Chương 17: Định Tường
Linh nằm ườn trên giường, họ hàng cô thì đông lắm. Để coi.... ông ba, bà ba, dì hai, dượng hai, ba mẹ cô thứ ba, còn có cậu mợ tư, thêm cậu út, rồi còn mấy đứa anh chị em họ... Chính bản thân cô còn quên tới quên lui, rồi về đó gặp mấy người họ, thế nào cũng làm khó dễ mợ. Cô thừa biết mấy người họ hàng của cô không có dễ chịu gì. Rồi ngày mai là lễ giỗ, nhất định việc làm sẽ không xuể.
Sáng hôm qua ba mẹ đã đến đó trước rồi, dặn chú Hạ sếp phơ sáng mai sẽ chở cả hai về sau.
———————————————————
Sáu giờ sáng. Chiếc xe lăn bánh chở hai người. Trong xe được phủ tất cả bằng rèm cửa để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào, chỉ có đèn trong xe phát sáng.
- Cô hai, đã lâu lắm rồi cô mới về quê. Chắc bà ngoại cô vui lắm đa.
Bác Hạ hiểu rõ cô chủ mình, ông làm tài xế cũng hơn chục năm rồi, người nhà họ Quảng ông hiểu rõ, mấy người cậu mợ, dì dượng của cô nào có ưa gì ba mẹ cô, thấy người ta ăn nên làm ra liên ganh tị, cứ kiếm cớ xin xỏ này nọ. Tiền giỗ mỗi năm
gia đình cô gửi về không ít, nhưng họ vẫn mặt dày thêm bớt chuyện trên trời.
*********
Căn nhà của ngoại cô là một căn nhà gỗ rộng lớn. Từ cột đến kèo đều làm từ gỗ lim, gỗ cẩm lai đắt tiền. Không gian yên tĩnh, trang nghiêm thể hiện sự tôn kính với tổ tiên và truyền thống. Tuy mang nét cổ xưa nhưng nội thất đều sắc sảo, nào là đồ gốm sứ, tủ chè, sập gụ chạm trổ cầu kỳ quý giá. Căn nhà rộng rãi, thoáng mát, có sân vườn ở cả phía trước và phía sau.
- Con chào ngoại, hai tụi con mới về.
Linh Linh trên người mặc lớp áo khoác dày, tránh nắng chạm vào da thịt, đi thẳng vào trong, tay đan lấy tay mợ, khi thấy bà ngồi sau bếp liền chạy đến ôm bà.
- Linh đó hả con? Trời đất cơi đa ơi đa, nhớ quá đa. Cháu dâu, lại đây.
Bà ngoại mắt lúc tỏ lúc mờ, đưa bàn tay đầy nếp nhăn lên xoa xoa gò má của đứa cháu ruột và đứa cháu dâu, hết mực cưng chìu.
*************
- Cháu dâu đó hả? Còn đứng tồng ngồng đó làm gì? Vào bếp phụ mọi người.
Một bà thím mập mạp ngồi phía sau, khi nghe tiếng xe liền đi ra, nhìn hai đứa cháu.
- Chào dì hai. Vợ con mới đi xe mệt, để em ấy nghỉ một chút.
Cô hai cúi nhẹ đầu cho phải phép. Mợ thấy thế cũng lật đật cúi đầu theo. Nàng luyến tiếc nhìn Linh Linh, đưa hết đồ đạc cho cô cầm.
- Em không sao, em xuống bếp phụ mọi người, chị tìm chỗ nào mát mà ngồi, coi chừng nắng chiếu vào.
Mợ đi theo bà thím đó vào bếp. Ôi trời, họ hàng gì mà đông dữ, ngồi gần kín cả gian bếp rộng lớn. Nhìn một vòng, thấy mẹ chồng mình, mừng như chết đi sống lại. Mắt sáng lên cầu cứu. Bà Quảng thấy con dâu thì tỏ ý cười, chỉ cho con dâu biết:
- Đây là ông ba, bà ba. Người đang ngồi ngoài lu nước là dượng hai. Đằng kia là cậu út. Kia là cậu tư với mợ tư
Đầu óc nàng quay mòng mòng, chỉ còn biết đợi bà Quảng chỉ tới ai là lật đật cúi đầu chào lia lịa.
Chào xong họ hàng nhà chồng cũng hết cả buổi sáng, nàng tự nhủ thầm cuộc đời 22 nồi bánh chưng, chưa bao giờ thấy nhà nào nhiều người đến vậy.
- Cháu dâu, lấy cho cậu cái thau.
- Gọt cho mợ giỏ trái cây này đi con .
- Rửa đống chén ngoài kia nha con ơi.
- Mỹ Linh, lau chén rồi đem ra bàn đi con.
- Mỹ Linh ..... Mỹ Linh......
Nhà có hai đứa con dâu. Mặc dù mẹ Linh Linh thứ ba, chị em của bà Quảng cũng có mấy mặt con, nhưng mấy đứa thì đi học chưa đứa nào lập gia đình, chỉ duy nhất có Linh với con trai chú tư là đã có gia đình rồi. Nên con dâu chắc chắn được "cưng". Còn "cưng" theo kiểu nào thì cũng thấy rồi.
Cô hai và mợ đến Định Tường từ tám giờ sáng, nhưng việc làm mãi đến sáu giờ tối vẫn chưa xong. Mợ hai buổi chiều được giải phóng ngồi nghỉ một chút, dựa cả cơ thế rã rời vào vách nhà, tay chân phồng rộp lên. Lấy "chồng" sao giống đi ở đợ thế này?
Trong khi đó có một người bị mấy cậu, mấy dượng lôi ở nhà trên ngồi ghì chuyện suốt từ trưa đến chiều mà lòng thấp thỏm, không biết vợ mình sao rồi?
- Trời ơi..... mấy cậu mấy dượng à, con không có muốn chơi nữa...... Con muốn coi vợ con sao rồi??
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro