84 Ngoại truyện
Về phía bên đây tại chung cư Diamond, Orm không dám làm trái lại lời của dì Ling, bỏ đi dù sao hiện tại mình cũng đang ở kèo dưới không có quyền quyết định. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chuẩn bị "thất thân", cũng không nên để lại ấn tượng quá tệ trong mắt đối phương. Orm quyết định đem số sữa tắm yêu thích của
Lingling ra sử dụng, phải ngâm cho bản thân thật sự mang hương vị quyến rũ ch.ết người.
Có điều khi tự nhìn mình trong gương, Orm lại cảm thấy dường như bản thân thiếu một chút gợi cảm. Vì thế quyết định trong thời gian ngâm mình, lên các thanh công cụ tìm kiếm những tư thế câu dẫn để dằn túi một chút, tránh để cho bản thân biến thành một khúc gỗ làm dì Ling mất hứng a.
Tắm cũng đã tắm xong rồi, lên giườg nằm thì cũng đã nằm ra sẵn. Nói một tiếng nữa sẽ về tới, nhưng Orm nhìn vào đồng hồ đã trễ hơn số giờ hẹn trước, có nhầm lẫn không vậy? Hẹn người ta ân ái mà cũng trễ giờ nữa là sao? Cứ nằm như vậy từ có hứng cũng chuyển thành mất hứng, thà rằng muốn làm gì đó cứ ập vào làm cho xong, cứ nằm chờ như vậy càng lâu càng cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng Orm cũng nghe thấy tiếng giày cao gót bên ngoài phòng khách, đoán chắc là dì Ling nàng cuối cùng đã về đến. Lúc này ở trên giườg không khí lại bắt đầu trở nên sôi sục hệt nằm trong chiếc chảo lớn, nhưng Orm lại lo sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Còn sớm như vậy em nằm ình ra đấy làm gì?" - Lingling xiêu vẹo bước vào phòng, bữa tiệc rượu hôm nay quả nhiên so với ngày thường vực mức nồng độ rồi.
"Gì đây? Chị chẳng phải nói muốn em sao? Còn đi uống rượu đến thành ra như vậy?" - nhìn bộ dạng lúc này của Lingling, cả gương mặt đều ửng đỏ, đôi mắt chỉ có thể mở một nữa, thật sự chỉ muốn đè ra ăn sạch mà thôi.
"Phải ha, chị còn phải lấy thứ thuộc về mình. Em đừng nghĩ là chị quên đi..." - túi xách bị quăng bừa sang một góc, Lingling mắt nhắm mắt mở phải dựa vào tường mới có thể đi được đến chiếc giườg của mình.
"Nhìn chị như vậy được không đó, hay để bữa khác đi" - cầu trời cho Ling say đến nói gì cũng nghe, sau đó qua chuông luôn càng tốt.
"Không có bữa khác nào hết, việc của em chỉ cần nằm yên đó. Mọi việc đều có chị lo..." - cuối cùng Lingling cũng leo lên được đến giườg, quyết định đem quần áo trên người Orm tháo bỏ. Cơ mà sao cứ mở một nút lại còn một nút, chuẩn bị lên giườg mà, mặc quần áo nhiều nút như vậy để làm gì? Người ta không thấy đường để mở...
"Orm, tự mở ra cho chị"
Đời này Orm chưa thấy ai thảm hại như mình, người ta là nữ nhân mình cũng là nữ nhân. Tại sao người ta lúc ân ái được người kia chăm sóc bao nhiêu, ân cần bao nhiêu, ngược lại mình lại phải tự ngồi dậy cởi quần áo? Thật không có một chút phong tình nào, cảm thấy uất ức ch.ết đi được.
"Nè, chị muốn làm cái gì vậy? Rốt cuộc chị có biết làm không vậy?" - Orm hốt hoảng khi vừa nằm xuống đã bị kéo hai chân dang ra một khoảng, còn chưa có dạo đầu nha, nghe nói không làm kỹ khúc đầu mà vào luôn sẽ rất đau đó.
"Ừ nhỉ? Phải nên bắt đầu từ trên xuống dưới mới đúng chứ" - Lingling cố gắng nhớ lại mỗi lúc Orm đem mình áp lên giườg, sẽ làm bước nào trước, sau đó tới bước nào.
Nhớ lại mỗi lần ân ái, Orm đều đem hai bên tiểu bạch thỏ của nàng chơi đùa đến vô tận. Lắm lúc còn giống như muốn ăn sữa, tàn sát hai hạt hồng đậu đó đến căng cứng, sưng đỏ mới chịu buông ra. Có vẻ như nơi này sẽ rất thú vị, nhưng đến lượt bản thân nhìn vào của Orm. S.ờ s.ờ nắ.n n.ắn một chút cũng cảm thấy đau tay, lại giống như phần này cơ thể quên mất dậy thì. chẳng thấy có điểm nào thú vị. Bỏ qua...
Bất quá Lingling chỉ có thể h.ôn từ vòn.g e.o. của Orm xuống, một nửa bụ.ng dư.ới c.ho đế.n n.ơi vốn dĩ từ đầu đã tìm đến. Orm từ trước đến giờ luôn đặc biệt thích thú việc .v.ùi đ.ầu và.o gi.ữa h.ai ch.ân n.àng, chăm sóc dì Ling đến hoàn toàn n.ở .rộ m.ới đ.ưa t.ay và.o h.oa hu.yệt. Ngược lại ở phương diện này Lingling lại không thích lắm, dù sao người ta cũng là nữ nhân chững chạc nha, không thể giống như Orm tùy tiện làm ra mấy hành động xấu hổ như vậy được.
"Xong rồi đó, da.ng ch.ân r.a mau lên" - xem ra cần phải làm nhanh một chút, nàng sắp mở mắt không lên nữa rồi, biết vậy vừa rồi đã không uống quá nhiều.
"Ủa là sao? Nãy giờ là dạ.o đầ.u rồi đó hả?" - nói điêu ch.ết liền chứ dì Ling từ lúc được cho là dạo đầu, đến bây giờ còn chưa được mười phút nữa. Cảm xúc chỉ bị kéo tụt xuống, chứ không lên được chút xíu nào luôn.
"Câm miệng, kêu làm sao thì phải làm vậy? Một khi chị lại bỏ đi, em đừng hòng tìm được chị" - tuy nàng đang rất say, nhưng cũng nhìn ra được ánh mắt khinh thường của Orm nhìn lấy mình, ý là muốn chê bai nàng không có khả năng làm chuyện đó chứ gì?
Bất quá Orm đành phải cắn răng làm đại, đem hai chân dang ra đủ để cho Lingling muốn làm gì thì làm. Bản thân uất ức đến độ xém một chút khóc mất, chưa thấy ai trao thân lại bi đát giống như mình hết trơn. Khi Lingling đưa hai ngón tay chuẩn bị đi vào hoa huyệt, Orm bất giác la lên thất thanh.
"Chị muốn g.iết người hả, dù sao người ta trước giờ cũng chưa qua tay ai nha. Còn non nớt đến như vậy, m.ột ng.ón thôi chứ?" - đúng là có bắt chước cũng phải linh hoạt đi, đâu có phải bình thường người ta đem hai ngón vào cơ thể chị, chị liền bắt trước y như vậy đâu.
Lingling cảm thấy thật bực mình về việc Orm liên tục làm mất cảm xúc của mình, liền đánh vào mông cô một cái thật mạnh xem như cảnh cáo. Tiếp theo đó cũng đem m.ột ng.ón t.ay đ.i v.ào c.ơ th.ể Orm, ủa cơ mà sao không có cảm giác như đã và.o vậy?
"Trời ơi, có thấy đường không vậy trời. Chị cứ chọt chọt vào đùi em làm cái gì vậy?" - vừa rồi bị đánh một cái để lại năm dấu tay, Orm đã quyết định sẽ im lặng gánh chịu. Nhưng mà tức quá chịu không nổi, đã say đến độ này kêu dời ngày lại nhất quyết không chịu.
Lần này đỉnh điểm làm cho dì Ling đại nhân tức giận, quyết định một lực đạo mạnh mẽ tiến sâu vào giữa hai chân của Orm. Cuối cùng cũng thành công tìm đúng địa điểm, cảm nhận rõ dường như bản thân vừa xuy.ên qua một thứ gì đó vô cùng mỏng manh, phút chốc nơi tiếp giáp giữ.a ng.ón t.ay củ.a nà.ng v.à. h.oa độ.ng, một dò.ng m.áu đ.ỏ nh.ạt theo đó le.n l.ỏi. r.a ng.oài, tô vẽ một góc chăn.
"Tiểu lão công, em còn sống hay không vậy?" - nhớ lại lần trước nàng đau đến mức hét thất thanh, phải cấu vào người Orm khóc thành một trận. Sao bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ dư.ới th.ân mình bất động thanh sắc, mắt cũng không chớp thêm cái nào vậy?
Quả nhiên Orm còn nghĩ mình sẽ la hét đến cả chung cư đều nghe thấy, nhưng ngược lại bản thân đã đau đến mức không thể mở miệng ra được nữa. Chỉ có thể nhìn nàng thở dốc, nước mắt phút chốc trào ra như một cơn đại hồng thủy. Cơ thể giống như bị xé ra làm hai, đời này lập lời thề không để cho Lingling làm loại chuyện này với mình thêm một lần nào nữa.
"Nè, em làm sao vậy? Nói chị nghe xem..." - nhớ lại lúc trước tuy rằng có đau, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục lại. Sau lần này Orm lại đau dai dẳng ghê, khóc đến độ nàng thật sự xót ruột nha.
Làm sao có thể so sánh đây hả? Người ta cũng đã nói bước dạo đầu rất quan trọng, Orm lại có kỹ thuật vô cùng tốt. Trước khi vào cơ thể nàng đều làm cho nơi đó phủ đầy mật dịch, phần nào giảm thiểu đau đớn. Còn đằng này Orm bị Lingling làm cho vô cảm xúc, nơi đó hoàn toàn khô ráo, còn hạn hán hơn cả sa mạc. Nhất thời nói vào liền vào, lại còn vào sâu như vậy, có thể nói còn thở được đã là may.
"Đau quá, dì Ling, Orm đau quá, dì Ling..." -. Lúc này gọi nàng một tiếng dì Ling, không phải trêu chọc nàng, cũng không phải dỗ dành nàng. Thật chất gọi theo bản năng, trước đây lúc còn nhỏ mỗi lần té ngã đau đớn chịu không được, đều lao vào lòng nàng khóc lớn: dì Ling, Orm đau quá, dì Ling. Chính là như vậy...
"Sau này không làm như vậy nữa, ngoan nào" - tự dưng cảm thấy hối hận vô cùng, trong đời chưa bao giờ nhìn thấy Orm đáng thương như bây giờ. Thôi đi sau này cũng không leo lên người cô nữa, bởi vì dù sao cũng không thấy gì vui lắm.
Được dỗ dành một lúc cuối cùng Orm cũng cảm thấy hồi phục, đau thì cũng không còn đau nữa, nhưng mà đột nhiên nơi đó cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, thiếu thiếu cảm giác được lấp đầy như vừa rồi. Tuy rằng mở miệng ra đòi hỏi vốn có chút xấu hổ, nhưng mà dù sao cũng khó chịu quá chừng.
"Ling, em hết đau rồi" - sao tự nhiên không khí im lìm quá vậy, một tiếng động cũng không nghe.
"Hết đau rồi thì tốt, ngủ thôi" - thật tình mệt mỏi quá đi mất, hiện tại chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thôi.
"Chị tại sao có thể làm việc nửa chừng như vậy? Nè, chị đừng có ngủ nha, nè..."- đã làm đến độ này tự dưng dừng lại, Ling chị có trách nhiệm chút đi chứ?
"Không làm nữa, buồn ngủ ch.ết mất" - quả nhiên sức cùng lực kiệt, nói xong một câu liền không còn chút sinh khí nào để trụ được nữa. Chuyện gì cũng không màn, ở trên giườg ngủ mất.
Đêm hôm đó cũng chỉ có một mình Lingling ngủ đến say sưa, ngược lại Orm chỉ có thể ngồi bó gối ngẫm nghĩ lại cuộc đời bất hạnh. Đồng thời cũng là nữ nhân, tại sao người ta trao thân hoành tráng bao nhiêu, lãng mạn bao nhiêu, đến lượt mình lại cục súc đến độ như vậy. Cho dù có là dạng nữ nhân ở bên ngoài ăn bánh trả tiền, ít nhất ra sau khi người ta ăn xong cái bánh cũng cho mình ít tiền để lại. Còn bản thân chính xác cái gì cũng không có, chỉ có một cục tức nuốt mãi không trôi. Ở trên giườg nhìn thấy một v.ệt m.áu hồng, trong lòng trầm cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro