Chap 127: Muội Muội

Tawan ăn vẫn chưa tới một phần ba, nuốt không trôi, thật sự một chút khẩu vị đều không có. Nàng ngẩng đầu nhìn Ira, thấy cô đang ăn không chú ý tới mình, liền lặng lẽ khép hộp lại, bỏ qua một bên.


"P'Tawan, chị ăn xong rồi?" Ira ngẩng đầu, thấy Tawan cầm khăn tay lau miệng, không tin hỏi han.

"Ừ." Tawan bình tĩnh gật gật đầu, nói tiếp: "Em ăn đi, đừng chỉ lo cho tôi."

Ira khẽ nhíu mày, ánh mắt định ở cà mèn của Tawan, tựa như muốn mở ra xác nhận Tawan rốt cuộc đã ăn bao nhiêu, không thể dễ dàng bỏ qua.

Tawan chú ý tới thần sắc của Ira, tay chân lanh lẹ ném cả cà mèn vào thùng rác. Ira trừng lớn hai mắt, nhìn Tawan cong miệng: "P'Tawan, chị..."

Ira còn chưa nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô dừng câu nói kế tiếp yên tĩnh trở lại, cô biết điện thoại đổ chuông, thông thường là chuyện tương đối trọng yếu. Tawan nhìn thoáng qua dãy số, từ mã vùng có thể thấy được, đúng là Trung Ương gọi tới. Nàng nghi hoặc nhíu mày, nàng không có bạn ở Trung Ương, không biết là ai gọi tới.

Chuông vang lên ba tiếng, Tawan mới bắt điện thoại, ngữ khí bình tĩnh: "Alô, xin chào."

Bên kia là thanh âm của đàn ông, có thể nghe ra là một lão nhân, nhưng không mất hùng hậu: "Xin hỏi là Tawan Anchali sao?"

Tawan nhíu mày càng chặt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng không có người quen ở Trung Ương, đối phương lại rõ ràng chỉ mặt gọi tên tìm mình, nàng hỏi: "Đúng. Xin hỏi ngài là?"

Bên kia đơn giản nói tên, lại làm cho Tawan kính nể cả kinh, không nghĩ tới vị này đúng là lão đầu tử, hắn thế nhưng tự mình gọi điện thoại lại đây, Tawan liền chuyển sang cung kính, kêu một tiếng: "Tướng quân, ngài khỏe. Tha thứ Anchali vừa rồi thất kính."

Tawan thầm nghĩ lão đầu tử hẳn là đã biết chuyện của Wisanu. Tin tức này không bị tung ra ngoài, phần lớn không ai biết được, thủ đoạn và phương pháp của lão đầu tử lợi hại đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. Tiếp theo, quả nhiên là xác minh ý nghĩ này, chỉ nghe hắn thở dài nói: "Chuyện của Wisanu Anchali ta có nghe nói, đáng lẽ đều đã sắp xếp xong xuôi, hành động chấm dứt, hắn sẽ về hưu, an nhạc vượt qua tuổi già, sau đó con sẽ tiếp nhận vị trí. Ai, ta chưa từng nghĩ sẽ xảy ra sự tình bậc này, ta cảm thấy tiếc nuối cùng bi thống, còn có phẫn nộ."

Tawan nghe xong, yên lặng không nói gì, không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà trong lòng đích xác bị khơi gợi lên bi thương cùng phẫn nộ, bi thương Wisanu chết, phẫn nộ hung thủ cả gan làm loạn. Hắn không thèm để ý Tawan không đáp lại, nói tiếp: "Tawan à, con hẳn là so với người khác càng thêm kiên cường và bình tĩnh mới đúng, con hãy nén bi thương đi."

Ira luôn luôn ngồi ở đối diện, ngưng thần nghe, cô không biết ai gọi tới, cũng không biết nàng nói cái gì, nhưng thấy biểu tình của Tawan cộng thêm thái độ chuyển sang cung kính đó, trong nội tâm cô nghĩ đối phương hẳn là một đại nhân vật, hơn nữa còn là một vị tướng quân? Hẳn là nói về chuyện của Wisanu, người này là ai đây? Ira nghi hoặc. Đúng lúc này đột nhiên nghe Tawan nghiêm túc nói: "Tướng quân, con muốn toàn quyền phụ trách vụ án này, hi vọng ngài giúp đỡ."


Lão đầu tử nghe Tawan yêu cầu, trầm mặc xuống, Tawan cũng không nói tiếp, đợi hắn trả lời thuyết phục, nàng biết lão đầu tử chỉ cần một câu là có thể thu phục, chỉ là xem hắn có nguyện ý giúp mình hay không mà thôi.

"Có thể, ta sẽ giúp con an bài. Tuy rằng Wisanu Anchali trước đây chỉ mang theo con gặp ta một lần, nhưng ta đối với con rất yên tâm, tin tưởng con có thể vứt bỏ cảm xúc, bình tĩnh xử lý vụ án. Ta coi trọng con, cũng tin tưởng năng lực của con." Lão đầu tử nói.

Được một nhân vật lớn như lão đầu tử chú ý, đại đa số có lẽ sẽ vui sướng, nhưng Tawan lại có chút kinh hãi cùng kiêng kị, nhưng địa vị sai biệt khiến nàng không thể phản bác, chỉ có thể tận lực đáp ngắn gọn: "Cám ơn ngài, tướng quân."

Lão đầu tử tựa hồ không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: "Một ngành luôn cần một người cầm đầu, bằng không, sẽ loạn kết cấu. Con chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của cha con đi. Ta tin tưởng, con nhất định sẽ không để cho ta thất vọng, có phải hay không?"

Tawan nhíu mi trầm mặc, sắc mặt trở nên âm trầm, một lát sau mới chậm rãi đáp: "Vâng, tướng quân, xin ngài yên tâm."

Hai người tạm biệt cúp máy, sắc mặt Tawan vẫn âm trầm, Ira không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc nhìn nàng, có điểm lo lắng hỏi: "P'Tawan, làm sao vậy?"

Tawan giương mắt nhìn về phía Ira, âm thầm để sắc mặt trở nên hòa hoãn một chút, hồi đáp: "Không có việc gì. Vừa rồi là lãnh đạo cũ của cha tôi, gọi điện thoại lại đây an ủi."

Ira nghi ngờ nhìn Tawan một cái, thấy sự tình cũng không đơn giản như vậy, nhưng cô lượng giải, nàng không muốn nói, cô sẽ không miễn cưỡng, "à" một tiếng, cũng không nói nữa.

Nhìn Ira, Tawan có chút cảm động, nàng như thế nào lại không nhìn ra Ira nghi hoặc cùng quan tâm, em ấy không có làm khó mình, còn luôn suy nghĩ cho mình. Tawan nắm tay Ira, nhéo nhéo, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Đừng lo lắng, tôi không sao, em hi vọng tôi có thể lái tâm, tôi vẫn đều biết."

Ira mỉm cười, mềm nhẹ trả lời: "Vâng, P'Tawan, em đã biết."

Tawan đưa tay sờ mặt Ira, ôn nhu nói: "Vừa rồi không phải em đã nói sẽ mau chóng an bài cho tôi và LingLing Kwong gặp mặt sao?"

"Vâng, đúng ạ. Làm sao vậy?" Ira nghi hoặc hỏi, không rõ nàng vì sao đột nhiên nhắc cái này.


"Em hiện tại đang rảnh còn không đi gọi điện thoại nói với cô ta một chút? Tôi chỉ sốt ruột chuyện của chúng ta, sau này tôi không bao giờ... Lo lắng cô ta sẽ kêu em rời đi tôi." Tawan nói.

Tawan gấp gáp như vậy, khiến Ira cảm động cùng hạnh phúc, cô có chút thẹn thùng cười cười, nói: "P'Tawan, chị đó nha. Vậy em đi gọi điện thoại nhé?"

"Ừ, đi đi." Tawan gật đầu nói, ngữ khí mềm nhẹ, hiện rõ vô cùng ôn nhu cùng sủng nịch. Tiếp theo, nàng xem Ira đi ra văn phòng, vẻ mặt trở nên như có suy nghĩ gì, cùng LingLing Kwong gặp mặt, nàng không phủ nhận phần lớn là bởi vì muốn nhanh lên liên hệ với Orm Kornnaphat, nhưng vẫn kèm theo nguyên nhân ban nãy.

Di động của LingLing Kwong vang, cô vừa nằm xuống giường không bao lâu, thiếu chút nữa là ngủ, tiếng chuông vang lên, mày cô có chút không vui nhíu lại, nhưng lại không thể xấu lắm không tiếp, bởi vì di động của cô rất ít khi vang lên, nếu đã vang lên thì nhất định là chuyện rất trọng yếu.

LingLing Kwong đang thoải mái dựa đầu lên vai Orm Kornnaphat, không muốn động liền nhíu nhíu mày, ánh mắt cũng không mở, lười nhác nói: "Orm Kornnaphat, em đi lấy di động, hử?"

"Hảo." Orm Kornnaphat trả lời không chút do dự, lưu loát xoay người xuống giường, chỉ chốc lát liền cầm điện thoại lại đây, thập phần săn sóc ấn nút nghe, đặt ở bên tai LingLing Kwong.

LingLing Kwong thoải mái, nghe điện thoại mà không cần cầm. Lúc này cô mới mở mắt ra, nghĩ Orm Kornnaphat săn sóc, cảm thấy vui vẻ, tâm như lau mật ngọt ngào. Đối với Orm Kornnaphat cười ôn nhu, sau đó mới nói: "Alô."

Điện thoại là Ira đánh tới, nghe thanh âm LingLing Kwong dày dày, suy đoán chị ấy có thể đang ngủ trưa, thật có lỗi, chậm chạp hỏi: "Đại tỷ, là em, chị đang ngủ trưa sao?"

"Irahả? Không sao, có chuyện gì em nói đi." LingLing Kwong ngữ khí mềm nhẹ, tựa hồ tuyệt không bị Ira quấy rầy mà tức giận.

"Đại tỷ, là vầy. Chuyện giữa em và... Tawan, đại tỷ biết?" Ira nói xong, mặt đỏ lên.

"Ừ, biết, làm sao vậy?" LingLing Kwong nghe ra Ira do dự, đoán không ra rốt cuộc Ira muốn nói cái gì.

"À, là vầy. Chị ấy nói là muốn gặp chị, nói rõ ràng..." Câu nói kế tiếp, Ira xấu hổ nói ra miệng, cô đứng ở cửa sổ hành lang gọi điện thoại, cho dù không ai đi ngang, nhưng vẫn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, thật sự là có điểm xấu hổ.


"Nói rõ ràng? Nói cái gì?" Chân mày LingLing Kwong cau lại, cô và Tawan luôn luôn đối địch, không thể trách cô nghĩ xấu được, ngữ khí có chút lạnh, chẳng qua là nhằm vào Tawan, không phải Ira.

Ira biết LingLing Kwong hiểu lầm, âm thầm chán nản mình không nói rõ ràng, cô nghe ngữ khí LingLing Kwong trở nên lạnh, mới nhanh chóng giải thích: "Đại tỷ, không phải như chị nghĩ, chị ấy chỉ muốn nói với chị rõ ràng... Là chuyện giữa chị ấy và em."

"À, vậy hả. Được rồi, tôi tùy thời đều rảnh, hai người có thời gian cứ tới đây đi, nếu hẹn bên ngoài, đến lúc đó gọi điện thoại thông tri tôi cũng được."

Cúp điện thoại, LingLing Kwong cau mày, trong lòng hoài nghi mục đích của Tawan, cô cảm thấy Tawan nhất định là đã biết việc của Wisanu, bây giờ hẹn gặp mình, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì? LingLing Kwong không tin lý do Ira nói, cô không phải hoài nghi Tawan không thật tâm với Ira, giờ phút này là thời khắc mẫn cảm, cho dù thiệt tình cũng không cần vội vã như vậy.

Hồi lâu, LingLing Kwong vẫn suy nghĩ không ra, không nghĩ nữa, tùy ý ném điện thoại qua một bên, lại một lần nữa chui tọt vào lòng Orm Kornnaphat, nhắm hai mắt lại, ngáp một cái, nỉ non: "Ngủ."

Buổi trưa Tawan xem khẩu cung của Malee Amarin, còn có án lệ phân thây mẹ Orm Kornnaphat, sao chép lại, một lần nữa xử lý, nàng gạch tên Orm Kornnaphat. Tiếp theo nàng an bài nhiệm vụ, kêu một nhóm người phối hợp đồng sự ở phân cục Thành Dương tiếp tục đi tìm bạn trai cũ của Malee Amarin, một nhóm khác thay phiên giám thị Samorn Suwan nhất cử nhất động. Nàng tự mình đi gặp Malee Amarin.

Malee Amarin bị đưa vào phòng thẩm vấn, nàng đang ngủ trưa, quản giáo chỉ nói là có người muốn thấy nàng, tiếp theo nàng liền bị dẫn tới phòng thẩm vấn, sau đó nàng chỉ thấy được một nữ nhân, tuổi không hơn 30, dung mạo rất đẹp cũng rất lạnh, nàng mặc tù phục, điều này làm cho tiềm thức của nàng có một chút ghen tị cùng tự ti.

"Malee Amarin?" Đợi Malee Amarin ngồi xuống, Tawan mặt không chút thay đổi hỏi nàng.

"Đúng. Cô là ai?" Malee Amarin không biết người đến là ai, Tawan cũng không mặc đồng phục, nàng có chút hoài nghi thân phận của Tawan, là luật sư? Kiểm sát trưởng? Hay là một cảnh sát mặc thường phục?

"Tổ phó tổ trọng án, Tawan Anchali ." Tawan không cần giấu giếm thân phận của mình.

Nghe Tawan nói, Malee Amarin gắt gao nhíu mày, tại sao lại là tổ trọng án hả, không phải mình đã nói rõ rồi sao? Liền nghi hoặc hỏi han: "Không phải tôi đã khai hết rồi sao?"

Tawan nhìn chằm chằm Malee Amarin, lạnh lùng nói: "Có lẽ là vậy. Nhưng tối qua Tổ trưởng Wisanu Anchali đến nhà bà lấy băng ghi hình, đã bị người bắn chết!"

"Cái gì!?" Malee Amarin cả kinh có chút không dám tin tưởng nhìn Tawan, thấy Tawan nghiêm túc, xác định lời này là thật, phản ứng đầu tiên trong nội tâm nàng chính là nhớ tới một cái tên, Samorn Suwan.

Tawan hỏi tiếp: "Có phải bà còn che giấu cái gì? Có phải còn có người khác biết vụ băng ghi hình?"


"Không! Chuyện không liên quan đến tôi! Chuyện băng ghi hình tôi chưa từng nói với người khác, biết đến cũng chỉ có tôi và bạn trai cũ, ngay cả Samorn Suwan cũng không biết." Vì phủi sạch quan hệ, Malee Amarin bối rối nói ra một đoàn.

Tawan biết, bạn trai cũ của Malee Amarin, chính là chỉ nam tử thọt chân, từ lời của nàng, hung phạm hiềm nghi sát hại Wisanu lớn nhất chính là hắn, nhưng dựa theo tư chất, hắn không thể có năng lực kia. Tawan tiếp tục nói: "Tối qua, anh ta cũng mất tích, cảnh sát đến bây giờ còn chưa tìm được anh ta."

"Cái gì!?" Malee Amarin cả kinh, sau đó trừng to mắt thần tình hoảng sợ nhìn Tawan nói: "Trời ạ, Samorn Suwan! Nhất định là Samorn Suwan đã biết."

Tawan khẽ cau mày, ngơ ngác một chút, hỏi: "Ý của bà là, bà hoài nghi là Samorn Suwan diệt khẩu anh ta sao?"

"Không, tôi không nói như vậy." Malee Amarin kịp phản ứng, vội vàng phủ nhận, tựa hồ rất sợ liên luỵ đến mình, bộ dáng nhanh chóng phiết thanh.

Lông mày Tawan nhíu lại, có chút khí thế bức người nói: "Bà sợ Samorn Suwan? Bà bây giờ đang ở cục cảnh sát, bà sợ hắn ta làm cái gì? Hơn nữa bà hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với cảnh sát, tốt nhất là công đạo ra, bằng không bà nghĩ sau khi ra ngoài, hắn ta sẽ bỏ qua bà?"

Malee Amarin trầm mặc, nàng do dự nhìn Tawan, Tawan lạnh lùng nhìn nàng. Cuối cùng Malee Amarin vẫn nhận Tawan thuyết pháp, đáp ứng về sau nếu cần, sẽ chuyển sang làm nhân chứng chỉ điểm. Lúc rời đi Tawan mới hỏi: "Bà biết Orm Kornnaphat không?"

"Orm Kornnaphat?" Malee Amarin ngơ ngác một chút, hỏi.

Tim Tawan đập mau, quả nhiên Malee Amarin biết, nàng gật gật đầu, khẳng định câu hỏi.

Malee Amarin cũng nghi hoặc, sao Tawan lại hỏi Orm Kornnaphat, nàng đích xác nhớ rõ tên Orm Kornnaphat, bởi vì nàng nghe được mẹ Orm Kornnaphat và Rueng Niran nói chuyện mới khiến mẹ Orm Kornnaphat chết thảm, cho nên nhớ rất rõ ràng. Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, người trước mắt tên Tawan, là họ Anchali , cùng Wisanu Anchali có quan hệ gì? Nàng nhíu mày quan sát Tawan, tựa hồ muốn từ lông mày Tawan tìm ra cái gì đó. Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý, Malee Amarin trông ra, lông mày Tawan có chút tương tự Wisanu, vì thế gắt gao nhìn Tawan nghiêng đầu cảnh giác hỏi: "Cô và Wisanu Tổ trưởng Wisanu có quan hệ gì?"

"Tôi là con gái ông." Tawan đáp, sau đó hỏi tiếp: "Về Orm Kornnaphat, rốt cuộc bà biết bao nhiêu?"

Malee Amarin cúi đầu, giấu đi tâm tình của mình, trầm mặc đã lâu, mới ngẩng đầu, lúc này trên mặt đã bình tĩnh hơn, nàng hỏi lại Tawan: "Nó không phải là muội muội của cô à? Sao cô lại hỏi một người ngoài như tôi?"

"Cái gì? Bà nói cái gì?" Tawan cho rằng mình nghe lầm, thần tình không tin hỏi Malee Amarin, nhưng trong nội tâm tựa hồ đã chạm đến điều bí ẩn, lập tức nhảy dựng.

Malee Amarin kỳ thật cũng không biết Tawan có biết chuyện này hay không, nhưng nàng lại cố ý nói ra, nữ nhân hẹp hòi như nàng, tâm tính trả thù quá nặng, còn tuyệt đối không phủ nhận, khi thấy Tawan kinh ngạc không dám tin thì trong lòng đã có một tia khoái cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro