44
Sáng sớm hôm sau.
Dew vừa hà hơi vừa đi ra cửa, bà nhìn thấy Kornie đang ngồi với gương mặt đau khổ, Kornie bưng một cái ghế nhỏ trong phòng khách, mặt nhăn nhúm lại. "Cục cưng à, con làm gì đó."
Dew tò mò hỏi, sáng sớm sao lại thế này? Bây giờ Kornie càng ngày càng độc lập, có thể tự mình ngủ, thậm chí đói có thể tự pha sữa.
Kornie nhìn nhìn bà ngoại, nghẹn trong lòng một hồi hỏi: "Rốt cuộc vì sao hai mẹ lại sinh ra con?"
Để nhìn họ ân ái với nhau?
Dew:...
Lời này khi còn nhỏ Orm sảo cũng từng hỏi qua bà.
Có lẽ đó là... truyền thống của Kornnaphat gia.
Nhưng...
Lúc ăn sáng, bà phê bình Orm sảo: "Con vừa phải thôi, cơ thể Lingling thì sao, tới uống nước cũng phải thông qua cửa của con? Đã đến lúc con nên thả lỏng chính mình rồi."
Orm Kornnaphat đang ăn bánh quẩy, cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ, Lingling Kwong cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Orm Kornnaphat: "Con đâu có dùng tay."
Cái miệng vẫn dùng sức nhai bánh quẩy, còn mấp máy muốn nói gì đó.
Dù Kornnaphat tổng da mặt dày cũng phải đỏ mặt, Lingling Kwong không nhấc nổi đầu, Cherry ho khan một tiếng: "Buổi chiều tổ quay tới sao?"
Orm Kornnaphat gật đầu.
Dew không quan tâm chuyện quay phim, dù sao bà cũng quản lý công ty giải trí nhiều năm, gặp dịp thì chơi, điều này bà am hiểu nhất, điều bà quan tâm chính là cháu gái:
"Vậy Kornie phải làm sao?"
Kornie cũng không ngẩng đầu, bây giờ đứa nhỏ này con ở trong trạng thái bị hai người mẹ bỏ rơi.
Orm Kornnaphat cười nói: "Con đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chẳng phải Kornie còn người bạn gái tên Namwan sao?"
Kornie ngay lập tức ngẩng đầu, hai mắt liền tỏa sáng.
Lingling Kwong nhìn thấy giật mình, nhìn thấy con gái như vậy, quả thật cực kỳ thích người ta, cô rất muốn nhìn xem cô bé kia rốt cuộc có có chỗ nào đặc biệt, có thể làm cho Kornie si mê đến thế.
Orm Kornnaphat: "Con dựa vào ba tấc lưỡi đi tìm mẹ của Namwan, nhờ cậy cô ấy giúp đỡ mấy ngày, chúng ta gửi tiền cho họ, đồng thời để Daeun đi theo, bất quá, Kornie à, nhà Namwan không lớn như nhà mình đâu nha, con có quen không?"
Kornie gật đầu: "Dạ có, con luôn cảm thấy nhà chúng ta hơi lớn, nhưng vì sao để dì Daeun đi theo, Kornie đã lớn rồi."
Mọi người:...
Má nó.
Ranh con này thật sự quá đáng, bây giờ như muốn gả vào nhà người ta luôn rồi?
Ngay sau đó Kornie liền vui vẻ, cũng ăn nhiều hơn mấy cái bánh bao nhỏ, hai nhúm tóc nhỏ gục gặt lên xuống, lúc Lingling Kwong sắp xếp đồ cho Kornie, Kornie nhìn gương dặn dò:
"Mẹ, mấy cái váy con này con đều hợp, cả giày da màu trắng của con, cái này cũng đẹp."
Lingling Kwong:...
Không hề có chút không nỡ như mọi người tưởng tượng.
"Mang theo đồ chơi cho con không?" Orm Kornnaphat ở bên cạnh suy nghĩ nên đem theo lego cho Kornie không, Kornie lắc đầu, bé con nhìn mình trong gương: "Có Namwan rồi, con còn cần đồ chơi gì nữa."
Namwan.....
Bây giờ, hai người mẹ rất muốn ôm nhau khóc ròng, rốt cuộc các cô dưỡng ra một đứa con gái gì đây.
Buổi chiều, đoàn làm phim đúng giờ đến, không chỉ là nhân viên quay tới, Freen Sarocha, Becky Armstrong, Charlotte Austin, Engfa Waraha cũng tới, mọi người vừa gặp mặt đã ôm lấy nhau vui vẻ bởi vì đã quá lâu không gặp.
NAY đạo diễn ngậm cọng cau bởi vì cơ thể Lingling Kwong chưa tốt, bà bị Orm Kornnaphat uy hiếp rất nhiều lần là tuyệt đối không thể hút thuốc, chỉ có thể ăn cau giải khát: "Ha ha, Orm, trước hết chưa quay, mọi người cùng nhau tụ họp chúng ta ở trong sân làm lẩu BBQ, con thấy sao?"
Không thành vấn đề!
Orm Kornnaphat cũng nhớ mọi người, đặc biệt là Freen Sarocha, Freen Sarocha nắm tay Orm Kornnaphat, đánh giá: đã lâu không gặp Orm gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần so với lần quay trước thì tốt hơn nhiều.
Becky Armstrong vẫn ngoan ngoãn như trước, hôm nay cô ấy mặc váy trắng dài, cực kỳ thục nữ, đồng thời đem món quà nhỏ tự tay mình làm tặng cho Lingling Kwong.
Engfa Waraha giống như vị trưởng bối tủm tỉm cười nhìn họ, Charlotte Austin ở phía sau nhìn Engfa Waraha, Engfa Waraha cũng không quay đầu lại, rõ ràng là né tránh.
Dew cười ha hả: "Tới hết rồi à, nhóm các dì ra ngoài trước đây, để cho nhóm người trẻ ở ở lại."
Ngoại trừ Charlotte Austin ở ngoài, vài người như Engfa Waraha đã gặp qua Dew, Freen Sarocha và Becky Armstrong thì nhìn thấy Dew trên tạp chí, hai người giật mình, trẻ tuổi vậy sao? Khi Cherry đi ra mỉm cười với mọi người, sau đó kéo tay Dew rời đi, mọi người lại bị cưỡng ép nhét cho một đống cẩu lương.
Dew gọi đầu bếp chuyên nghiệp đến, khoảng thời gian trước Orm quá bận nếu không cô nhất định sẽ tự mình đảm đương chức nữ đầu bếp.
Đầu bếp làm tiệc nướng BBQ, mọi người ngồi quay quần bên chiếc bàn dài xiên thịt. Ở trong nhóm này, Engfa Waraha lớn tuổi nhất, để cô ấy ngồi trước, Charlotte Austin lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ấy, Engfa rất khẩn trương, vội chạy đi lấy đũa, Charlotte Austin cũng đi theo sau đó nắm lấy tay cô ấy, cô ấy run lên sau đó nghe thấy Charlotte Austin khẽ nói với cô ấy: "Xin lỗi*, nhìn nhầm cho rằng là em?"
*cách xin lỗi này có phần trang trọng hơn, trong lòng có điều không phải với người khác nên xin lỗi
Engfa Waraha:...
Đôi mắt bị lệch cỡ nào mới có thể nhìn lầm xa đến vậy.
Nhìn thấy que nướng sắp chín rồi, Freen Sarocha kéo Orm Kornnaphat qua một góc thì thầm.
Orm Kornnaphat không vui: "Gì vậy Freen, có việc thì nói, Lingling nhìn thấy sẽ không vui."
Freen Sarocha: "Thì muốn tránh Lingling mà, cậu còn nhớ Yorch Yongsin không?"
Yorch Yongsin?
Orm Kornnaphat nhớ tới:
"Chính là tay guitar trong dàn nhạc lần trước của Lexie phải không?"
Freen Sarocha gật đầu, cô nhỏ giọng:
"Mình nói với cậu chuyện này, tính cách của hắn cực kì bừa bãi, lại là nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn không biết quan hệ giữa cậu và Lingling, hắn nhìn thấy antifan công kích cậu hắn bóng gió trong vòng bạn bè, nói muốn bảo vệ cậu."
"Hắn bảo vệ mình?" Orm Kornnaphat nghe thấy liền muốn cười: "Trong nhà hắn có quặng hả?"
Freen Sarocha ra sức gật đầu: "Chính xác là vậy, nghe bảo có mấy cái quặng."
Orm Kornnaphat:...
Hai người thì thầm to nhỏ, dưới bóng râm, Lingling Kwong khoanh tay, cô cười như không cười thả nhẹ bước chân từ từ đi đến gần, nghe thấy Orm Kornnaphat cảm thán: "Cậu nói mị lực của mình lớn vậy à? Đứa trẻ cũng bị mình hấp dẫn?"
Freen Sarocha: "Cậu có chút liêm sỉ đi, người ta vừa mới 20."
Orm Kornnaphat sờ cằm: "Mình như vậy gọi là trâu già gặm cỏ non nhỉ?"
Freen Sarocha: "Đừng đừng đừng, ngược lại để Kwong ảnh hậu nghe được nhất định sẽ nổi giận."
Orm Kornnaphat cười, cô vỗ vai Freen Sarocha: "Cậu yên tâm đi, đến bây giờ cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Cái nhà này mình là nóc, không phải mình khoác lác, mình hừ một tiếng, Lingling làm gì dám giận."
Cô nói xong, nhíu nhíu mày: "Lạ thiệt, sao mình ngửi thấy mùi của Lingling."
Freen Sarocha chê cười: "Đã vậy mà còn dám khoác lác à?"
Cách đó không xa, Charlotte Austin cầm que nướng trong tay gọi: "Lingling, qua đây, em đứng đó che nắng cho hai người kia à? Nấm của em muốn nướng xong rồi."
Orm Kornnaphat:...
Freen Sarocha:...
Orm Kornnaphat cảm giác cổ mình cứng lại, giống như cái trục mà thiếu dầu, Freen Sarocha cũng hoảng sợ, cô ấy vừa nhìn thấy đôi mắt ngậm ý cười của Kwong ảnh hậu thì ngay lập tức cảm thấy sống lưng chợt lạnh: "Nội tình gì đó... mình còn có việc, hai người nói chuyện đi nha, mình rút quân trước."
Thời khắc quan trọng bỏ chạy là nguyên tắc số một về tình bạn đẹp.
Freen Sarocha đi rồi.
Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong, mắt đối mắt, cô cảm giác gió xuân mười dặm cũng bị thổi bay, vốn dĩ không cần mở điều hòa.
"Có gì đâu, Freen với em... tụi em có thói quen đùa giỡn ấy mà." Orm Kornnaphat ngập ngừng mở miệng giải thích, trước đây Lingling Kwong có tính chiếm hữu mãnh liệt thế nào cô tự mình rõ ràng nhất, bây giờ, thay tim rồi... có lẽ có chút chút gì đó thay đổi?
Lingling Kwong nhìn người kia, khẽ mỉm cười: "Chị biết, chị cũng không để ý."
Orm Kornnaphat thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên có thay đổi.
Ý niệm này vừa lóe lên xong, Lingling Kwong đã đi tới, bàn tay ngọc ngà thon dài nhéo mặt Orm Kornnaphat, trái một cái, phải một cái, giống như nhéo cục bột: "Ừm, quả nhiên rất non, nếu không sẽ không biết ngượng mà nói ra câu trâu già gặm cỏ non như vậy nhỉ?"
Orm Kornnaphat bị nhéo đau tới muốn rớt nước mắt, làm gì vậy? Bạo lực gia đình sao.
Tay Lingling Kwong dùng lực nhưng trong ánh mắt vẫn ngậm ý cười: "Chị không ở đây ba năm, xem ra cuộc sống của em rất phong phú nhỉ?"
Bây giờ Orm Kornnaphat nào dám nói câu nào, nãy giờ Engfa Waraha đứng ở bên kia nhìn không nổi nữa, cô ho khan một tiếng, nói: "Orm Sảo, lại đây giúp chị xem cái bàn chải này dùng thế nào?"
Lingling Kwong ngay lập tức buông tay, quả nhiên Orm Kornnaphat thoát khỏi miệng cọp, trốn chạy về phía Engfa Waraha, cô cầm lấy bàn chải quét tương, quét quét lên thịt nướng: "Chị, dùng như vậy nè."
Engfa Waraha như bừng tỉnh, thì ra là thế.
Charlotte Austin:...
Hai người này quả nhiên ngốc.
"Chị, cảm ơn chị nha." Orm Kornnaphat sát tới nói thầm bên tai Engfa Waraha, Engfa Waraha xua tay: "Chút lòng thành thôi."
Haizz, trước kia Engfa không hiểu vì sao Orm Kornnaphat lại sợ Lingling Kwong như vậy, bây giờ sau khi có Charlotte Austin... cô ấy mới phát hiện cô ấy và Orm giống hai người tri kỷ cùng nhau cùng nhau ngậm trái đắng, nữ nhân phúc hắc miệng cười giấu dao quả thật rất đáng sợ, không nên dính vào.
Charlotte Austin đi qua, cô ấy nhìn Engfa Waraha: "Em muốn ăn cá đậu hủ."
Nói xong, Charlotte kéo ghế dựa, cười tủm tỉm ngồi trước mặt Engfa Waraha.
Bên này nướng đồ ăn nên có khói, Engfa Waraha nhỏ giọng: "Em qua bên kia chờ là được, để khói bám vào em."
"Ha ha." Charlotte Austin mị nhãn như tơ, cô ấy nhìn chằm chằm Engfa Waraha: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em. Chị đau lòng em sao?"
Engfa Waraha chớp chớp mắt, cô ấy không nhiều lời, chỉ khẽ thở dài.
Charlotte Austin có ý với mình, Engfa biết chứ, thật ra trước đây không nói toẹt ra thì bản thân Engfa cũng đã phát hiện, chỉ là...
Các cô bất luận là tuổi tác hay thân phận địa vị đều chênh lệch quá xa, Engfa nghĩ...không thể làm chậm trễ người ta.
Charlotte Austin nhìn chằm chằm Engfa Waraha, hôm nay Engfa Waraha không mang kính râm, mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu lam, bỏ trong chiếc quần tây màu đen. nhìn gọn gàng sạch sẽ, không hề giống người già như cô ấy nói.
Engfa Waraha bị ánh mắt của Charlotte Austin làm cho cả người không được tự nhiên, mặt dần dần đỏ lên, que nướng trong tay lại run lên.
Bất ngờ, Charlotte Austin cười hỏi: "Chị, thật ra chị có một chút thích em phải không?"
Engfa Waraha cứng người.
Charlotte Austin nhìn thẳng vào mắt của Engfa, ánh mắt cực kỳ lả lướt quyến rũ: "Nếu thật sự không thích em, sao chị vừa nhìn thấy em thì muốn trốn? Đơn độc ở chung với em thì đỏ mặt? Còn sợ nữa?"
Câu hỏi liên tiếp của Charlotte Austin khiến Engfa Waraha á khẩu, không trả lời được.
Bên bàn kia, Orm Kornnaphat đang ăn que nướng cảm thấy bất bình: "Đàn chị đỏ mặt rồi, có phải Austin tổng bá vương dùng sức kéo cung*? Không được, em phải nghĩ cách qua đó cứu viện mới được."
*Tương tự cưỡng gian
Dù sao vừa rồi đàn chị cũng cứu cô một lần, phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Lingling Kwong thản nhiên nhìn, đơn giản nhắc nhở một câu: "Không sợ chế.t thì em qua đi."
Orm Kornnaphat vừa đứng lên nghe thấy câu này liền giống như bị đánh một gậy thật mạnh té trở lại ghế ngồi.
Trong lòng Lingling Kwong hiểu rõ, bây giờ Charlotte Austin mới chính thức theo đuổi Engfa Waraha, lúc này nếu ai dám giữa đường ngăn cản thì sau này nhất định sẽ bị trả đũa, tính cách của các cô giống nhau, cũng hiểu biết lẫn nhau nhất.
Nghĩa khí giang hồ này nọ chưa bao giờ tồn tại.
Engfa Waraha bị Charlotte Austin bức tới trán ứa mồ hôi, Charlotte Austin vẫn bình tĩnh nhìn Engfa Waraha: "Nếu thích vì sao không thử một lần?"
Engfa Waraha trầm tư, cô ấy ngẩng đầu nhìn Charlotte Austin: "Charlotte."
Charlotte Austin vẫn nhìn vào mắt Engfa Waraha, sau khi hai người giằng co hồi lâu, lần đầu tiên Engfa Waraha đối mặt trực tiếp với Charlotte Austin.
"Em có biết vì sao chị rất chú ý dưỡng sinh, cũng rất sợ chế.t không?"
Ngữ khí của Engfa Waraha cực kỳ bình tĩnh, thậm chí giọng của cô ấy chất chứa sự thấu hiểu thói đời ấm lạnh tang thương, Charlotte Austin giật mình lắc đầu. Từ trước tới nay Charlotte cho rằng Engfa Waraha bởi vì tuổi lớn nên mới bảo dưỡng, như các nữ minh tinh đến tuổi này ai không đụng vào công nghệ cao cũng như thực phẩm dinh dưỡng.
Engfa Waraha cười tự giễu: "Khi chị chưa 18 đã xuất đạo bởi vì trong nhà nợ tiền cờ bạc, chị không dám bị bệnh, cũng sợ bị bệnh."
Cô ấy không có tiền.
Mọi người đều cảm thấy cô ấy là giảng viên, lại là diễn viên có thâm niên, tuy rằng kém một chút bạo* nhưng nhất định cũng kiếm được không ít.
*Rất nổi tiếng
Nhưng thật ra không phải vậy.
Năm trước cô ấy mới trả nợ xong tiền cờ bạc của cha mẹ thiếu người ta.
Hai người họ tuổi trẻ hoang phí sức khỏe nên mấy năm trước đồng thời có bệnh án, nhưng trên người họ còn món nợ...
Engfa từng oán từng hận, nhưng khi lúc mẹ cô ấy sắp chết nắm lấy tay cô ấy, dùng sức nắm lấy, thật lâu không có nói ra lời, chỉ là đôi mắt đó nhìn cô ấy, cô ấy liền hiểu.
Món nợ này, Engfa phải gánh.
Phải tiêu hao rất nhiều năm tháng thanh xuân, cùng quãng thời gian thiếu.
"Chính vì như vậy..." ngữ khí của Engfa Waraha vẫn thản nhiên: "Chúng ta không thể chung con đường."
Engfa nói xong đưa mấy xâu cá đậu hũ cho Charlotte Austin còn đang khiếp sợ, sau đó Charlotte cầm một xâu nướng đi đến bàn ăn bên kia, đối mặt với ống kính cô ấy lại cười tươi như hoa: "Mọi người tới đây nếm thử tay nghề của người già nha."
Không phải ai sinh ra đều giống như Orm Kornnaphat và Charlotte Austin.
Engfa Waraha không có lựa chọn nhưng cô ấy vẫn thản nhiên chấp nhận, năm trước sau khi trả hết nợ cờ bạc cô ấy vô cùng nhẹ nhõm, tự mình chạy ra bờ sông khóc một trận.
Từ nay về sau, cô ấy là một người trong sạch.
Cô ấy có thể sống cuộc sống theo ý nguyện của mình, rốt cuộc không cần vì tiền đi nhận một vài vai diễn không đàng hoàng, vì tiền mà ứng phó có lệ trong vài trường hợp.
Engfa Waraha đã quyết định sau chương trình này cô ấy sẽ rút lui, cô ấy muốn trở về trường học chuyên tâm làm giảng viên của cô ấy.
Engfa thích sự sạch sẽ và yên tĩnh ở môi trường đại học.
Charlotte Austin nhìn theo bóng Engfa Waraha, thất thần hồi lâu. chẳng trách... cô ấy cũng góp nhặt những tin tức thời trẻ của Engfa Waraha cũng từng có vài mối tình nhưng cuối cùng đều chấm dứt không rõ vì sao, thì ra là nguyên nhân này.
Một đám người ngồi cùng nhau, cười đùa trò chuyện, Orm Kornnaphat rất vui vẻ, cô có người đẹp bên cạnh, trước mặt còn nhiều hơn, cô cầm đũa bắt đầu gõ lên nồi chén dĩa cùng mọi người hợp khúc.
-Biển rộng mỉm cười, sóng dập dờn đôi bờ
Chìm nổi theo con sóng, khắc sau ngày hôm nay
Trời xanh cười thế sự chìm nổi tựa như con sóng...
Mọi người cùng nhau hòa ca bài hát 'Biển xanh một tiếng cười' rất nhiệt huyết.
Lingling Kwong nhìn Charlotte Austin ở bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Chị không sao chứ?"
Charlotte Austin lắc đầu, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười: "Tàm tạm."
Trên đường đến đây, NAY đạo diễn vì muốn tăng tỷ lệ người xem, bà nghĩ ra một trò chơi 'tổn hại tình cảm' đó là để mọi người nhìn tay đoán người.
Lingling Kwong, Charlotte Austin, Freen Sarocha được ngăn cách chỉ lộ ra một bàn tay để đối phương đoán xem là ai. Đoán đúng thì được thưởng: ôm mỹ nhân về, đoán sai thì tự phạt một ly.
Rõ ràng là một hình thức khác ép người ta uống rượu.
Ba mỹ nhân đã đứng xong, lúc này Orm Kornnaphat đã uống hơi say, cô cũng là người đầu tiên lên sân khấu.
Ba bàn tay kia đều xinh đẹp, tinh tế thon dài, chỉ là ngón giữa bàn tay Lingling nhà cô có ngón út siêu mini, liếc mắt một cái cô đã nhận ra, cô cười tủm tỉm đi tới nắm lấy, không hề suy nghĩ, nắm chặt hôn lên: "Ha ha, chính là tay này."
Mọi người:...
NAY đạo diễn đổ mồ hôi, may là không phát sóng trực tiếp nếu không hai người như vậy...
Becky Armstrong rất tò mò, cô ấy lại là người nhỏ tuổi nhất cũng đơn thuần nhất: "Chị, sao chị biết vậy?"
Orm Kornnaphat suy nghĩ, tay điểm điểm mặt, cô sát đến bên lỗ tai Becky Armstrong nhỏ giọng thì thầm vài câu, mặt Becky Armstrong thoáng đỏ lên, hốt hoảng nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat, sau đó chạy đi.
Lingling Kwong tức giận nhéo lên eo của ai kia: "Em vừa nói gì hả?"
Orm Kornnaphat cười hề hề sát tới Lingling Kwong: "Em nói cho em ấy biết nốt ruồi nhô lên sẽ làm cho cơ thể có cảm giác hơn."
Lingling Kwong:...
Quá đê tiện.
Lời này cũng chỉ có Orm Kornnaphat mới nói ra được.
Tuy rằng Lingling Kwong được đoán trúng nhưng cô vẫn vào tham gia để không làm giảm đi độ khó của trò chơi.
Đến lượt Charlotte Austin, cô ấy không nhanh chóng chọn như Orm Kornnaphat, cô ấy cẩn thận quan sát các bàn tay, mỉm cười, nắm lấy bàn tay bên phải gần nhất: "Chính là tay này."
Tuy rằng chậm nhưng rất kiên định, Charlotte Austin nắm tay Engfa Waraha, thậm chí mười ngón tay đan xen, sau đó hướng về phía ống kính cong môi: "Tay của chị ấy rất gọn gàng, ở chỗ này có nhiều thịt hơn, nắm rất thoải mái."
WOW.
Orm Kornnaphat ở bên cạnh cảm khái: "Charlotte nắm qua tay chị Engfa nhiều lần sao?"
Charlotte Austin nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat liền trốn sau lưng Lingling Kwong.
NAY đạo diễn nở nụ cười, nói: "Cái miệng này của Orm sao tôi không chọn làm MC thường xuyên cho chương trình nhỉ?" Bà ngậm cọng cau, nhìn mấy người kia cười ha ha, bà cảm thấy càng ngày càng có cảm giác CP giữa họ rồi.
Đến lượt Becky Armstrong, cô ấy nhìn rất cẩn thận, sợ mình chọn sai.
Freen Sarocha ở phía sau vách ngăn bật cười, cô ấy sợ cô bé này khó xử cho nên một trong mười ngón tay ra hiệu cong lên, Becky Armstrong thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới nắm lấy.
Freen Sarocha cũng từ phía sau đi ra, cô ấy rất tự nhiên ôm vai Becky Armstrong, nói: "Xem ra bé con nhà này ít khi nắm tay chị, sau này mọi người sắp xếp cho nắm nhiều chút nha."
Mặt Becky Armstrong đỏ lên, cô ấy nhìn tay Freen Sarocha ôm mình, mím môi.
Đã một khoảng thời gian không gặp, Becky rất nhớ Freen Sarocha, nhưng cô ấy cũng không ngốc, cô ấy biết tình cảm Freen Sarocha đối với mình chỉ là chị em, chỉ là tình cảm thân mật khi quay mà thôi, sau khi kết thúc cảnh quay trong ngày, mức độ cao nhất các cô duy trì cũng chỉ ở tình bạn bình thường.
Đợt nướng thịt thứ hai lại bắt đầu.
Bật một bài hát, Becky Armstrong xuất hiện với bước nhảy thiên phú, lúc này đây cô ấy đã thay chiếc váy và tay áo dài, âm và sắc mang hướng cổ xưa hoà với điệu nhảy dân tộc.
Tập luyện từ nhỏ quả là bất đồng.
Một cái nhíu mày một tiếng cười liền khác lạ, toàn thân toát ra sức hấp dẫn chế.t người.
Quan trọng nhất không biết có phải cố ý hay không, để tăng thêm hiệu quả của tiết mục, bàn tay, ánh mắt, tư thế của Becky đều hướng về Freen Sarocha, đến cuối cùng cô ấy còn đi đến trước mặt Freen Sarocha, thoăn thoắt lượn quanh Freen Sarocha.
Orm Kornnaphat xem rất nghiêm túc, cô cảm giác Becky Armstrong dường như có chút khác lạ, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat dò xét: "Tiểu thịt tươi?"
Orm Kornnaphat:...
Mẹ kiếp.
Vị ảnh hậu này mang thù rồi, xem ra sau này bất luận nam nữ cô cũng không thể nhìn người trẻ tuổi hơn nữa.
Bởi vì cũng uống rượu nên trong lòng Becky Armstrong cũng có ngọn lửa nhen nhóm, khi bắt đầu điệu múa, cô ấy trở nên có mị lực hơn, trên người toát ra hương vị nữ nhân trưởng thành còn rất khiêu khích người.
Điệu múa vừa kết thúc, điện thoại của Orm Kornnaphat rung lên, cô cúi đầu nhìn liền ngay lập tức cúp máy, nhưng điện thoại dường như buộc cô không nghe sẽ không buông tha, cô cau mày muốn chặn thì Lingling Kwong ở bên cạnh giơ ly rượu, mặt không biểu tình nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Nên tới thì sẽ tới, em cũng không thể trốn tránh hoài."
...
Chuyện gì đây?
Nói cứ như cô làm chuyện gì đuối lý vậy?
Orm Kornnaphat đoạt lấy ly rượu trong tay Lingling Kwong: "Chị vẫn chưa thể uống rượu."
Lingling Kwong cười khẽ: "Nếu như em không nhanh chóng giải quyết, buổi tối chị ôm cả chai uống."
Quả thật Lingling Kwong khác rồi, dám nói lời này.
Orm Kornnaphat trêu đùa: "Không phải chị nói không để ý sao?"
Lingling Kwong gật đầu: "Tim chị đau quá."
Orm Kornnaphat:...
Ngay lập tức Lngling đứng lên, giống như người máy bay đến cửa, Freen Sarocha nhìn qua bên này chê cười Orm Kornnaphat. Ban đầu Lingling Kwong thật sự muốn Orm Kornnaphat tự mình đi giải quyết, cô nhìn thời gian trên điện thoại, từng giây từng phút trôi qua. Mười phút sau cô không chịu được nữa đứng lên rời đi.
Vừa đứng lên dường như mang theo một cổ khí chế.t chóc, chạm mặt Charlotte Austin, suýt chút nữa đụng phải ly của Charlotte Austin, Charlotte Austin kinh ngạc nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong chắp tay sau lưng, hờ hững đi tới cửa.
Yorch Yongsin là người trước đây Lexie giới thiệu cho Orm Kornnaphat, lúc đó hắn vừa nhìn thấy Orm Kornnaphat đã kinh ngạc trước sắc đẹp và khí chất của Orm Kornnaphat, đồng thời bị nó làm cho say mê, khi đó hắn cũng biết Lexie rất đau khổ vì thích Orm Kornnaphat cho nên hắn mới kiềm nén không nói ra.
Nhưng sau này, hắn nhìn thấy Orm Kornnaphat trên sân khấu khi thì điên cuồng hoang dã ngông nghênh, khi thì quyến rũ đa tình, khi thì hờ hững dè dặt, hắn bị say mê ngày nhớ đêm mong.
Trước khi Lexie trở về nước, Yorch Yongsin có đi tìm Lexie, Lexie nghe xong tâm sự của hắn liền bật cười: "Yorch à, tôi biết cậu thích cô ấy nhưng không thể nào đâu, trong lòng cô ấy có người rồi, cho dù là ai cũng không thể xoay chuyển."
Yorch Yongsin không tin nhất là, không có được mãi mãi là tốt nhất, lúc này đây, hắn quyết định đập nồi dìm thuyền cũng phải theo đuổi được Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat chưa nói lời nào, Yorch Yongsin đã nói một đống, đại khái là những kỷ niệm về dàn nhạc, hắn rất thông minh, không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính ngay từ đầu, không để Orm Kornnaphat có cơ hội thẳng thắn từ chối.
Orm Kornnaphat đau đầu: "Yorch, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi đã có người yêu."
"Nhưng chị nói cô ấy đã bỏ chị." Yorch Yongsin nhớ rất rõ, Orm Kornnaphat gật đầu: "Nhưng chúng tôi lại bên nhau."
Yorch Yongsin đang định nói tiếp, hắn nhìn thấy Lingling Kwong đứng phía sau Orm Kornnaphat.
Người phụ nữ này.
Ngoại trừ nhìn thấy trên tivi thì từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
Hôm nay, người này khoác áo khoác màu trắng của Orm Kornnaphat, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, nếu nhìn kỹ ánh mắt đó dường như có vẻ xem thường.
Dáng vẻ cao ngạo đó làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn Orm Kornnaphat nói: "Orm, tôi sẽ bảo vệ chị, tôi có thể vì chị làm tất cả mọi thứ, chỉ cần chị mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp chị, tuyệt đối không!"
Orm Kornnaphat vừa nghe thấy lời này của Yorch Yongsin liền sững sờ, quả nhiên cô nhìn thấy Lingling Kwong mặt không biểu cảm đứng đó.
Tuy rằng không nói... nhưng khí thế đó, suýt chút nữa khiến cho người ta quỳ xuống đất hét lên: 'Kwong hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.'
Lingling Kwong nhìn Yorch Yongsin xấu xí, tuy rằng vóc người cao nhưng lưng hơi còng, trên lỗ tai còn đeo bông tai không đàng hoàng, tóc tai thì xoăn xoăn như sợi mì, trên cằm râu ria lởm chởm, nhìn bẩn thỉu, đơn giản là tệ.
Cô nhìn Orm Kornnaphat, không muốn nói nhiều lời dư thừa, chỉ chỉ đồng hồ: "Một câu thôi."
Một câu giải quyết đừng lãng phí thời gian.
Orm Kornnaphat:...
Vợ cô hiếm khi mở miệng, một khi cất lời thì chính là tử lệnh*.
**Nhất định phải làm theo mệnh lệnh đó cho dù chế.t.
Yorch Yongsin hung hăng nhìn Lingling Kwong, tuy rằng rõ ràng khí thế kém hơn một bậc nhưng vì yêu khiến cho hắn trở nên can đảm: "Orm, nếu như chị chấp nhận em, em sẽ sủng chị lên tận trời, chị muốn gì em ngay lập tức thực hiện cho chị ngay và luôn, toàn bộ tài sản của em, tim của em, gan của em, ...."
Orm Kornnaphat mỉm cười, cô vuốt tóc, nhìn về phía giữa hai chân của Yorch Yongsin: "Hay lắm, vậy cậu có thể vì tôi mà làm phụ nữ không?"
Yorch Yongsin:...
Một phút sau.
Trên mặt cỏ phát ra tiếng sột soạt, Yorch Yongsin vừa rồi còn thề non hẹn biển đã chạy mất dấu.
Cứ như vậy... biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro