Chương 11:


Đã năm tháng trôi qua, Orm Kornnaphat không hề bỏ đứa nhỏ, bụng Orm Kornnaphat ngày một rõ rệt và nó hiện nhô lên khá lớn, việc đi lại cũng có phần hơi vất vả khi cô luôn phải dùng tay chống đỡ sau lưng của mình. Orm Kornnaphat quả nhiên bỏ mặc LingLing Kwong, chị ấy đã đến tìm cô rất nhiều lần nhưng cô đều làm mặt thờ ơ không tiếp chuyện mà cũng không có ý định trở về.

LingLing Kwong thật sự bất lực, cô chỉ đành mỗi ngày đều mang đồ ăn bổ dưỡng đến cho em ấy .Orm Kornnaphat không từ chối nó bởi vì cô nghĩ cho đứa nhỏ.

Hôm nay Engfa Waraha có công việc cho nên không ở nhà cùng cô được. Cô ấy nói sẽ nhờ người bà con xa của cô ấy đến chăm sóc cho cô nhưng cô đã từ chối. Cô nói rằng cô ổn,cô ấy không cần quá lo lắng về điều đó, nhưng Engfa Waraha vẫn không yên tâm. Orm Kornnaphat đã phải nói rất nhiều rằng cô ổn và cô ấy cứđi giải quyết công việc của mình đi thì cô ấy mới chịu thôi.

Orm Kornnaphat đọc sách thấy nói rằng việc cho trẻ em nghe nhạc khi còn trong bụng mẹ rất tốt cho sự phát triển não bộ của bé. Ngoài ra việc trò chuyện giữa mẹ và bé cũng khiến cho đứa nhỏ cảm giác mình được yêu thương mà và tăng thêm tình cảm giữa cả hai. Cho nên mỗi ngày Orm Kornnaphat đều sẽ cùng đứa nhỏ nghe nhạc khoảng 2h chia đều ra bốn lần. Orm Kornnaphat cũng mua mấy quyển truyện thiếu nhi về để đọc cho nó nghe mỗi khi rảnh rỗi. Đúng như Engfa Waraha nói cảm giác trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ bé đang dần lớn lên thật hạnh phúc biết bao. Giống như lúc này đây khi cô kể truyện cho nó nghe nó đã rất thích thú mà đạp vào bụng cô vài cái.

- Chú nai tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người, đến cuối cùng đã gặp may mắn .Cậu đã tìm thấy một bãi cỏ non xanh rì rộng lớn. Nó hạnh phúc chạy nhảy khắp nơi, dùng mũi của mình ngửi ngửi mùi cỏ non thơm ngào ngạt, gặm một cái vị ngon ngọt của cỏ non tràn khắp khoang miệng cậu. Cuộc hành trình tìm kiếm nguồn cỏ non của chú nai nhỏ đã kết thúc! - Gập quyển sách lại Orm Kornnaphat xoa xoa bụng mình mỉm cười.

-Baby à,con đạp mẹ nhiều như vậy có phải đang thích thú không? - Đứa nhỏ có vẻ khá thích thú khi nó cứ đạp mãi lên bụng Orm Kornnaphat.

-Oa, đến giờ ăn rồi. Con của mẹ có đói không mình đi ăn nhé!

Orm Kornnaphat đặt quyển truyện lên trên bàn rồi đi vào trong phòng bếp, lấy ra một lọ sữa bột. Sữa rất tốt cho cả mẹ và bé khi đang mang thai nên Orm Kornnaphat rất đúng giờ mỗi ngày uống một ly sữa để có dinh dưỡng cho đứa nhỏ. Cô tìm kiếm một cái cốc, không biết Engfa Waraha đã cất chúng ở nơi nào khiến cô phải đi tìm .Kia rồi cô nhìn thấy nó ở trên kệ của giá để bát. Có vẻ nó hơi cao so với tầm với của Orm Kornnaphat. Cô khó khăn để với lấy chiếc ly đó.

*Choang*

Tiếng chiếc ly rơi xuống sàn vỡ tan, những mạnh vụ thủy tinh bắn tung tóe. Orm Kornnaphat thở dài vậy là cô phải đi dọn dẹp bãi chiến trường này rồi. Bụng của Orm Kornnaphat khá là to và cô phải vất vả lắm đẻ có thể cúi người xuống.

-Orm Kornnaphat, em làm gì vậy. Cẩn thận bị đứt tay đó! - đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên

Là LingLing Kwong, Engfa Waraha không yên tâm để Orm Kornnaphat ở nhà một mình cho nên gọi cho LingLing đến. LingLingvừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn khiến cô giật thót mình. Chạy đến đỡ Orm Kornnaphat ra ghế sô pha lo lắng hỏi:

-Em ngồi đấy đi để chị dọn cho. Em làm cái gì mà để xảy ra chuyện như vậy?

-Em định pha sữa nhưng chiếc ly đó để cao quá em không với tới! - Orm Kornnaphat nhìn vẻ mặt lo lắng của LingLing Kwong cũng cảm thấy hạnh phúc.

-Để chị pha giúp em! - LingLing Kwong dùng ánh mắt yêu thương nhìn Orm Kornnaphat rồi đi vào trong bếp. Chỉ 15' sau cô đi ra cùng ly sữa ấm trên tay.

-Đây, em uống đi! - LingLing Kwong đưa ly sữa cho Orm Kornnaphat.

-Sao chị lại tới đây? - Orm Kornnaphat nhận lấy ly sữa uống hết một nửa hỏi.

-Là Engfa kêu chị tới vì không yên tâm em ở một mình! - LingLing Kwong ngồi quỳ dưới Orm Kornnaphat nói.

-LingLing không phải đi làm sao?

-Nghỉ một ngày cũng không sao, quan trọng là sự an toàn của em. Hơn nữa công ty còn có Charlotte Austin và Dandao Yamapai mà, bọn họ mà quản lý không xong chị sẽ cắt lương thưởng của bọn họ! - LingLing Kwong làm vẻ nghiêm trọng.

Orm Kornnaphat phì cười, dùng tay kiểm tra gương mặt của LingLing , nói cô không nhớ gương mặt này là nói dối. Thật ra đêm nào cô cũng nghĩ tới LingLing sau đó mới chìm vào giấc ngủ.

-Chịcó thể không? - LingLing Kwong ánh mắt mong chờ nhìn Orm Kornnaphat hỏi.

LingLing Kwong quả thật rất ngốc, chị ấy là mami của đứa nhỏ thì tại sao không thể chứ, còn những việc khác sao chị ấy lại không hỏi ý kiến của cô. Orm Kornnaphat nắm tay LingLing Kwong đặt lên bụng mình mỉm cười. LingLing Kwong tròn mắt, cô rất bất ngờ khi Orm Kornnaphat đột nhiên lại đồng ý cho cô sờ vào bụng em ấy. LingLing Kwong phấn khích thấy rõ,ánh mắt cô rạng rỡ khi cảm nhận đứa nhỏ đang đạp trong bụng vợ mình. Cô từ từ áp tai mình lên bụng Orm Kornnaphat.

-Con đang nói chuyện với chị này!

-Con đã nói gì? - Orm Kornnaphat nhịn cười hỏi.

-Con nói con rất nhớ mami! - LingLing Kwong ngây ngô đáp.

-Thật vậy sao? - Orm Kornnaphat không tin hỏi lại.

-Thật mà, không tin em hỏi con đi! - LingLing Kwong ngây ngốc nói.

-Ngốc nghếch! - Orm Kornnaphat phì cười.

-Orm , cùng chị trở về được không? Chị sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em tốt hơn? - LingLing Kwong đột nhiên cầm tay Orm Kornnaphat ánh mắt tha thiết nói.

Orm Kornnaphat thật sự cảm động về điều đó, cô biết trẻ em khi còn trong bụng mẹ rất cần sự thương yêu của cả cha lẫn mẹ. Cô đã ích kỷ giữ nó một mình rồi, có lẽ nên để cho chị và con có cơ hội gần gũi nhau hơn một chút. Nên cô gật đầu chấp nhận, khỏi nói LingLing đã vui thế nào, cô nhảy cẫng lên la hét, kể từ lúc đó cho đến khi cả hai trở lại Kwong gia LingLing không thể ngừng cười.

Thời gian dần trôi cũng sắp tới ngày Orm Kornnaphat sinh, LingLing trở lên lo lắng hơn bao giờ hết, cô liên tục hỏi Orm Kornnaphat có khỏe không, con có đạp mạnh hay không? Cô muốn ăn cái gì không? làm cô nhức đầu đến chóng mặt.

-LingLing, em thực sự không muốn ăn cái gì hết. Mấy tháng này em đã ăn rất nhiều rồi chị còn muốn em ăn thêm gì nữa đây? - Orm Kornnaphat cảm thấy bực mình quát.

-Nhưng em cần ăn để đứa nhỏ khỏe mạnh ! - LingLing Kwong như con mèo cụp đuôi lí nhí không dám khiến Orm Kornnaphat tức giận thêm.

-Được rồi, bây giờ em chỉ muốn đi ngủ! - Nhìn bộ dáng LingLing, Orm Kornnaphat lại không kìm lòng được xìu xuống.

-Được được, đi ngủ cũng tốt cho đứa nhỏ!

-Chị còn nói nữa là em tống chị ra ngoài đấy! - Orm Kornnaphat hơi gắt lên, LingLing Kwong một câu đứa nhỏ, hai câu cũng đứa nhỏ thật không biết chị ấy lo cho cô hay chỉ là vì đứa nhỏ nữa.

