Chương 90


Flashback

Phòng họp kín của StartM sáng rực trong buổi tối đầu tuần. Bên ngoài, tuyết rơi dày đến mức không còn thấy ranh giới giữa bầu trời và mặt đất. Bên trong, ánh đèn trắng phản chiếu lên dãy ghế da, nơi những cổ đông im lặng nhìn vào màn hình lớn. Trên đó là bản báo cáo đỏ rực con số âm: lợi nhuận quý IV giảm 23%, doanh thu quốc tế gần như bằng không.

Giám đốc Ahn Jae-seok ngồi ở đầu bàn, tay cầm bút, mắt nhìn thẳng nhưng không ai dám lên tiếng. Ông ta mặc vest đen, cổ áo mở hai nút, vẻ ngoài lịch lãm nhưng trong mắt có thứ gì đó lạnh như thép nung. Một cổ đông già gõ nhẹ bút:

"Ngài Ahn, chúng tôi không thể tiếp tục đổ tiền nếu không thấy kết quả. Hai nhóm cũ của StartM flop hoàn toàn, LILAC7 đang muốn tự do khỏi hợp đồng, và giờ ông chỉ nói đến... L&O Entertainment, một công ty Thái Lan vô danh?"

Ahn nhếch môi, nụ cười khô như cát.

"Không vô danh đâu. Họ vừa thắng KR Media và đang hợp tác cùng LILAC7. Thứ tôi cần... là ý tưởng của họ."

Một người khác cau mày.

"Ý ông là?"

"Chiếm lấy." – Ahn nói thẳng, giọng điềm tĩnh đến rợn.

"L&O không có hệ thống quốc tế. Tất cả phân phối quốc tế đều qua chúng ta. Nếu có trong tay demo gốc, cùng kế hoạch marketing quốc tế mà họ gửi cho LILAC7, chúng ta có thể đăng ký quyền phát hành sớm hơn một bước."

"Như vậy là vi phạm hợp đồng." – có người nhắc.

Ahn bật cười nhỏ:

"Hợp đồng nào mà không có lỗ hổng? Còn nhớ câu chuyện năm ngoái với 4U Entertainment không? Chúng ta cũng làm tương tự, và họ đâu còn cơ hội phản kháng."

Phòng họp im bặt.

Ông đứng dậy, bước đến cửa sổ nhìn xuống Seoul mờ sương.

"LILAC7 là miếng bánh cuối cùng. Nếu chúng ta để L&O ăn trọn spotlight, StartM sẽ biến mất khỏi bản đồ giải trí quốc tế trong vòng một năm. Tôi không cho phép điều đó xảy ra."

Một giọng nữ ở cuối bàn hỏi nhỏ:

"Và ông có kế hoạch cụ thể nào không?"

Ahn quay lại, môi cong nhẹ:

"Có rồi. Một trong những producer trẻ của chúng ta – Rina Yoo – hiện làm việc trực tiếp với Orm Kornnaphat, DJ của L&O. Cô ấy sẽ giúp tôi."

Cùng lúc đó, ở tầng dưới, Rina đứng bên ngoài phòng thu, hai tay đút túi áo khoác, tai nghe chạm nhẹ vai. Cô vô tình nghe được vài mảnh đối thoại phát ra qua hệ thống intercom nội bộ — vốn dĩ dùng để kết nối âm thanh, nhưng ai đó chưa tắt mic. Cô nhận ra giọng Ahn, rồi nghe chính tên mình vang lên.

"Cô ta nợ StartM. Cô ta biết mình thuộc về đâu."

"Nếu bị phát hiện thì sao?"

"Đơn giản. Chúng ta sa thải cô ta vì 'hành vi tự ý xâm nhập dữ liệu'. Không ai kiểm chứng được nữa."

Rina đứng lặng. Trái tim cô đập mạnh đến mức lồng ngực như vỡ ra. Từng từ vang trong đầu, lạnh như dao cắt: "Nợ StartM. Thuộc về đâu." Phải, ngày trước cha cô phá sản, StartM trả khoản nợ đó để đổi lấy 10 năm hợp đồng ràng buộc cô. Lúc đó, cô tưởng mình được cứu. Giờ thì cô mới hiểu, mình chỉ được mua.

Cô ngẩng lên nhìn qua ô cửa sổ tròn nhỏ — nơi phòng thu bên trong vẫn sáng. Orm đang cắm tai nghe, đầu hơi gật theo nhịp bass, ánh sáng xanh chiếu lên gò má, khuôn mặt thanh tú trong trẻo đến lạ. Rina thấy cổ họng nghẹn lại.

"Chị ta... không thuộc về nơi này." – cô tự nói nhỏ.

Điện thoại trong túi rung, màn hình hiện tin nhắn từ ông Ahn:

"Tôi cần file bản phối demo và bảng ý tưởng L&O trước cuối tuần."

Rina tắt màn hình, không trả lời.

Đêm đó, tuyết rơi nhiều hơn, phủ kín nửa mái nhà StartM. Trong phòng thu trống, chỉ còn tiếng rít của hệ thống điện và ánh đèn vàng mỏi mệt. Rina ngồi trước bàn mixer, mở laptop ra. Trên màn hình là hai thư mục:

Project_LILAC7 – Shared

Copy / Private – Encrypt

Cô chỉ cần kéo thả. Một giây. Một cú click. Là xong.

Bàn tay run run, con trỏ chuột dừng trên màn hình. Trong đầu cô vang lên hình ảnh Orm: dáng người nhỏ, tay đeo tai nghe, giọng nói nhẹ nhưng kiên định: "Tôi làm vì người mình yêu."
Người đó là Lingling Kwong. Người mà cả Seoul này đang nói tới với một sự nể sợ lẫn ghen ghét. Người mà Ahn gọi là "con rắn mặc váy".

Rina cười khẽ, không biết là cay đắng hay mỉa mai.

"Con rắn đó ít nhất cũng biết bảo vệ người mình yêu."

Cô xóa file. Một thao tác, nhưng đồng nghĩa với việc tự chặt con đường thăng tiến của mình.

Sáng hôm sau, Ahn triệu tập cô vào văn phòng. Ông ta ngồi sau bàn, tay xoay ly cà phê, giọng nhẹ như tơ nhưng nguy hiểm:

"Cô gửi chưa?"

"Gửi gì ạ?"

"Cái mà cô biết rõ tôi đang nói đến."

Rina nhìn thẳng vào mắt ông, lần đầu tiên không cúi đầu:

"Xin lỗi, tôi không lấy thứ không thuộc về mình."

Không khí đóng băng. Ahn đặt ly xuống, đứng dậy, đi một vòng quanh bàn, đến sau lưng cô.

"Cô tưởng mình có lựa chọn à?" – giọng ông ta như thì thầm bên tai.

"Đừng quên cha cô ký gì trên giấy."

Rina không quay lại, chỉ đáp khẽ:

"Tôi nhớ rõ. Nhưng hôm nay, tôi chọn khác."

Ông Ahn im vài giây, rồi bật cười khẽ:

"Tốt. Cứ chờ xem 'chọn khác' của cô dẫn đến đâu."

Cánh cửa khép lại, Rina bước ra, tim đập dồn. Cô biết, từ giây phút này, cô đã đặt chân lên một con đường không có lối quay lại.

Từ cửa sổ tầng mười ba, Ahn nhìn theo bóng Rina đang rời khỏi toà nhà, môi ông cong lên.
Ông cầm điện thoại, bấm số một người nào đó:

"Tôi cần một người thay thế trong team collab L&O. Và... theo dõi Rina Yoo. Nếu cô ta liên hệ với bên Thái, lập tức báo cho tôi."

Giọng người bên kia đáp, ngắn gọn: "Rõ."

Ánh sáng xanh của màn hình phản chiếu lên khuôn mặt ông Ahn, hằn sâu những đường gân lạnh ngắt như lưỡi dao.

...

Tuyết đã tan bớt, nhưng Seoul vẫn lạnh như kim loại. Buổi sáng hôm ấy, hành lang StartM im ắng khác thường, từng bước giày của Rina vang lên trên sàn gạch như đập vào ngực. Không ai chào cô, những ánh mắt từng cười cợt thân thiện giờ chỉ nhìn lướt qua, rồi quay đi. Khi cô vào phòng thu, một đồng nghiệp khẽ nói với người bên cạnh, đủ nhỏ để nghĩ rằng cô không nghe thấy:

"Nghe nói cô ta bị sếp Ahn gọi riêng hôm qua."

"Ừ, có tin đồn là phản lệnh. Dám cãi lệnh giám đốc thì xác định."

"Khôn hồn thì tránh xa, không lại bị kéo theo."

Cánh cửa studio khép lại sau lưng, để lại tiếng rì rầm tan dần như khói thuốc. Rina đặt túi xuống bàn, hít một hơi thật sâu, ép bản thân trở lại với công việc. Nhưng bàn làm việc của cô đã bị dọn gọn bất thường. Cây xương rồng nhỏ cô trồng từ năm ngoái biến mất, file cá nhân trên ổ đĩa nội bộ bị khóa quyền truy cập.

Cô biết điều này nghĩa là gì. Ahn đã ra tay.

Orm bước vào vài phút sau, vẫn mang theo ly cà phê nóng. Khi thấy Rina, cô khựng lại, nhận ra vẻ mặt khác lạ.

"Em ổn chứ?" – Orm hỏi, giọng nhẹ, ánh mắt lo lắng.

Rina khẽ mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt:

"Ổn. Chỉ là sáng nay hơi lạ thôi. Chị sao rồi, bản phối hôm qua ok chứ?"

Orm gật đầu:

"Tôi vừa gửi bên LILAC7 nghe thử, họ khen đấy. Nhưng... Rina, tôi cảm giác mọi người trong công ty né em ra."

Rina nhún vai, giả vờ như chẳng bận tâm.

"Chắc ảo giác thôi. Nghệ sĩ hay có linh cảm lạ mà."

Orm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Cô là người tinh ý. Trong ngành này, cô từng nhìn thấy nhiều người bị "gạt ra" chỉ vì một quyết định sai. Ánh mắt của Rina sáng hôm nay không giống bình thường – sâu và ẩm như vừa rơi qua một cơn mưa đêm.

Chiều hôm đó, khi Orm ra ngoài gọi điện cho Lingling, Rina ở lại studio. Màn hình laptop bật sáng, hiển thị một thông báo mới:

"Your account access has been suspended."

Cô thở dài, không còn ngạc nhiên nữa. Điện thoại trong túi rung, là tin nhắn từ một số lạ:

"Cẩn thận. Có người đang theo dõi cô."

Rina đứng bật dậy, mắt đảo quanh phòng. Ngoài hành lang chỉ có bóng người dọn vệ sinh đang kéo xe lau sàn. Cô bước ra, ánh đèn huỳnh quang sáng lạnh trên đầu, trần nhà dường như thấp hơn thường ngày. Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến da cô nổi gai.

Tối đó, Rina không về nhà ngay. Cô đi dọc sông Hàn, gió cắt vào da, điện thoại tắt nguồn, chỉ để lại bản thân với những tiếng còi xe xa xăm. Cô hiểu rằng — từ lúc xóa file, cuộc sống của cô đã bị gạch tên khỏi hệ thống StartM.

Ở Thái Lan, Lingling Kwong đang ngồi trong văn phòng CH, ánh hoàng hôn lọt qua cửa kính phản chiếu lên tách trà cô cầm. Trợ lý Nene vừa đặt trước mặt cô một bản báo cáo hợp tác từ StartM gửi qua. Trong hàng chữ chi chít, có một mục ghi:

"Producer phụ trợ: Yoo Rina – tạm ngưng công tác."

Lingling khẽ nhíu mày.

"Tạm ngưng công tác?" – cô lặp lại, giọng chậm rãi.

Ying, đang ngồi bên cạnh, nhìn lên:

"Chắc nội bộ họ thay người thôi. Nhưng tôi thấy Rina này là người Prigkhing nhắc nhiều lắm. Cô ấy giúp họ rất nhiều trong phối nhạc đợt vừa rồi."

Lingling không đáp. Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh buổi hôm Orm gọi video cho cô, có giọng ai đó phía sau chào "chào chủ tịch" bằng tiếng Hàn, nhỏ nhẹ nhưng quen tai. Chính là Rina.

Cô mở laptop, gõ vài dòng, tìm tên "Yoo Rina". Trang kết quả hiện ra — Producer trẻ của StartM, từng được đánh giá là "thiên tài phối âm" khi mới 22 tuổi. Nhưng đáng chú ý hơn là tin đồn cô bị StartM kiểm soát hợp đồng.

Lingling khẽ cười nhạt.

Tối đó, Orm gọi video cho Lingling từ căn hộ nhỏ ở Seoul. Cô ngồi trên ghế sofa, tóc còn hơi rối, mắt mệt nhưng sáng.

"Chị nè, hôm nay studio hơi lạ."

Lingling tựa đầu lên tay, giọng dịu mà chắc:

"Sao lạ?"

"Có vẻ Rina đang bị theo dõi. Em không chắc, nhưng em thấy cô ấy hay nhìn quanh, với lại file của cô ấy bị khóa, đồng nghiệp thì xa lánh."

Lingling im vài giây, rồi nói khẽ:

"Đừng xen vào sâu, Orm à. Nhưng nhớ cẩn thận. Có thể họ sẽ dùng cô ấy để kéo em vào chuyện khác."

Orm gật đầu, mắt vẫn ánh lo lắng.

"Nhưng Rina... có vẻ không phải người xấu."

Lingling nhìn qua màn hình, ánh mắt sâu thẳm.

"Chị biết. Nhưng đôi khi người tốt ở nhầm nơi cũng sẽ bị nghiền nát như kẻ xấu thôi."

Ba ngày sau.

Orm đến studio sớm hơn mọi khi. Cánh cửa khẽ mở, ánh sáng vàng mờ hắt ra. Rina đang ngồi đó, lưng quay lại, trước mặt là máy tính mở sáng màn hình. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân, gương mặt xanh xao, mắt đỏ.

"Chị đến sớm vậy."

"Ừ, tôi định hoàn thiện bản phối hôm qua." – Orm cười nhẹ, rồi khựng lại khi thấy bàn tay

Rina run nhẹ.

"Rina, em... ổn chứ?"

Rina khẽ lắc đầu, giọng khàn:

"Họ cài người theo dõi em. Em thấy cùng một chiếc xe đen đỗ gần nhà ba ngày rồi."

Orm bước đến gần, khẽ đặt tay lên vai cô.

"Em báo cảnh sát đi."

Rina bật cười, khô khốc:

"Cảnh sát à? Chị tưởng luật ở đây bảo vệ người không quyền sao?"

Orm im lặng, nhưng ánh nhìn thì khác — sâu, trầm và cương quyết. Cô biết, đằng sau câu chuyện này, không chỉ là sự thù ghét thương trường nữa. Là một bàn tay đang thao túng cả StartM, và nếu Rina sụp đổ, Orm cũng sẽ là mục tiêu kế tiếp.

Cuối cùng, khi Orm về lại căn hộ tối hôm đó, cô mở điện thoại ra, nhắn cho Lingling chỉ một dòng:

"Em nghĩ có chuyện lớn sắp xảy ra ở StartM."

Một phút sau, tin nhắn phản hồi xuất hiện, lạnh mà chắc như lưỡi dao:

"Chị đang đặt vé sang Seoul. Giữ an toàn cho đến khi chị đến."

Flashback

Tối hôm trước khi Rina tìm đến Orm để thú nhận, StartM vẫn sáng đèn đến tận khuya.
Cô ngồi lại một mình trong phòng thu tối, chỉ có ánh đèn bàn chiếu xuống gương mặt phờ phạc. Màn hình laptop phản chiếu ánh sáng xanh lên mắt — đôi mắt mệt mỏi đã nhiều ngày không ngủ trọn vẹn. Ngoài trời, tuyết rơi lặng, phủ lên kính một lớp mờ nhạt như sương.

Rina bật lại đoạn vocal mà Orm vừa gửi buổi chiều. Giọng Orm vang lên trong loa — trong trẻo, dịu mà tràn sức sống, hòa với nền nhạc do chính cô chỉnh sửa. Cô ngẩng đầu, khẽ nhắm mắt. Âm nhạc luôn là nơi cô trốn khỏi thế giới, nhưng giờ, chính nơi này lại khiến cô ngạt thở nhất.

"Công cụ."
Từ đó lọt qua khe cửa, lặng lẽ như một viên đá rơi xuống hồ nước, tạo nên hàng ngàn gợn sóng dội vào tâm trí cô. Công cụ — hai từ ấy đâm sâu như một lưỡi dao.

Mười năm qua, cô cống hiến tất cả cho StartM: ký hợp đồng khi mới 16, không được ra mắt, không được công nhận, chỉ được chuyển sang làm kỹ thuật viên rồi producer phụ. Mọi ca khúc cô góp sức đều đứng sau cái tên khác.
Đổi lại, họ "xóa nợ cho gia đình".Cô cứ nghĩ mình phải biết ơn. Nhưng giờ, cô hiểu — mình được chuộc để làm nô lệ.

Bàn tay cô run nhẹ. Cô bật điện thoại, mở danh bạ, dừng lại trước tên Orm Kornnaphat. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Rina thấy mình muốn tin một ai đó — một người không lợi dụng cô, không xem cô như món hàng. Một người chỉ nói "tớ tin cậu" bằng ánh mắt.

Cô nhấn gọi. Đầu dây bên kia đổ chuông, nhưng rồi cô tắt. Không đủ can đảm.

Rina đứng dậy, nhìn quanh căn phòng tối. Bao nhiêu đêm cô ở lại đây, cô biết từng vết trầy trên sàn, từng chỗ tường bong sơn. Nhưng chưa đêm nào cô thấy mình cô độc như bây giờ. Cô hiểu, nếu không nói ra, ngày mai, cô sẽ biến mất khỏi StartM như thể chưa từng tồn tại.

Buổi tối hôm sau ở Seoul, tuyết rơi lất phất, mỏng như bụi phấn. Trong phòng thu của StartM, chỉ còn tiếng máy điều hòa rì rì và ánh đèn vàng mỏi mệt. Orm vẫn ngồi trước bàn mixer, tay đeo tai nghe, mắt chăm chú vào dãy sóng âm hiển thị trên màn hình. Cô đang hoàn thiện nốt phần phối cuối cùng cho đoạn vocal của nhóm LILAC7.

Cửa phòng khẽ mở. Rina bước vào, không nói gì, chỉ lặng lẽ đến gần, đặt ly cà phê còn ấm xuống bàn.

"Chị vẫn chưa về à?" – cô hỏi nhỏ.

Orm tháo tai nghe, khẽ cười:

"Tôi quen rồi. Bên Thái cũng vậy, thường mix đến sáng."

Rina gật đầu, im một lúc lâu. Không khí đặc quánh như có gì đó nghẹn lại. Cô nhìn màn hình, nhìn Orm, rồi khẽ hỏi:

"Orm... chị có tin người ta có thể làm điều xấu chỉ vì họ bị buộc phải làm không?"

Orm khựng lại, quay sang nhìn cô.

Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt Rina — nhợt nhạt, phờ phạc, nhưng trong mắt lại có thứ gì đó giằng co dữ dội.

"Tại sao hỏi vậy?" – Orm hỏi.

Rina không trả lời ngay. Cô ngồi xuống ghế bên cạnh, hai tay đan vào nhau, giọng khàn đi vì mệt:

"Vì... tôi đã làm điều xấu. Với chị."

Orm nhíu mày.

"Em nói gì thế?"

Rina cười nhạt, cười như một người sắp gục ngã.

"Hôm đầu tiên bọn mình gặp nhau, tớ được giám đốc Ahn giao nhiệm vụ lấy toàn bộ bản phối của L&O để ông ta sao chép và đăng ký bản quyền trước, dưới tên StartM. Đổi lại, ông ta xóa nợ cho gia đình tớ."

Orm sững sờ.

"Tôi không làm" – Rina tiếp, mắt rưng rưng

"tôi không thể. Nhưng ông ta phát hiện, và từ hôm đó, tớ bị đẩy khỏi dự án. Tất cả đồng nghiệp né tớ, tài khoản bị khóa, thậm chí có người theo dõi nhà tôi."

Orm lặng đi. Trong đầu cô vang lên tiếng ù ù như sóng vỗ.

"Rina... sao em không nói sớm?"

"Vì tôi không muốn kéo chị vào." – Rina đáp, giọng nhỏ dần, run rẩy.

Orm siết chặt tay lại, cố giữ bình tĩnh.

"Không ai đáng bị như thế hết. Em bị ép, không phải lựa chọn."

Rina lắc đầu, nước mắt rơi, giọng nghẹn lại:

"Nhưng chị không hiểu đâu, Orm. Chị có người bảo vệ. Tôi thì không. Ở đây, nếu họ muốn hủy ai đó, chỉ cần một tin đồn thôi là đủ."

Không gian chìm trong im lặng. Orm khẽ hít sâu, cố nén lại cảm xúc.

"Nghe này" – cô nói khẽ

"Chị Lingling sẽ biết cách xử lý."

Rina ngước lên, đôi mắt rưng rưng, nhìn người con gái Thái nhỏ bé trước mặt — ánh mắt ấy, kiên định đến mức khiến tim cô nhói lên.

Đêm đó, khi trở về căn hộ, Orm không nói gì. Cô chỉ ngồi một mình trên ghế sofa, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt đăm chiêu. Mãi đến khi đồng hồ chỉ gần hai giờ sáng, cô mới mở điện thoại, nhắn cho Lingling:

"Chị à, em cần nói chuyện. Về StartM. Về Rina."

Sáng hôm sau, cuộc gọi kéo dài gần một tiếng giữa hai người. Lingling nghe xong, im lặng suốt vài giây, rồi nói rất chậm, từng chữ một:

"Em làm đúng khi nói với chị. Đừng lo, Orm. Việc còn lại để chị xử lý."

"Chị sẽ làm gì ạ?" – Orm hỏi.

Lingling khẽ đáp, giọng dịu mà lạnh:

"Điều tra. Nhưng không chính thức. Chị muốn biết chính xác StartM đang chơi trò gì — và ai đang điều khiển họ."

"Chị định... sang đây?"

"Ừ." – Lingling nói thẳng, không chút do dự.

"Nếu họ dám đụng đến em, chị sẽ đích thân đến."

Câu nói ấy khiến Orm vừa xúc động, vừa sợ. Cô biết khi Lingling đã quyết định, không gì có thể cản được.

Ba ngày sau, Lingling đáp xuống Incheon. Mọi chuyện bắt đầu từ chính cuộc thú nhận của Rina đêm hôm đó — lời thú nhận vừa là bước ngoặt cứu lấy dự án, vừa là mồi lửa khiến Lingling quyết định can thiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro