Chap 26
Pim đứng bật dậy, đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ. "Sao ông có thể làm những chuyện ác như thế chứ? Đó là một gia đình vô tội! Ông không có lương tâm sao?"
Chanwit cúi gằm mặt, ánh mắt tràn ngập nỗi hối hận, nhưng không dám nhìn thẳng vào Pim. Tay ông run rẩy nắm chặt lại, như thể đang cố kiềm chế cảm xúc dày vò trong lòng.
Jun đặt tay lên vai Pim, nhẹ nhàng nói. "Pim, bình tĩnh lại đi. Chú ấy đang giúp chúng ta. Nếu không có lời khai này, chúng ta sẽ không tìm được sự thật."
Pim cắn môi, nắm chặt tay, nhưng rồi cũng ngồi xuống. "Được rồi. Nhưng mình không thể tha thứ cho ông!"
Lingling, vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị, nhìn thẳng vào Chanwit. "Có bằng chứng gì để chứng minh ông ta đã lấy cắp tài liệu thông tin của ông Wong rồi bán ra ngoài không? Tôi cần thứ gì đó để tố cáo ông trước pháp luật."
Chanwit ngẩng lên, ánh mắt đầy hoang mang và khổ sở. "Bằng chứng... vẫn còn."
Lingling nghiêng đầu, ánh mắt dò xét. "Ý ông là sao? Nói rõ hơn đi."
Chanwit gật đầu, hít sâu một hơi. "Tôi từng giữ lại một bản sao của tài liệu đó. vì sợ hắn phản bội tôi. Bản sao đó... tôi đã giấu ở một nơi an toàn. Nhưng tôi chưa bao giờ dám đụng vào nó nữa. Nó vẫn ở đó, tôi chắc chắn."
Chanwit nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của Lingling và các bạn, rồi thở dài, đôi mắt đầy lo lắng. "Tôi sẽ đưa tài liệu đó cho các cô, nhưng các cô phải cẩn thận. Gin không phải người dễ đối phó. Hắn rất nguy hiểm và sẽ không bao giờ tha cho ai làm hại hắn."
Lingling gật đầu, giữ vững tinh thần. "Chúng tôi hiểu. Nhưng nếu chúng ta không làm gì, thì sự thật sẽ mãi bị che giấu. Chúng tôi sẽ không dừng lại."
Jun, Pim và Fai đều gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Pim nói, giọng đầy sự kiên quyết. "Chúng tôi không sợ. Hắn có thể mạnh mẽ, nhưng chúng tôi không yếu."
Lingling bỗng nhớ lại lời của Nong khi trước: "Giúp em tìm lại đứa em gái của em." Trong lòng, một nỗi lo lắng dâng lên mạnh mẽ. Chị quay sang Chanwit, ánh mắt kiên quyết. "Còn đứa bé 3 tuổi đó, ông đã bế nó đi đâu? Hãy nói rõ cho tôi biết."
Chanwit lặng im một lúc, đôi mắt ông dường như đẫm nỗi buồn và tội lỗi. Sau cùng, ông mở lời, giọng nghẹn ngào. "Tôi giữ đứa bé… Gin đã lừa tôi. Hắn không chia cho tôi một đồng nào khi hắn chiếm hết tài sản của gia đình Wong. Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần tiền để chữa trị cho bà ấy. Trong lúc đó, tôi đã quyết định bế đứa bé đi bán."
Lingling chặt tay lại, kiên nhẫn chờ ông tiếp tục.
"Tôi mang đứa bé đi khắp nơi tìm một gia đình khá giả để bán, nhưng chẳng có ai nhận. Cuối cùng, có một gia đình không gọi là khá giả nhưng vẫn nhận đứa bé. Họ trả tôi một số tiền không cao, nhưng vì tôi cần tiền quá, tôi đã đồng ý."
Lingling nghe xong, trong lòng tràn đầy cảm giác nghẹn ngào và giận dữ. Chị hỏi lại, ánh mắt không rời khỏi Chanwit. "Gia đình đó ở đâu? Đứa bé bây giờ còn ở đó không?"
Chanwit khẽ ngừng lại, ánh mắt như đang cố gắng tìm lại những ký ức đã lâu. Sau một hồi lưỡng lự, ông tiếp tục, giọng trầm buồn. "Tôi không nhớ rõ họ ở khu bến xe nào nhưng là ở gần bến xe, nhưng có một chi tiết tôi không thể quên... Trên cổ đứa bé có một sợi dây chuyền với mặt là hình giọt nước. Tôi nhớ rất rõ."
Lingling nghe xong, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Chị nhìn Chanwit, ánh mắt đầy sự kiên định. "Sợi dây chuyền đó có thể là dấu hiệu duy nhất để chúng ta nhận ra đứa bé. Nếu ông chắc chắn về điều đó, đó có thể là manh mối quan trọng."
Chanwit nhìn Lingling với ánh mắt đầy nỗi lo âu, nhưng cũng có chút hối hận. Ông cúi đầu, giọng ông trầm xuống. "Cảm ơn các cô đã cho tôi cơ hội để nói ra sự thật. Tôi biết tôi đã sai... và tôi sẽ không chạy trốn nữa. Các cô cần tôi, tôi sẽ ở đây."
Lingling gật đầu, ánh mắt vẫn giữ sự nghiêm nghị. "Chúng tôi sẽ không để ông phải chịu thêm khổ sở. Nhưng ông phải giúp chúng tôi hết sức, không được giấu giếm thêm gì nữa."
Chanwit thở dài, gật đầu. "Tôi hiểu. Tôi sẽ giúp các cô, dù có phải đối mặt với hậu quả gì đi nữa."
Lingling nhìn ông một lần nữa, ánh mắt không còn sự giận dữ, mà thay vào đó là sự đồng cảm. "Chúng tôi cần ông để tìm ra sự thật. Mong ông không thay đổi quyết định."
Pim, Jun và Fai cũng đứng im lặng, cùng Lingling chia sẻ một ánh mắt đầy quyết tâm. Đây là bước đầu tiên trên con đường dài mà họ phải đi, nhưng họ không thể dừng lại. Họ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước, bất chấp mọi khó khăn.
Lingling mỉm cười nhìn Pim, Jun và Fai khi cả nhóm đang trên đường về. Chị cảm thấy một chút nhẹ nhõm sau những gì đã xảy ra.
"Cảm ơn tụi em hôm nay nha," Lingling nói, giọng ấm áp nhưng cũng đầy sự cảm kích. "Cám ơn vì đã luôn ở bên cạnh chị, giúp đỡ chị khi cần thiết."
Pim cười lớn, vỗ vai Lingling. "Không có gì đâu chị, tụi em luôn sẵn sàng mà!"
Jun thêm vào, giọng tự tin. "Đúng vậy, chị không phải lo đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra sự thật."
Fai nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Và không gì có thể ngăn cản chúng ta. Chúng ta sẽ tìm thấy người em kia và trả lại sự công bằng."
Lingling nhìn các em, cảm thấy lòng tràn đầy sự ấm áp. "Chị tự hào vì có các em bên cạnh. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi mọi thứ được làm sáng tỏ."
Cả nhóm tiếp tục bước đi, mỗi người trong lòng đều có một quyết tâm vững vàng. Dù phía trước còn rất nhiều thử thách, nhưng Lingling và các bạn đã sẵn sàng đối mặt với mọi điều khó khăn để tìm ra sự thật và bảo vệ những người vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro