Chương 4 - Những vết mực và nỗi đau
Chiều hôm đó, tôi lại đến tiệm xăm. Trời đổ mưa nhẹ, mùi ẩm len vào cả quần áo.
"Cô có từng xăm cho mình không?" – Tôi hỏi trong lúc nhìn những hình xăm trên tay cô.
"Có." – Cô đáp, không ngước lên.
"Chúng có ý nghĩa gì vậy?"
LingLing đặt chiếc máy xuống. Cô vén tay áo, chỉ vào từng hình một.
"Con mèo, người yêu cũ thích mèo. Cái vòng xoáy là có lần tao suýt chết. Hoa cúc, mẹ tao từng trồng."
Tôi ngập ngừng. "Có thể... xăm cho tôi một cái không?"
Cô cau mày, nhìn tôi như thể đang kiểm tra xem tôi có đủ sức chịu đau. "Lần đầu, chịu được không?"
Tôi gật đầu. Cô gật lại, nhẹ như một cái chấp thuận thầm lặng.
Cô chọn một hình nhỏ là một vòng tròn khuyết. "Biểu tượng của sự bảo vệ," cô nói. "Không hoàn hảo, nhưng đủ bao bọc."
Kim chạm vào da, đau nhưng không tệ như tôi tưởng. Có lẽ vì người cầm kim là cô, người đầu tiên trong đời từng đứng ra bảo vệ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro