TẬP 4 - GIỚI HẠN CỦA TỔN THƯƠNG

Đêm Bangkok tĩnh lặng lạ thường.
Sau buổi đấu giá hôm đó, mọi thứ như bị đảo ngược.
Tin tức về Orm lan tràn khắp mạng xã hội:

"Tiểu thư nhà Ormchai công khai bày tỏ tình cảm với người thừa kế Kwong Holdings?"
"Mối quan hệ mập mờ giữa hai gia tộc danh giá – tình hay tiền?"

Hashtag #LingOrm đứng đầu top trending suốt hai ngày.

Orm không sợ.
Cô từng là tâm điểm của mọi scandal, từng sống giữa lời đàm tiếu và ánh flash. Nhưng lần này khác — vì người bị cuốn vào vòng xoáy cùng cô, là Ling.

Buổi sáng ở trụ sở Kwong Holdings.

Ling bước vào phòng họp, ánh mắt mọi người dõi theo.
Cha cô — ông Khun Kwong, người đàn ông quyền lực và lạnh lùng, ngồi đầu bàn.
Trên màn hình lớn chiếu loạt bài báo, hình ảnh Orm ôm Ling giữa khán phòng.

"Con giải thích đi." – ông nói, giọng trầm.

Ling đứng thẳng người.

"Không có gì để giải thích, thưa ba."

"Không có gì à? Ả ta bôi nhọ danh dự nhà này, còn con thì im lặng?"

"Orm không bôi nhọ ai cả. Cô ấy chỉ... nói thật."

Cả phòng sững sờ.
Ông Khun đập bàn:

"Con có biết con đang nói gì không, Ling? Con là người kế thừa dòng họ Kwong. Con không thể hủy hoại tất cả vì một người đàn bà không ra gì!"

Ling ngẩng đầu, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:

"Ba chưa từng hiểu. Orm có thể không hoàn hảo, nhưng ít nhất cô ấy thật. Còn ba — ba chỉ biết sắp đặt."

"Con định cãi lại ta à?"

Ling không nói thêm. Cô chỉ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng, trong ánh nhìn đầy phẫn nộ của cha.

Buổi trưa – Orm tìm đến.

Orm bước vào toà nhà, mặc váy xanh đậm, dáng vẻ bình tĩnh nhưng mắt mỏi mệt.
Cô bị bảo vệ chặn lại, nhưng chỉ nói nhẹ:

"Nói với Ling rằng Orm đang đợi ở bãi xe tầng hầm."

Một lúc sau, Ling xuất hiện.
Cô vẫn mặc vest đen, dáng đi thẳng, nhưng sắc mặt tái nhợt.
Orm nhìn cô, khẽ mỉm cười:

"Cậu gầy đi."

Ling lạnh lùng:

"Cậu không nên đến đây."

"Tớ biết. Nhưng tớ không chịu nổi khi thấy người ta nói cậu là nạn nhân. Cậu đâu có yếu đuối như thế."

Ling im lặng.

Orm tiến đến gần hơn, giọng khẽ nhưng run:

"Ling, tớ không quan tâm người khác nói gì. Tớ chỉ cần cậu tin tớ."

Ling cười nhẹ — nụ cười mỏi mệt:

"Tin à? Tin rằng cậu sẽ ở lại ư? Cậu nói yêu, nhưng chỉ cần có ai đó thú vị hơn, cậu lại rời đi."

Orm siết chặt tay cô:

"Không phải lần này."

"Orm, tớ đã thấy cậu yêu nhiều người. Tớ đã đứng sau lưng cậu suốt những năm tháng ấy. Mỗi lần cậu khóc, tớ là người lau nước mắt. Cậu gọi tớ là 'bạn thân'. Nhưng tớ không phải bạn thân. Tớ là kẻ chờ đợi."

"Ling..."

"Tớ mệt rồi." – Ling ngắt lời, giọng nghẹn.
"Tớ đã mất quá nhiều năm để chờ một người chẳng bao giờ quay lại."

Câu nói như một nhát dao.
Orm đứng lặng, mắt cay xè.

"Tớ sai rồi. Nhưng tớ đang quay lại đây, Ling."

"Muộn rồi." – Ling khẽ nói, quay đi.

Orm bật khóc, nhưng Ling không dừng lại.
Chỉ còn tiếng mưa đập xuống nắp xe, hòa với tiếng tim vỡ vụn của cả hai.

Đêm đó – Căn hộ của Ling.

Ling đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi.
Trên bàn là một phong bì – hợp đồng hôn nhân mà ba cô gửi.
Tên người trong hợp đồng: Phan Thira – con trai chủ tập đoàn truyền thông lớn nhất Thái Lan.

Cuộc hôn nhân liên minh – thứ cô từng tưởng chỉ có trong phim, giờ trở thành hiện thực.
Cô cười nhạt:

"Thì ra đây là cách ba cắt đứt mọi thứ."

Cô mở điện thoại, tin nhắn của Orm vẫn chưa đọc:

"Ling, đừng ký. Nếu ba cậu muốn danh tiếng, tớ có thể gánh. Chỉ cần cậu đừng rời đi."

Ling nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
Rồi cô tắt máy, để lại màn hình đen phản chiếu đôi mắt ươn ướt.

Một tuần sau.

Lễ đính hôn diễn ra tại khách sạn Oriental.
Orm không được mời.
Nhưng cô vẫn đến.

Orm đứng bên ngoài sảnh, trong bộ đầm đen, tóc xõa, đôi mắt lạnh.
Từ xa, cô thấy Ling — trong chiếc váy trắng tinh khôi, đứng bên vị hôn phu, cười nhẹ giữa ánh flash máy ảnh.

Cảnh tượng ấy khiến tim Orm như bị ai bóp nghẹt.
Cô định quay đi — thì ánh mắt Ling bắt gặp cô.
Chỉ một khoảnh khắc.
Thời gian như ngừng trôi.

Ling khẽ nghiêng đầu, như muốn nói điều gì đó.
Orm siết chặt tay, rồi quay bước.

Nhưng đến khi Ling bước ra ngoài lấy gió, Orm đã chờ sẵn.

"Cậu đến làm gì?" – Ling hỏi, giọng run.

"Để nhìn cậu lần cuối."

"Đừng nói vậy."

Orm cười nhạt:

"Nếu tớ là người đến muộn, ít nhất cho tớ một cơ hội... để nói lời tạm biệt đúng cách."

Cô tiến lại gần, nhìn sâu vào mắt Ling:

"Tớ từng nghĩ tình yêu chỉ là trò chơi, là một thứ để lấp chỗ trống. Nhưng đến khi mất cậu, tớ mới hiểu — chẳng có gì lấp được khoảng trống đó cả."

Ling mím môi, nước mắt rơi xuống gò má.
Orm đưa tay lau, giọng nghẹn:

"Nếu có kiếp sau, đừng đợi tớ nữa. Là tớ sẽ tìm cậu."

Ling bật khóc, ôm chặt lấy cô.

"Đồ ngốc... tớ đã chờ cả đời này rồi, Orm."

Tiếng pháo hoa từ sảnh vang lên, chiếu sáng cả khoảng sân thượng.
Hai người ôm nhau giữa mưa, giữa ánh đèn và tiếng ồn ã của thế giới ngoài kia — nơi chẳng ai biết rằng, họ vừa mất nhau... và cũng vừa tìm thấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro