Ngày tồi tệ của nàng kết thúc bằng...

Ling Ling ngồi trước màn hình sáng, đôi mắt sắc bén dõi theo từng cử động của Orm. Cô biết Orm đang lạc lối, tâm trí chìm trong cơn giông chẳng thể tỉnh táo. Cuộc đối thoại giữa Orm và bà nội như một tia sáng trong cuộc điều tra của Ling Ling. Somsak không chỉ giăng lưới ma túy khắp thế giới, rửa tiền, hối lộ quan chức, mà còn chủ mưu giết người, ngụy tạo chứng cứ. Tội chồng tội, nếu công tố liệt kê, e rằng giấy cũng chẳng đủ để ghi.

Nhưng một câu hỏi vẫn lơ lửng trong lòng Ling Ling: Orm thật sự không biết gì sao? Cô nhíu mày, ánh mắt như mặt hồ gợn sóng. Điện thoại rung lên, giọng Prim vang qua tai nghe: "Ling Ling, tình hình sao rồi."

"Nếu theo kế hoạch, chủ tịch Somsak sẽ bị bắt sau một tháng nữa." Tông giọng trầm truyền qua bên kia.

"Như vậy có nhanh quá không?"

"Mọi chứng cứ cảnh sát điều tra trong 3 năm qua, chỉ cần một chứng cứ xác thực thôi."

"Cô đã tìm được rồi?"

"Chưa. Nhưng sớm thôi. Đã có lệnh triệu tập Somsak chưa?"

"Theo thông tin nội bộ, bên công tố đang vô vùng đau đầu. Trên ép xuống, dư luận ép lên. Trưởng công tố trung ương có dính líu đến ông ta."

"Họ muốn che đậy? Viết thêm một bài nữa, nhắm vào phòng công tố."

Báo chí trong ngày hôm nay liên tục đưa tin, khiến tin về chủ tịch Somsak xếp đầu các bảng tìm kiếm. Cổ phiếu của hàng loạt công ty thuộc tập đoàn SK tụt dốc thê thảm. Nhiều nhà đầu tư đang bán tháo để rút vốn. Nhưng với một lý do thần kỳ nào đó, phía tập đoàn SK không đưa ra bất kỳ một thông tin đính chính hay bản báo nào. Nhân viên vẫn tới đi làm. Không có một cuộc họp cổ đông hay thay đổi nhân sự. Giống như mọi thứ đều được chuẩn bị trước cho ngày này.

Số tiền bất chính chủ tịch Somsak kiếm được đã lớn đến mức nào?

Ling Ling lại tiếp tục gọi cho Orm, ho vài tiếng trong cổ, nói vài tiếng thể hiện điệu bộ lo lắng hốt hoảng. Nàng cuối cùng cũng bắt máy.

"Orm! Em có sao không?"

"Ling Ling..."

"Tôi đây!"

"Tôi muốn gặp cô..."

Ling Ling thoáng chốc rơi vào lúng túng. Điều này nằm ngoài dự tính của cô, vốn dĩ người mở lời sẽ là cô, vốn dĩ người đưa nàng vào cuộc chơi luôn luôn là cô. Vậy mà hết lần này đến lần khác, bản thân cô cứ như con diều mất lái xoay tròn trên bầu trời xanh. Đây không còn là trò chơi mà cô điều khiển, là trò chơi mạo hiểm đến tính mạng và cả con tim nơi cô với nàng cùng tham gia. Ling Ling cắn nhẹ hàm răng, siết điện thoại trong tay.

"À... Hiện giờ tôi không ở Bangkok. Tôi đang ở Chiang Mai."

"Tôi cũng đang ở đó. Cho tôi địa chỉ của cô." Giọng nàng thêm gấp gáp.

"Ừm..."

Orm không giấu được nỗi bất ngờ thoáng xuất hiện trong mắt, nàng không nghĩ Ling Ling lại đang ở gần nàng đến vậy. Nàng hiện tại yếu đuối muốn tìm một nơi yên bình để dựa vào. Ling Ling là nơi duy nhất mà nàng có. Nàng không biết nên gọi Ling Ling là may mắn, hay gọi như lời cô nói, hai người là định mệnh. Trong những khoảnh khắc khi nàng chơi vơi, như gần rơi xuống vực thẳm, Ling Ling luôn xuất hiện ở đó, đưa tay kéo nàng tới với thế giới diệu kỳ chỉ có niềm vui.

"Đưa tôi tới đây."

Orm đưa địa chỉ cho Tan, anh phát hiện đây là địa chỉ khách sạn Ling Ling và Ploy đang ở. Người Orm vội vã đi tìm là Ling Ling? Xe đánh lái, rẽ ra đường lớn, tiến vào thành phố.

Ling Ling buông điện thoại. Cảm giác này là gì, khi cô mỗi lúc một mong thời gian trôi nhanh?

"Khách hàng sắp tới điểm gặp."

Ploy dù có khó chịu, vẫn ép buộc bản thân hoàn thành xong nhiệm vụ. Chỉ cần hết một tháng sắp tới, mọi thứ sẽ quay trở lại như lúc đầu, Ling Ling vẫn luôn là người cô biết.

Ling Ling mở tủ thay cho mình một bộ quần áo thể thao, khoác bên ngoài chiếc áo khoác dài. Cô bỏ vào túi vào thứ nhỏ nhặt, thuốc cảm, băng dán cá nhân, thêm vài chiếc kẹo mút mới mua.

Orm từ xa đi tới, đã thấy hình bóng Ling Ling đứng đợi nàng dưới cửa khách sạn. Hôm nay Ling Ling giống hệt như lần đầu nàng gặp, bề ngoài giản dị năng động cùng khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ. Ling Ling nhìn thấy xe nàng, liền giơ tay vẫy lại, hai chân nhảy lên, cảm tưởng như đã mong đợi nàng từ rất lâu.

"Orm à!"

Xe chưa dừng, Orm đã vội tháo dây an toàn. Chỉ đợi xe phanh lại, cửa bật ra, từng bước chạy gấp rút, vội vã rồi nhào tới lòng Ling Ling, ôm cô thật chặt.

Ling Ling nghi ngờ chính nguyên tắc làm việc lâu nay của bản thân.

Không tin khách hàng.

Không liên hệ với khách hàng ngoài công việc.

Không yêu khách hàng.

Từng bước chân của nàng mỗi ngày một nhanh, tới mức Ling Ling không thể cản lại những suy nghĩ trước kia, những khống chế của não bộ trở nên vô dụng. Lần đầu tiên, Ling Ling gọi tên một thứ, tình yêu!

Mùi hương của nàng giống hệt như trong giấc mơ ngắn của cô vào một ngày nào đó gần đây, chỉ thoáng qua nhưng tới khi tỉnh dậy, Ling Ling ôm đầu muốn lưu giữ nó lại, cố chấp không muốn buông.

Có được không, nếu chỉ thêm một lần này nữa...

Tai nghe bị tháo xuống. Tín hiệu trên màn hình biến mất. Ploy không còn muốn tò mò xem Ling Ling đang muốn làm gì phía sau, mọi thứ cần nhìn, cô đều đã nhìn thấy đủ. Một nút bấm, camera gắn trên cúc áo của hai cảnh sát bị vô hiệu hóa.

"Orm, tôi muốn đưa em một nơi."

Ling Ling nhìn nàng thật dịu dàng, như chính hành động thân mật cô đang dành cho nàng. Đôi tay ấm nóng chạm lên gương mặt nàng tái nhợt. Từng ngón tay chạm xuống bọng mắt sưng đỏ. Hai mắt nàng long lanh nhìn cô, như hồ nước vẫn đang gợn sóng, chỉ cần một cơn gió lớn có thể đưa dòng nước ấy ra khỏi hồ.

"Đi đâu?"

Ling Ling nhìn ra phía sau nàng, hai người ấy mỗi lần gặp, lại nhìn cô theo một cách khác nhau.

Lần đầu tiên, là một chút cạnh tranh, cùng những đối nghịch mạnh mẽ.

Lần thứ hai, là gì đó ngỡ ngàng, của những bất ngờ đầy ngạc nhiên và thú vị.

Lần thứ ba, là sự thán phục, trầm trồ khi nhìn được cách nhân viên NIA làm việc.

Lần thứ tư, đôi chút nghi ngờ, một cảm giác khác lạ nhưng không thể đặt nhiều nghi vấn.

Và giờ đây, khi mọi thứ hiện ra trước mắt một lần nữa, câu hỏi lớn được đặt ra, nhiệm vụ đặc biệt ấy, thực chất là gì?

"Sao vậy?"

Orm thấy Ling Ling ngập ngừng không nói, lại không ngừng nhìn về phía sau lưng mình. Nàng quay lại, là hai người của nàng đang nhìn Ling Ling với ánh mắt canh chừng và dò xét.

"Tôi nhận ra, lúc nào em đi cũng có người theo sau. Em đang bị kiểm soát hay sao?"

Lâu nay nàng không để ý điều này. Bố nàng nói, những người này sẽ thay ông bảo vệ nàng, luôn có mặt khi nàng cần. Nhưng đến giờ này, đây là sự bảo vệ hay là sự giám sát, nàng cũng không biết rõ. Hai người này, đều là người của chủ tịch Somsak.

Orm rời Ling Ling, tiến về phía hai người cảnh sát. "Tôi sẽ đi cùng cô ấy. Hai anh có thể nghỉ được rồi."

Chai nhìn Ling Ling, nhận được ám hiệu của cô, quay ra nói với nàng. "Chủ tịch nói không thể để cô đi một mình!"

"Tôi đi cùng cô ấy!"

"Như vậy rất nguy hiểm. Tiểu thư, để chúng tôi đi theo!"

"Không! Các người bảo vệ tôi hay giam lỏng tôi trong tầm mắt của các người! Về nói với chủ tịch Somsak, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy!"

Người bố đó của nàng, lợi dụng nàng để làm chuyện phạm pháp. Bà nội nàng, nói nàng hãy tha thứ cho ông. Nàng sớm nhận ra, gia đình nàng có, đã chết từ 3 năm trước.

Chai muốn nói tiếp, liền bị Tan ngăn lại. Anh cúi đầu chào Orm, sau đó kéo Chai rời đi. Chai lúc sau nói nhỏ với Tan.

"Anh thấy tôi diễn đạt không?"

"Cảnh sát Chai có muốn đi làm đặc vụ không?"

"Anh có đi cùng tôi không?"

"Đừng có mơ!"

***

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Orm hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng, mắt long lanh ngắm nhìn ánh đèn thành phố lùi xa.

Ling Ling chở Orm trên chiếc xe bán tải màu cam, lái ra tới cảnh biển. Lisa nhìn xuống chân nàng, sau đó móc ra từ trong túi cây kẹo mút, dịu dàng nở nụ cười đưa cho nàng.

"Ăn đi. Biết đâu nó giúp em cảm thấy khá hơn."

Rung động lan tỏa, trái tim nàng như được một cuộn băng lớn băng lại, vô cùng ấm áp và thoải mái.

"Cảm ơn!" Nàng thì thầm. Hương dâu cùng vị ngọt lan tỏa trong miệng, tinh thần cũng theo đó được kéo lên.

"Hôm nay em đi giày rồi. Hôm trước, thấy em đi giày cao gót khá cao. Em đừng đi cao đến vậy, chân em về sau sẽ rất đau đấy." Ling Ling nhìn về phía Orm trêu đùa, một chút rồi nhìn thẳng.

"Cô đối với ai cũng quan tâm như vậy hả?"

Lần đầu tiên có một người ngoài mẹ của nàng, quan tâm nàng đến mức chân thật đến vậy. Nói gì thì nói, nếu đem người yêu cũ của nàng đem so với Ling Ling, một góc anh ta cũng không thể bằng. Nàng sau này mới nhận ra, ngoài tiền của nàng, anh ta không thật sự muốn yêu nàng.

Ling Ling đối với câu hỏi này, lại có nhiều câu trả lời sắp xếp trong đầu. Cô sẽ trả lời với nàng, rằng không, không phải mọi người đều đối xử giống nhau, chỉ có những người cảm thấy gắn bó, sẽ đối xử đặc biệt. Hoặc một câu mà Ling Ling học được trong mấy bộ phim ngôn tình bên Trung, tôi từ trước tới giờ, em là người duy nhất tôi quan tâm. Nhưng Ling Ling sẽ không bao giờ nói ra mấy cái thể loại sến sẩm gai ốc đến vậy. Dù sao cũng không phải hai người đang đóng show hẹn hò thực tế.

Orm thấy Ling Ling không nói gì, chấp nhận quay đầu nhìn ra ngoài. "Là ai cũng quan tâm như vậy."

Orm thừa nhận, nàng cảm thấy hụt hẫng và thất vọng. Nàng muốn là người nào đó trong mắt cô, có một vị trí khác với những người bình thường khác. Orm không biết gì nhiều về Ling Ling, về việc cô là người như nào, bạn bè ra sao, gia đình thế nào. Nàng đoán, với tính cách thẳng thắn cùng với cách cô quan tâm nàng mỗi lần gặp, đều khiến nàng có cảm giác mông lung do dự. Nàng nghĩ, rất nhiều người đã để ý đến Ling Ling, với một tình cảm khác lạ trong lòng.

Orm hiện giờ cũng có một tình cảm khác lạ đối với Ling Ling.

Ling Ling thấy gương mặt Orm không vui, trong lòng lại thêm lúng túng. Ling Ling được xem là một trong những điệp viên dễ đối phó với những tình huống bất ngờ xảy ra. Vậy mà hiện tại, miệng lưỡi cô lại cứng nhắc, nghĩ thế nào, mấy đáp án kia lại chồng chéo lên nhau.

"Không rõ nữa. Có thể đối với ai cũng như vậy. Cũng có thể, tôi đối với em đặc biệt hơn mọi người."

"Đặc biệt?" Ánh mắt Orm thay đổi, sáng như sao.

"Ừ. Tôi đã làm hỏng bộ váy đẹp của em!"

Đáng ra Ling Ling không nên nhắc tới chuyện đó! Cô ước có thể được nói lại. Nàng chỉ à lên một tiếng, rồi lại quay mặt ra ngoài, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài.

Chiang Mai cảnh biển đẹp như trong tranh. Mặt nước trong xanh. Bầu trời cao vợi. Lòng người vì nó cũng được thêm chút ít bình yên.

Ling Ling mua vé, lái xe lên phà, rời đến đảo Kimo. Orm đứng trên khoang tàu, thả hồn trôi cùng gió biển. Ling Ling đứng bên cạnh, chỉ lặng yên nhìn nàng. Việc quan sát Orm ở một khoảng cách gần như này, không biết từ bao giờ đã trở thành sở thích của Ling Ling. Cô quan sát từng cử chỉ, cử động nhỏ trên khuôn mặt của nàng. Một cái cau mày, một cái mím môi, đều đang nói lên những thất vọng gây tổn thương, đè nặng lên trái tim nàng. Càng nhìn càng say mê. Vị kẹo ngọt tan trong miệng nàng là không đủ để kéo Orm dậy. Ngay cả Ling Ling cũng không chắc, những hành động tiếp theo đây có thể giúp nàng đứng vững trong cơn giông sắp tới.

Ling Ling chợt cười lạnh.

Tại sao cô lại phải lo lắng điều này với Orm? Mục đích ban đầu, không phải là tìm sự thật, sự thật đó sẽ khiến Orm tổn thương sao?

"Ling Ling, hoàng hôn rồi!"

Orm chỉ về cuối đường chân trời. Hoàng hôn trên mặt biển lúc nào cũng đẹp theo cái cách mà nó truyền tải.

"Em có muốn lưu lại khoảnh khắc này không?"

Orm có muốn không? Ngày hôm nay có lẽ là ngày tiếp theo sau cái ngày tai nạn đó, nàng muốn quên sạch đi tất cả.

"Sẽ không đâu! Ngày hôm nay kết thúc không đẹp đến thế." Giọng nàng buồn như gió lạnh.

Ling Ling lôi điện thoại ra, chụp nàng một tấm, mặc kệ nàng phát hiện ra, vẫn cố chấp lưu lại, sau đó nhét điện thoại trở về túi áo. "Tôi làm vậy, sợ sau này em muốn nhìn."

"Sẽ không đâu!" Orm sẽ không thay đổi quan điểm về ngày tồi tệ này.

"Ngày hôm nay chưa kết thúc! Tôi sẽ cho em một cái kết thúc đẹp!"

Phà cập bến. Xe bán tải lại tiếp tục đi. Đúng như lời Ling Ling nói, dân cư ở đây thưa thớt, ngoài đường chỉ có một hai con chó đi lại, còn người thì đã ở trong nhà ăn tối. Cửa hàng ở đây cũng không có nhiều, đi hết một đoạn mới thấy được vài cái. Đèn đường chỗ sáng, chỗ không. Nơi này hoang vu đến mức lạnh xương sống. Nơi này yên bình quá mức rồi!

Ling Ling đỗ lại một cửa hàng, vào nói gì đó với chủ tiệm, sau đó cầm một túi đựng đầy đồ bên trong đi ra. Túi đựng màu đen, Orm không đoán ra được bên trong đó có gì. Nàng nhìn tên cửa hàng, là một quán hải sản.

"Đồ ăn hả?"

"Ừ. Mọi thứ cần đều đã ở trong này."

Điểm đến cuối cùng của hai người là bãi cãi cát rộng như lời Ling Ling nói. Xung quanh tối đen, chỉ có đèn ô tô bật sáng. Ngoài biển ngoại trừ ngọn hải đăng, cũng tối đen không thể nhìn thấy chuyển động của sóng.

"Em ở trong này, đợi tôi chuẩn bị."

Orm nghe lời Ling Ling, ngồi yên trong xe. Ling Ling lấy đồ xuống. Lều cắm trại Ling Ling mua là loại bung tự động. Cô tháo dây cài, một chiếc lều lớn dành cho hai người đã được dựng lên. Bàn ăn được sắp xếp đầy đủ.

Ling Ling nói vào trong xe. "Em uống được bia chứ? Tôi cũng đem theo rượu vang."

"Tôi uống được."

Ling Ling nghe vậy khóe miệng liền nâng lên, mở cửa cho nàng xuống. Xung quanh tối đen, nổi lên một chiếc lều với bóng đèn điện bật sáng được Ling Ling treo xung quanh. Nơi nào cũng có ánh sáng, khiến mọi thứ trở nên lung linh ấm áp. Ling Ling ngồi xuống, vỗ vỗ xuống cái ghế trống bên cạnh.

"Ngồi đi."

Orm theo Ling Ling ngồi xuống. Nàng nhìn xung quanh, lại nhìn Ling Ling, hành động có vẻ vẫn còn ngập ngừng băn khoăn. Ling Ling mỉm cười, tự nhiên mở nắp chai, rót đầy bia vào hai cốc giấy, thứ nước vàng óng sủi lên rồi tạo một lớp bọt trắng bao hết miệng cốc. Ling Ling đưa cốc bia cho nàng, chậm rãi mở lời:

"Đây là nơi bí mật tôi nói với em. Mỗi lần tôi cảm thấy không thể chịu nổi những gì thành phố ồn ào đem lại, tôi tìm đến nơi này. Lúc đầu ở đây, tôi không quen được sự tĩnh lặng mà nó đem lại. Dù ghét thành phố đến mức nào, nhưng cuối cùng tôi vẫn quen với ồn ào hơn."

Ling Ling sau đó lấy từ đâu ra một cái loa.

"Tôi khi không chịu được nữa, sẽ bật nhạc lên. Chút nữa, nếu em cũng như vậy, tôi sẽ bật nhạc cho em nghe. Nhìn có vẻ tẻ nhạt, nhưng nó thật sự rất thú vị."

Đồ ăn trên bàn vơi dần. Nàng nghe từng câu chuyện không đầu không cuối của Ling Ling. Bia là thứ có thể âm thầm cuộn con tim lại, rồi lại cuốn con tim ra xa như sóng biển, cứ như vậy đem tâm trí của cả hai lơ lửng trôi theo đám mây bồng bềnh. Orm muốn trải lòng cùng ai đó, muốn tìm ai đó để lắng nghe.

"Tôi luôn ước, có một người bạn thật sự để lắng nghe những gì tôi nói."

Ling Ling quay sang nhìn Orm với ánh mắt đã ngắm cơn say. "Nỗi buồn của em, tôi nghe nó được không?"

"Sẽ không phiền cô chứ?" Orm có chút rụt rè.

Ling Ling lắc đầu. "Chúng ta đều cần người để lắng nghe."

Mùa xuân, của một ngày nào đó vào 23 năm trước, Orm Kornnaphat được đầu thai trong một gia đình giàu 3 thế hệ ở Chiang Mai, nàng chính là cháu gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn SK lúc đó. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi về người cháu gái này của ông Somsak. Sinh ra, tay đã cầm tài sản trị giá đến hàng trăm triệu đô. Sự ra đời của nàng lúc bấy giờ là chủ để của hàng loạt mặt báo.

Ai cũng nói, nàng tốt số. Được xã hội quan tâm, được sống trong tiền bạc và sự giáo dục tiên tiến nhất. Gia đình, bạn bè đều yêu quý một Orm Kornnaphat độc nhất. Nàng sinh ra với quyền được kiêu ngạo và bướng bỉnh. Cuộc đời nàng xem như không xảy ra bất kỳ một chút trở ngại hay sóng gió. Học trường cao quý. Mang trong mình máu nghệ thuật. Giật hàng loạt giải thưởng dành cho họa sĩ cả trong và ngoài nước từ nhỏ cho tới lớn.

Cho tới khi Orm 20 tuổi, một cuộc tai nạn giao thông xảy ra tại Pháp đã cướp mất đi người mẹ yêu quý. Orm bị thương nặng, nhưng tất cả đều bị số mệnh của nàng đánh bại. Lời đồn thổi lại thêm một chút. Nàng chính là kẻ giàu có may mắn nhất mà họ từng gặp.

Ba năm sau, người con gái may mắn ấy tiếp tục gặp thêm một trận sóng thần, mạnh tới mức đánh sập đi tất cả những gì nàng có. Người ta tò mò, liệu may mắn còn đứng về phía nàng.

Người đời lại được dịp hả hê trước sự không may của người giàu. Những kẻ nghèo hèn đứng trước tin tài phiệt bị điều tra cảm thấy vô cùng thỏa mãn, họ còn vỗ ngực tự hào, tiền bạc không bao giờ đem lại hạnh phúc mãi mãi!

Nhưng những gì họ không thể nhìn thấy, chính là những gì Orm chịu đựng suốt bấy lâu nay. Nàng không còn nhớ, từ khi nào bố nàng trở nên lạnh nhạt với mẹ con nàng. Có thể là từ khi ông nội nàng mất, cái danh xưng cháu gái duy nhất tập đoàn SK không còn chỗ dựa. Bố nàng chưa từng nói, nhưng từng hành động của ông, nàng đều có thể cảm nhận được, rằng ông chưa bao giờ ưa thích nàng.

"Trừ những sự kiện bắt buộc phải đứng chung một chỗ, ông ấy chưa bao giờ để tâm đến tôi. Thậm chí, bức hình gia đình đúng nghĩa duy nhất mà tôi có, là bức ảnh khi ông nội còn."

"Em đã bao giờ mong mỏi tình yêu của ông ấy chưa?"

Orm hai mắt ngấn lệ. Nàng khẽ gật đầu. "Khi mẹ tôi mất, chỗ dựa còn lại là ông ấy. Tôi lúc đó gục ngã, muốn ông ấy ôm tôi dù chỉ một cái, vỗ nhẹ lưng tôi, nói sẽ thay mẹ thương yêu tôi thật nhiều. Nhưng một cái dường như là quá tham lam. Ông ấy chỉ nhìn tôi, một cách đầy oán hận và trách móc. Như tất cả những điều tồi tệ trong cuộc đời ông đều do tôi gây ra. Tôi chỉ là một đứa bất tài, không giúp ích được gì cho ông ấy."

"Ông ấy nói gì với em?"

"Ông ấy nói, việc của mẹ, giờ giao cho tôi. Nếu tôi không thể làm tốt, không bằng chết theo mẹ đi!"

Orm không nhịn được nữa, ôm mặt, bật khóc thật lớn. Ling Ling hiểu ra, cái công việc bề ngoài thanh cao mà Orm thường làm, thưởng tranh, đến triển lãm nghệ thuật, đấu giá quỹ từ thiện, một vỏ bọc hoàn hảo để che đi sự bẩn thỉu của chủ tịch Somsak. Nàng cuối cùng cũng chỉ là con rối để chủ tịch Somsak lợi dụng.

Sẽ có ai nghĩ, bố đẻ lợi dụng mình để thực hiện hành vi buôn bán ma túy?

Vì chuyện này, Orm đã suy sụp đến mức nào? Ling Ling nhìn thấy trong mắt, Orm hóa nhỏ bé, tội nghiệp, đáng thương. Bóng tối bao trùm lấy thân nàng, sự cô độc hiu quạnh khi xung quanh chưa từng có ai đứng về phía nàng.

Trái tim Ling Ling rung động. Cô đau lòng, khóe mắt cũng ửng đỏ. Ling Ling dang tay ôm lấy Orm, ôm bằng tất cả những thấu hiểu và lòng thương mà cô trước đây đã từng đánh mất. Cô vỗ lưng nàng, ấm áp, dịu dàng.

"Bên cạnh em giờ còn có tôi."

Orm gục vào vai Ling Ling, để nước mắt rơi áo. Thì ra cảm giác làm ướt vai áo một người là như vậy. Trái tim vẫn đau thương rỉ máu, nhưng luôn có một người bên cạnh, dùng những hành động ấm áp chữa lành vết thương cho nàng.

Rung động mấy ngày nay, nàng đã tìm ra nguyên nhân. Cảm giác lạ ấy cuối cùng đã có câu trả lời.

Ling Ling ấn nút loa, bật lên một bản nhạc tươi vui. Cô nói thầm vào tai nàng: "Em có muốn ra kia làm một chút chuyện vui vẻ không?"

Đôi mắt sưng đỏ ấy nhìn Ling Ling, như nhìn được thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, là thứ hy vọng duy nhất nàng có được.

"Đi theo tôi."

Chỉ cần nàng bước đến bên cô, nhanh hay chậm, Ling Ling đều muốn kéo nàng vào thế giới tươi đẹp mà cô tạo ra. Vừa thực vừa ảo, tất cả chỉ dành cho nàng, muốn lấy đi hết tổn thương cùng phiền muộn. Ling Ling nhận ra, nàng xứng đáng có được một cuộc sống bình thường, được yêu thương nhiều hơn thế.

Ling Ling tháo giày của cả hai, dắt nàng ra bãi cát trước mặt, cho tới khi chân trần chạm tới phần cát ẩm, buông tay nàng, chạy thật nhanh về phía biển. Ling Ling biến mất trong bóng tối. Orm rơi vào hoảng loạn, chân không thể bước tiếp, lớn tiếng gọi tên cô:

"Ling Ling! Cô đâu rồi? Ling?"

Không có tiếng đáp lại, nàng lại gọi lớn hơn.

"Ling! Đừng đùa nữa! Ling?"

Chỉ có tiếng sóng biển cùng tiếng nàng vọng lại.

"Ling!"

Cách nàng chỉ vài mét, một tia sáng hiện lên, bên dưới đó là khuôn mặt của cô.

"Ra đây đi!" Ling Ling nói lớn, át đi tiếng sóng biển.

"Nguy hiểm lắm!"

"Em sợ hả? Còn nỗi sợ lớn hơn trong lòng em sao?"

Orm nắm chặt tay. Còn nỗi sợ nào lớn hơn nỗi sợ trong lòng nàng hiện tại sao? Orm bước ra khỏi vùng an toàn, chạy tới nơi ánh sáng đang vẫy gọi. Ling Ling nắm được tay nàng, ôm lấy nàng bên người.

"Nắm chặt tay tôi, em sẽ không gặp nguy hiểm."

Orm lúc này không có ý định buông, tay còn lại ôm lấy eo Ling Ling. Ling Ling lại nảy ra một ý định.

"Orm, em biết khiêu vũ không?"

"Một chút?"

Ling Ling để đèn điện thoại rọi xuống dưới chân. Gương mặt người đối diện phải nhờ tới sự tưởng tượng của trí não để nhìn rõ. Nàng thấy Ling Ling đang cười một cách đầy phóng khoáng và tự do. Nụ cười nàng chưa bao giờ được bình yên đến vậy.

Ling Ling tiến một bước, nàng lùi một bước, sang trái rồi sang phải. Cô đưa tay lên, nàng xoay ra, rồi lại xoay trở về trong lòng cô. Cứ như vậy, suốt một khoảng thời gian dài, sóng biển đánh dưới chân, lúc êm ả, lúc dồn dập. Bản nhạc phát ra nhỏ, có vẻ không phù hợp để khiêu vũ, nhưng giai điệu cứ vang vọng trong đầu cả hai.

Orm và Ling Ling thức đợi bình minh. Orm nói, hoàng hôn không đẹp, vậy cô sẽ để nàng nhìn một bình minh rạng rỡ.

Hai người khoác chung một chiếc chăn, tay ôm cốc cafe nóng mới pha, ngẩn ngơ nhìn về phía cuối chân trời đang hửng sáng. Thật kỳ diệu. Hoàng hôn lẫn bình minh trên biển là hai thứ đối lập. Bình minh đem ý nghĩa tích cực hơn rất nhiều.

Mặt trời đỏ lửa ngoi lên từ dưới biển sâu. Dải chân trời xung quanh ám màu đỏ hồng. Vùng bên trên đã xanh ngắt từ bao giờ. Ling Ling lại đem điện thoại ra, chụp nàng một tấm ảnh.

Orm tò mò, những bức ảnh Ling Ling chụp nàng sẽ ra sao? Nàng đặt cốc cafe xuống, đưa tay về phía Ling Ling.

"Cho tôi xem thử."

"Không thích."

"Người trong hình là tôi, chẳng lẽ tôi không được nhìn sao?"

"Được rồi."

Ling Ling đưa điện thoại cho nàng. Thì ra, nàng trong mắt Ling Ling là như vậy. Cô gái có đôi mắt ướt, đôi má hồng, cùng khóe môi khẽ nâng lên. Nàng trong này sao lại yên bình đến thế?

Orm quay sang cười với Ling Ling. Sự đột ngột hành động của nàng ảnh hưởng đến sự đột ngột của con tim cô. Nó yên tĩnh chưa bao lâu, lại bắt đầu vùng dậy đấu tranh với ý chí mệt mỏi cả ngày dài phải chịu đựng.

"Bức ảnh cô chụp tôi ở Pháp đâu? Tôi muốn xem nó."

"Em lướt sang đi."

Orm lướt sang, là tấm hình chụp nàng khi hoàng hôn, lướt sang một tấm nữa, vẫn là hoàng hôn nhưng là nàng của Pháp. Nàng rung động. Một cách nào đó, nàng cũng nghĩ Ling Ling đã rung động. Ngày hôm ấy, cả hai đã có ký ức vô cùng lãng mạn.

"Tôi cứ nghĩ do cô chụp xấu nên mới không muốn đưa cho tôi xem chứ?"

Orm có chút giận dỗi. Bức ảnh này, nàng cũng muốn có nó. Còn Ling Ling giờ đây, không thể dứt cái nhìn say đắm, một câu buông ra trong vô thức.

"Không. Em đẹp lắm!"

Cả hai nhìn nhau, hình bóng đối phương im đậm lên đôi mắt si mê. Tiếng sóng vỗ dồn dập như tiếng trái tim bên trong đang thôi thúc. Những lời thì thầm bên tai. Những nụ cười đem theo ánh nhìn như cả thế giới chỉ có người đối diện. Những câu chuyện chỉ kể hai ta nghe.

Lý trí nhất thời bị đánh gục. Ling Ling chống tay xuống đất, tiến gần về phía nàng, mắt cố định lên đôi môi nàng khép hờ. Khi hai nhịp tim đồng điệu, Orm cũng muốn rũ bỏ hết những thứ nặng nhọc đeo bám xung quanh, chạy đến bên Ling Ling.

Không chậm, không nhanh, nàng nghiêng đầu hôn lấy môi cô. Một ngày tồi tệ của nàng, Ling Ling đã kết thúc nó đầy ngọt ngào trên đầu môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro