: "Chan, chị vẫn khỏe chứ?"

Chan vừa nghe được giọng Lingling Kwong, cô ấy liền khóc: "Em ấy vẫn đến tìm em, tháng trước lại đến tìm chị, em ấy quỳ xuống bảo chị nói cho em ấy biết tung tích của em, Lingling... em..."

Con tim giống như bị người ta tàn nhẫn cắt nát, Lingling Kwong lau nước mắt trên mặt, cô khẽ nói: "Chị giúp em chọn một phần mộ, nếu như em không thể sống tiếp, chị hãy mang tro cốt của em về nước chôn cất."

Nước Mỹ quá xa.

Nếu như chôn ở nơi này, cô muốn 'đi gặp' Orm Sảo, phải cách muôn sông nghìn núi.

Chan biết Lingling Kwong nhất định xảy ra chuyện, cô ấy khóc không thành tiếng.

Lingling Kwong thì thào: "Trên bia mộ được yêu cầu khắc chữ đúng không? Nếu như khắc được chị hãy giúp em viết 'Vợ và con gái của Orm Kornnaphat'."

Cuộc đời này của cô.

Lúc xuất hiện trên đời đã không được chào đón.

Từ nhỏ đến lớn, người hiểu cô yêu cô xem cô như tâm can bảo bối cũng chỉ có Orm Kornnaphat.

Đây là số mệnh của cô, vậy thì cô chấp nhận.

Nếu như cô lặng lẽ chế.t đi.

Có lẽ cũng sẽ không được bất kỳ ai nhớ tới.

Thế nhưng nếu thật sự nằm xuống đất, cô vẫn muốn có chút liên quan đến Orm Kornnaphat.

Cô là vợ của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lingorm