Chương 71


"... Hay là để cô ấy lái xe đưa ngài đi được không? "

"Quá phiền hai người."

"Không phiền không phiền." Orm Kornnaphat vội lắc đầu đáp, nhiệt tâm thật sự, nàng hoàn toàn xem Rassami giống như người lớn trong nhà, vừa gặp mà đã như quen lại hận gặp nhau quá muộn.

Tuyết đều đã tan, mưa tí tách tí tách rơi xuống. Rassami nhìn thời gian, tài xế lại chậm chạp chưa tới, sợ là không đuổi kịp buổi tụ hội tối nay, bà cũng không khách sáo với Orm Kornnaphat nữa, cười nói: "Vậy làm phiền hai người."

"Nào có ~ Vừa lúc tôi giới thiệu bạn gái của tôi với ngài." Orm Kornnaphat nói chuyện say sưa, lại nói, nàng ở trước mặt Rassami nhắc qua bạn gái rất nhiều lần, hôm nay thật trùng hợp, vừa vặn có cơ hội gặp mặt.

Rassami vẫn như cũ cười gật gật đầu.

"Giáo sư, tôi cảm thấy trước kia giống như đã gặp qua ngài ở đâu vậy?" Orm Kornnaphat một bên khuấy cà phê trong ly, một bên hỏi, không phải tướng mạo quen thuộc, mà là cái cảm giác khi Rassami giơ tay nhấc chân, làm cho Orm Kornnaphat nhớ tới LingLing Kwong, đặc biệt là cái tươi cười vân đạm phong khinh vừa rồi, trong nháy mắt Orm Kornnaphat giống như nhìn thấy được bóng dáng của LingLing Kwong.

Là ảo giác đi, có lẽ nàng đối với phụ nữ có loại khí chất ưu nhã này, luôn có hảo cảm đi, Orm Kornnaphat nghĩ, nếu không nàng cũng nói chuyện với giáo sư ăn ý đến vậy.

"Thật sao?" Rassami lại cười cười, bà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Orm Kornnaphat, sạch sẽ giống như sinh viên vừa mới ra trường, nghe Orm Kornnaphat nhắc tới bạn gái, Rassami không nhịn được nói: "Thật ra cô rất giống với một học sinh của tôi."

"Chẳng lẽ chúng ta đã gặp mặt?" Orm Kornnaphat giật mình, nhưng nếu như nàng có học qua tiết của Rassami, nhất định sẽ có ấn tượng.

"Không phải, cô làm tôi nhớ tới em ấy." Nhìn đến Orm Kornnaphat, Rassami lại nhớ tới Kim, cô gái này xác thật rất giống Kim năm đó, Rassami lại nghĩ tới chuyện cũ: "Em ấy so cô lớn hơn, năm nay cũng khoảng 32 tuổi đi. Cô cùng bạn gái ở bên nhau đã bao lâu?"

"Mùa hè năm trước chúng tôi ở bên nhau."

"Chưa nói cùng người nhà sao?"

Đề tài này luôn có cảm giác trầm trọng, Orm Kornnaphat mím môi, hơi cúi đầu cười nói: "Mẹ tôi biết, nhưng ba mẹ cô ấy còn chưa biết, chúng tôi muốn chờ thời cơ chín mùi một chút lại thẳng thắn, tóm lại từ từ đi."

Luôn nói chờ thời cơ chín mùi, nhưng Orm Kornnaphat cũng không biết khi nào mới tính là thời cơ chín mùi, nói trắng ra là trong lòng không nắm chắc.

"Người trẻ tuổi các cô, mặc kệ làm chuyện gì, tâm thái trước tiên đều phải vững vàng, kỳ thực áp lực cũng là một loại khảo nghiệm, chưa chắc là một chuyện xấu." Lời này nghe hiểu thực dễ dàng, chân chính làm được mới là khó, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, làm việc dễ dàng xúc động lại không màng đến hậu quả.

Rassami ý thức được chính mình quá mức thuyết giáo: "Cảm thấy tôi phiền đi? Con gái của tôi liền thường xuyên phiền tôi."

Ý của Rassami là chỉ Fa Ying, LingLing Kwong trầm ổn giống Rassami, phúc hắc giống Taek Kwong, còn Fa Ying, ai cũng không giống, được nuông chiều từ bé, Rassami dạy nhiều học sinh như vậy, nhưng lại dạy không được con gái út của mình.

Orm Kornnaphat rất thích cùng bà nói chuyện với nhau, nơi nào sẽ phiền, còn rất hâm mộ nói rằng: "Tôi còn rất hâm mộ con gái của ngài, có mẹ khai sáng như vậy, thật tốt."

"Nói đùa." Rassami giống như suy tư gì đó, còn nói thêm: "Nào có người mẹ không vì con cái mà suy nghĩ, có đôi khi hiểu nhau một chút, liền bớt đi rất nhiều vấn đề."

Mặc kệ lúc nào cũng trầm tĩnh thanh nhã, Orm Kornnaphat càng nhìn Rassami, càng cảm thấy LingLing Kwong giống bà.

Đương nhiên, chỉ là tiểu thư Orm không biết mà thôi, một đôi mẹ con ruột, có thể không giống nhau sao? Sau đó, Orm Kornnaphat nhớ tới mình đã gặp "Mẹ vợ", thật là cẩu huyết truyền kỳ.

Canh Cá: Trên đường kẹt xe, chờ chị một chút.

Orm Kornnaphat nhìn tin nhắn của LingLing Kwong gửi tới, cái này thật xấu hổ, đã đáp ứng đưa giáo sư đi, đành ngượng ngùng nói: "Khả năng cuối tuần, trên đường có chút kẹt xe."

Đúng lúc này, Rassami nhận được điện thoại của trợ lý, nói là cùng tài xế cùng nhau lại đây. Chỉ chốc lát sau, nữ trợ lý đẩy cửa đi vào quán cà phê: "Tổng quản lý, để ngài đợi lâu."

"Orm, hôm nay tôi có việc vội, liền đi trước. " Rassami đứng dậy, Orm Kornnaphat cũng đứng dậy theo, trước khi đi, Rassami còn cố ý cười bổ sung một câu: "Lần sau có cơ hội, lại giới thiệu cô ấy cho tôi quen biết đi. "

"Được, ngài đi thong thả. "

Rassami vỗ nhẹ vai của Orm Kornnaphat: "Trời mưa đừng tiễn nữa."

Cách cửa kính bị nước mưa đánh ướt, Orm Kornnaphat nhìn bóng dáng Rassami rời đi, trong lòng còn đang cảm thán, thật tình nhìn không ra bà đã 58 tuổi, sống được như giáo sư như vậy, chính là người thắng cuộc đời trong truyền thuyết đi.

Năm phút qua đi, Kwong tổng nhà nàng bên ngoài mặc áo gió màu nâu nhạt, bên trong bọc áo lông cao cổ, căng một cây dù màu đen, khí tràng mười phần mà đi về phía quán cà phê, ước chừng tùy tay vẫy một cái đều là sản phẩm thời thư thượng, Orm Kornnaphat ghé vào một bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, bất tri bất giác lộ ra vẻ mặt cười ngớ ngẩn.

Chờ LingLing Kwong đi vào quán cà phê, Orm Kornnaphat mới nghiêng đầu vẫy tay với cô, lúc này mới nhìn thấy trên mặt của Kwong tổng hiện lên nụ cười ôn nhu, Orm Kornnaphat đối với loại đãi ngộ riêng biệt này rất là vừa lòng.

Vào cửa, LingLing Kwong đem dù trong tay giao cho người phục vụ, sau đó đi về phía Orm Kornnaphat, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, chân trái đáp ở trên chân phải, thuận tay ôm chầm lấy vai nàng, nửa ôm thấp giọng hỏi: "Mưa lớn như vậy, không ngoan ngoãn ở nhà đợi, em ra ngoài làm cái gì? "

"Chị lại không ở nhà, em nhàm chán, ra ngoài đi bộ không được sao."

LingLing Kwong nhìn ly cà phê ở trên bàn, rõ ràng là có hai người, biết rõ còn cố hỏi: "Em ngồi một mình? "

"Mới quen biết một người bạn, cùng nhau uống ly cà phê." Orm Kornnaphat thành thật công đạo, nàng khẳng định không thể gạt được Kwong tổng hỏa nhãn kim tinh.

Orm Kornnaphat vừa mới nói dứt lời, liền nghe thấy Kwong tổng gấp không chờ nổi hỏi: "Bạn gì?"

"Một tiền bối trong công việc, em thỉnh giáo một chút."

"Nam hay nữ?" LingLing Kwong duỗi tay nắm lấy mặt nàng, hiện tại hỏi nam nữ đã không còn ý nghĩa, tiểu thư Orm thật không làm cho người ta bớt lo được, nam nữ thông ăn.

"LingLing Kwong, chị lại như vậy." Orm Kornnaphat nâng nâng đầu, có đôi khi Kwong tổng thật bá đạo, đặc biệt là ở phương diện này. Nói khoa trương một chút, LingLing Kwong đại khái chính là hận không thể đem nàng nhốt ở trong nhà, cả ngày không gặp ai là tốt nhất, chỉ để cho cô một người "Chà đạp".

"Nữ ." Orm Kornnaphat cố ý chọc giận LingLing Kwong, nhân tiện còn dùng ngữ khí si mê để nói: "Nhưng xinh đẹp."

"Orm Kornnaphat." LingLing Kwong nắm lấy lỗ tai của Orm Kornnaphat, lại vặn vặn, nhưng không có dùng sức: "Em còn muốn theo đuổi cô ấy có đúng hay không? "

"Cô ấy đáng tuổi làm mẹ của em, gọi là tiền bối." Đây là cái gì cùng cái gì, Orm Kornnaphat nghe xong muốn cười đến cong eo, còn đặc biệt muốn trào phúng Kwong tổng một chút, không phân xanh đỏ đen trắng liền chua, nàng bắt lấy tay của LingLing Kwong, chu miệng lên mắng: "Chưa thấy qua người nào không nói lý giống như chị."

LingLing Kwong thấy nàng cười đến một bộ tiện hề hề, không nói lời nào, tiếp tục nắm lỗ tai nàng, dùng chút sức lực. Orm Kornnaphat ăn đau, lông mày nhăn lại, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lập tức sợ sệt sửa miệng nói: "Vợ ơi em sai rồi."

----------------

"Yaya tiểu thư, nếu như chị có thể làm cho người phụ nữ kia đừng tiếp tục quấn lấy tôi, vấn đề tiền liền dễ nói."

Quán bar, Yaya lại hẹn khách hàng mới, từ sau khi Orm Kornnaphat tách nhóm với nàng, thật là có chút lo liệu không hết việc: "Anh Tuk yên tâm đi, phương diện giải quyết vấn đề này, tôi có kinh nghiệm nhất, nói tình huống cụ thể cho tôi trước đi."

Fa Ying tựa như một cô vợ nhỏ hờn dỗi ở một bên uống rượu, một ly lại một ly, ánh mắt ai oán nhìn Yaya cùng người đàn ông khác "Ve vãn đánh yêu", mấy ngày nay cô ăn đông lạnh, hiện tại trên người còn đang sốt cao, bởi vì nghĩ đến chuyện của Yaya, tâm tình cô không tốt, mấy ly rượu mạnh xuống bụng trời đất lập tức quay cuồng, choáng váng đầu muốn nôn.

Quán bar này là nơi Yaya thường hay tới để tiếp đãi khách hàng nhất, mỗi buổi tối Fa Ying liền ở đây uống rượu chờ nàng, nàng nói chuyện với khách hàng mấy tiếng, Fa Ying liền cùng chờ nàng mấy tiếng, những chuyện này Yaya đều thấy ở trong mắt.

"Ách..." Fa Ying dùng khăn giấy che miệng lại, một trận buồn nôn, sau đó từ trên quầy bar đứng dậy, đỡ tường thất tha thất thểu đi về phía toilet, cảm đêm hôm nay, cô đã nôn hai ba lần rồi.

"Yaya tiểu thư? Yaya tiểu thư?!" Khách hàng kia duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Yaya: "Cô có đang nghe tôi nói không? "

"A, nghe đây..." Yaya tất nhiên là chú ý tới Fa Ying, đêm nay cô chắc là một mình lại đây uống rượu, nôn thành như vậy cũng không ai quản, Yaya thấy cô tới tới lui lui đi toilet thật nhiều lần, mỗi lần nôn xong trở về lại tiếp tục uống, giống như điên rồi vậy.

Năm phút sau, Fa Ying lại từ toilet ra tới, chỉ là sắc mặt so với lúc trước càng thêm khó coi, lại còn ồn ào kêu uống rượu.

"Yaya tiểu thư?  Khách hàng thấy nàng thất thần, lại nhắc nhở nàng một lần.

"Ừm, anh tiếp tục nói đi." Yaya thất thần uống một ngụm rượu, khách hàng nói chút gì đó, nàng lại vào tai này ra tai kia, ánh mắt thường thường liếc về phía Fa Ying, một người ra ngoài uống rượu còn uống nhiều như vậy, tâm có bao nhiêu lớn.

Fa Ying ghé vào trên quầy bar, dạ dày sông cuộn biển gầm, khó chịu muốn chết, chính là cho dù thân thể có khó chịu cũng không bằng khó chịu ở trong lòng, cô không hiểu được, Yaya đối cô lạnh lẽo như vậy, cô vì cái gì lại muốn mặt dày mày dạn đi quấn lấy người ta, không phải tự tìm khó chịu cho chính mình sao.

"Này, mỹ nữ, uống say, anh đưa em về nhà. "

"Tránh ra!" Fa Ying vẫn nằm trên quầy bar, rầu rĩ rống lên một câu, đẩy đẩy tên đàn ông đầu trọc đang đứng ở bên cạnh mình. Yaya dùng mắt liếc đến Fa Ying, thấy có người đỡ cô đi, chẳng lẽ không phải một người tới uống rượu?

"Là cái dạng này... Yaya, cô rốt cuộc có đang nghe tôi nói chuyện hay không?" Khách hàng thật bất đắc dĩ.

"Ngại quá, anh Tuk, hôm nay tôi còn có chuyện khác phải làm, đi trước!" Fa Ying bị tên đầu trọc kia đỡ đi rồi, Yaya nhìn ra được bọn họ hẳn là không quen biết, cô nhóc này là bị người theo dõi.

"Yaya tiểu thư, cô đùa tôi sao?"

"Thật ngại." Khách hàng còn đang che ở trước mặt Yaya, ngữ khí hướng người: "DM, thái độ này của cô, công việc có còn muốn làm hay không?"

"Chị đây đúng là không muốn làm, ở đây ngồi một mình đi." Yaya vốn nóng tính, nàng đẩy khách hàng kia ra một phen, kéo bước chân liền đuổi theo tên đầu trọc.

"Đừng chạm vào tôi ~~~" Fa Ying đẩy.

Yaya đi theo phía sau, phát hiện không chỉ có một mình tên đầu trọc, còn có vài cái tên du thủ du thực vây quanh Fa Ying, trong lòng nàng rối loạn trước tiên liền báo cảnh sát: "Mấy người làm gì đó?!"

Nhiệt độ bên ngoài là dưới 0, há miệng nói chuyện liền phun ra từng vòng sương trắng, Fa Ying ngay cả áo khoác cũng không có mặc, đã bị bọn họ kéo ra ngoài, hiện tại bị đông lạnh đến run rẩy, lại bị vài người vây quanh.

"Người đẹp, có phải muốn cùng mấy anh cùng nhau chơi đúng hay không?"

Gặp phải một đám người như vậy, trong lòng Yaya nói không sợ là giả, nhưng trong vòng năm phút cảnh sát liền tới đây, nàng cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Fa Ying bị nhóm người này mang đi, Yaya đi lên trước, giơ giơ cằm lên, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh: "Còn không đem người thả ra, chờ cảnh sát tới bắt."

"Vãi chưởng... Thật đúng là báo cảnh sát..."

Mấy người đó thấy có cảnh sát đi về phía bên này, tức khắc luống cuống, Fa Ying co thành một cục, lén lút cho bọn hắn mấy cái ánh mắt, làm cho bọn họ thu tay lại, đến thời điểm đi rồi.

Mấy người kia hiểu ý: "Đi đi đi!"

Lập tức giải tán.

Fa Ying ôm hai tay, dưới 0 độ C chỉ mặc một bộ quần áo, người đều bị đông lạnh đến choáng váng. Khung xương của cô rất nhỏ, co ro thành một khối như vậy, tựa như một tên nhóc con, có vẻ đặc biệt nhu nhược đáng thương, Yaya đi đến trước mặt cô, trầm mặc một trận, cuối cùng chỉ nắm lấy cổ tay của cô: "Tôi đưa cô trở về."

"Chị Yaya..."

Yaya nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lạnh như băng, tâm giống như bị nhéo một phen.

Lăn lộn như vậy một phen, Fa Ying thật sự đứng không nổi, thuận thế ngã trên người Yaya, lúc Yaya ôm Fa Ying, Fa Ying liền khóc lóc vươn hai tay chui vào áo khoác của Yaya, khoanh lại eo nàng, cả người súc vào trong lòng ngực nàng, thật ấm áp.

"Ai biểu cô uống nhiều rượu như vậy! "

Yaya nhịn không được mắng cô, lần trước cũng vậy, nếu không phải gặp được mình, không biết còn muốn phát sinh ra chuyện gì, như thế nào không biết nhớ lâu. Fa Ying không nói lời nào, đem đầu vùi ở trên vai nàng, gắt gao ôm lấy nàng, có nhiệt độ cơ thể của nàng, thân thể của mình cũng thực mau ấm lên.

"Cô..."

Yaya nghe thấy Fa Ying nhỏ giọng khóc nức nở, tâm liền mềm xuống, thân mình nhỏ gầy còn đang run lên, Yaya ôm lấy lưng Fa Ying, vỗ nhẹ an ủi, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng chậm chạp: "Được rồi, không có việc gì. "

"Chị Yaya..." Mấy tên "Lưu manh" vừa rồi là Fa Ying tìm tới để diễn kịch, nhưng giờ này khắc này nước mắt là thật, nếu là trước kia, cùng lắm thì cô đổi người thích, nhưng hiện tại cô như thế nào lại cố chấp như vậy muốn quấn lấy Yaya không bỏ, như thế nào lại hạ tiện như vậy.

Nhưng Yaya là có để ý cô đi, nếu không, vì cái gì muốn quan tâm cô như vậy? Vừa rồi ở quán bar, Fa Ying không phải không phát hiện, Yaya rõ ràng thường thường liếc nhìn chằm chằm chính mình.

"Bọn họ đi rồi..." Yaya duỗi tay lau nước mắt cho cô, cho rằng Fa Ying là bị dọa sợ rồi.

"Ừm, để tôi ôm chị một cái..."

Yaya không nói gì, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, để cô ôm.

Fa Ying đang đắm chìm ở trong ngực thơm tho mềm mại của Yaya, kế hoạch trong lòng thuận lợi, không nghĩ tới hai cảnh sát kia lại dẫn mấy tên lưu manh trở về.

"Nhị tiểu thư, là cô nói chúng tôi đến diễn một vở kịch?!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro