49

Austin tổng không sợ trời không sợ đất lại đỏ ửng mặt, quan trọng nhất là ánh mắt của Engfa Waraha, lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng cả tia phức tạp... khiến cho cô ấy hận không thể chui vào cái động nào đó.

Cũng may, Charlotte Austin nhìn Lingling Kwong nhờ giúp đỡ, Orm Sảo nhà em làm càn xấu xa không thuần khiết, em không quản à?

Lingling Kwong là ai, cô nhất định biết Orm Kornnaphat nói bậy nói bạ nhưng mà... thời điểm mấu chốt thì làm gì cũng phải đứng về phía người phụ nữ của mình đúng không, Lingling Kwong mím môi, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn Austin tổng, ánh mắt đó dường như đang hỏi - Austin tổng, chị sẽ làm ra những chuyện như vậy sao?

Charlotte Austin:...

Ôm nỗi oan này nhảy sông Hàn cũng rửa không sạch.

Orm Kornnaphat vội vàng ôm lấy chiếc eo ngọc ngà của Lingling Kwong, nói: "Tình yêu ơi, có mệt không? Nhanh lên, qua đó ngồi đi, lát nữa em nướng nấm kim châm cho chị ăn."

Bây giờ, Lingling Kwong có thể ăn một ít thịt rồi, nhưng Orm Kornnaphat vẫn nghiêm túc để Lingling Kwong từ từ thích ứng, tốt hơn là theo ý của cô, lấy thanh đạm làm chủ đạo.

Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat nửa ôm, môi lướt qua bên tai người kia nói: "Suốt ngày em chỉ biết ăn hiếp người khác."

Ăn hiếp cô xong còn ăn hiếp người khác.

Orm Kornnaphat cười tủm tỉm: "Em đang trợ giúp tiến công."

Orm là người từng trải, liếc mắt liền nhìn ra giữa Austin tổng và Engfa hình như có một vách ngăn không được tự nhiên, vách ngăn này sao có thể tồn tại giữa hai người yêu nhau chứ? Hai người họ nếu là thiếu nữ thanh xuân thì không nói, mỗi người đều già sắp có nếp nhăn luôn rồi, còn không biết quý trọng thời gian?

Lingling Kwong nghe Orm Kornnaphat ngụy biện bất chính, cô chợt chen vào một câu: "Em nói xem Kornie nhà mình..."

Nụ cười trên mặt Orm Kornnaphat cứng lại, Kornie nhà các cô... cô run lẩy bẩy: "Có lẽ, Kornie 18 em có thể ẵm cháu gái rồi nhỉ?"

Lingling Kwong cũng cười, nụ cười mang theo vài phần chua sót khổ sở, Orm Kornnaphat thu liễm nụ cười, cô đi đến bên cạnh Lingling Kwong, ngồi xổm xuống ôm lấy Lingling Kwong: "Chị đừng suy nghĩ bậy bạ, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà."

"Ừm." Lingling Kwong dựa vào lòng Orm Kornnaphat, nếu như có thể, cô có thể đem tất cả những gì bản thân có để đổi lấy được ở bên Orm Kornnaphat.

Sắc trời dần dần có chút thay đổi, Orm Kornnaphat ôm Lingling Kwong thì thầm nói nhỏ, Engfa Waraha và Charlotte Austin lúng túng đứng nhìn nhau, Charlotte Austin ho khan một tiếng, cô ấy vén vén những sợi tóc lò xò trên trán: "Chị, chị đừng nghe Orm nói bậy."

Charlotte tin tưởng Engfa Waraha sẽ không cho là thật, dù sao tính cách Orm Sảo các cô đều biết.

Engfa Waraha không hề nhúc nhích, cô ấy nhìn Charlotte Austin, đôi mắt kia có lẽ bởi vì từng làm giáo viên, có lẽ bởi vì đã trải qua bể dâu của cuộc đời, đặc biệt sâu thẳm, như có thể nhìn thấu lòng người.

Charlotte Austin bị Engfa Waraha nhìn mặt hơi nóng lên, Engfa Waraha mỉm cười, cô ấy chợt bước tới nắm lấy tay Charlotte Austin: "Charlotte, đúng lúc em theo chị đi lấy chút đồ."

Trước khi rời đi, Engfa Waraha còn quay đầu nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat và Lingling Kwong: "Tụi em ăn trước, tụi chị đi lấy ít đồ."

Hai người đều cho rằng họ đi lấy thịt nướng hoặc đồ nhúng lẩu, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Nhưng Orm Kornnaphat là một người rất chú trọng như ăn lẩu thì nhất định phải cùng nhau ăn, cô nướng mấy xuyên đồ nướng cho Lingling Kwong trước ăn tạm vậy.

Charlotte Austin cũng không có suy nghĩ nhiều, cô ấy theo Engfa Waraha vào phòng, vừa vào cửa Engfa Waraha chợt trở tay khóa cửa lại.

Austin tổng ngẩn người, kinh ngạc nhìn Engfa Waraha.

Engfa Waraha một tay mở nút áo, một tay kéo trâm cài tóc xuống, tóc dài theo cổ chảy xuống, áo sơ mi bị mở ra, chiếc xương quai xanh vô cùng gợi cảm cũng xuất hiện.

Austin tổng cảm thấy như đùng một tiếng, đầu óc muốn nổ tung, cô ấy đỏ mặt Engfa Waraha.

Engfa Waraha bước tới, tay bắt lấy cằm Austin tổng, nỉ non: "Thật ra chuyện như vậy chị nên sớm nghĩ tới, là chị không tốt."

Cô ấy biết bây giờ yêu đương không giống như các cô, trước đây các cô yêu đương một hai ba năm mới nắm tay là rất bình thường.

Những người trẻ bây giờ...

Trong lòng Engfa Waraha luôn cảm thấy bản thân để Charlotte Austin thua thiệt, luôn cảm thấy Charlotte Austin cùng cô ấy yêu đương miễn cưỡng khô khan.

Charlotte run run: "Chị... chị..."

Lời tiếp theo đều bị nuốt xuống, khi còn trẻ Engfa Waraha không câu nệ đến mức cứng nhắc như bây giờ, cô ấy cũng là người dám yêu dám hận, tình cảm sâu đậm, nhưng giờ đây, đối với Charlotte Austin, cô ấy quý trọng quá mức, luôn sợ nếu không cẩn thận sẽ làm tổn thương cô gái này, ở trong mắt cô ấy Charlotte Austin giống như một cô gái thoạt nhìn cần được bảo vệ.
Charlotte Austin bất giác khẽ run lên, ở phương diện này cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

Tất nhiên Engfa Waraha cảm nhận được, cô ấy ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Charlotte Austin: "Lần đầu tiên?"

Mặt Charlotte Austin đỏ bừng bừng, cô ấy đã không nói nên lời, Engfa Waraha cười cười, càng thêm quý trọng.

10 phút sau...

Orm Kornnaphat cầm đũa gõ lên miệng chén: "Em đói quá, rất là đói, hai người kia làm gì vậy trời, lấy đao lớn làm thịt dê hay gì?"

Lingling Kwong sờ đầu Orm Kornnaphat: "Ngoan, phải giữ hình tượng."

20 phút sau...

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm nồi lẩu ngây người, nuốt nước miệng, ánh mắt của Lingling Kwong cũng dần dần trở nên đăm chiêu.

30 phút sau...

Orm Kornnaphat thở dài: "Xem ra giao lưu học thuật thành công, hai người này quả thật không xa lạ..."

Lingling Kwong cũng hết cách, cô sờ tóc Orm Kornnaphat: "Vậy chúng ta ăn trước, không ngờ... đàn chị dẻo dai ghê."

Orm Kornnaphat vừa nghe mắt liền sáng rực: "Lingling, chị cảm thấy chị Engfa nằm trên?"

Lingling Kwong cười, cô nhìn Orm Kornnaphat: "Charlotte và chị là cùng một loại người, một khi nhận định trong lòng thì sẽ là cả đời, sẽ không dễ dàng ủy thân vì người."

Orm Kornnaphat mỉm cười ôm lấy Lingling Kwong: "Chị còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?"

Lingling Kwong đỏ mặt, cô đánh Orm Kornnaphat một cái: "Lại không nghiêm túc."

Sao cô lại không nhớ rõ?

Thời điểm hai người tròn mười tám, khi đó tình là một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa thần bí, cô hốt hoảng còn Orm Kornnaphat thì cường thế, ép cô lên tường, căn bản không cho phép cô giãy giụa.

Lúc đó trong lòng Lingling Kwong có chút phức tạp, cô nhìn thấy ánh mắt của Orm Kornnaphat, gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly:

"Lingling, nếu như thích thì đừng từ chối em."

Nếu như thích...

Có trời biết cô yêu Orm Kornnaphat bao lâu rồi.

Câu nói đó giống như một liều thuốc làm cho Lingling Kwong ngay lập tức không thể động đậy nữa.

Lần đầu tiên có chút đau nhưng hơn hết là ký ức ngọt ngào, sáng hôm sau thức đây, hai người mười ngón tay đan xen, tóc dài dây dưa, lần đầu tiên Lingling Kwong cảm giác cuộc đời mình lại vui vẻ đến vậy.

1 tiếng sau.

Cuối cùng Engfa Waraha cũng dẫn đầu đi ra, cô ấy đã tắm rửa, ban đầu chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiên cứu mập mờ của hai người kia, ngay lập tức hơi xấu hổ.

Engfa Waraha ho khan một tiếng: "Tìm được đồ nhưng sau đó làm dơ cho nên phải tắm rửa, thời gian hơi lâu, xin lỗi hai đứa."

Lingling Kwong mỉm cười: "Dạ phải, thời gian hơi lâu."

Engfa Waraha:...

Orm giơ ngón tay cái lên: "Chị, từ hôm nay trở đi chị chính là thần tượng của em."

Lần đầu tiên đã giày vò Austin tổng đến 1 tiếng đồng hồ, chuyện này quá lợi hại, quá kịch liệt

Lúc sau Charlotte Austin đi ra ngoài, ban đầu Engfa Waraha bảo cô ấy nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không yên lòng, hơn nữa... cô ấy cũng ngượng khi để khách ở bên ngoài, tuy rằng cơ thể vẫn chưa thích ứng lắm nhưng ngọt ngào trong khiến cho khí chất cả người của cô ấy so với trước đây nhẹ nhàng thoải mái hơn, cô ấy mặc quần dài bước ra, gió thổi, sắc mặt sáng lạng.

Lingling Kwong biết Charlotte Austin da mặt mỏng cũng không có bỏ đá xuống giếng, cô còn cố ý dặn dò người kia quản cái miệng của mình.

Nhưng Orm Sảo là ai? Nếu không có chút biểu hiện có phải làm người ta thất vọng với cái tên của mình không?

Orm Kornnaphat không nói gì, cô nghe lời Lingling Kwong, nhưng cô nghiêng đầu quan sát phía dưới Charlotte Austin.

Charlotte Austin:...

Engfa Waraha:...

Cô nhớ kỹ sau lần đầu tiên bước đi giống như vịt chế.t vậy, nhìn xem Austin tổng vẫn điều khiển lực rất tốt, cũng không có xiêu xiêu vẹo vẹo.

Người đã đông đủ.

Cuối cùng có thể cùng nhau ăn cái lẩu.

Hơi nóng hầm hập từ nồi lẩu uyên ương tỏa lên...

Engfa Waraha đặc biệt mở một bình rượu, Lingling Kwong không thể uống, Charlotte Austin cũng uống chút ít, hôm nay Orm Kornnaphat cực kỳ vui vẻ, các cô nâng ly cạn chén, viện nhỏ trở nên náo nhiệt.

Đối diện có chú chó lang thang ngửi mùi đi tới, Lingling Kwong ăn ít nhất, cô cầm một xuyên thịt cho nó.

Orm Kornnaphat đi tới, từ phía sau ôm lấy Lingling Kwong, gương mặt treo nụ cười tươi.

Cô muốn cả đời cứ sống thế này.

Lingling Kwong không chỉ có nhân duyên tốt, ngay cả chú chó lang thang nhìn họ lắc lắc đuôi, cô thương cảm nhìn những chú chó này, Orm Kornnaphat thổi khí bên tai Lingling Kwong: "Nếu chị thích, sau này chúng ta cũng mua một cái viện nhỏ, bên trong trồng hoa hoa cỏ cỏ, rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, chị thích nuôi chó, chúng ta cũng có thể nuôi thêm mấy con, có được không?"

Lingling Kwong nghĩ đến hình ảnh kia, khóe môi giương lên:

"Được, chỉ cần có em, làm gì cũng được."

Engfa Waraha còn đang uống rượu, Charlotte Austin nhìn về phía hai người ở phía bên ngoài: "Con đường phía trước của hai em ấy không hề dễ dàng."

Engfa Waraha uống cạn ly, gò má ửng đỏ, tay cô ấy nắm lấy Charlotte Austin: "Phải, cho nên phải biết quý trọng."

Charlotte Austin cũng cảm động, thật ra lúc mới bắt đầu bên nhau, cô ấy cũng trải qua thất bại, luôn cảm giác Engfa Waraha ở bên cô ấy có một vách ngăn nhàn nhạt, nhưng bây giờ không giống nữa... nếu như nói tới cô ấy quả thật phải cảm ơn Orm Kornnaphat. Có lẽ nhiều chuyện trên đời này chỉ đơn giản như vậy, người trưởng thành mở miệng muốn thể hiện chỉ có thể hiện mới có thể làm cho đối phương cảm nhận được chân tình của mình, mới có thể hiểu trong lòng mình nghĩ gì.

Charlotte Austin dịu dàng tựa vào vai Engfa Waraha: "Chị, nhà em..."

Đây là lần đầu tiên Charlotte cùng Engfa Waraha nhắc tới điều này, gia đình cô ấy kết cấu khá phức tạp, tuy rằng đều là thế gia như Kornnaphat gia nhưng năm ấy vì thừa kế công ty, suýt chút nữa bị thẩm vấn từ đường, dù bây giờ toàn bộ FM đều nằm trong quyền quản lý của cô ấy nhưng cô ấy vẫn cần rất nhiều thời gian để thanh lọc tàn dư nội bộ, cho nên rất khó khăn.

Engfa Waraha nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng cô ấy chặt Charlotte Austin: "Ừm, sẽ yêu em, yêu em rất nhiều."

Tuy cô ấy không có gì cả, nhưng cô ấy biết dùng một viên tâm toàn tâm toàn ý yêu Charlotte Austin.

Mặc cho tương lai của các cô ra sao, lúc này đây, cô ấy đều chấp nhận trả giá.

Trời dần dần tối, đống lửa càng rực lên, lúc này sao có thể không vui vẻ khiêu vũ, Orm Kornnaphat đã chuẩn bị xong, cô đặc biệt lên mặt vẫy tay: "Nè nè, mọi người chờ em đi tắm thay đồ, hôm nay em cố ý mang theo đàn tranh đến để biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem."

Orm Sảo còn biết đàn đàn tranh?

Charlotte Austin và Engfa Waraha nhìn Lingling Kwong, Lingling Kwong mỉm cười gật đầu, Orm Sảo nhà cô rất nhiều ưu điểm, nếu không trước đây sao có thể chỉ một nụ cười khuynh đảo chúng sinh được, trong giới giải trí này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Orm Sảo là một diễn viên, nhóm người theo đuổi nhanh như chạy, thật ra trong cuộc sống thực tế, người theo đuổi Orm Kornnaphat rất nhiều.

Quả thật Orm Sảo có chuẩn bị, cô muốn thể hiện tài nghệ với mọi người, hơn nữa cô cũng tính đêm nay ngủ ở bên Austin tổng, hoàn cảnh tốt thế này, tựa núi liền sông không cùng Lingling Kwong trợ hứng lãng mạn một phen sao được nhỉ?
Cô tắm rửa thay quần áo, cho đến nửa tiếng sau, cô chậm rãi đi ra.

Ố ô, khí thế này.

Orm Kornnaphat mặc lụa trắng của Lingling Kwong từng diễn, tóc cũng cố ý vén lên, dùng hoa tươi ngâm nước, toàn thân thơm ngát, làn da vô cùng mịn màng, khí chất nổi bật.

Cô đi đến trước cây đàn tranh, mang móng gảy đàn lên, cao ngạo nhìn Austin tổng: "Hôm nay Austin tổng là chủ nhà, bài hát này để chị chọn."

Một người thanh cao như Austin tổng nhất định sẽ ca khúc tri âm tri kỷ trợ hứng.

Charlotte Austin nhìn Lingling Kwong ở bên cạnh dùng ánh mắt si mê nhìn Orm Kornnaphat, cô ấy mỉm cười, cầm giấy viết tên đưa cho Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat sau khi xem xong mặt biến sắc.

Được rồi, cô quên mất Austin tổng trời sinh phục thù.

Nhưng lời đã nói ra cô cũng không thể đổi ý.

Kết quả là...

Ở nơi trăng sáng sao thưa, một buổi tối hoàn mỹ, Orm Kornnaphat thay đồ, tiên khí phiêu phiêu bước lên gảy đàn, Engfa Waraha và Lingling Kwong tràn đầy mong chờ nhìn cô.

Cô vừa mở miệng, trong nháy mắt gạt ngã hai người.

"Chúc mừng chúc mừng, chúc bạn phát tài, chúc bạn phát tài, chúc mừng bạn tuyệt vời... tằng tăng tăng..."

Lingling Kwong:...

Engfa Waraha:...

Charlotte Austin: ^0^

Trăm nhân tất có quả.

Austin tổng raa tay chỉnh Orm Kornnaphat, làm cho bầu không khí không còn gì, cô chán nản vừa đàn vừa hát.

Engfa Waraha và Lingling Kwong lúc bắt đầu từ giật mình càng về sau là trực tiếp cười phá lên.

Lingling Kwong cười mặt muốn lệch luôn, Orm Kornnaphat nhìn thấy Lingling Kwong vui vẻ cô cảm thấy cũng đáng giá, cho nên càng ra sức hát hơn, cô là người co được giãn được.

Đến cuối cùng, mấy người họ cùng hát 'Bạn bè'.

-Bạn bè cả đời bên nhau...

Lúc Orm Kornnaphat hát bài này giọng không giống bình thường, cực kỳ biến hóa, lúc này giọng đã trầm thấp hơn.

Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn Lingling Kwong, trong mắt Lingling Kwong cũng đã ngân ngấn nước mắt đảo qua.

Trước đây cô không có vợ, không có bạn bè, thậm chí người thân duy nhất cũng không có.

Nhưng bởi vì Orm Kornnaphat, cuộc đời cô trở nên hoàn mỹ.

Cô dần dần học được mở rộng lòng mình, đón nhận thế giới, sau này mới biết được tất cả đều là thứ màu sắc rực rỡ, không phải trắng đen lạnh lẽo như cô vẫn sợ.

Hát xong ca khúc này.

Mọi người cầm dưa hấu vừa ăn vừa tán gẫu, buổi tối gió se se lạnh, Orm Kornnaphat sợ Lingling Kwong lạnh, cô nhỏ giọng nói bên tai Lingling Kwong: "Không thể tham lạnh, đừng ăn nữa, có lạnh không?" Cô siết chặt cái ôm, để Lingling Kwong ấm áp, Lingling Kwong lắc đầu, giống như đứa trẻ ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy, tim Orm Kornnaphat đập thình thịch, cô cúi đầu, hôn lên chóp mũi Lingling Kwong: "Vậy cũng không được ăn nữa."

Engfa Waraha và Austin tổng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt cảm thấy dưa trong tay không còn ngọt nữa.

Orm Kornnaphat biết hôm nay Lingling Kwong thích thú lắm cũng không ngăn cản, cô đứng lên đi vào phòng lấy một tấm chăn mềm đi ra, còn lấy cả thuốc Lingling Kwong cần uống.

Trước tiên, đắp chăn cẩn thận cho Lingling Kwong, sau đó rót một ly nước nóng, tự mình thử nhiệt độ, lúc này mới đưa cho Lingling Kwong, Lingling Kwong nhận lấy thuốc, ngửa đầu uống.

Đây là thuốc uống cả đời.

Sau khi phẫu thuật xong vẫn phải duy trì uống suốt đời.

Ở những phương diện khác Orm Kornnaphat có thể tùy tiện nhưng duy chỉ có chuyện này, cô cẩn thận hơn so với bất kỳ ai.

Charlotte Austin và Engfa Waraha ngây người nhìn, trong lòng đều hâm mộ, có lẽ yêu một người tận xương tận tủy, không cần cố tỏ ra ân ái, hai người họ quả thật chỉ cần những chi tiết sinh hoạt đơn giản hằng ngày đã khiến người ta chìm trong ngọt ngào.

Mấy người họ nán lại một hồi, sau đó điện thoại của Charlotte Austin chợt vang lên, cô ấy nhìn hiển thị trên màn hình, chân mày nhíu lại.

Charlotte nhìn thoáng qua Engfa Waraha, Engfa Waraha gật đầu, cô ấy mới cầm điện thoại đứng lên đi ra hành lang nghe.

Engfa Waraha nhìn theo bóng lưng người kia thở dài, có đôi khi cô ấy thật sự đau lòng Charlotte, trước đây, cô ấy cũng chỉ cảm thấy Charlotte Austin là thiên chi kiêu tử, có một gia cảnh như vậy, phía sau lại là công ty lớn, dường như người này không cần quan tâm gì cả, nhưng thực tế thì sao? Vô số ngày lẫn đêm, người này đều bận rộn, có đôi khi đêm khuya mới có thể nghỉ ngơi, ngày hôm sau vẫn phải lên tinh thần đi họp.

Charlotte Austin rất nhanh liền quay lại, cô ấy cầm lấy áo khoác trên ghế: "Em phải ra ngoài một chuyến."

Giọng Charlotte đầy áy náy.

Đêm nay, đôi với cô ấy và Engfa Waraha mà nói vốn là một ngày đầy ý nghĩa, cô ấy cũng muốn ở lại cùng cô ấy, nhưng không đi không được, tổng công ty bên kia có vài cổ đông quan trọng tới, cô ấy cần phải đi gặp mặt, ở cùng họ không biết đến mấy giờ mới có thể trở về.

Engfa Waraha không có trách móc nặng nề hay tỏ ý không muốn, cô ấy đi đến bên cạnh Charlotte Austin, cẩn thận giúp Charlotte thắt chặt lại nút cổ áo: "Trên đường lái xe chậm một chút, buổi tối nếu như uống rượu thì để tài xế lái xe đưa về, đừng vội vàng, biết không?"

Engfa biết tâm tư của Charlotte Austin, tuy rằng cũng có chút không nỡ nhưng cũng không đành lòng đi trách móc nặng nề.

Charlotte Austin gật đầu, cô ấy ôm lấy Engfa Waraha, sau đó lên tiếng chào với Orm Kornnaphat và Lingling Kwong rồi mới rời đi.

Austin tổng vừa đi, Orm Kornnaphat đã 'đuổi' Lingling Kwong đi ngủ, Lingling Kwong không thể thức quá khuya, sau khi để Lingling Kwong chui vào trong chăn, nhìn thấy Lingling Kwong nhắm mắt lại, lúc này cô mới hài lòng. Lingling Kwong cảm thấy không biết làm sao, cười cười, bây giờ dường như cô đã quen với việc người này dông dài.

Engfa Waraha vẫn còn ở trong sân, Orm Kornnaphat muốn cùng cô ấy uống hai tách trà, Orm biết trong lòng đàn chị không vui, lúc này cần người trò chuyện, lúc muốn tắt đèn rời đi thì Lingling Kwong nãy giờ nhắm mắt chợt nhỏ giọng gọi: "Orm."

Orm Kornnaphat ngừng lại, cô giật mình, sau đó bật cười.

Cô gái nhỏ này...

Cô xoay người đi đến trước giường, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Lingling Kwong, điều này làm cho khóe miệng Lingling Kwong từ từ giương lên.

Càng lúc càng ấm áp rồi.

Có lẽ đã quen tình ý đậm sâu, bây giờ Lingling Kwong cực kỳ sợ cô đơn, cô cảm giác mình đã bị Orm Kornnaphat nuông chiều trở thành một đứa trẻ, từng giây từng phút cũng không thể rời xa người ấy.

Lúc Orm Kornnaphat đi ra, Engfa Waraha vẫn còn uống bia, cũng có tửu lượng, chỉ là lúc này trăng sáng sao thưa, trong sân lá cây bị cơn gió thổi qua phát ra tiếng cô đơn, một mình cô ấy ngồi đó cảm giác rất rất đáng thương.

Orm Kornnaphat đi tới, cô lấy bia trước mặt Engfa Waraha bỏ qua một bên, cầm một bình trà nóng đặt xuống: "Chị uống cái này."

Một chữ 'tình' nặng bao nhiêu lại khiến người ta nguyện thề sống chế.t, trước đây Engfa Waraha luôn chú trọng dưỡng sinh, nhưng bây giờ, lại một mình mua say trong đêm.

Ánh mắt Engfa Waraha mơ màng, gò má ửng đỏ, mái tóc dài bên trán theo gió lay đưa, toát ra một luồng mị lực của người phụ nữ trưởng thành.

Orm Kornnaphat chợt cảm thấy đàn chị lúc còn trẻ nhất định là người con gái khiến người ta vừa nhìn đã khó có thể quên.

Hai người chậm rãi uống trà.

Vị ngọt ngào của hoa cúc cùng với nhiệt độ nóng hổi tiến vào dạ dày làm cho Engfa Waraha cảm giác cơ thể thoải mái hơn một chút, cô ấy khẽ thở dài: "Orm, có đôi khi chị thật sự hâm mộ em và Lingling."

Bây giờ Orm và Lingling Kwong bên nhau rất hài hòa, dường như đã không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến hai người khắc khẩu đỏ mặt, hơn nữa hình thức ở chung giống như đôi vợ chồng già, đó là thứ Engfa Waraha mong đợi nhất.

Orm Kornnaphat mỉm cười: "Chị, kỳ thực tình yêu đẹp nhất chính là như chị và Austin tổng bây giờ."

Khi còn trẻ, cô và Lingling Kwong còn giày vò nhau hơn cả Engfa Waraha và Austin tổng, khi còn trẻ bốn chữ 'hết sức lông bông' dùng trên người không hề quá đáng chút nào, khi đó, cô có thể bởi vì một chuyện nhỏ mà cự cãi ghê gớm với Lingling Kwong, hơn nữa với tính cách từ nhỏ đã như vậy của Lingling Kwong, bất luận cô nói gì làm gì cho dù là hù dọa thì người kia vẫn yên lặng không nói, có đôi khi điều đó làm Orm Kornnaphat tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông tới bóp cổ Lingling Kwong để Lingling Kwong mở miệng.
Trải qua biết bao biến cố kinh khủng mới đổi lấy được như bây giờ, nếu có thể cô thà rằng chưa từng trải qua những nỗi đau này.

Engfa Waraha lẩm bẩm: "Có đôi khi nhìn thấy em ấy bận rộn, luôn muốn giúp một tay, nhưng chị lại phát hiện dường như bản thân chẳng có lợi ích gì."

Mỗi cặp đôi yêu nhau bên nhau, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ sinh ra tự ti trong lòng.

Orm Kornnaphat nhìn Engfa Waraha: "Chỉ cần chị ở bên cạnh chị ấy đã là sự giúp đỡ tốt nhất."

Austin tổng và Lingling Kwong là những người phụ nữ đối ngoại đủ mạnh, vốn dĩ không cần người khác đến giúp, nhưng nội tâm họ yếu ớt, điều này rất cần vợ kiên nhẫn chở che.

Đạo lý này Engfa Waraha hiểu, cô lắc đầu: "Tụi chị vẫn cần dung hợp, đúng rồi, Orm, em và Lingling bên nhau bao năm rồi?"

Nói đến đề tài này nếu là trước kia Engfa Waraha sẽ không hỏi, cô ấy chỉ quá mức hâm mộ hình thức ở chung của hai người, cô ấy nghĩ có thể sẽ có một ngày cô ấy và Charlotte cũng sẽ được như vậy.

Orm Kornnaphat cười cười: "Có lẽ hơn hai mươi năm rồi, từ khi em còn rất nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Lingling thì đã không thể buông xuống."

Nếu quay về tuổi tác năm đó thì có lẽ lớn hơn một chút so với Kornie bây giờ.

Engfa Waraha rất kinh ngạc, si tình thủy chung đến vậy, đừng nói là ở trong giới giải trí, ngay cả xã hội bây giờ cũng rất hiếm thấy.

Có những đạo lý, dường như dần dần sẽ rõ...

Orm Kornnaphat nhìn trăng sáng, cô uống một hớp trà, nói: "Chị, phải biết quý trọng. Trong cuộc sống này, khó tránh khỏi những va chạm vụn vặt về củi gạo dầu muối tương giấm, nhưng thật sự, người yêu nhau có thể bên nhau không hề dễ dàng."

Cô nói đến đây, đã có nước mắt chảy từ khóe mi.

Cô sợ cỡ nào, 6 năm sau chính mình cô đơn lẻ loi.

Có được rồi lại mất đi, cô sẽ điên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lingorm