Chương 4: Khởi đầu

Orm chính thức đi làm tại KW Couture bắt đầu với không khí đầy năng lượng. Cô chọn cho mình một bộ suit tông beige thanh lịch nhưng không kém phần cá tính, mái tóc blonde được buộc gọn gàng sau gáy, để lộ gương mặt sắc sảo nhưng vẫn toát lên sự trẻ trung. Dù là ngày đầu tiên, Orm không cảm thấy căng thẳng mà ngược lại, cô có một sự háo hức khó tả.

Bước vào tòa nhà KW, cô cảm nhận được rõ sự chuyên nghiệp và quy củ của nơi này. Những nhân viên đi lại trong hành lang, ai cũng ăn mặc chỉn chu và bận rộn với công việc của mình. Rina, trợ lý của Ling, đã chờ sẵn ở sảnh chính.

"Trưởng phòng Kornnaphat, mời theo tôi. Phòng làm việc của cô đã sẵn sàng."

Orm gật đầu, theo bước Rina đến khu vực dành riêng cho đội thiết kế. Văn phòng rộng rãi với phong cách hiện đại nhưng không kém phần tinh tế, ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian. Trên bàn làm việc, một vài tài liệu cùng bảng màu vải đã được chuẩn bị sẵn.

"Sếp yêu cầu cô tham gia cuộc họp đầu giờ sáng với team thiết kế. Mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu." Rina thông báo xong rồi rời đi, để lại Orm với chút bất ngờ.

Không có thời gian để thả lỏng, cô nhanh chóng chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp đầu tiên tại vai trò trưởng phòng.

***

Khi bước vào phòng họp, ánh mắt của các thành viên trong team đều đổ dồn về phía cô – gương mặt mới đầy tiềm năng cho vị trí trưởng phòng thiết kế, và nay cô đã chính thức xuất hiện.

"Tôi là Orm Kornnaphat. Xin mời mọi người ngồi. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp."

Orm lên tiếng với giọng điệu đầy tự tin, ánh mắt lướt qua các thành viên trong phòng.

Trong suốt buổi họp, Orm lắng nghe và nhanh chóng nắm bắt tình hình, những ý tưởng, phân tích chiến lược phát triển bộ sưu tập sắp tới. Cô trình bày bản phác thảo mà cô đã chuẩn bị trước đó với sự tự tin, thể hiện tầm nhìn sáng tạo vượt ra ngoài khuôn khổ truyền thống.

Ling im lặng suốt buổi họp, chỉ quan sát cách Orm làm việc. Cô không cắt ngang, cũng không bày tỏ ý kiến, nhưng ánh mắt luôn dừng lại lâu hơn mỗi khi Orm phát biểu. Cái cách mà Orm thể hiện bản thân, dù là một buổi họp đơn giản, lại khiến Ling phải suy nghĩ.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Orm đang thu dọn tài liệu của mình thì giọng Ling vang lên:

"Trưởng phòng Kornnaphat, cô ở lại một chút."

Orm ngẩng lên, thấy Ling vẫn ngồi yên ở vị trí của mình, đôi mắt sắc lạnh nhưng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

"Tôi muốn cô tham gia vào một dự án đặc biệt của KW Couture. Chiều nay, chúng ta sẽ có một buổi thảo luận riêng."

Orm nhìn thẳng vào Ling, cảm nhận sự nghiêm túc trong lời mời mà không hề tránh né. Cô mỉm cười nhẹ: "Rất hân hạnh, sếp."

Ling không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Khi bước ra khỏi phòng họp, Orm có thể cảm nhận rõ ràng—hôm nay chỉ mới là khởi đầu cho một hành trình đầy thử thách phía trước.

***

Buổi chiều, Orm theo lịch hẹn đến phòng làm việc của Ling. Cánh cửa gỗ cao cấp khẽ mở ra, để lộ một không gian đầy ấn tượng với nội thất tối giản nhưng sang trọng. Ling đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiếu lên đường nét sắc sảo trên gương mặt cô.

"Ngồi đi." Ling ra hiệu.

Orm bước tới, ngồi xuống ghế đối diện. Ling chậm rãi đặt một tập hồ sơ lên bàn, đẩy về phía cô.

"Dự án này là bộ sưu tập giới hạn hướng đến thị trường cao cấp. Tôi muốn tạo dấu ấn cá nhân không chỉ ở khía cạnh thiết kế mà còn ở cách chúng ta giao tiếp với khách hàng yêu thích sự độc đáo. Tôi cần cô dẫn dắt dự án, phát triển dòng sản phẩm chủ lực này với những thiết kế tinh tế và có chiều sâu."

Orm lướt qua tài liệu, đôi mắt ánh lên sự hứng khởi khi nhận ra cơ hội thể hiện tài năng của mình.

"Sẽ không làm sếp thất vọng." Orm đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

***

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của văn phòng, Orm vẫn ngồi lại một lúc sau khi Ling rời đi. Cô lướt qua từng trang tài liệu một lần nữa, đầu óc nhanh chóng lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

Đây không phải là thử thách trực tiếp từ Ling sao? Một phần nào đó trong cô cảm thấy phấn khích, nhưng cũng không thể phủ nhận áp lực đang dần xuất hiện.

Rời khỏi văn phòng giám đốc, Orm quay lại khu vực làm việc của mình. Những thành viên trong team thiết kế đang bận rộn với công việc riêng, nhưng ai cũng liếc nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Là người mới, nhưng lại được giao phụ trách một phần quan trọng trong bộ sưu tập. Điều này đồng nghĩa với việc cô phải chứng minh bản thân nhanh chóng.

Pat, trưởng bộ phận nhân sự, bước đến cạnh cô.

"Thế nào? Sếp Ling có yêu cầu gì đặc biệt không?" Anh ta hỏi, giọng điệu nửa trêu chọc, nửa tò mò.

Orm mỉm cười, đặt tập tài liệu xuống bàn. "Tôi sẽ phụ trách bộ sưu tập giới hạn."

Pat nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ nhưng không nói gì. Anh ta chỉ gật đầu rồi quay về bàn làm việc của mình. Orm hiểu, trong giới thời trang, sự công nhận không đến từ lời nói mà từ sản phẩm. Nếu cô muốn mọi người tôn trọng mình, chỉ có một cách—chứng minh bằng thiết kế.

Cả buổi chiều, Orm đắm chìm trong những bản phác thảo. Cô nghiên cứu phong cách của KW Couture, xem xét kỹ lưỡng những thiết kế trước đây, đồng thời ghi chú lại những ý tưởng mới nảy ra trong đầu. Lúc cô đang mải mê vẽ trên iPad, một cốc cà phê bất ngờ được đặt xuống bàn.

Ngẩng lên, cô thấy Rina.

"Uống chút gì đó đi. Cô sắp thức cả đêm với dự án này đấy." Rina nói, giọng không có chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại có phần quan tâm.

Orm bật cười, cầm cốc cà phê lên. "Cảm ơn. Có vẻ như cô đã quen với việc này?"

Rina khoanh tay, dựa nhẹ vào bàn. "Tôi làm việc với sếp Ling đủ lâu để biết rằng những ai được cô ấy giao dự án đặc biệt thì chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh."

Orm gật gù, nhấp một ngụm cà phê. Hương vị đậm đà lan tỏa, làm cô tỉnh táo hơn. "Vậy theo cô, tôi có nên lo lắng không?"

Rina nhún vai. "Cô nên tập trung hơn là lo lắng. Nếu làm tốt, cô sẽ có một vị trí vững chắc ở đây. Còn nếu không..." Cô ta bỏ lửng câu nói, nhưng Orm hiểu rõ hàm ý.

"Tôi hiểu." Orm mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tự tin.

Rina quan sát cô một lúc, rồi khẽ gật đầu trước khi rời đi. Còn lại một mình, Orm nhìn vào bản phác thảo dang dở. Những nét vẽ dần hiện lên rõ ràng hơn—một thiết kế mang hơi thở hiện đại, phá cách nhưng vẫn giữ được sự tinh tế.

***

Những nhân viên thiết kế lần lượt ra về, Orm vẫn ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dán chặt vào màn hình iPad. Cô không phải kiểu người lơ đãng hay dễ mất tập trung, nhưng lần này, cô có cảm giác như mình đang đối diện với một thử thách thật sự.

Một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại: 21:07 PM – Tin nhắn mới từ Ying.

Ying: "Chưa về sao? Đừng nói em lại cắm đầu vào thiết kế nữa nhé."

Orm: "Ừ, nhưng sắp xong rồi."

Ying: "Sớm về đi, đừng để ngày đầu tiên đã kiệt sức. Còn một chặng đường dài phía trước đó, Orm."

Orm bật cười nhẹ, ngón tay lướt trên màn hình, gõ nhanh một tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.

Cô quay lại bản phác thảo trên màn hình iPad, ánh mắt đầy suy tư. Thiết kế đầu tiên của cô trong dự án này không chỉ đơn thuần là một tác phẩm—nó là dấu ấn cá nhân mà cô muốn khẳng định tại KW Couture.

Đột nhiên, cánh cửa văn phòng mở ra, kéo Orm ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng lên, và trái tim khẽ lỡ một nhịp khi thấy Ling đứng ở cửa.

Người phụ nữ mà cô đầy hứng thú nhưng giờ đang giữ vai trò là sếp của cô. Với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút, ánh mắt sắc bén của Ling lướt qua không gian văn phòng, dừng lại ở Orm.

Ling không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ quan sát. Ánh sáng từ màn hình iPad phản chiếu lên gương mặt Orm, làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách đang ánh lên sự tập trung. Ling khoanh tay, tựa nhẹ vào khung cửa.

"Em vẫn còn ở đây?" Giọng Ling trầm, không quá lạnh lùng nhưng cũng không mang theo sự thân thiện.

Orm đặt bút xuống, ngả lưng ra ghế, nở một nụ cười nhẹ. "Em muốn hoàn thành ý tưởng đầu tiên trước khi về. Sếp có việc gì cần em sao?"

Ling lắc đầu, ánh mắt dừng trước bản phác thảo trên màn hình. Cô không nói gì trong vài giây, chỉ chăm chú nhìn. Orm có thể cảm nhận được sự quan sát ấy, nhưng cô không vội lên tiếng giải thích.

Cuối cùng, Ling khẽ gật đầu.

"Khá thú vị."

Orm nhướng mày, đôi mắt lóe lên một tia hứng thú.

"Em hay bản phác thảo?" Cô nghiêng đầu, như muốn thử thách Ling, đồng thời giữ vững phong thái tự tin của mình.

Cô ngước lên, ánh mắt có chút bất ngờ. Không muốn những đòn tấn công tinh tế của Orm ảnh hưởng.

Cô không muốn cảm xúc lấn át, nhưng sự tấn công ấy lại khiến cô đối diện với cảm giác bối rối trong lòng.

Ling hít một hơi sâu, cố gắng làm chủ cảm xúc. Cô nhìn thẳng vào mắt Orm, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự khó xử trong giọng nói. "Phác thảo mới là điều quan trọng." cô đáp, giọng kiên định nhưng vẫn có chút sắc bén. "Còn em, Orm, tài năng mà tôi quan tâm."

Cô cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp, Ling không muốn để mình bị cuốn vào trò chơi của Orm, nhưng sự thu hút đó vẫn khiến mọi thứ trở nên khó lường.

"Sự chuyên nghiệp là yếu tố tôi ưu tiên." Ling tiếp tục , giọng điệu lạnh lùng nhưng kiên định, mắt không rời khỏi Orm. "Nếu em muốn thật sự nghiêm túc với công việc này, chúng ta cần giữ mọi thứ đúng trọng tâm."

Ling vẫn kiên quyết giữ khoảng cách, không để sự bối rối bộc lộ. Cô biết mình phải làm rõ ranh giới, nếu không sẽ không dễ dàng duy trì được sự kiểm soát trong cuộc trò chuyện này.

Orm khẽ nhướng mày, đôi mắt lóe lên sự tinh nghịch. "Không dễ dàng chút nào." cô thì thầm, giọng đầy ẩn ý.

Orm mỉm cười nhẹ, đôi mắt vẫn giữ sự tinh nghịch, nhưng không thể phủ nhận lời nói của Ling. Cô cũng không dễ dàng bỏ cuộc.

"Em hiểu. Sự chuyên nghiệp là quan trọng. Nhưng công việc mà không có cảm hứng thì cũng khó mà đạt được kết quả tốt."

Cô không rời mắt khỏi Ling, đôi mắt vẫn chứa đầy sự thách thức. Mặc dù những lời nói của Ling có vẻ như muốn đẩy cô ra xa, Orm không hề cảm thấy bị từ chối. Thậm chí, cô còn cảm nhận được sự hấp dẫn mạnh mẽ từ thái độ lạnh lùng của Ling.

"Nhìn chị đúng là có cảm hứng." Orm bâng khuâng nói, như thể muốn gợi lên một điều gì đó nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp.

Ling chỉ nhìn vào bản vẽ, không phản ứng ngay, giả vờ như không nghe thấy gì, giữ vẻ mặt tập trung. Cô không để những lời nói đùa của Orm làm xao lãng. Tuy nhiên, bên trong, cảm giác căng thẳng đang trực trào, như một sợi dây vô hình kéo cô lại gần những cảm xúc không dễ dàng kiểm soát. Cô quay người, ra hiệu về phía cửa.

"Về đi. Tôi không muốn nhân viên của mình kiệt sức ngay ngày đầu tiên."

Orm chỉ mỉm cười nhẹ, không chút nao núng. "Vâng, sếp."

Cô thu dọn đồ đạc, bước theo Ling ra khỏi văn phòng. Hành lang KW Couture lúc này vắng lặng, ánh sáng nhạt dường như làm cho không gian trở nên tĩnh mịch, như thể mọi thứ đang chìm vào yên bình sau những căng thẳng vừa qua.

Khi bước qua hành lang, bất ngờ một tiếng động nhỏ vang lên từ góc tối, làm Orm giật mình. Cảm giác sợ hãi bất ngờ ập đến khiến cơ thể Orm căng thẳng.

Đôi tay cô vội vã tìm kiếm sự trợ giúp, trong khoảnh khắc đó, sự lo lắng làm cô không thể kiểm soát hành động của mình, cô ôm chặt lấy Ling. Cô lao vào lòng Ling, như thể đang tìm nơi trú ẩn, hành động đó đến thật nhanh và bất ngờ.

Ling, bị bất ngờ bởi hành động của Orm, không kịp tránh. Cảm giác cơ thể Orm dán chặt vào mình khiến cô đứng lặng, không biết phải phản ứng thế nào. Hơi ấm từ người Orm bao trùm lấy cô, và trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như chậm lại, tĩnh lặng đến lạ lẫm.

Thoang thoảng trong không khí là mùi hoa nhài quen thuộc, hương thơm dịu nhẹ ấy bất giác kéo Ling trở về ký ức của tối hôm đó. Mặc dù cô không nói gì, nhưng cơ thể vô thức lại cảm nhận được sự gần gũi khó tránh khỏi, như thể có một sợi dây vô hình đang dần siết chặt giữa hai người.

Orm sau đó vội vàng buông Ling ra, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.

"Xin lỗi, em ... em sợ chuột." cô nói nhỏ, ánh mắt tránh đi nhưng lại lén lút quan sát phản ứng của Ling.

Ling vẫn đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, nhưng bên trong, cô cảm thấy một sự xao xuyến lạ lùng. Sau một lúc im lặng, cô thở dài nhẹ nhàng, giọng vẫn điềm tĩnh:

"Em ổn chứ?"

Orm gật đầu, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, tiến vào thang máy. Khi thang máy vừa mở ra, Orm lập tức bước đi vội vã, không dám nhìn Ling, có chút xấu hổ.

Nhưng trong mắt Ling, có một nét đáng yêu ẩn hiện. Cô nhìn theo Orm, khẽ mỉm cười một cách khó nhận ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự vui vẻ khó hiểu—một cảm giác không tên len lỏi vào tâm trí cô, dù cô không muốn thừa nhận.

Bước vào trong xe, Orm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, tựa người ra sau ghế vài giây trước khi đưa tay khởi động động cơ. Khi tiếng máy xe vang lên, cô mỉm cười, một nụ cười mang theo chút tự mãn.

Cô biết mình vừa thành công trong việc làm Ling dao động, dù chỉ một chút. Khoảnh khắc đó trôi qua rất nhanh, nhưng Orm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi thoáng qua trong ánh mắt Ling. Một tia cảm xúc nào đó đã lóe lên, dù mỏng manh, nhưng đủ để khiến cô hài lòng.

Vừa lái xe, Orm vừa khẽ cười một mình. "Chị không lạnh lùng như vẻ ngoài đâu, Ling Ling Kwong." Cô lẩm bẩm, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú. Trò chơi này chỉ mới bắt đầu.

***

Sáng hôm sau, dù chỉ chợp mắt được vài tiếng sau một đêm miệt mài nghiên cứu và phác thảo, Orm vẫn đến công ty sớm hơn dự định. Cô không muốn để lại ấn tượng rằng mình là kiểu người làm việc hời hợt hay thiếu chuẩn bị—đặc biệt khi đây là buổi duyệt ý tưởng đầu tiên với Ling.

Trong phòng Ling, cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt trầm tư hướng ra ngoài, một tay cầm tách cà phê, tay còn lại lật giở từng trang tài liệu. Ánh nắng chiếu lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt Ling, tạo nên một vẻ đẹp vừa xa cách vừa đầy cuốn hút.

Orm khẽ gõ lên cánh cửa.

"Chào buổi sáng, sếp."

Ling quay lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô trước khi chậm rãi đặt tách cà phê xuống bàn. "Cô đến sớm."

Orm đặt tập tài liệu lên bàn, vừa nói vừa chuẩn bị cho buổi duyệt ý tưởng:

"Em có một số ý tưởng muốn trình bày hôm nay."

Ling không nói gì thêm, chỉ gật đầu ra hiệu, rồi rời khỏi phòng làm việc để tiến vào phòng họp. Orm hít một hơi sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ trước khi theo sau.

Trong phòng họp, không khí nghiêm túc và tập trung. Các giám đốc sáng tạo và những thành viên chủ chốt đã có mặt. Ling ngồi ở vị trí chủ trì, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trước khi cất giọng.

"Hôm nay, chúng ta sẽ xem xét những ý tưởng đầu tiên cho bộ sưu tập sắp tới."

Orm đứng lên, kết nối iPad với màn hình lớn. Ngay khi những bản vẽ đầu tiên xuất hiện, căn phòng như lắng lại. Đó là một sự pha trộn giữa tinh tế và táo bạo, kết hợp các đường nét mềm mại với những chi tiết sắc sảo, mang đậm dấu ấn cá nhân của cô.

Orm với ánh mắt sáng ngời và tràn đầy cảm hứng khi chia sẻ ý tưởng của mình với cả nhóm. Cô bắt đầu bằng một nụ cười nhẹ, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết đoán.

"Bộ sưu tập này sẽ nói lên một thông điệp rõ ràng: Vẻ đẹp bên ngoài - cái đẹp bên trong." Orm nhìn mọi người trong phòng họp, để từng lời nói thấm vào từng người.

"Chúng ta sẽ không chỉ tập trung vào những đường nét thiết kế tinh tế, mà còn phải mang đến một câu chuyện về sự kết nối giữa vẻ đẹp hình thức và tâm hồn. Thời trang không chỉ là những gì chúng ta mặc, mà là cách chúng ta cảm nhận và thể hiện chính mình. Vì vậy, mỗi bộ trang phục trong bộ sưu tập này sẽ không chỉ đẹp về bề ngoài, mà còn phải mang đến cảm giác hài hòa từ bên trong."

Orm lướt tay qua một vài mẫu thiết kế, khuôn mặt đầy nhiệt huyết. "Mỗi chi tiết, mỗi đường may đều phải phản ánh được tinh thần đó. Đây không chỉ là một bộ sưu tập, mà là một vẻ đẹp toàn diện, sự mạnh mẽ và sức sống từ những điều tinh tế nhất."

Ling im lặng, ánh mắt sắc bén như thể đang phân tích kỹ lưỡng từng từ ngữ của cô. Trong vài giây, không gian trở nên im lặng đến lạ thường. Cuối cùng, Ling khẽ gật đầu, giọng nói ngắn gọn nhưng đầy uy lực.

"Tốt! Tôi thích thông điệp đó. Hãy chuẩn bị cho bước tiếp theo, trưởng phòng Kornnaphat."

Orm không thể che giấu sự phấn khích đang dâng trào trong lòng. Đây chính là cơ hội cô đã chờ đợi. Dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng đối với cô, đó là một sự công nhận, một bước đệm vững chắc để tiến về phía trước.

***

Tối đến, dưới ánh đèn mờ ảo của văn phòng KW Couture, Ling đứng trước cửa phòng thiết kế, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng Orm đang miệt mài làm việc. Mái tóc blonde tro buông hờ, ôm lấy gương mặt kiêu kỳ, đôi môi khẽ cắn như một thói quen khi tập trung. Ling nhíu mày—từ bao giờ cô lại để ý những điều nhỏ nhặt như vậy?

Cô đẩy cửa bước vào, tiếng gót giày khẽ vang trên sàn. Orm ngẩng lên, một nụ cười thoáng hiện trên môi khi nhìn thấy cô.

"Sếp cũng phải tăng ca sao?" Giọng Orm kéo dài, nửa như bông đùa, nửa như thăm dò.

Ling đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt không dao động. "Còn em thì sao?"

Orm dựa lưng vào ghế, đôi chân vắt chéo tao nhã. "Em là nhân viên mới, đương nhiên phải cố gắng hơn những người khác rồi."

Ling khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cô sắc bén như đang muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc tự tin của Orm.

"Nhưng nếu em làm việc đến kiệt sức, kết quả cũng sẽ không tốt hơn."

Orm bật cười, chậm rãi đứng dậy, tiến gần hơn. "Sếp quan tâm nhân viên đến vậy sao?"

Ling không trả lời ngay. Đôi mắt đen thẳm của cô như muốn nhìn xuyên qua vẻ tự tin đầy tính toán trước mặt.

Orm nghiêng đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo một tia khiêu khích. "Sếp cho em số điện thoại được không? Lỡ như nửa đêm có ý tưởng hay, em sẽ hỏi ngay. Tiện lợi lắm, phải không?"

Ling thoáng dừng lại, sau đó thản nhiên đáp, "Email là đủ."

Orm nhướng mày, nụ cười thoáng sắc hơn. "Sếp thực sự không muốn có số của em à?"

Ling nhận ra sự nguy hiểm trong câu hỏi ấy. Không nằm ở lời nói, mà là trong ánh mắt Orm—thách thức, tự tin, như thể cô đang bước từng bước vào cuộc chơi này mà không hề e dè.

Không gian lặng đi trong vài giây.

Ling chậm rãi cất giọng, từng từ cắt qua khoảng cách giữa họ. "Nếu em cần tôi, Orm..." Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện. "Tôi sẽ biết."

Orm cười, nhưng nụ cười ấy mang ý vị khó nắm bắt. Khi Ling xoay người rời đi, giọng Orm nhẹ nhàng vang lên.

"Vậy... nếu em cần ngay bây giờ thì sao?"

Bước chân Ling khựng lại.

Orm rút ngắn khoảng cách, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay áo Ling—một sự tiếp xúc thoáng qua, nhưng như một mồi lửa thả vào không khí vốn đã căng thẳng.

Ling nhìn thẳng vào Orm, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực:

"Đừng thử xem lửa nóng đến mức nào, Orm. Em không chịu nổi đâu."

Orm không lùi bước. Cô nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như khiêu khích.

"Nếu em sợ bỏng, em đã không đến gần ngay từ đầu."

Giọng cô mềm mại nhưng ẩn chứa một sự cứng rắn. Đôi mắt hổ phách khóa chặt vào Ling, không chút e dè.

Một khoảng lặng căng thẳng giữa hai người. Không ai rời mắt trước. Không ai chịu nhường bước.

Ling siết nhẹ ngón tay, hơi thở có phần nặng nề. Cố thoát khỏi tầm với của Orm, xoay người rời đi, để lại một bầu không khí căng thẳng chưa kịp tan biến.

Orm đứng yên một lúc, nụ cười vẫn vương trên môi.

Dường như cô biết...lửa đã bén rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lingorm