Chap 25

Khu chợ đêm Patpong, nằm giữa lòng Bangkok, như một bức tranh sống động đầy sắc màu và âm thanh. Dưới ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng treo cao, dòng người tấp nập qua lại, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp không ngừng.

Các quầy hàng bày san sát nhau, mỗi gian như một thế giới nhỏ với những mùi hương quyến rũ lan tỏa khắp nơi. Ở một góc, những xiên thịt nướng xèo xèo trên bếp than, khói tỏa nghi ngút, mùi thơm khiến bao người dừng chân. Gần đó, các quầy trái cây đầy màu sắc trưng bày những quả xoài vàng ươm, chôm chôm đỏ rực, và dừa xanh mát lạnh, tiếng rao bán vang vọng khắp chợ: "xôi xoài, nước dừa tười đây!"

Tiếng xào nấu từ các quầy hủ tiếu, mỳ xào lan tỏa, hòa cùng tiếng nhạc từ những quán bar ven đường, tạo nên một bản hòa tấu đầy sức sống. Thỉnh thoảng, tiếng cười nói của khách du lịch vang lên, những ánh mắt tò mò nhìn ngắm món đồ thủ công, trang sức, hay những chiếc áo in hình đặc trưng của Thái Lan.

Phía cuối chợ, vài nghệ nhân đường phố biểu diễn những tiết mục nhỏ, như múa lửa hay đàn guitar, thu hút một nhóm đông khán giả vỗ tay không ngớt. Khu chợ không chỉ là nơi mua sắm, mà còn là trái tim đập rộn ràng của thành phố, nơi mọi người đến để cảm nhận trọn vẹn nhịp sống của Bangkok.

Lingling và Pim, Jun cùng Fai đi dọc theo những con phố đông đúc của chợ đêm Patpong, mắt họ không ngừng quan sát từng quầy hàng. Tiếng rao bán thức ăn, đồ thủ công vang lên khắp nơi, nhưng nhóm bạn chỉ tập trung vào việc tìm kiếm quầy trái cây của Chanwit.

Jun đi qua quầy thịt nướng, nơi những xiên thịt đang được nướng xèo xèo trên bếp than hồng. Mùi khói và gia vị thơm lừng xộc vào mũi, khiến bụng cô kêu lên vì đói. Jun hít một hơi thật sâu, rồi thốt lên một cách đầy thèm thuồng: "Đói bụng quá đi!"

Ngay lập tức, ông chủ quầy thịt nướng, một người đàn ông trung niên với nụ cười tươi rói, thấy cô liền gọi với: "Cô gái xinh đẹp, mua ủng hộ tôi đi!"

Jun ngừng bước, ánh mắt lóe lên vẻ ham muốn thưởng thức những món nướng nóng hổi. Cô định tiến lại gần quầy, nhưng đột nhiên Fai vội vàng đánh nhẹ vào tay cô, kéo lại: "Nè, đi tìm người chứ không phải đi ăn".

Jun biểu môi, đôi môi chu ra một cách rõ rệt khi bị Fai ngăn lại. Cô lén liếc nhìn quầy thịt nướng, mắt vẫn long lanh, nhưng rồi lại quay đi, không vui vì bị cắt ngang giữa chừng. "Thôi, biết rồi!" Jun nói, giọng có chút hờn dỗi.

Fai chỉ nhún vai, không nói gì thêm, tiếp tục đi nhanh về phía trước. Lingling và Pim đi cạnh nhau, nhìn thấy biểu cảm của Jun, không khỏi bật cười.

Jun đành bước theo nhóm, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ ấm ức trong mắt, thi thoảng lại liếc về phía quầy thịt nướng một lần nữa.

Lingling nheo mắt nhìn về phía xạp trái cây ở góc đường. Một người đàn ông thân hình hơi bệ vệ đang đứng, đội chiếc nón đen che khuất nửa trán. Khi ông ta cúi đầu xuống sắp xếp trái cây, Lingling thoáng thấy một vết sẹo chạy ngang ngay giữa trán.

"Chắc là ông ta rồi," Lingling nói nhỏ, quay sang ba đứa em. "Mấy đứa, đi theo chị. Chúng ta tới tiếp cận thôi."

Pim hơi nhíu mày. "Chị Lingling chắc không? Em thấy nhìn ông này... cũng hơi hiền mà."

Jun gật gù, ra vẻ đồng ý. "Đúng rồi đó, chị. Chưa gì mà nhìn ông ta đâu có đáng ngờ lắm."

Lingling thở dài, xua tay. "Lại tiếp cận xem sao chị cũng không chắc. Đi nào, đừng để ông ta nghi ngờ."

Cả nhóm tiến lại gần. Người đàn ông ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, ánh mắt hiền lành nhưng vẫn lóe lên chút gì đó cảnh giác.

"Chào ông," Fai là người mở lời trước, với giọng nhẹ nhàng. "Trái cây ở đây nhìn tươi thật."

Ông ta nở một nụ cười mộc mạc, gật đầu. "Cảm ơn, mấy cô cậu muốn mua gì thì cứ chọn đi."

Lingling bước lên một chút, cố gắng tỏ ra tự nhiên. Ánh mắt chị lướt qua xạp trái cây rồi dừng lại trên vết sẹo trên trán ông ta. Quả thật là không nhầm.

"Chỗ này bán trái cây ngon ghê. Nhưng... ông có ở đây lâu chưa?" Lingling hỏi, cố gắng dò xét.

Người đàn ông thoáng nhìn chị, rồi lắc đầu cười. "Cũng mới thôi. Có chuyện gì không, cô gái?"

Dù ông ta tỏ ra hiền lành, nhưng Lingling cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Pim, Jun và Fai đứng im lặng, chờ tín hiệu từ chị. Lingling hiểu rõ, đôi khi vẻ hiền lành cũng chỉ là một lớp vỏ bọc.

Lingling nhìn lướt qua ba đứa em rồi khẽ ra hiệu. Pim hiểu ý, tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.

"Ông tên là Chanwit, đúng không?" Pim hỏi, giọng bình tĩnh nhưng đầy sức nặng.

Người đàn ông khựng lại một chút, ánh mắt cảnh giác nhìn nhóm người trước mặt. "Đúng... nhưng sao các cô biết?"

Lingling bước lên, khẽ hắng giọng để thu hút sự chú ý. "Có phải ông là bạn của Gin Thanasit và ông Wong không?" Chị ngừng lại một chút, mắt không rời ông ta. "Ông biết tất cả những gì đã xảy ra ngày đó, đúng chứ?"

Nghe đến đây, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi. Đôi mắt ông ta mở to, lộ rõ vẻ hoảng loạn. Ông lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào nhóm Lingling, rồi hất tay lên, lắp bắp nói: "Tôi không biết gì hết!"

Không để họ nói thêm lời nào, ông ta quay lưng bỏ chạy, chiếc nón đen rơi xuống đất.

"Đứng lại!" Lingling hét lên, ngay lập tức đuổi theo.

Pim, Jun và Fai không chần chừ, bám sát phía sau chị. Đường phố đông người khiến việc truy đuổi trở nên khó khăn. Người đàn ông, dù thân hình có vẻ nặng nề, nhưng chạy khá nhanh, liên tục luồn lách qua những con hẻm nhỏ.

"Lẹ lên! Không được để mất dấu ông ta!" Lingling hô lớn, cảm nhận rõ áp lực đè nặng trong tình huống này.

Jun chạy sát bên Pim, vừa thở vừa nói: "Chị Lingling đúng là gan, nhưng sao ông ta biết chạy nhanh vậy chứ!"

Fai, dù mồ hôi đã thấm đẫm trán, vẫn giữ được sự bình tĩnh. "Đừng nói nhiều, tập trung mà đuổi đi!"

Cả nhóm tiếp tục lao theo người đàn ông, không biết rằng cuộc truy đuổi này sắp dẫn họ đến một bí mật lớn hơn họ từng nghĩ.

Ông Chanwit lao vào một con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng chỉ còn lờ mờ. Ông nghĩ rằng mình đã bỏ xa được đám người đuổi theo. Dựa lưng vào tường, ông thở hổn hển, tay run rẩy chống lên đầu gối để giữ thăng bằng.

Chanwit vẫn đang thở hổn hển, cúi đầu chống tay lên đầu gối thì bất chợt ngẩng lên. Đôi mắt ông mở to khi thấy Lingling đang đứng ngay trước mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông.

Ông ta vội quay đầu lại, nhưng Pim, Jun và Fai đã đứng chặn các lối ra khỏi con hẻm.

Jun khoanh tay, cười nhạt. "Chạy đâu cho thoát?"

Fai bước lên một bước, nghiêng đầu nói với giọng đầy tự tin. "Bọn tôi là con gái, nhưng khỏe lắm nha. Ông nghĩ chạy được khỏi tay tụi tôi à?"

Chanwit lùi lại, ánh mắt hoảng loạn, biết mình không còn đường thoát.

Lingling nhìn thẳng vào ông, giọng nói rõ ràng nhưng không kém phần nghiêm trọng. "Tôi chỉ cần biết sự thật. Chuyện gì đã xảy ra với gia đình ông Wong ngày đó? Nếu ông chịu khai, tôi hứa chuyện này sẽ không liên lụy đến ông. Làm ơn, hãy cho tôi biết."

Chanwit nhìn Lingling, rồi quay qua những người xung quanh. Ông biết rằng dối trá lúc này chỉ làm tình hình tệ hơn. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, ông thở dài, buông xuôi.

"Được rồi... Tôi sẽ nói." Giọng ông run run, như thể mỗi từ đều kéo theo một nỗi đau sâu thẳm trong lòng.

Lingling gật đầu, ra hiệu cho cả nhóm. Cả bốn người cùng Chanwit ngồi xuống bên lề đường. Không gian xung quanh im ắng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua.

Chanwit nhìn xuống bàn tay mình, giọng ông nghẹn lại. "Đêm đó, tôi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ... Tôi đã... phản bội gia đình Wong."

Lingling chăm chú lắng nghe, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Pim, Jun và Fai cũng im lặng, chờ đợi Chanwit tiếp tục kể ra bí mật đã chôn giấu suốt bao năm.

ký ức ngày xưa bất chợt ùa về, rõ ràng như một thước phim cũ kỹ tua chậm.

“Mày là bạn tao, mày phải giúp tao!” Giọng của Gin Thanasit vang lên trong đầu Chanwit, đầy uy hiếp. Hình ảnh Gin, đôi mắt đỏ rực như lửa, nắm chặt vai ông, hiện lên trước mắt.

“Tao sẽ chia cho mày một phần,” Gin tiếp tục, ánh mắt lóe lên sự tham lam.

Chanwit lắc đầu quầy quậy. “Nhưng Wong cũng là bạn tao... tao không thể làm vậy!”

Gin nghiến răng, mặt đầy giận dữ. “Mày nghĩ kỹ đi, Chanwit. Mày không phải cần một số tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ mày sao? Mày định đứng nhìn bà ấy chết à?”

Chanwit cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. Áp lực từ những lời nói ấy khi xưa đè nặng lên ông, thậm chí đến bây giờ, nó vẫn còn là một cơn ác mộng không dứt.

Tay ông run rẩy, như thể những ký ức cũ đang bào mòn tâm trí ông từng chút một.

"Tôi đã phản bội Wong," ông nói, giọng đầy nỗi dằn vặt. "Tôi và Gin đã làm những chuyện kinh khủng. Khi đó, lòng tham và nỗi sợ đã khiến tôi mất đi lý trí. Nhưng bây giờ..." Ông cúi đầu, giọng lạc đi. "Tôi hối hận lắm."

Lingling ngồi đối diện ông, ánh mắt sắc lạnh nhưng không thiếu sự nhẫn nại. Chị nói chậm rãi, từng từ như một mũi kim đâm sâu vào tâm trí Chanwit.

"Còn chuyện xảy ra vào đêm nhà ông Wong thì sao? Tôi cần biết mọi thứ."

Chanwit nuốt khan, hít một hơi sâu như để gom đủ can đảm. Ông nhìn Lingling, rồi cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt ấy.

Ông nhớ lại đêm đó, trong căn nhà nhỏ của Wong, nơi bóng tối bao trùm cả lương tâm ông.

Gin Thanasit dẫn đầu, cùng vài người khác xông vào, đập phá mọi thứ, lục tung cả nhà để tìm của cải.

Chanwit, run rẩy nhưng bị lôi cuốn bởi lòng tham, bước vào căn phòng nhỏ. Ông thấy một đứa bé gái khoảng 3 tuổi đang gào khóc trong sợ hãi. Ông cúi xuống bế nó lên, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé ấy run rẩy trong tay mình.

"Không! Đừng đem con tôi đi!” Bà Wong lao tới, ôm chặt lấy chân ông Chanwit, nước mắt giàn giụa. “Tôi xin ông, đừng làm vậy!”

Gin nhìn thấy cảnh đó, mặt đầy giận dữ. "Cút ra!" Hắn hét lớn, rồi không chút do dự đá mạnh bà Wong xuống cầu thang. Tiếng hét thất thanh vang lên, sau đó là âm thanh nặng nề của cơ thể va vào nền đất. Máu bắt đầu loang ra từ đầu bà Wong.

Chanwit sững sờ. “Gin, mày đang làm gì vậy?!” Ông hét lên, nhưng giọng nói bị chặn lại bởi nỗi kinh hãi.

Gin quay lại, ánh mắt sắc lạnh. “Câm mồm lại, Chanwit! Mày chỉ cần làm việc của mày thôi. Đem đứa trẻ này đi cùng con chị nó. Bán chúng đi, số tiền đó sẽ thuộc về mày!"

Chanwit nhìn đứa trẻ trong tay mình. Nó vẫn đang khóc, nước mắt chảy dài. Rồi ánh mắt ông chuyển sang một đứa bé gái đang đứng ở góc phòng, khoảng 8 tuổi. Đôi mắt cô đầy nước, nhưng cũng chất chứ hãi và căm hận.

"Đi theo tao!" Chanwit nói, nắm lấy tay đứa bé gái. Ông bước nhanh ra khỏi nhà, lòng dằn vặt nhưng không đủ sức chống lại lòng tham đang gào thét bên trong.

Khi ra tới cổng, ông cúi xuống, đặt cô bé gái đứng lên mặt đất. “Chạy đi! Chạy càng xa càng tốt! Đừng bao giờ quay lại đây nữa!"

Cô bé nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. “Trả em lại cho cháu! Cháu xin ông, đừng đem em cháu đi!"

Chanwit siết chặt đứa bé gái trong tay, gương mặt lạnh lùng. “Không được!. Nhưng tao tha cho mày, hiểu chưa?"

Cô bé quỳ xuống, cầu xin trong tuyệt vọng. “Ông đừng làm vậy! Xin ông đừng!"

Chanwit hét lên, ánh mắt đỏ ngầu. "Chạy đi! Nếu mày không chạy, tao sẽ giết em mày ngay lập tức!”

Cô bé đứng sững, nhìn ông một lúc, rồi quay đầu chạy, tiếng khóc vang vọng trong đêm tối. Chanwit nhìn theo, lòng quặn thắt, nhưng nỗi ám ảnh về tiền bạc đã hoàn toàn chiếm lấy ông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro