Chap 36
Ngày qua ngày, Orm chỉ sống trong một thế giới mờ mịt, nơi không có niềm vui, không có hy vọng. Vẫn không có dấu vết nào của Lingling, dù cô và các thợ lặn đã tìm kiếm không ngừng nghỉ. Cảm giác mất mát càng trở nên đè nặng, như thể cả thế giới sụp đổ trước mắt Orm. Ngôi nhà của Lingling giờ đây vắng lặng, không còn tiếng cười, không còn hình ảnh hai người bên nhau.
Bà Kwong, khi nghe tin con gái mình bị bắn và rơi xuống biển, đã không thể chịu đựng nổi. Cái tin ấy như một cú sét đánh vào trái tim bà. Bà khóc không ngừng, đau đớn tột cùng, cuối cùng ngất đi vì quá xúc động. Còn ông Kwong, nỗi đau đã làm ông trở nên câm lặng, chỉ biết nhìn vào khoảng không, nơi những kỷ niệm với con gái giờ đây chỉ còn lại sự trống vắng.
Còn Orm, giờ đây cô không còn biết mình đang sống trong thực tại hay đang lạc vào một cơn ác mộng. Cô ngồi cô đơn trên chiếc giường mà trước đây hai người đã cùng chia sẻ, nơi mà mọi kỷ niệm ngọt ngào của họ vẫn vẹn nguyên. Nhưng giờ đây, giường ấy chỉ còn lại mình Orm, với trái tim tan vỡ, đau đớn tột cùng. Đôi mắt cô vô hồn, đã khóc quá nhiều ngày rồi, nhưng dường như nước mắt không bao giờ đủ để vơi đi nỗi buồn.
Hình ảnh của Lingling, những khoảnh khắc cả hai đùa giỡn, tâm sự và chia sẻ những ước mơ, giờ đây cứ hiện lên trong tâm trí Orm như một vết thương không thể lành. Cô nhớ Lingling quá, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt. "Lingling, em nhớ chị lắm..." Cô nghẹn ngào, lời nói không thể trọn vẹn, vì đau đớn đã chiếm lĩnh tất cả.
Orm cảm thấy mình như đang chìm trong bóng tối, không có lối thoát. Cô đã chịu cú sốc lớn khi biết chị gái mình đã hy sinh vì gia đình mình, và giờ thêm cú sốc nữa khi Lingling biến mất, không một dấu vết. Tất cả như một bi kịch không thể cứu vãn, một cuộc sống không còn ý nghĩa, khi cô đã mất đi người yêu.
________________
Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi Lingling mất, nhưng Orm vẫn không thể chấp nhận sự thật ấy. Mặc dù bận rộn với công việc tại công ty XYZ, cô vẫn không ngừng tìm kiếm Lingling, hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy người mình yêu. Công ty XYZ, giờ đây thuộc sở hữu của cô, nhưng quá khứ liên quan đến gia đình Gin Thanasit vẫn luôn đeo bám. Gia đình Thanasit lấy đi công ty từ tay gia đình mình, và giờ đây, cô đứng ở vị trí giám đốc, điều khiển công ty này một cách kiên cường, dù nỗi đau về những gì đã mất vẫn luôn quẩn quanh.
Khi Orm trở về nhà, cô thấy ông bà Kwong ngồi trong phòng khách. Mới chỉ hơn một năm thôi, nhưng họ đã có dấu hiệu già yếu rõ rệt, sự đau khổ từ việc mất đi con gái đã làm tê liệt từng phần cơ thể họ. Ánh mắt của bà Kwong nhìn cô với sự quan tâm sâu sắc, nhưng cũng lấp lánh nỗi buồn không thể che giấu.
"Ba mẹ, con mới về," Orm nói khẽ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim cô lại như bị vỡ vụn từng mảnh.
Bà Kwong nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. "Orm, mẹ thấy con gầy đi rất nhiều," bà nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự lo âu. "Con đừng đau buồn nữa, hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Lingling sẽ không vui khi thấy con như vậy." Mỗi lời bà nói như một sự động viên, nhưng đối với Orm, nỗi đau quá lớn, không thể dễ dàng nguôi ngoai.
Orm cố gắng kiềm nén cảm xúc, chỉ còn lại một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng. "Dạ, mẹ," cô đáp, giọng nghẹn lại. "Con xin phép lên phòng."
Lúc cô quay lưng đi lên phòng, trái tim cô như ngập tràn cảm giác trống vắng và cô đơn. Cô không thể ngừng nhớ về Lingling, về những khoảnh khắc ngọt ngào khi họ còn bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là những kỷ niệm đau đớn và sự mất mát không thể nào lấp đầy. Căn phòng vắng lặng, không còn bóng dáng của Lingling, không còn tiếng cười, không còn sự ấm áp mà cô đã từng biết.
Orm nằm trên giường, đôi mắt nhìn vào màn hình điện thoại, nơi hình nền là bức ảnh của cô và Lingling. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt của Lingling trong ảnh, hình ảnh ấy vẫn sáng ngời nụ cười của Lingling, nhưng giờ đây chỉ còn lại nỗi buồn khôn nguôi trong trái tim Orm. Cô cảm thấy mình như đang lạc giữa hai thế giới – một bên là quá khứ ngọt ngào, một bên là nỗi đau hiện tại không thể xóa nhòa.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên với một thông báo trong nhóm chat của cô và mấy người bạn. Fai, Jun, Pim là những người bạn thân thiết của cô, họ luôn cố gắng kéo cô ra khỏi những đau buồn và cô đơn.
Fai: "@mọi người ơi, lâu rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau, ngày mai đi đi ^^."
Jun: "Được đó."
Orm: "Mình không đi đâu."
Pim: "Orm à, cậu đừng buồn nữa, có gì cứ chia sẻ cho tớ nhé, đừng cố kiềm nén."
Jun: "Đúng đó."
Orm: "Không có gì đâu, chỉ là mình không muốn ra ngoài thôi."
Fai: "Vậy tới nhà cậu được không?"
Orm: "Nói cũng được, nhưng ăn lẹ rồi về."
Nhắn xong, Orm thả điện thoại qua một bên giường, đôi mắt cô dần nhắm lại, cố gắng tìm giấc ngủ trong sự mệt mỏi. Cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề, nhưng không thể dừng lại những suy nghĩ và cảm xúc xáo trộn trong đầu. Những lời của bạn bè cô như không thể xóa đi được nỗi buồn đang dày vò trong cô. Cô muốn quên, nhưng làm sao có thể quên được khi mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở cô về Lingling, về quá khứ không thể quay lại.
Bầu không khí trong sân vườn hôm nay thật khác biệt. Trên bàn là những món ăn nướng hấp dẫn cùng với bia, nhưng không ai có thể thực sự thưởng thức bữa ăn này. Pim, Jun, Fai và Orm ngồi đó, nhưng mỗi người đều mang một nỗi lòng riêng, đặc biệt là Orm.
Pim nhìn thấy Orm vẫn ngồi thờ thẫn, mắt xa xăm, đôi tay nắm chặt ly bia nhưng chẳng hề đưa lên miệng. Pim hiểu rõ, dù cô có cố gắng vui vẻ như thế nào đi chăng nữa, thì nỗi đau mất Lingling vẫn luôn đeo bám Orm. Pim nhẹ nhàng đặt tay lên vai Orm, giọng cô ấm áp, nhưng cũng đầy lo lắng: “Đừng buồn nữa, Orm. Mọi chuyện sẽ qua thôi. Tớ biết là cậu không thể chịu đựng được khi Lingling biến mất, nhưng đừng để nỗi đau này làm cậu mãi khép kín mình lại.”
Fai và Jun ngồi lặng lẽ bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Orm. Họ hiểu rằng, dù có cố gắng làm gì, thì Orm vẫn đang chịu đựng một nỗi đau quá lớn. Bữa ăn hôm nay, không giống như những lần trước. Đây là bữa ăn lặng lẽ nhất mà họ từng có, không có tiếng cười đùa, không có những câu chuyện vui vẻ như xưa. Chỉ còn lại sự im lặng, một không khí nặng nề, như tất cả mọi người đều đang chia sẻ nỗi buồn của Orm.
Orm mỉm cười, dù nụ cười đó không thể che giấu được nỗi đau trong đôi mắt. Cô nhìn các bạn, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng cũng cố gắng vui vẻ: “Thôi uống đi, làm các cậu lo lắng rồi.”
Những lời ấy như một sự nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng Pim, Fai và Jun đều biết rằng Orm vẫn chưa thể vượt qua được nỗi đau này. Dù thế nào, họ vẫn ngồi đó, bên nhau, hy vọng rằng thời gian sẽ dần giúp Orm hồi phục, dù rằng điều đó sẽ không dễ dàng.
Orm bước lên cầu thang trong tình trạng say xỉn, đôi chân không vững, loạng choạng từng bước. Đầu óc cô quay cuồng, mọi thứ xung quanh như đang xoay tròn, và trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhớ lại những lời nói của Lingling: "Em đó, say thì phải cẩn thận, biết chưa? Chị xót lắm." Lời nói dịu dàng của Lingling như văng vẳng trong tâm trí, làm trái tim cô đau nhói.
Không kịp bước lên thêm, Orm bỗng trượt chân và ngã xuống một bậc thang. Cô ngã ngồi xuống, tay ôm lấy mặt, cảm giác tê tái từ cú ngã khiến cô càng trở nên mơ màng hơn. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, không thể ngừng lại. Cô ngồi thu mình lại, ngực nghẹn lại trong nỗi đau xé lòng. "Lingling, em nhớ chị... hức... em nhớ chị lắm... hức..." Orm nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Cô nhớ Lingling, nhớ cái cách mà chị chăm sóc cô, bảo vệ cô, những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đã có. Và giờ đây, tất cả chỉ còn lại những kỷ niệm, những lời nói ấm áp mà Lingling đã từng dành cho cô. Cảm giác mất mát ấy không bao giờ nguôi ngoai, như thể trái tim cô đã vỡ vụn, không thể hàn gắn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro