34

Hai bà đi rồi, Kornie chạy ra ngoài, bước chân nhỏ do dự cất bước tới gần mami của mình.

Orm Kornnaphat vừa nhìn dáng vẻ có tật giật mình của con gái liền muốn cười, có đôi khi rất kì diệu, nhìn thấy gương mặt giống mình như đúc, dù nổi giận tam bành thì cũng không trút ra được.

Kornie ôm đùi Orm Kornnaphat: "mami con xin lỗi, con nhận lỗi với mami."

Nhận lỗi?

Orm Kornnaphat cảm thấy buồn cười, hỏi: "Con sai ở đâu?"

Gương mặt nho nhỏ của Kornie nhăn nhúm lại: "Con hiểu lầm mami, hóa ra mami là người tốt, không phải người xấu đánh mẹ."

.....

Lời nói này làm Orm Kornnaphat chột dạ, Lingling Kwong từ trong phòng đi ra, cô đã thay váy dài ở nhà, tóc buộc lên, có vài sợi lòa xòa rơi xuống, làn da vô cùng mịn màng, Orm Kornnaphat nhìn thấy không thể rút ánh mắt ra được.

Lingling Kwong cao ngạo lạnh lùng nghiêng đầu qua: "Kornie, tới đây, mẹ gọt hoa quả cho con ăn."

Lúc Cherry đi về có dặn dò Orm, không thể làm càn.

Ban đầu Lingling Kwong ngượng ngùng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Orm Kornnaphat, cô rất mâu thuẫn, vừa muốn chạy trốn vừa muốn sa vào.

"Để em làm."

Orm Kornnaphat vội vàng thể hiện tích cực, hôm nay Lingling Kwong đã 'làm lụng quá vất vả', việc nhỏ này cần gì Lingling Kwong ra tay?

Lingling Kwong đứng ở cửa bếp, nhìn hình ảnh ấm áp một lớn một nhỏ bên trong, khóe miệng giương lên.

Kornie nhón đầu ngón chân muốn xem mami cắt hoa quả, nhỏ giọng gọi: "mami."

"Sao con?"

"Sau này, mami... có đánh con không?"

Orm Kornnaphat hóa đá, cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải ai mami cũng đánh..."

Được rồi, lần này kéo cả trẻ con vào.

Orm Kornnaphat đổi giọng: "Chẳng phải mami đã nói rồi sao? Mami không có đánh mẹ con, về phần con... sau này con sẽ gặp một người muốn 'đánh' con như vậy, nhưng mà... từ góc độ của mami mà nói, mami càng hy vọng con là người chủ động."

Kornie trả lời rõ ràng: "Con sẽ không đánh người khác."

Orm Kornnaphat:...

Lingling Kwong cười cười, đang muốn nói, điện thoại của Orm Kornnaphat đã vang lên, tay cô đang ướt nên gọi Lingling Kwong: "Lấy điện thoại dùm em, mở loa ngoài giúp em."

Lingling Kwong đi qua lấy điện thoại trong túi ra, mở loa ngoài đặt lên bàn.

"Ha ha, vật nhỏ ơi, sao đây, bây giờ hẹn em ra ngoài một chuyến khó khăn đến vậy à? Chị Kimberley gọi em cũng không nể mặt à?"

Mở đầu là giọng chị Kimberley quyến rũ cợt nhã, Orm Kornnaphat sợ run, Lingling Kwong không có phản ứng gì, rất bình tĩnh nhìn người kia.

Orm Kornnaphat nuốt nước miếng: "Chị, em đã nói với chị rồi mà, nhà em có chuyện."

Chị Kimberley cười nói: "Đừng đem mấy lời này lừa chị, mau tới tiệm cafe chúng ta thường xuyên đến, đã nói có đồ cho em, em còn chơi trò này? Lần này không tới, đừng nghĩ làm cục cưng của chị nữa."

Chị Kimberley luôn nói chuyện như vậy, thật ra tình cảm của cô ấy đối với Orm Kornnaphat rất phức tạp, một mặt, cô ấy cảm thấy Orm Kornnaphat là tiểu bạch thỏ mà cô ấy luôn tìm kiếm, con người đơn thuần xinh đẹp sạch sẽ, nhưng ở một phương diện khác, cô ấy lại có loại tâm lý của người mẹ, cô ấy nhìn thấy Orm Kornnaphat lớn lên, cô ấy luôn hi vọng mọi điều tốt đẹp cho đứa nhỏ này. Nhất là lần đó, cô ấy nhìn thấy đứa nhỏ này đau thương khi nhận bảng báo cáo kiểm tra sức khỏe, nói với cô ấy là của vợ mình. Phần tâm tư của cô ấy với Orm Kornnaphat hoàn toàn chặt đứt, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cô ấy đã nghĩ thoáng rồi, cô ấy càng hy vọng Orm Kornnaphat mọi điều như ý, ngược lại thì sao, cô ấy nhờ cậy đồng hương mua đặc sản cực kỳ bổ cho tim, muốn Orm Kornnaphat đến, kết quả bị cho leo cây.
Cúp máy.

Gió từ cửa sổ thổi vào, thổi cả người lạnh lẽo.

Lingling Kwong vẫn không nói gì nhưng ánh mắt của cô nhìn Orm Kornnaphat đã lạnh rồi.

Ngay cả đại bảo bảo Kornie chỉ số thông minh cực kỳ cao ở bên cạnh chống đầu không nhúc nhích, bé con cảm giác được áp lực của bầu không khí.

Orm Kornnaphat thử giải thích: "Chuyện này... chị đừng hiểu lầm, em với chị Kimberley không có gì cả, em chỉ là..."

Lingling Kwong đã trước cô một bước, lạnh lùng nói: "Chị biết, cục cưng à."

Orm Kornnaphat:...

Má ơi.

Người phụ nữ ch.ết bầm này.

Bình thường nhìn lạnh lùng có đánh ch.ết cũng không nói gì, bây giờ lại phản ứng nhanh như vậy.

Kornie xoay người: "Con không ăn đâu, con đi xem truyện tranh."

Bước chân củ cải rời khỏi.

Orm Kornnaphat:...

Ranh con sao không nói nghĩa khí? Lúc này để người mẹ già đáng thương đơn độc ở chỗ này?
Con đi ra ngoài rồi.

Orm Kornnaphat cười híp mắt đi đến bên cạnh Lingling Kwong, muốn ôm Lingling Kwong, Lingling Kwong né tránh một hồi cũng không được: "Đừng chạm chị."

"Gì đây?" Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, tay cô đặt lên ngực Lingling Kwong: "Chị sờ lương tâm của chị xem, bây giờ tình cảm của em đối với chị chị còn nghi ngờ à?"

Lingling Kwong nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat, giọng lạnh lẽo như mùa đông: "Chị không biết, tim chị hỏng rồi."

Orm Kornnaphat:...

Ông trời của tôi ơi.

Có người như chị à, Kwong ảnh hậu.

Phụ nữ khi ghen rất phiền toái.

Lingling Kwong phớt lờ người kia, một mình đi vào phòng khách, ngồi trên sofa hờn dỗi.

Đương nhiên cô biết Orm Kornnaphat và chị Kimberley không có gì, nếu quả thật có gì thì đã có trong ba năm nay rồi, khi cô trở về đã sớm công dã tràng.

Nhưng cô vẫn không thoải mái.

Nhất là chị Kimberley xinh đẹp còn vô cùng thân thiết xưng hô như vậy...

Còn câu cuối cùng kia- Lần này không tới, đừng nghĩ làm cục cưng của chị nữa.

Cục cưng gì?

Lingling Kwong khó chịu, cô mở tivi, cảm giác là không thoải mái..

Kornie không dám lên tiếng, Orm Kornnaphat đi qua bóp mông Kornie: "Ranh con này."

Kornie cười tủm tỉm nhìn Orm Kornnaphat: "Mami, mami ch.ết chắc rồi nha?"

Orm Kornnaphat:...

Nhãi con này không biết học bộ dạng này của ai?

Lingling Kwong đè nén mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, cô cũng không để ý Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat nhiều lần muốn tìm cơ hội Lingling Kwong đều nghiêng đầu qua chỗ khác.

Lúc ngủ trưa.

Cuối cùng Orm Kornnaphat cũng tìm được cơ hội, cô chạy vào phòng, lưu loát khóa trái cửa.

Lingling Kwong cởi áo khoác nhìn thấy càng hoảng sợ, cô vừa xoay người, đã bị Orm Kornnaphat đè lên tường, cô muốn đẩy ra, Orm Kornnaphat bắt lấy hai tay cô ấn lêи đỉиɦ đầu, cực kì khí thế đè cô lại: " y da, đã lâu không thấy chị ghen, vẫn rất đáng yêu."

Lúc còn trẻ, Lingling Kwong là dáng vẻ như vậy, luôn một mình cả ngày lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng tính chiếm hữu rất mạnh, một khi ghen tuyệt đối sẽ làm những chuyện và nói những lời mà Orm Kornnaphat không tưởng tượng nổi.

Lingling Kwong nghiêng đầu, tư thế này làm cô cảm thấy mình rất yếu thế, bị sự khống chế của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat mỉm cười, tiến đến bên tai Lingling Kwong nói: "Chị không muốn thì em không đi."

Lingling Kwong cúi đầu, cô biết mình như vậy là không tốt, nhưng cô không khống chế được.

Hai người đang giằng co thì điện thoại của Orm Kornnaphat lại vang lên, không cần nói nhất định là chị Kimberley, cô buông tay Lingling Kwong, tay muốn tìm điện thoại thì bất ngờ, cơ thể bị người kia ôm lấy, ngay sau đó, kêu lên đau đớn vì bị Lingling Kwong đè lên vách tường lạnh lẽo.

"Không được nghe máy."

Lingling Kwong nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat, cô thừa hiểu gậy ông đập lưng ông, thuận thế ấn tay Orm Kornnaphat lên tường.

Đã lâu rồi Orm Kornnaphat không bị đối xử như vậy.

Orm Kornnaphat ngu ngơ: "Chị làm gì đó?"

"Em nói xem?" Lingling Kwong liếc mắt đưa tình, nếu cô thật sự muốn quyến rũ thì tuyệt đối bỏ chị Kimberley mấy con phố.

Đổi lại là mình bị đè lên tường Orm Kornnaphat mới biết được tư thế này bị động biết bao, cô uốn éo người, giãy giụa không có kết quả, điện thoại vẫn liên tục reo.

Lingling Kwong vẫn nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat sợ mình làm Lingling Kwong bị thương nên không thật sự dùng lực, cô cười dỗ dành: "Lúc mẹ đi còn cố ý nói, chị không thể làm cái kia nha."

Lingling Kwong thản nhiên: "Chị biết."

Orm Kornnaphat:...

-Em có thể.

Orm Kornnaphat sững sờ, cô kinh ngạc nhìn Lingling Kwong.

Lingling Kwong lại giống như đã thành thói quen, mặt mày rạng rỡ, cười như không cười hỏi: "Sao, em không thích hay là muốn giả ngu?"

Khí tràng nổi lên rồi.

Nổi lên rồi!

Dáng vẻ này của Lingling Kwong khiến người ta ch.ết mê ch.ết mệt.

Chân Orm Kornnaphat hơi nhũn ra, tay Lingling Kwong ôm eo cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Em không muốn sao?

Không muốn sao?

Quả thật cô... cô muốn tới phát điên rồi.

Lingling Kwong nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat một hồi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, chỉ một ánh mắt cũng hòa tan Orm Kornnaphat, cô dịu dàng vén tóc dài bên tai của Orm Kornnaphat, hôn lên tai Orm Kornnaphat: "Cảm ơn em."

Orm Kornnaphat đỏ mặt nhìn Lingling Kwong, ch.ết tiệt, tại sao vào những lúc này nhất định phải nói những lời trịnh trọng như vậy? Muốn giày vò cô sao?

Nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán, chóp mũi, môi Orm Kornnaphat, vô cùng thành kính...

Lingling Kwong nắm tay Orm Kornnaphat đặt lên lồng ngực của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn Orm Kornnaphat: "Nếu em không rời, chị nhất định không buông."

Nước mắt của Orm Kornnaphat cuối cùng cũng chảy xuống.

Lingling Kwong hiểu cô.

Tuy rằng cô không nói nhưng Lingling Kwong hiểu rõ những lo lắng sốt ruột khổ đau mấy ngày nay của cô...

Lingling Kwong hôn khô từng giọt từng giọt nước mắt của Orm Kornnaphat, lúc này đây Lingling đối với Orm chỉ có thể dùng hai chữ 'dịu dàng' để hình dung, khóe môi của cô luôn treo ý cười khẽ, lúc đẩy Orm Kornnaphat ngã lên giường lớn, cô vẫn duy trì nụ cười.

Cô yêu Orm Kornnaphat.

Yêu đến mức không có cách nào dùng bất kỳ ngôn ngữ gì để diễn tả.

Đối với thế giới tối tăm lạnh lùng tàn khốc nhẫn tâm thì Orm Kornnaphat là sự ấm áp duy nhất, cũng là hy vọng để cô sống tiếp.

Tư thế này...

Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong chống hai tay lên giường cúi đầu nhìn Orm Kornnaphat, tóc dài như thác đổ mang theo mùi hương thoang thoảng, 'chơi đùa' trên mặt Orm Kornnaphat.

Lúc này còn dùng lời gì để nói?

Orm Kornnaphat cũng không rụt rè nữa, cô ôm cổ Lingling Kwong, dùng sức kéo Lingling Kwong vào lòng mình.

Thật ra nhũ danh Orm Sảo của Orm Kornnaphat cũng không phải hữu danh vô thực.

Năm đó, Orm Kornnaphat một mặt vừa cởi nút áo một mặt dõng dạc trêu đùa Lingling Kwong: "Em là người con gái đối ngoại hoàn hảo, đối nội thì đủ xinh đẹp hấp dẫn chọc người ngứa ngáy từ trong xương cốt, chị có muốn thử không?"

Sau khi Lingling Kwong 'nếm' thử, quả thật cũng chỉ thế thôi.

...

Kornie chưa bao giờ nghĩ tới, ngày hôm sau bữa sáng vẫn không có ai làm cho mình ăn.

Tuy rằng chạnh lòng.

Tuy rằng cảm thấy mình đáng thương.

Nhưng cũng xem như đã quen rồi, lần này Kornie biết lấy điện thoại bàn gọi điện cho bà ngoại, nghiêm túc đọc thuộc làu số điện của bà ngoại, bàn tay nhỏ ấn số, gọi đi.

Bên kia, Dew và Cherry đang ngủ, Dew mơ mơ màng nghe điện thoại: "A lô? Ai vậy? Có lương tâm không hả, bây giờ là mấy giờ mà gọi điện cho tôi?"

Kornie trầm ngâm giây lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, là con."

Dew ngay lập tức ngồi dậy, bà nắm chặt điện thoại: "Cháu gái bảo bối, con có chuyện gì?"

Cherry vừa nghe thấy là Kornie bà cũng vội vàng ngồi dậy, dán tai vào điện thoại của Dew nghe.

Kornie nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, chua xót trong lòng chốc lát, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay đổi lại, mẹ bắt đầu đánh mami, đánh lâu lắm rồi."

Dew:...

Cherry:...

Hai đứa kia thật sự quá đáng!

Thời điểm hai người mẹ già đuổi giế.t tới nhà, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong rốt cuộc cũng rời giường, hai người vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Lingling Kwong rất hiển nhiên chột dạ, cô cúi đầu đút Kornie ăn, không dám ngẩng đầu nhìn hai mẹ.

Sắc mặt Orm Kornnaphat thì hồng hào, tay cầm trái táo, cắn 'rồn rột', nói: "Mẹ, ánh mắt đó của mẹ là sao? Sao đây? Chuyện này chẳng phải quá bình thường à? Mấy năm nay nếu mami không thoải mái với mẹ, mẹ trẻ được vậy à?"

Ai không từng trải qua tuổi trẻ, diễn ngây thơ cái gì.

Dew quả thật muốn xé cái miệng của đứa con này, Cherry đi qua, bà ôm lấy Kornie.

Bà có thể cảm nhận được Kornie tủi thân, dáng vẻ muốn nói lại nói không nên lời, chỉ đành buồn phiền ăn cháo.

Ăn hết một chén cháo.

Kornie ngẩng đầu nhìn Lingling Kwong, nói: "Mẹ, con nghĩ kỹ rồi."

Lingling Kwong giật thót tim, ngay lúc đó cô muốn che miệng con gái, sợ con nói ra những lời khiến cho người ta xấu hổ.

Kornie chớp chớp đôi mắt đen láy, giọng rành mạch: "Con nên đi nhà trẻ."

Orm Kornnaphat lắp bắp kinh hãi: "Tại sao?"

Kornie nhìn mami của mình, nói: "Con biết cả nhà không ai muốn nhìn thấy con, qua nhà bà ngoại thì hai bà cũng không muốn con làm phiền..."

Kornie là một đứa trẻ đáng thương, không ai thích.

Lời này làm cho bốn người đỏ mặt tía tai.

Kornie cúi đầu, chậm rãi nói: "Con vừa học được một bài hát mới."

Dew nhanh chóng tiếp lời: "Ui cha, xem cháu gái của bà đa tài đa nghệ chưa này, mau hát cho bà ngoại nghe, trở về bà ngoại nhất định tìm người thu âm làm album cho con."

Quả là khí khái của người giàu có hào sảng.

Kornie ngâm nga: "Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất..."
*Link bài hát:

Mọi người:...

Giọng điệu của Kornie thực chuẩn xác, giọng cũng rất êm tai, quan trọng là bé con vừa hát nét mặt diễn đạt cũng phù hợp với tâm trạng của bài hát, làm cho mấy người lớn đều đau lòng.

Orm Kornnaphat bước tới ôm lấy con gái, hôn lên trán con, nghiêm túc nhìn vào mắt Kornie hứa hẹn: "Mami lấy nhân cách của bà ngoại con ra thề, tuyệt đối sẽ không đưa con tới nhà trẻ, mami và mẹ sẽ yêu con thật nhiều thật nhiều."

Dew đen mặt, bà cũng chạy qua, ôm lấy Kornie: "Bà lấy nhân cách của mami con ra thề, tuyệt đối không đưa con đi nhà trẻ, hai mẹ con không quan tâm con, vậy lát nữa đi theo bà ngoại về nhà bà ngoại, bà làm món ngon cho Kornie nha, cháu gái bảo bối đừng khó chịu nữa nha."
...

Sáng ngày hôm sau.

Kornie mang cặp sách nhỏ, sau cuộc gọi của Dew cho nhà trẻ thì Kornie chính thức nhập học.

Lúc Lingling Kwong đưa Kornie đi học, nhìn thấy dáng vẻ con gái mặc đồng phục học sinh mặt thì sụ xuống, Orm Kornnaphat cũng giả vờ xoa xoa khóe mắt không có chút nước mắt nào, cô ôm cánh tay Lingling Kwong cùng chào tạm biệt Kornie.

Nói ra cũng thật trùng hợp.

Kornie lại tình cờ gặp lại cô bé tên Namwan trong cuộc phỏng vấn lần trước, nhìn thấy Kornie liền nhảy tới giúp đỡ, Namwan mặc váy hồng nhạt, tóc thắt hai bím nhỏ, tay cầm socola cực kỳ đáng yêu nói: "Ơ kìa, cậu cũng tới?"

Kornie không thèm phản ứng con gái nhà người ta, cũng không nhìn hai bà mẹ làm bộ làm tịch của mình, dứt khoát đi về phía nhà trẻ.

Namwan đi theo sau: "Bạn nhỏ này, cậu lạnh quá à."

Kornie quay đầu, nhìn Namwan đầy khinh bỉ: "Mình là cao lãnh."

Namwan 'Oh' một tiếng, giơ socola trong tay lên: "Vậy cậu ăn không?"

Kornie nhìn socola không nói lời nào, bất giác nuốt nước miếng.

Hai người mẹ thân yêu nhìn thấy cảnh này rất vui vẻ, Orm Kornnaphat cúi đầu dỗ vợ: "Tốt rồi, con sẽ nhanh chóng có bạn của mình, đến lúc đó chị muốn còn dính lấy con coi chừng cũng không được."

Lingling Kwong biết đạo lý này nhưng vẫn khó tránh khỏi đau lòng.

Cô nhớ lúc Kornie chào đời, nhỏ bé mềm mại, bất lực nằm trong ICU, trên người còn cắm ống, cô nhìn thấy cực kỳ đau lòng, sau này... mỗi bãi phân, mỗi vũng nước tiểu một tay cô nuôi lớn, rồi vô số lần đi tiểu đêm, vô số lần cho con uống sữa uống nước, càng về sau này ra ra vào vào bệnh viện này nọ...

Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt, ba năm cứ như vậy trôi qua.

Lingling Kwong ngẩng đầu nhìn Orm Kornnaphat, trong ánh mắt đều là yêu thương, cô mỉm cười dựa vào vai Orm Kornnaphat.

Trong lòng Orm Kornnaphat cũng ấm áp, Lingling Kwong khẽ hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Trong khoảng thời gian này, trọng tâm cuộc sống đều xoay quanh con gái, đã rất lâu cô không có cuộc sống của riêng mình, Hôm nay con gái đi nhà trẻ, cô cũng không biết mình đi đâu.

Orm Kornnaphat nắm tay cô: "Chúng ta đi hẹn hò, ăn cơm, sau đó hẹn bạn."

Lingling Kwong ngạc nhiên nhìn Orm Kornnaphat: "Thật?"

Orm Kornnaphat quát quát mặt cô nói: "Nếu như em lừa chị, chị có thể giống như hôm qua thô bạo với em."

Mặt Lingling Kwong bất giác nóng lên, tối hôm qua... đúng là cô hơi hấp tấp, nhìn vợ mình bởi vì mình mà hưng phấn run rẩy cho nên cô không khống chế được, ai mà không thích đúng không?

Dù sao thân phận của hai người cũng là nghệ sĩ, muốn thật sự đi xem phim quả là khó khăn.

Orm Kornnaphat là cao thủ hóa trang, không phải nói quá, cô có thể biến một người thành tiên, có thể biến nam thành phụ nữ.

Cô và Lingling Kwong cười tủm tỉm thương lượng rất lâu, cuối cùng, lúc chuẩn bị ra tay, Lingling Kwong chợt nắm tay cô, nói: "Hay là khỏi hóa trang đi."

Orm Kornnaphat kinh ngạc nhìn Lingling Kwong, tất nhiên cô hiểu ý Lingling Kwong, cô suy nghĩ rồi nói: "Em và chị đều không cùng công ty, công ty quản lý sẽ không kịp trở tay, trước tiên đừng làm vậy, đảm bảo cho chúng ta sau này."

Đôi mắt Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, nước mắt ngấn động.

Cô luôn sợ...

Cô sợ mình không còn kịp, cô muốn cho Orm Kornnaphat một danh phận.

Tất nhiên Orm Kornnaphat biết suy nghĩ của Lingling Kwong, cô đau lòng, nhưng vẫn giả vờ không quan tâm, cô tự đội cho mình một mái tóc giả màu vàng: "Xem nè, kịp xu hướng chưa?"

Lingling Kwong lấy lại tinh thần, cô không muốn tâm trạng của mình truyền cho Orm Kornnaphat, cô mỉm cười: "Ngược lại giống em khi còn nhỏ, bá đạo muốn làm gì là làm đó."

Orm Kornnaphat khi còn bé quả thật là trùm nhà trẻ, không ai dám trêu chọc, bên cạnh luôn có một đám chị em, mỗi người đều cực kỳ trung thành, không phải phải vì dáng vẻ mà là chính bản thân tỏa ra sức hấp dẫn, tiểu Orm có thể vì bạn bè xong pha khói lửa.

Orm Kornnaphat tự mình đùa dai, có lẽ bởi vì mái tóc vàng óng ánh cho nên cô có phong cách nước ngoài: "Ây da, em thế này giống người nước ngoài nè."

Nói đến người nước ngoài, vùng lông mày Lingling Kwong chợt nhíu lại, hai tay cô bưng mặt Orm Kornnaphat hỏi: "Em và Lexie xảy ra chuyện gì?"

Orm Kornnaphat:...

Má ơi.

Vị ảnh hậu này trí nhớ miễn bàn. thật sự quá tốt, chuyện từ tám trăm kiếp rồi, người ta cũng về nước rồi, người này vẫn còn nhớ?
Thật sự gay go rồi.

Orm Kornnaphat vừa thoa lại son môi, đã lâu lắm không cảm nhận được khí phách này của Lingling Kwong, bị đè lên bàn hôn cả nửa ngày, cô ôm Lingling Kwong chậm rãi nói về chuyện của cô và Lexie.

Lingling Kwong vẫn yên lặng, cô nghe rất nghiêm túc, qua hồi lâu, cô nhìn Orm Kornnaphat hỏi: "Orm, em nói cho chị biết, em từng có một khắc động tâm không?"

Cô gái như Lexie, một khi yêu oanh oanh liệt liệt, rời đi cũng lưu loát dứt khoát, thật sự làm cho người ta yêu thích.

Orm Kornnaphat cảm thấy dở khóc dở cười: "Chuyện này chị còn hỏi em sao?"

Lingling Kwong trầm ngâm, cô yếu đuối dựa vào lòng Orm Kornnaphat: "Tuy nói như thế này là không hay nhưng... Orm Sảo, nếu như... chị nói là nếu như, chị 'rời đi' một khoảng thời gian dài hơn, em có..."

"Không đâu."

Orm Kornnaphat xụ mặt ngắt lời của Lingling Kwong, Lingling Kwong biết mình chọc trúng nỗi đau trong lòng cô ấy, cô cúi đầu không nói lời nào.

Orm Kornnaphat bắt lấy cầm Lingling Kwong, nhìn vào mắt Lingling Kwong: "Đời này của em, bởi vì yêu chị đã thiêu đốt/dâng hiến cả bản thân, người như em còn có thể yêu ai? Thậm chí em đã nghĩ tới nếu như... nếu như mãi mãi không quên được chị, em sẽ đi tìm sư phụ Nom làm một ni cô cũng tốt."

Lingling Kwong vừa đau vừa khổ sở trong lòng, cô hít sâu một hơi, cô nhất định phải sống tiếp, không để cô phụ tấm chân tình này.

Kỹ thuật của Orm Kornnaphat quả không tệ, cô thay đổi phong cách cho Lingling Kwong, trang điểm lập thể sắc bén, hoàn toàn biến thành chị gái nhỏ lãnh khốc, mà Orm Kornnaphat thì mỏng manh hơn rất nhiều.

Hai người nhìn lẫn nhau cười, giống như đứa trẻ đùa giỡn chốc lát rồi ra cửa.

Dòng người trong thương trường tay trong tay, ăn uống, đi dạo, xem phim, ăn bắp rang...

Đối với Lingling Kwong mà nói đó đã là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Sau khi cô lên đại học bắt đầu dần dần trở nên nổi tiếng, mỗi một bước đi đều giống như bước trên băng mỏng, tất cả đều có công ty quản lý, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày sẽ tiêu dao tự tại như lúc này.

Orm Kornnaphat thì không phải, cô là thái tử có tiếng, có gia đình chống lưng, sống luôn thuận theo tâm trạng, mặc kệ có nổi tiếng hay không, cô muốn làm gì thì làm cái đó, không ai có thể ngăn cản.

Thỏa hiệp duy nhất trong đời cô là Lingling Kwong.

Hai người đến Haidilao ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lingorm