-Được được, chị sẽ không nói nữa! - LingLing Kwong gấp gáp giúp Orm Kornnaphat nằm xuống đắp chăn cho em ấy.

Orm Kornnaphat thở dài, nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ. LingLing Kwong nhẹ nhàng nằm kế bên Orm Kornnaphat không để đụng tới bụng của em ấy. Mọi thứ diễn ra như bình thường cho đến nửa đêm Orm Kornnaphat đột nhiên kêu đau bụng:

-Ling...LingLing...bụng em...đau quá! - Orm Kornnaphat khó khăn nói.

-Orm, em có chuyện gì vậy? - LingLing Kwong đang ngủ thì bị Orm Kornnaphat đánh thức nhìn thấy trán của em ấy đổ mồ hôi thì lo lắng hỏi.

-Bụng em...đau quá...có lẽ sắp sinh rồi! - Orm Kornnaphat nắm chặt tay LingLing Kwong nói.

-LingLing nhanh đưa em đến bệnh viện!

LingLing Kwong chẳng quan tâm mình đang mặc đồ ngủ hình Labubu mà Orm Kornnaphat đã mua cho cô mặc, không cần thay ra ,LingLingnhanh chóng đỡ Orm Kornnaphat ra xe chạy thẳng đến bệnh viện BangKok.vVừa đến nơi đã có một cái băng trượt đưa Orm Kornnaphat vào trong phòng sinh.

-LingLing, Orm thế nào rồi? - Ba người Englot, Dandao Yamapai nghe tin Orm Kornnaphat sinh thì ngay lập tức chạy tới đây

-Em ấy ở bên trong!

-Ô mô, LingLing Kwong cậu đang mặc cái gì vậy? - Dandao Yamapai phát hiện ra điều gì đó giọng hơi to hơn một chút.

-Đồ ngủ Labubu màu tím mộng mơ. Hahaha! - Charlotte Austin giờ cũng để ý, ngạc nhiên không kém cười rũ rượi cùng Dandao Yamapai.

-Xem đi, xem đi Kwong tổng của tập đoàn liên hợp SK đang mặc cái gì trên người đây. Hahaha! - Mấy khi có thể chọc được LingLing Kwong đương nhiên Dandao Yamapai không bỏ qua cơ hội.

Mặt LingLing Kwong tối sầm lại ,đây quả thực là sự sỉ nhục lớn với cô mà. Tuy nhiên họ lại không biết nhìn mặt đoán tâm tư cho nên cứ thoải mái cười.

-Hai cậu ngày mai tới Kalasin trông coi công trình cho tôi. Nếu như có gì xảy ra cả liệu mà chuẩn bị đơn từ chức đi! - LingLing Kwong lạnh lùng ra lệnh, đúng là không nên chọc vào sư tử mà.

Trong khi bọn họ đang cãi nhau thì bác sĩ cùng y tá đi ra thông báo Orm Kornnaphat đã mẹ tròn con vuông, là một tiểu công chúa xinh đẹp. Orm Kornnaphat thì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi. LingLing Kwong nhìn đứa con trong tay xúc động không nói lên lời.

Orm Kornnaphat sau khi tỉnh lại thì được LingLing Kwong mang về nhà chăm sóc. Thời gian dần trôi Dara - Dara Kwong là cái tên cả hai đặt cho con bé giờ đã tròn một tuổi.

Dara Kwong rất xinh đẹp lại thông minh, tuy nhiên lại thừa hưởng được vẻ mặt lạnh lùng của LingLing Kwong, quá nhiên mẹ nào con nấy.

-Cô chủ, phu nhân lại bỏ trốn rồi! - Tiếng quản gia Kwang vang lên trong điện thoại.

-Cái gì? Tôi đã nói coi chừng cô ấy cẩn thận rồi cơ mà! - LingLing sau khi nhận được thông báo lập tức nổi giận.

-Thưa, phu nhân quá sảo quyệt ạ! - Quản gia Kwang ngại.

-Được rồi, còn tiểu thư thế nào? - LingLing quá hiểu cô vợ của mình nên cũng thông cảm cho lão quản gia nhẹ giọng hỏi.

-Tiểu thư Dara vừa ăn xong đang chơi với mấy hầu nữ.

-Chăm sóc tốt con bé. Mọi việc cứ để tôi lo! - LingLing gác máy dùng hai ngón tay xoa thái dương thở dài.

LingLing Kwong bỏ tất cả công việc của mình lại lên xe đi tìm Orm Kornnaphat. Em ấy đã làm mẹ rồi mà sao còn trẻ con như thế chứ.

Orm Kornnaphat khi nào em mới ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đây???

****><****

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro