Chap 28
Lingling nhẹ nhàng nhìn Orm đang ngủ say bên cạnh, ánh đèn mờ nhạt từ cửa sổ chiếu lên gương mặt cô nàng, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đầy yêu thương. Cô khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán của Orm, tâm hồn bỗng chùng xuống, đầy suy tư.
Cô nghĩ về những chuyện chưa thể nói ra. Dù lòng cô đầy quyết tâm về việc trả thù giúp Nong, nhưng không phải là cô không muốn chia sẻ với Orm. Cô chỉ sợ, nếu Orm biết, cô sẽ khiến cô ấy lo lắng, và quan trọng hơn là không muốn Orm bị liên lụy vào một kế hoạch nguy hiểm như vậy. Mọi thứ sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cô, mà còn đến những người xung quanh, đặc biệt là Orm – người cô yêu thương nhất.
Cảm giác đắng nghét dâng lên trong lòng Lingling. Cô biết rằng con đường phía trước rất khó khăn và nguy hiểm, nhưng phải làm thế nào để bảo vệ những người cô yêu thương mà không làm tổn thương họ?
"Lần này, chị sẽ làm một mình," Lingling thì thầm trong lòng. "Không thể để em dính líu vào... dù chị rất muốn chia sẻ mọi thứ với em."
Với suy nghĩ đó, cô quay lại nhìn Orm một lần nữa. Cảm giác nhẹ nhõm khi thấy Orm an yên trong giấc ngủ khiến Lingling cảm thấy một chút thanh thản. Nhưng cô cũng biết, công việc tiếp theo của mình là phải theo dõi nhà ông Gin Thanasit.
Dù mọi thứ có khó khăn, Lingling quyết tâm thực hiện. Cô biết mình cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, phải theo dõi kỹ lưỡng mọi động tĩnh của ông Thanasit, vì đó sẽ là chìa khóa quan trọng để thực hiện kế hoạch của cô.
________________
không khí trong căn nhà ấm áp, yên bình. Orm cùng với người làm đang chuẩn bị bữa sáng, món phở gà thơm lừng đang sôi trong nồi.
Bà Kwong ngồi ở bàn ăn, ánh mắt đầy quan tâm khi nhìn thấy Orm bận rộn trong bếp. "Orm, con không cần phải cực như thế đâu. Để người làm nấu là được rồi, bệnh mới khỏi mà, con nên ngủ thêm một chút đi," bà lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có phần lo lắng.
Orm quay lại mỉm cười, đôi mắt sáng lên khi nghe lời quan tâm của mẹ. "Con muốn nấu bữa sáng cho gia đình mà mẹ. Con không sao đâu, chỉ là làm chút đồ ăn thôi mà."
Bà Kwong nhìn Orm với vẻ thương yêu, rồi bà hỏi thêm: "Lingling nó vẫn còn ngủ sao? Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ngủ?"
Câu hỏi của bà vừa dứt thì tiếng của Lingling vang lên từ phía cầu thang: "Con đây."
Lingling bước vào phòng ăn, mặc bộ vest trắng thanh lịch, mái tóc xõa dài tự nhiên, đôi dép lông dễ thương làm cho cô trông thật thoải mái. Cô đi lại gần bàn ăn, mỉm cười.
"Chị dậy rồi à? Em nấu phở gà cho cả nhà đấy," Orm vui vẻ nói, vẫy tay mời Lingling ngồi xuống.
Lingling cười dịu dàng, ngồi xuống cạnh Orm, cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm trong từng hành động của cô ấy. "Mùi phở thơm quá." Cô nhìn sang bà Kwong, nở nụ cười thân thiện. "Chào mẹ."
Cô nheo mắt trêu đùa: "Con không biết con có phải là con ruột của mẹ không, chứ con ngủ trễ thì mẹ lại la, còn Orm thì mẹ bảo ngủ thêm. Con nghĩ Orm giống con ruột mẹ hơn đó."
Nghe vậy, bà Kwong bật cười, lắc đầu nhìn Lingling với vẻ yêu thương. "Con bé này, Orm là dâu cưng của mẹ mà. Với lại con bé vừa khỏi bệnh, làm sao mà không lo cho được!"
Orm nhìn Lingling, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự vui vẻ. "Em là dâu cưng của mẹ mà nghe chưa."
Lingling cười lớn, đưa tay lên giả vờ đầu hàng. "Được rồi, em là dâu cưng của mẹ."
Cả nhà lại bật cười, không khí tràn ngập niềm vui và tình cảm.
Lingling nhìn thấy ông Kwong bước vào phòng ăn, nở một nụ cười tươi tắn rồi nói: "Ba lại ăn sáng nè, hôm nay là Orm đích thân nấu đó."
Ông Kwong mỉm cười, tiến lại gần bàn ăn rồi ngồi xuống. "Được rồi, ba cũng mong thử món Orm nấu xem sao," ông nói với vẻ vui vẻ, ánh mắt hiền từ.
Orm nhìn ông Kwong, có vẻ hơi e dè. Cô lúng túng mở miệng, nhưng lại ngập ngừng: "Bác... bác để con..."
Chưa kịp dứt câu, Lingling khều nhẹ tay Orm, nói nhỏ: "Em."
Orm hiểu ngay, gật đầu nhẹ. Cô lập tức sửa lại cách nói của mình, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sự tôn trọng: "Ba... ba để con lấy phở cho ba."
Ông Kwong bật cười, đôi mắt ánh lên sự thích thú. "Có gì mà con sợ ta thế? Ba đã chấp nhận hai đứa rồi, đừng lo lắng nữa."
Orm nhìn ông, thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười ngập ngừng nở trên môi.
Lingling ngồi bên cạnh, cười rạng rỡ khi thấy mọi thứ trở nên thoải mái hơn. "Chúng ta cùng ăn sáng nào. Món này chắc chắn sẽ khiến ba hài lòng."
Ông Kwong vui vẻ gật đầu, nhìn hai cô gái với sự tự hào trong lòng. Cả gia đình lại quây quần bên nhau, không gian tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương.
Orm tiễn Lingling ra đến cửa, đôi mắt ngập tràn yêu thương. Cô khẽ hôn lên môi Lingling một cái, rồi mỉm cười dịu dàng.
"Hôm nay em có đi đâu không?" Lingling hỏi, giọng quan tâm.
Orm nháy mắt tinh nghịch, trả lời: "Có chứ, em sẽ đi vẽ ở một quán cà phê mới mở. Có vài ý tưởng em muốn thử nghiệm."
Lingling mỉm cười, nét mặt dịu dàng. " Đừng quên nghỉ ngơi."
Orm gật đầu, rồi nhìn Lingling với ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Em sẽ nhớ lời chị. Chị cũng vậy, làm việc cẩn thận nhé."
Lingling nhìn Orm thêm lần nữa, cảm thấy một chút lưu luyến, rồi quay lại, lên xe đi làm. "Tạm biệt em nhé, hẹn gặp lại buổi tối," cô vẫy tay chào.
Orm đứng đó, nhìn theo chiếc xe khuất dần trong tầm mắt, cảm thấy trái tim ấm áp. Cô biết rằng dù hai người có xa nhau một chút, nhưng tình cảm này sẽ luôn ở bên cạnh họ.
________________
Hai cô y tá đứng ở góc hành lang bệnh viện, thì thầm với nhau:
"Nè, cô biết gì không? Thiết bị y tế trong kho của bệnh viện bị mất đó!"
"Thật sao? Nhưng mà thiết bị để trong kho, người ngoài làm sao biết được chứ? Chắc chắn chỉ có người trong bệnh viện lấy thôi!"
Bỗng, từ phía sau vang lên tiếng ho khẽ. Hai cô y tá giật mình quay lại, tái mặt khi thấy bác sĩ Lingling đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
"Chào bác sĩ Lingling!" – Cả hai rối rít cúi đầu chào.
Lingling gật đầu, giọng điềm đạm nhưng sắc sảo:
"Hai cô đang nói chuyện gì mà có vẻ căng thẳng vậy?"
Cô y tá thứ nhất bối rối, lí nhí đáp:
"Dạ, không có gì đâu ạ. Chỉ là chuyện linh tinh thôi..."
Cô y tá thứ hai ngập ngừng một lúc, rồi quyết định nói:
"Thật ra thì… chúng em nghe nói một số thiết bị y tế trong kho bị mất, nhưng cũng không chắc là thật hay chỉ là tin đồn."
Lingling khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia nghiêm trọng:
"Thiết bị y tế bị mất? Có ai báo cáo việc này với ban quản lý chưa? Ai là người phát hiện ra?"
"Dạ… chúng em cũng không rõ. nhưng chưa thấy ai chính thức thông báo gì cả." – Cô y tá thứ nhất lắp bắp.
Lingling im lặng vài giây, ánh mắt đăm chiêu. Cô gật đầu, nói ngắn gọn:
"Được rồi. Hai cô tiếp tục công việc đi."
Hai cô y tá cúi chào lần nữa rồi nhanh chóng rời đi, không dám nán lại thêm. Lingling quay người, bước nhanh về phía phòng quản lý, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ:
"Ai lại dám ra tay trong bệnh viện này? Chuyện này không thể xem nhẹ được."
__________________
Orm đang chăm chú phác họa từng nét vẽ lên giấy, tập trung vào từng chi tiết của quán cà phê ấm cúng này. Gun bước tới, đặt ly nước lên bàn trước mặt cô, giọng dịu dàng:
"Em uống đi."
Orm ngẩng đầu lên, mỉm cười nhận lấy ly nước:
"Cảm ơn anh."
Gun ngồi xuống ghế đối diện, nhìn Orm vẽ, cảm thấy ấm lòng khi thấy cô chăm chú như vậy. Thật ra, anh đã nhờ Orm vẽ bức tranh này để làm quà tặng cho người bạn thân vừa khai trương quán cà phê.
Một lúc sau, Gun đột nhiên nhớ lại hình ảnh hôm trước khi bị bác sĩ Lingling đuổi ra khỏi bệnh viện. Nỗi tức tối khi đó vẫn còn âm ỉ trong lòng. Anh nhìn Orm, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò:
"Em và chị Lingling… là người yêu sao?"
Orm sững lại, tay cầm bút run lên một chút. Cô ngẩng đầu lên nhìn Gun, lắp bắp trả lời:
"Đúng… đúng vậy."
Câu trả lời của Orm không còn do dự. Cô không muốn giấu mối quan hệ của mình với Lingling nữa. Gun khẽ nhướng mày, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười:
"Anh không ngờ em thích con gái."
Orm nhìn Gun, ánh mắt có chút cảnh giác nhưng cũng thành thật:
"Em nghĩ giờ chẳng còn lý do gì để giấu. Em yêu chị ấy."
Gun gật đầu, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, không rõ là trêu đùa hay có chút châm biếm:
"Vậy chị ấy là người rất đặc biệt với em, đúng không?"
Orm cười nhẹ, không né tránh:
"Đúng vậy."
Gun im lặng một lúc, ánh mắt trở nên khó đoán. Nhưng anh không nói thêm gì, chỉ dựa người ra sau, tiếp tục nhìn Orm vẽ, trong lòng có những suy nghĩ mà chỉ mình anh hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro