Chương 87

Vì vậy, sau khi kết thúc công việc, Lingling Kwong hẹn riêng Punyapat đến phòng khách sạn gặp mặt.

Ngay từ đầu Punyapat còn từ chối.

Nhưng mà sau khi nghe một câu Lingling Kwong nói, thì ngoan ngoãn đồng ý.

Lingling Kwong nói "Những bí mật nhỏ của em, chị biết tất cả. Nếu như em không chịu phối hợp với chị, vậy mặc kệ sau này chị làm gì, em đừng ngạc nhiên."

Punyapat nghe vậy hoảng hồn, nắm điện thoại hỏi Lingling Kwong "Chị... chị nói chị biết... bí mật nhỏ, thật sự?"

Lúc đó Lingling Kwong vừa nghe đã hiểu ra điều gì đó. Vậy nên tìm hiểu nguồn gốc, nói "Đúng vậy. Chị sẽ vạch trần những việc không thể lộ ra ngoài kia. Nhưng tuổi em còn nhỏ, lại có tài năng như thế, chị không muốn hủy hoại tương lai của em. Không bằng chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút, em cảm thấy thế nào?"

Dù sao Punyapat cũng không phải là người sành sỏi lăn lộn trong xã hội này, vừa nghe lời đó, đã bối rối ngay lập tức. Cũng không biết cân nhắc đắn đo cẩn thận, lập tức đồng ý gặp mặt Lingling Kwong ở khách sạn.

Bỏ qua người đại diện và các nhân viên, Lingling Kwong lái xe một mình đến khách sạn.

Đúng như dự đoán, khi cô đến nơi ấy, Punyapat đã ngồi bên trong.

Thoạt nhìn, Punyapat dường như rất căng thẳng, hai tay để trên bàn, tay trái chơi với tay phải, hơn nữa cơ thể có vẻ hơi căng cứng.

"Đến rồi à?" Sau khi Lingling Kwong đi vào, tháo mũ và mắt kính xuống, buông túi xách, cầm thực đơn lên, đồng thời thuận tiện liếc nhìn thoáng qua Punyapat.

Thấy Punyapat vẫn luôn nhìn nàng, dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi.

"Em muốn ăn gì?" Lingling Kwong lật thực đơn, hờ hững hỏi một câu như vậy.

"Gì cũng được." Punyapat nuốt nước bọt, sau đó không nhịn được hỏi "Chị nói chị biết bí mật của em, là, là thật sao?"

Nhìn sơ qua thì Punyapat đã căng thẳng đến nỗi lắp bắp.

"Ừm." Đầu ngón tay Lingling Kwong quẹt vào một món cá hồi trắng hấp xì dầu, gật đầu một cái.

"Vậy, vậy chuyện chị biết, cụ thể, cụ thể là gì?" Punyapat tiếp tục lo lắng hỏi.

Lingling Kwong nhìn thoáng qua ngón tay Punyapat để trên bàn, ngẩng đầu nhìn mặt Punyapat, hỏi "Em là đứa trẻ ngoan đúng không?"

Nghe câu hỏi như vậy, Punyapat thoáng nghẹn lời không nói nên lời.

Punyapat từ từ cúi đầu, hơi cắn môi, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy những ngón tay của mình dần dần trở nên ẩm ướt rồi lại lạnh ngắt.

Đứa trẻ ngoan sao? Cô không biết cái gì gọi là đứa trẻ ngoan. Nhớ lúc đầu, ai từng gặp cô, đều khen cô là đứa trẻ ngoan hiếm thấy.

Nhưng mà, cô rất phản cảm, luôn cảm thấy cha mẹ mình quản mình quá chặt, khiến cô mất đi niềm vui mà cô nên có. Khiến cho cô chịu áp lực cuộc sống quá sớm.

Vì vậy cô muốn buông thả, phải thay đổi. Nên cô cùng vài người bạn ra ngoài chơi, lúc bị người ta chuốc rượu cũng không từ chối.

Sau đó dễ dàng bị chụp lại hình ảnh khiến người ta hiểu lầm, bị người ta lấy ra uy hiếp. Đó là tấm ảnh sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng cô là một đứa trẻ hư. Sau đó đột nhiên cô cảm thấy, mình không hy vọng cha mẹ nhìn mình như đứa trẻ hư. Cô sợ đối mặt với ánh mắt tra hỏi nghiêm túc của cha mẹ. Vậy nên cô lựa chọn trốn tránh.

Thậm chí còn vì việc này mà làm Orm Kornnaphat bị oan.

Đứa trẻ ngoan sao? Cô không xứng! Nghĩ như thế, trong lúc vô tình Punyapat lăn dài nước mắt.

Sau khi Lingling Kwong nhìn thấy, buông thực đơn xuống, lấy bịch khăn giấy để trên bàn đẩy tới trước mặt Punyapat.

"Nếu như em trở thành đứa trẻ hư, mà em không muốn làm đứa trẻ hư, vậy cho dù có khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì." Lingling Kwong từ từ lấy tay về, nói tiếp "Điều này em biết không? Em không còn là một đứa trẻ nữa."

Hai tay Punyapat gấp trên bàn, rũ mắt nhìn khăn giấy trên bàn, hàng lông mi chứa giọt nước mắt, nhưng mà cô chỉ nghẹn ngào nức nở, không rút khăn giấy ra lau nước mắt cho mình.

"Bản thân làm sai điều gì đó, gây ra hậu quả, chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm. Đừng ảo tưởng có thể bỏ qua." Lingling Kwong hơi dừng lại, tiếp tục nói "Ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm, sẽ đi đường vòng. Vì dù sao mọi người cũng chỉ là con người. Nếu như ai cũng có thể làm một người hoàn mỹ, vậy thì đó không phải là người, mà là thần. Mà thần thì không thể nào tồn tại trên thế giới này. Hiểu chưa, cô bé?"

Punyapat nghe thấy lời Lingling Kwong nói, mũi đột nhiên chua xót vô cùng, mà nước mắt càng chảy mạnh hơn.

"Em nên, nên làm như thế nào, làm thế nào bây giờ?" Punyapat rút khăn giấy ra, che mũi dùng sức hít một hơi thật sâu, chớp đôi mắt sưng đỏ, nhìn Lingling Kwong.

Lingling Kwong suy nghĩ một lúc, không nói gì, cúi đầu lấy ra một máy tính bảng trong túi xách, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Punyapat.

Punyapat nhìn Lingling Kwong, vì không biết đối phương muốn gì, nên vẻ mặt mờ mịt.

Lingling Kwong mở máy tính bảng lên, lật album ảnh.

"Đây là tất cả scandal sóng gió lớn nhỏ mà Orm Kornnaphat đã trải qua những năm gần đây. Em nhìn cái này, cái này, còn có cái kia, có phải rất buồn cười không? Truyền thông luôn có khả năng đổi trắng thay đen. Thành thật mà nói, thời kỳ Orm Kornnaphat ở dưới đáy vực, em và cả bạn bè bên cạnh em, có quan điểm về em ấy là như thế nào?" Sau khi Lingling Kwong lật một vài thứ cho Punyapat nhìn, rồi hỏi.

Punyapat tiếp tục nghẹn ngào khóc thút thít, suy nghĩ một lúc lâu, giọng nói nghèn nghẹn, nói "Bọn em... khi đó, thật ra thì mọi người đều cảm thấy Orm Kornnaphat là một người không biết xấu hổ..."

"Đúng vậy. Hiểu lầm như vậy, có tạo thành tổn thương lớn với em ấy không?" Lingling Kwong lại hỏi.

Lần này Punyapat không nói gì, chỉ gật đầu, mà nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

Đúng vậy, K'Orm Kornnaphat trăm cay nghìn đắng mới có thể khiến mọi người thấy được mặt chân thật của chị ấy, mới khiến mọi người hiểu được chị ấy không phải là loại người mà mọi người nghĩ lầm trước kia. Nhưng bây giờ, gần như là chỉ trong một phút giây, chính tay Punyapat cô lại phá hủy cuộc đời Orm Kornnaphat.

Cũng bởi vì cô đã khai man.

"Trong khoảng thời gian đó, em ấy đi đến đâu cũng bị nếm mùi thất bại. Ngày nào truyền thông cũng nhìn chằm chằm em ấy, nhưng từ trước đến giờ không phải vì quan tâm em ấy quay cái gì, tác phẩm tiếp theo là gì. Nhìn chằm chằm em ấy, chỉ vì xem em ấy xấu mặt thế nào. Bởi vì điều này sẽ làm người ta cảm thấy thú vị, cơm nước xong uống ly trà sau đó tán gẫu chuyện chú vị. Đoạn thời gian đó, thậm chí rất nhiều đạo diễn từ chối dùng em ấy. Bản thân vốn chưa từng làm chuyện gì, lại bị người khác hiểu lầm là đã làm, rất khó chịu đúng không?" Lúc Lingling Kwong nói lời này, nhìn chằm chằm vào Punyapat.

Punyapat nghe vậy, mấp máy môi.

Lúc này, Lingling Kwong lại trượt hình ảnh, sau đó lật ra vài tấm ảnh chụp sinh hoạt của Orm Kornnaphat gần đây cho Punyapat xem.

Những tấm ảnh sinh hoạt đó, đều là dáng vẻ Orm Kornnaphat đang chuẩn bị quà cho Punyapat.

Chọn bánh gato, lập ra kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Punyapat và vân vân. Orm Kornnaphat trong hình, nghiêm túc, đáng yêu, nụ cười xán lạn vô cùng.

Khoảnh khắc sau khi Punyapat nhìn thấy, gần như là sụp đổ.

"Em xin lỗi..." Gần như là vô thức, Punyapat nói ra ba chữ như vậy.

Ba chữ đó, cũng không khác gì cô tự thừa nhận lúc trước mình nói bậy, thật ra Napapa kia vốn không phải bị Orm Kornnaphat đẩy xuống.

"Những lời này, em nên đích thân nói với em ấy." Lingling Kwong nói, lấy lại máy tính bảng.

"Nhưng mà, rốt cuộc em nên làm gì bây giờ? Bây giờ em cảm thấy mình rất buồn cười. Vì bản thân, thậm chí còn làm ra loại chuyện này. Nhưng mà lúc đó Napapa giữ hình em trong tay. Ba mẹ em quản em rất nghiêm, làm sao em có thể để bọn họ nhìn thấy hình ảnh đó được? Uống say như vậy, say đến bất tỉnh nhân sự, còn bị bạn học nam cõng... Ba mẹ em là người sĩ diện, nhìn thấy sẽ đánh chết em mất!"

Punyapat nói nói, toàn thân run rẩy, không thể kiềm chế nổi.

Lingling Kwong nghe vậy, đôi mắt chuyển động hỏi "Vì vậy em bị Napapa uy hiếp?"

Punyapat vội vàng gật đầu.

"Chỉ có điều là, xin lỗi, chị muốn hỏi một chút... uống say, bị bạn học nam cõng? Rốt cuộc là tình huống gì?" Lingling Kwong hỏi.

Punyapat nghe vậy, sau đó vừa nức nở vừa nói hết đầu đuôi câu chuyện. Sau khi nói xong, đột nhiên cô cảm thấy có chỗ không đúng.

"Không phải chị biết bí mật của em sao?" Punyapat hỏi.

"Đúng, bí mật nhỏ đó là chị biết em nói dối, chị biết em vu oan cho Orm Kornnaphat, với lại em phải làm như vậy nhất định là có liên quan đến Napapa. Đây chính là bí mật mà chị biết."

Punyapat nghe xong, lập tức giơ tay lên che miệng mình, hận không thể lấy tay kéo lại tất cả những lời mình vừa mới nói ra, sau đó chặn miệng không cho trả lời.

"Em cảm thấy vấn đề lớn nhất trong đời em là những tấm hình kia sao?" Sau khi Lingling Kwong nghe xong, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Vâng. Nếu như không phải vì những tấm hình đó, em cũng sẽ không bị Napapa uy hiếp, cũng sẽ không dính đến những chuyện xấu trái lương tâm kia."

"Không đúng. Vấn đề lớn nhất là em luôn trốn tránh. Em không thích cách giáo dục của gia đình với mình, nhưng em chưa bao giờ nói ra, chỉ yên lặng chịu đựng. Như vậy giữa em và cha mẹ em sẽ thiếu giao tiếp. Sau đó em bùng nổ, xảy ra chuyện như vậy, lúc em im lặng chịu đựng, không dám nói rõ ràng với cha mẹ mình. Nên vấn đề mới giống như quả cầu tuyết, trở nên càng lớn." Lời nói sắc bén của Lingling Kwong chỉ ra vấn đề lớn nhất của Punyapat.

Punyapat nghe vậy, rơi vào trong trầm mặc.

"Nói thật, bây giờ em không cần lo lắng những tấm hình kia. Nếu như em đứng ra nói sự thật, sau đó nếu như cô nhóc họ Napapa kia tung ảnh ra như lời em nói, vậy mọi người cũng sẽ không tin tưởng. Xét cho cùng, cô ta có tiền án nói xấu Orm Kornnaphat. Nên mọi người sẽ cảm thấy cô ta là chó điên cắn người linh linh. Đến lúc đó chị lại nghĩ biện pháp đè ép đầu ngọn sóng sự việc, biết đâu chuyện này trôi qua như thế. Nhưng mà, qua đi thì thế nào, vấn đề đã giải quyết chưa? Em có thể đảm bảo em và người nhà em sau này sẽ không xuất hiện lại chuyện tương tự vì không hiểu rõ không giao tiếp gây ra sao?"

Lingling Kwong phân tích đạo lý rõ ràng.

Lúc sau, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, nhiều lời thêm cũng vô ích.

Sau khi gọi đồ ăn cho Punyapat rồi thanh toán, Lingling Kwong đứng dậy ra khỏi khách sạn, đến chỗ Orm Kornnaphat làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro