85 Ngoại truyện
Nghe nói sau khi Lingling thức dậy vào sáng hôm sau, vẫn nhìn thấy bộ dạng Tiểu Orm ngồi bó gối như bị trời đày. Hỏi thế nào cũng không nói, động tới chút liền khóc. Thật ra nhìn vào vệt máu còn đọng lại trên ga giườg, nàng cũng biết xảy ra loại chuyện gì. Nhưng trong quá khứ từng tương tự như vậy, nhất thời Lingling cũng không biết có phải thật hay không?
"Cái này thật sự là chị đêm qua đã làm đúng không?" - nhớ lại nhiều một chút nào, đêm hôm qua sau khi mình về nhà, thấy Orm nằm đó...
"Dì Lingggg..."
Vừa phải thôi nha, chị còn muốn làm người ta khóc đến độ nào mới chịu. Chị làm cho người ta đau ch.ết đi sống lại, sau đó bỏ mặc cũng thôi đi, chị còn dám nghi ngờ em lại sử dụng tiểu xảo với chị sao?
"Sao chị chẳng nhớ gì nhỉ?" - nhìn thấy v.ệt m.áu cò.n sót lại tr.ên t.ay mình, quả nhiên bản thân đã thật sự làm chuyện đó rồi. Nhưng mà, một chút ấn tượng cũng không có.
Trước giờ Orm hay nghe người ta nói, không thể nhìn mặt mà suy đoán tính cách của một người. Bình thường ai cũng nói nàng ôn nhu như nước, là đại nữ thần bạch nguyệt quang trong lòng thiên hạ. Nhưng kể từ sau khi về chung một nhà, Orm nhận ra Ling có rất nhiều lúc rất xấu xa.
Điển hình như việc chỉ cần lỡ nói cái gì đó càn rỡ, nàng liền tiện tay in năm ngón tay lên mặt mình.
Ân ái cũng chỉ có đầu không có đuôi, sau khi phá thân con gái nhà người ta, lại đem vẻ mặt ngơ ngác đó ra muốn chối bỏ trách nhiệm.
Còn nhớ ngày trước khi Orm có được nàng, đã ghi nhớ từng khoảnh khắc một, không dám quên bất cứ một biểu cảm nào in lên gương mặt tuyệt đỉnh câu nhân. Ngay cả tấm ga giườg cũng bắt nàng phải giữ lại cẩn thận, cứ khi nào rảnh rỗi liền đem dấu tích đó ra chiêm ngưỡng a. Còn chị ấy thì sao, lại dám quên đi hết tất cả, tại sao lại có thể vô tình đến mức này chứ.
Đừng nói bình thường Orm luôn đem Lingling sủng lên đến tận trời, cú shock lần này quả nhiên quá lớn khó lòng nhu nhược được nữa. Cũng đã vì chuyện này mà không thèm nói chuyện với Dì Ling nữa, không phải cố tình làm nũng để được cưng chìu, chẳng qua cảm thấy thật sự người ta bị nàng làm cho tổn thương đi.
----------------
"Orm, không ra ngoài ăn một chút gì sao?"
Đứa trẻ này đã giận nàng suốt 3 ngày rồi, trong quảng thời gian này cũng chỉ ăn snack thôi, một chút cơm cũng không muốn động đến. Hôm nay đúng lúc vừa hết snack, Lingling cũng không có đi mua thêm.
"Em không thèm ăn chung với mấy người không có trái tim, bạc tình bạc nghĩa" - đói quá đi mất, biết vậy bình thường mua thêm đồ ăn vặt dự trữ nhiều một chút.
"Em không ăn với chị, chị sẽ ra ngoài hẹn bạn đi ăn cùng" - kèm theo câu nói vừa rồi, nàng lập tức đem điện thoại giả vờ gọi cho một người bạn nào đó.
"Chị đi đi, cứ làm em đau lòng đến ch.ết đi. Ch.ết rồi cũng tốt, kiếp sau để người khác thương em" - đời này biết chắc cho dù nàng có làm mình thương tâm ra sao, cũng không thể nào bỏ mặc nàng được. May ra kiếp sau còn có hy vọng...
Lingling nhìn thấy thân ảnh ở trong chăn lại bắt đầu run rẩy, nhất định là đang khóc đến sưng cả mắt nữa rồi. Chỉ có thể ở bên ngoài ôm lấy Orm vỗ về, được một lúc đứa trẻ đó lại ngủ đi mất. Cứ như vậy đã bỏ qua luôn bữa ăn trưa, buổi tối hôm đó rốt cuộc Lingling lại một lần nữa xuống bếp, làm sẵn ra đó lại không hề động đũa. Một mực đợi Orm xuống cho bằng được, một lúc sau liền ở trên bàn ăn ngủ mất.
"Đói quá đi, đói ch.ết người ta rồi" - thật ra cũng muốn làm giá thêm một chút, nhưng quả thật đã đói đến hoa cả mắt. Orm bất đắc dĩ đành tự mò xuống bếp, cứ nghĩ rằng giờ này nàng đã đi ăn cùng với bạn gì đó rồi.
Không nghĩ được rằng khi bản thân tìm được đến bếp, lại thấy một thân ảnh yếu ớt mỏng manh như một hạt sương đêm mệt mỏi ngủ quên trên bàn ăn. Thức ăn vẫn còn nguyên vẹn, cho thấy thực chất nàng chưa từng dùng qua. Những món trên bàn đều là thứ hằng ngày Orm rất thích ăn, thời gian nấu các món này rất công phu, nên Orm thường không cho nàng nấu, cảm thấy như vậy sẽ rất vất vả.
"Dì Ling, dậy ăn cơm với người ta đi" - bỏ đi dù sao người ta cũng không thể giận chị quá lâu, chị nấu nhiều món như vậy nhất định là rất mệt mỏi rồi.
Vốn dĩ Lingling đang ngủ rất ngon, lại bị thứ âm thanh gì đó làm bản thân có chút ngọ nguậy làm lộ ra bàn tay phải vừa rồi được tóc che lại. Orm nhìn thấy trên mu bàn tay của nàng có một vết tích rất đỏ, phải nói chính xác hơn là vết bỏng trong lúc nấu ăn để lại mà.
"Có chuyện gì vậy Orm"- đột nhiên tay của nàng cảm thấy có gì đó rất lạnh, bất giác thức giấc đã nhìn thấy mình ngồi gọn trong lòng tiểu lão công này, em ấy dường như còn đang thoa thứ gì đó lên tay mình.
"Em bướng thì cứ để em đói ch.ết đi, sao lại làm bản thân thành ra như vậy?" - bị bỏng một vết rất lớn, cũng không sơ cứu gì cả. Cứ nằm đó mà ngủ, nếu em không xuống có phải ngày mai nó sẽ lại càng nghiêm trọng hơn không?
"Nhìn thấy chị như vậy có đau lòng không?" - nhìn thấy bộ dạng Orm lo lắng cho mình, ngay cả chân mày cũng chau hết cả lên, đột nhiên cảm thấy sự bỏng rát trên tay cũng không quá khó chịu.
"Còn phải hỏi sao? Bất cứ thương tích gì trên người chị, cũng như cắt một miếng thịt của em" - thà rằng bản thân mình bị làm sao cũng có thể chịu được, nhưng nếu như người đó là nàng, Orm sẽ cảm thấy mình còn đau đớn gấp bội phần.
"Em có biết em bỏ mặc chị, chỗ này của chị sẽ rất đau không?" - Lingling tiện tay chỉ về thứ đang đập liên hồi dưới ngực trái của mình, bất giác nở một nụ cười buồn.
"Dì Ling... sau này người ta sẽ không như vậy nữa" - đâu có phải người ta muốn giận chị, chẳng qua người ta muốn làm như vậy để chị để tâm đến người ta nhiều một chút.
Orm sau khi thoa xong tay cho Lingling, tiện thể đặt tay vào một bên ngực của nàng xoa tròn. Đột nhiên đang rất tình cảm, lại bị nàng đánh một cái rõ đau vào tay của mình. Nói nào là tiểu tặc lưu manh, đang nói chuyện tình cảm đột nhiên muốn làm loại chuyện không đàng hoàng.
"Em rõ ràng đang muốn xoa dịu cho chị, chị lại đánh em?" - người gì kỳ cục vậy? Mới mấy phút trước còn ôn nhu với người ta như thế, đột nhiên lại trở nên hung dữ.
"Em muốn xoa cũng xoa bên ngoài không được à, tại sao phải đưa tay vào áo để xoa" - còn dám nói bản thân không có ý đồ, cả năm ngón tay chui vào áo của nàng, thậm chí còn len lỏi vào trong bra cố tình xoa nắn hạt hồng đậu đến căng cứng.
"Cái đó gọi là da liền da, tăng thêm cảm giác thân thiết. Giống như khi sinh con, người ta cũng thường để em bé lên cho người mẹ ôm đó thôi" - có gì căng thẳng dữ vậy? Người ta đối với chị cái gì cũng đã làm, còn ở đó sợ người ta lợi dụng chị.
"Vậy thì ra Orm muốn làm con của chị sao?" - Lingling cố tình trêu chọc Orm, sau đó từ trên người cô nhảy xuống muốn đi hâm lại ít đồ ăn.
Nhưng cuối cùng lại bị năm cân muối thù dai kia đem bản thân mình hâm nóng, ở trong phòng ăn một phen r.ên r.ỉ đến tận nửa đêm.
-----------------
Lại nói đến chuyện Lingling giải nghệ, hoàn toàn biến mất khỏi làng giải trí. Mọi người đặt ra rất nhiều nghi vấn, họ cũng thường xuyên cho người theo dõi đến tận chung cư Diamond xem nàng làm gì? Không ít những bài báo đưa tin về việc mối quan hệ giữa nàng và Orm, còn có rất nhiều hình ảnh được chụp lén tại bãi giữ xe của Diamond, hoặc những khu hai người họ từng ghé qua.
Về việc này Lingling cũng không thấy có gì quá nghiêm trọng, dù sao hiện tại nàng cũng không muốn sống theo sự áp đặt của người khác. Nhưng ngược lại Orm lại bắt đầu có ý định không muốn sống ở Bangkok nữa, đứa nhóc này nói không muốn đám người này làm phiền đến cuộc sống của họ.
"Em không ở lại Bangkok phụ giúp công việc cho ba sao?" - Lingling cũng chiều theo ý của Orm thu dọn hành lý, Khon Kaen chính là nơi đứa nhóc này một lần nữa lựa chọn để đem nàng đến đây.
"Em có thể điều hành từ xa mà, bất quá lên họp đại hội cổ đông đều đặn theo tháng là được thôi" - cảm thấy cuộc sống ở Bangkok quá xô bồ, nhịp sống thì vội vã, đám người đó tìm mình không tìm, suốt ngày bám theo nàng thật phiền ch.ết đi được.
"Ở Bangkok chị còn có thể kinh doanh, em đưa chị đến Khon Kaen chị xem như thất nghiệp. Cả đời này không sợ nuôi chị sao?" - thật ra lần trước đến Khon Kaen nàng đã rất thích không gian nơi đây, nhận ra được đó cũng là vùng địa phương rất thích trà đạo. Vì thế nếu như có về đây sinh sống, sẽ nghĩ đến phương diện này.
"Em có đi bán thận cũng không để cho chị phải nghèo đói đâu" - Orm lại check điện thoại một lần nữa, xem về lịch trình chuyến bay sắp tới của mình.
"Thận cũng chỉ có hai quả, em bán được mấy lần?"- người thừa kế của Korn Gia cứ mở miệng ra lại đòi bán thận nuôi nàng, ai không biết sẽ cảm thấy nàng đang bào Orm rất mòn a.
"Không còn thận để bán, em đi bán thân nuôi chị, nói nhiều quá đi" - không hiểu sao dạo gần đây cảm thấy Dì Ling rất xấu tính, luôn cố tình bắt bẻ người ta.
"Con gái thất thân rồi cũng không có giá lắm đâu" - Lingling rất thản nhiên phân tích tình huống cho Orm hiểu, nhưng đến lúc nhìn lên lại thấy ánh mắt của tiểu lão công nhìn mình như muốn nuốt luôn vào trong bụng.
Bất quá hôm đó nàng có "bà dì" đến thăm đúng lúc, nếu không nhất định sẽ không thể khép chân lại được nữa, ngồi xe lăn mà ra sân bay mất. Dạo gần đây Orm mỗi lần áp lấy nàng, đều là càng ngày không kìm được lực đạo, mỗi một lần qua đi đều rút hết sinh lực của nàng đi.
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro