Chap 42:
Lingling lặng lẽ ngồi trên sofa, tay cầm chiếc iPad, mắt dán chặt vào màn hình. Cô đang đọc từng dòng tài liệu, tìm hiểu kỹ về phương pháp thụ tinh nhân tạo kết hợp với chỉnh sửa gen để đảm bảo đứa trẻ mang gen từ cả hai người mẹ.
Mặc dù Orm đã giải thích sơ qua về quy trình, nhưng Lingling vẫn không thể ngăn được sự tò mò và lo lắng. Cô muốn chắc chắn rằng mình hiểu rõ từng bước, từng rủi ro và cơ hội. Bài viết cô đang đọc mô tả các tiến bộ khoa học mới nhất, những bước đột phá trong việc sử dụng tế bào trứng từ cả hai người để tạo ra phôi thai khỏe mạnh.
Cô lướt qua các bài báo khoa học, video phỏng vấn các chuyên gia và cả những câu chuyện của các cặp đôi đã thành công. Đôi mắt Lingling ánh lên một tia hy vọng, nhưng sâu thẳm, cô vẫn không giấu được chút bất an.
Orm, đang ngồi vẽ gần đó, ngước lên nhìn bạn gái mình. Em mỉm cười dịu dàng:
"Chị lo gì nữa chứ?. Tin em đi, sẽ không sao đâu."
Lingling ngước lên nhìn Orm, ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng nhưng vẫn pha chút ngượng ngùng.
"Chị biết... nhưng mà chị vẫn muốn tìm hiểu rõ hơn. Chị không muốn để sót bất kỳ chi tiết nào."
Orm đứng dậy, tiến lại gần và nhẹ nhàng ôm lấy Lingling từ phía sau.
"Em hiểu mà. Nhưng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, được không?"
Lingling gật đầu, tựa vào vòng tay Orm, cảm nhận sự ấm áp và chắc chắn từ em. Dẫu vẫn còn nhiều thứ phải làm rõ, nhưng chỉ cần có Orm bên cạnh, Lingling biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Lingling và Orm nắm tay nhau bước vào phòng khám, không khí tràn ngập sự hồi hộp và kỳ vọng. Bác sĩ riêng của họ, một người phụ nữ trung niên với nụ cười dịu dàng, đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Sau khi thực hiện xong quy trình cấy ghép phôi, bác sĩ quay sang dặn dò:
"Quá trình đã diễn ra suôn sẻ. Orm, em cần nghỉ ngơi, tránh làm việc nặng và giữ tâm trạng thoải mái. Nếu có bất kỳ triệu chứng nào lạ, hãy báo ngay cho chị."
Orm gật đầu, cảm ơn bác sĩ trước khi cùng Lingling rời khỏi phòng khám. Vừa bước ra ngoài, Lingling đã quay sang nhìn Orm với ánh mắt đầy lo lắng.
"Orm, có đau không? Hay em thấy khó chịu chỗ nào không?"
Orm lắc đầu, mỉm cười trấn an:
"Em không sao, chị đừng lo quá."
Nhưng Lingling vẫn chưa yên tâm, kéo Orm ngồi xuống ghế nghỉ ở hành lang. Cô kiểm tra từng chút, từ nét mặt đến dáng đi của bạn gái, không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
"Thật không? Nếu đau hay mệt thì phải nói với chị ngay nhé. Đừng có giấu."
Orm bật cười nhẹ, nắm lấy tay Lingling:
"Em biết rồi. Chị kỹ quá, làm như em là trẻ con ấy."
Lingling lườm yêu, nhưng sự nghiêm túc vẫn hiện rõ:
"Em không phải trẻ con, nhưng bây giờ em là người quan trọng nhất với chị biết không."
Orm khẽ đỏ mặt, nụ cười dịu dàng hơn:
" biết rồi, biết rồi"
Lingling gật đầu, nắm chặt tay Orm. Dù chặng đường phía trước còn dài, nhưng cả hai đều cảm nhận được hạnh phúc và niềm tin vào một tương lai ngập tràn yêu thương.
_____________
Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi Orm thực hiện cấy ghép, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Lingling ngồi trong phòng khách cùng ông bà Kwong, không khí có chút nặng nề. Bà Kwong, với ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng, lên tiếng hỏi:
"Orm... con bé vẫn chưa có dấu hiệu gì sao, Lingling?"
Lingling thở dài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trĩu nặng:
"Dạ, khả năng thành công của phương pháp này cũng không cao. Con biết vậy, nhưng vẫn không khỏi hy vọng. Dạo này Orm đang buồn, nên con không dám nhắc tới chuyện này để tránh em ấy suy nghĩ nhiều."
Bà Kwong nhìn Lingling, trong lòng tràn ngập sự cảm thông. Bà khẽ đặt tay lên tay Lingling, dịu dàng an ủi:
"Con cái là lộc trời cho, con cũng đừng buồn quá nhé. Có khi chỉ là chưa đúng thời điểm thôi."
"Dạ..." Lingling gật đầu, cố gắng mỉm cười. Nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng nghĩ tới Orm, người luôn giấu đi nỗi buồn sau những nụ cười nhẹ mỗi khi hai người gặp nhau.
Ông Kwong, ngồi kế bên, trầm ngâm một lúc rồi tiếp lời:
"Điều quan trọng nhất bây giờ là Orm không được để tâm trạng ảnh hưởng tới sức khỏe. Con nhớ động viên con bé nhiều vào, đừng để nó tự trách mình."
Lingling đáp:
"Dạ, cảm ơn ba mẹ."
Câu nói của Lingling như vừa an ủi ông bà Kwong, vừa để động viên chính mình. Dù chưa biết chặng đường phía trước ra sao, cô vẫn giữ trong lòng niềm tin rằng hạnh phúc rồi sẽ đến với gia đình nhỏ của mình.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Lingling từ nhà vệ sinh bước ra, khoác trên người bộ piyama màu trắng đơn giản. Cô liếc nhìn Orm đang nằm trên giường, mắt hướng về màn hình tivi, nhưng rõ ràng tâm trí không đặt ở đó.
Lingling khẽ bước đến gần, không nói gì mà nhẹ nhàng chồm lên người Orm, trao một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. Orm quay lại nhìn Lingling, mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ chút buồn sâu thẳm.
Lingling thở dài, vòng tay ôm lấy Orm, giọng nói ấm áp như muốn xoa dịu nỗi lòng của người yêu:
"Đừng buồn nữa, con sẽ đến với chúng ta sớm thôi. Lần này không được thì lần sau. Chị tin, tụi mình sẽ thành công."
Orm nhìn Lingling, ánh mắt ngập tràn sự biết ơn. Cô khẽ gật đầu, dụi mặt vào vai Lingling, tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay người mình yêu.
"Ừm, em biết rồi..."
Lingling mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc xám khói của Orm, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô trước khi kéo chăn lên.
"Ngủ đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả."
Orm không nói gì thêm, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Lingling. Hai người nằm sát bên nhau, hơi ấm lan tỏa giữa những nhịp tim cùng chung nhịp đập. Lingling với tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối yên bình, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào.
Dù trong lòng vẫn còn những lo lắng, nhưng khi có nhau, cả hai đều cảm thấy mọi khó khăn rồi sẽ được vượt qua.
____
Buổi sáng, Lingling và Orm cùng ông bà Kwong ngồi ăn sáng tại bàn. Không khí thoải mái, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng vang lên. Lingling cắt một miếng bò mềm, đưa đến gần miệng Orm, cười nhẹ:
"Em ăn đi, bò sáng nay ngon lắm."
Tuy nhiên, Orm đột ngột né tránh, gương mặt hơi nhăn lại. Cô đưa tay che miệng, sau đó đứng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Lingling ngạc nhiên, vội đặt đũa xuống, đứng dậy chạy theo.
Bên trong nhà vệ sinh, Orm đang cúi người nôn vào bồn rửa. Lingling đứng sau, vội vã vuốt lưng cho Orm, ánh mắt đầy lo lắng.
"Em sao vậy? Chờ chút, để chị lấy khăn."
Lingling chạy đi lấy khăn ướt, nhanh chóng lau mặt và cổ cho Orm. Nhìn gương mặt xanh xao của bạn gái, cô càng thêm hoảng hốt.
"Bị sao vậy? Chị đưa em đi khám nha!"
Orm khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt:
"Em không biết nữa... Chỉ là em ngửi mùi bò rất khó chịu, cứ muốn nôn thôi."
Lingling ngạc nhiên, nhíu mày khó hiểu:
"Không phải em thích ăn bò lắm sao? Sao hôm nay lại kỳ vậy?"
Cô nhìn Orm một lát, rồi như chợt nhận ra điều gì đó. Đôi mắt Lingling sáng bừng, cô nắm lấy tay Orm, giọng đầy phấn khích:
"Orm, chị nghĩ... có khi nào... chúng ta có baby rồi không?"
Nói rồi, Lingling đặt tay lên bụng Orm, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Orm nhìn Lingling, vừa ngạc nhiên vừa mơ hồ, nhưng trong lòng cũng bắt đầu dâng lên một tia hy vọng nhỏ bé.
"Thật vậy sao? Chị nghĩ vậy hả?"
"Phải! Chúng ta đi khám ngay nhé, để chắc chắn!" Lingling nói chắc nịch, sự lo lắng giờ đã được thay thế bằng niềm hạnh phúc ngập tràn.
Orm gật đầu nhẹ, cảm nhận bàn tay ấm áp của Lingling đặt trên bụng mình. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng niềm hy vọng về một khởi đầu mới.
Orm và Lingling bước vào bệnh viện với tâm trạng hồi hộp. Lingling nhẹ nhàng nắm tay Orm, trấn an:
“Chị ở đây rồi, đừng lo gì hết, nhé?”
Orm khẽ gật đầu, cảm nhận rõ sự ấm áp từ bàn tay Lingling.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, bác sĩ mỉm cười nhìn cả hai:
“Chúc mừng hai người, Orm đã mang thai được 3 tuần rồi.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai như lặng đi vì hạnh phúc. Lingling bất giác nắm chặt tay Orm hơn, ánh mắt đầy yêu thương:
“Em nghe thấy không, Orm? Chúng ta sắp có con rồi.”
Orm mỉm cười rạng rỡ, mắt rưng rưng.
Trên đường về, Lingling không giấu nổi niềm vui, liền gọi cho ông bà Kwong để báo tin. Khi nghe tin Orm có thai, ông bà Kwong hạnh phúc đến mức gần như reo lên:
“Thật không? Cuối cùng thì gia đình mình sắp có cháu rồi! Chăm sóc Orm thật tốt nhé, Lingling!”
Buổi tối hôm đó, cả nhà quây quần trong không khí ngập tràn niềm vui. Orm ngồi bên cạnh Lingling, tay đặt lên bụng mình, lòng tràn đầy hy vọng. Lingling dịu dàng nói:
“Chị sẽ làm tất cả để bảo vệ em và con của chúng ta.”
Orm nhìn Lingling, trong mắt chỉ có tình yêu và sự biết ơn. Hành trình mới của họ chính thức bắt đầu, đầy ắp những mong chờ và hạnh phúc.
Trong căn phòng ấm cúng, Orm và Lingling cùng ngồi trên ghế sofa. Lingling vừa đắp chiếc chăn mỏng lên chân Orm vừa ân cần dặn dò:
"Phải giữ ấm nha, bây giờ không chỉ có mình em đâu, còn có con nữa."
Orm khoanh tay lại, nhìn Lingling với ánh mắt nửa đùa nửa trách:
"Chị nói nghe hay ghê. Lúc trước ai là người bảo không muốn có con hả? Bây giờ tự dưng đổi ý rồi, lạ thật."
Lingling hơi ngớ người, nhưng nhanh chóng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Orm:
"Thì… trước đây chị chỉ sợ em chưa sẵn sàng thôi. Với lại, giờ con ở trong bụng em, nếu không thương nó thì lỡ nó làm em đau thì sao?"
Orm trề môi, giọng đanh đá nhưng không giấu được vẻ đáng yêu:
"Xì… nói thẳng ra là chị thích có con thì nói đại đi. Ở đó mà chối tới chối lui."
Lingling bật cười, vòng tay qua vai Orm, kéo cô lại gần hơn:
"Ừ thì chị thích có con đó, nhưng quan trọng nhất là chị yêu em. Chị muốn cả hai mẹ con đều khỏe mạnh, hiểu chưa?"
Orm hừ một tiếng, cố làm mặt nghiêm nhưng lại không giấu được nụ cười. Cô tựa đầu vào vai Lingling, thì thầm:
"Hừm, biết vậy thì tốt."
Không khí giữa hai người trở nên yên bình hơn bao giờ hết, chỉ có tình yêu và sự ấm áp lan tỏa trong căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro