87 Ngoại truyện
Kể từ sau khi bà ngoại nghe ông ngoại nói về tác hại của loại thuốc trên, đã không ngại đường xá xa xôi tầm khoảng bảy căn để đến tư gia của năm cân muối thông báo. Nhưng cửa đã cài chốt ở bên trong, không có cách nào từ bên ngoài mở ra được. Điện thoại lại không bắt máy, cuối cùng bà ngoại đành phải đi một vòng xem thử có lối nào leo rào vào được hay không?
Nhưng khi đi ngang một căn phòng nhỏ gần với hồ thảo dược, bỗng dưng nghe được loại âm thanh không nên nghe, âm vực vô cùng to lớn đấy không có cách nào nhầm lẫn, chính xác thuộc về cháu dâu. Xem ra cái gì cũng đã quá muộn, đành phải thuận theo tự nhiên, quay trở về đợi tin tức vào ngày mai thôi.
Orm vô thức mở mắt khi ánh nắng mặt trời xuyên qua vài tán lá cố tình đậu lại trên mi mắt, không biết được bây giờ chính thức là giai đoạn nào của hôm sau. Chỉ biết bản thân đã ngủ một giấc tưởng chừng có thể ch.ết đi được, có cái gì mềm mềm trong miệng mình thế nhỉ?
"Đau..." - âm thanh vừa rồi lại thuộc về Lingling, khi năm cân muối vẫn chưa tỉnh hẳn lại cắn cắn thứ bên trong miệng của mình.
Nghe được loại âm thanh yếu ớt vừa rồi, Orm giờ phút này mới thực sự bừng tỉnh. Thì ra cái được gọi là mềm mềm nóng nóng đó, đích thị là hạt hồng đậu trên ng.ực của dì Ling. Không lẽ mình đã ngậm nó cả đêm sao? Cái gì đây?
Toàn bộ những vết tích này đều do mình gây ra hay sao? Toàn thân của nàng liên tục những dấu vết đỏ tím trải dài, nhìn thôi cũng cảm thấy xót xa chịu không nổi.
"Không phải em, không đúng... thật sự là do em làm. Nhưng mà Ling, em có thể thề với chị, hôm qua không phải em cố tình làm như vậy" - Orm ngay tức khắc ngồi bật dậy giải thích, nếu không mối quan hệ của họ rất có thể đứng trên bờ vực thẳm.
"Aaa..." - lại một âm thanh khác đến từ vị trí của nàng, vừa rồi khi Orm ngồi dậy, đồng thời thứ ở gi.ữa h.ai ch.ân nàng cũng chuyển động, khiến Lingling hít phải một ngụm không khí lạnh, đau đớn không thôi.
"Vẫn còn ở bên trong sao?" - Orm chú ý lại một chút, thì ra bản thân vẫn chưa hề rời khỏi cơ thể nàng. Định sẽ nhanh chóng lấy ra, nhưng hình như không thể cử động được.
"Orm, nhẹ một chút, chị đau" - m.ật d.ịch đêm qua tạo tiền đề cho sự trơn trượt bao nhiêu, hiện tại lại trở nên khô đặc, muốn lấy ra bên ngoài thật sự không đơn giản một chút nào.
"Ch.ết rồi, có phải tay của em rụng vào b.ên tro.ng luôn rồi không? Em không nhấc nó lên được" - nét mặt của Orm quả nhiên không còn huyết sắc, cả tay phải đang ở bên trong nàng và tay trái còn lại đều không nhấc lên nổi.
Mãi một lúc sau đó Lingling cố gắng nén chịu cơn đau, đem hai chân của mình liên tục ma sát, tạo ra một ít hoa dịch mới làm trơn trượt một chút, đến cuối cùng Orm mới có thể giải cứu cho những ng.ón t.ay đáng thương của mình. Nhưng mà vẫn là không nhấc lên được...
"Ling, chị nói có khi nào em giống như Hạ Tử Vi năm đó, sắp hoại tử rồi không?"- thật sự mà nói nếu như tay của mình bị hư mất, dì Ling nhất định bắt mình ăn chay trường cả đời, chị ấy không thích mấy thứ vật thể gớm ghiếc được rao bán trên các trang web đen đâu.
"Tất cả cũng tại em, một mình chị bị như vậy chưa đủ sao? Em còn uống để làm gì chứ?" - tay của Orm chịu thương tổn, cơ thể của nàng bộ tốt đẹp hơn sao? Tìm cách giải thuốc không tìm, lại tự mình uống thuốc?
"Cái gì? Em liều mạng giúp chị, chị bây giờ muốn trở mặt sao? Chị không biết phụ nữ sau 30 tuổi như lang như hổ hả? Chị lại còn bị thứ quỷ đó khống chế, nếu em không uống nó vào, em làm sao làm lại chị" - nếu như là người khác, người ta nhất định đem chị đi nhúng nước cho kiềm chế dược tính của nó. Nhưng người ta thấy chị mới bị bệnh mà, làm sao nở đi ngâm nước chị chứ hả?
"Chị sống hay ch.ết liên quan gì đến em? Em cứ để chị một mình trong phòng, đợi thuốc hết dược tính cũng không thành ra như bây giờ" - Dù sao bây giờ cũng không xuống giườg được, cũng chẳng thể làm gì. Quá nhiều thời gian như vậy cũng chỉ hoang phí, quyết định cùng Orm khẩu chiến đến cùng.
"Hiện tại chị còn sức để lớn tiếng với em như vậy sao? Hôm qua chị rên còn lớn hơn, nào là chị ch.ết mất, Orm sâu hơn một chút, mạnh hơn một chút. Hay lắm bây giờ liền qua cầu rút ván, chị là đồ vắt chanh bỏ vỏ" - người ta ra nông nổi như vậy là tại ai? Bộ mặt lúc này của chị chính là phủ nhận hết toàn bộ sự cố gắng của người ta đêm qua dành cho chị?
"Vắt xong nước rồi, không đem bỏ vỏ, chẳng lẽ đem vô miệng nhai hả?" - quả nhiên gần mực thì đen, nhất đại nữ thần ôn nhu giới điện ảnh Bangkok năm nào, ở chung với Orm lâu ngày liền bị nhiễm thói sân si a.
"Chị? Chị có tin nói thêm một tiếng nữa, em sẽ ăn ch.ết chị không?" - người ta nói cưng chìu thì cưng chiều, sủng ái thì sủng ái. Nhưng vợ thì phải dạy, nếu không sẽ uổng công làm lão công người khác.
"Ủa? Cái tay không phải đã rụng mất rồi sao? Nhấc lên thử đi rồi nói chuyện" - nàng không thèm nhìn vẻ mặt khó ưa của Orm, liền muốn xoay mình vào góc tường bên trong. Nhưng mà ở gi.ữa h.ai ch.ân lập tức truyền lên sự đau buốt đến tê dại, quên mất rằng cơ thể hiện tại của nàng không được dùng để cử động.
"Ha, bộ bây giờ chị tốt lắm sao? Người ta bị hư tay ít nhất cũng còn cái chân dùng để đi, còn chị thì cái giườg cũng không bước xuống được" - bình thường chị thích sạch sẽ như vậy, đoán chắc sẽ không chịu được sự lầy lội ở gi.ữa h.ai ch.ân quá lâu. Nhất định một lúc nữa sẽ muốn tắm rửa, để xem chị làm sao tự mình bước vào được phòng tắm đi.
Quả nhiên đúng với những gì Orm dự đoán, lúc ân ái cho dù có tiết ra bao nhiêu m.ật d.ịch cũng không sao? Nhưng một khi Lingling nàng tỉnh lại sau một đêm, bắt buộc nơi đó phải trở về trạng thái nguyên vẹn khô ráo một cách nhanh nhất.
Hôm qua đã ra nhiều lần đến như vậy, đừng nói là ở gi.ữa h.ai ch.ân như một đầm lầy thu nhỏ, ngay cả chăn ga gối nệm tất cả đều phảng phất thứ hương vị cực hạn động tình đó. Khiến cho Lingling quả nhiên chịu không được, liên tục nằm không yên.
"Gọi em một tiếng lão công, em liền đem chị đi" - mặc dù hiện tại nhìn chị như vậy thiệt đáng thương, nhưng cũng không nên quá dễ dàng mềm lòng.
"Em còn có cái tay sao? Em làm sao bế chị? Khoác lác..." - thật sự nàng không biết phải làm sao mới xuống được giườg, nhưng nếu mang bộ dạng thế này thêm một khắc nữa, cũng làm nàng khó chịu đến ch.ết.
"Em không có cái tay, nhưng em có cái chân và cái lưng. Chị bám vào em chắc một chút thì được thôi" - dù sao hồ thảo dược cũng chỉ cách có mấy bước chân, cố gắng hợp tác một chút cũng đến được thôi.
"Sao đây? Có kêu không? Em đổi ý bây giờ à" - Orm nhanh chóng bước xuống giườg, giả vờ không thèm quan tâm đến nàng nữa lập tức bước đi.
"Đừng đi mà... Tiểu lão cônggggg"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro