Chương 96
Vào lúc này, Orm Kornnaphat trở lại.
Sau khi nhìn thấy Maylada Susri, cô bỗng không phản ứng kịp.
"Chị về rồi à?" Maylada Susri nhanh chóng đứng dậy.
"Đúng vậy, lâu rồi không gặp, thế nào rồi?" Orm Kornnaphat lấy túi xách trên vai xuống, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
"Đầu của tôi hơi khó chịu, hai người nói chuyện trước đi." Ngay sau đó, Ingfa đứng dậy bỏ đi.
Vì Orm Kornnaphat đột nhiên xuất hiện, nên vòng tay của Maylada Susri không thể tặng đi.
Orm Kornnaphat vội vàng quay đầu lại hỏi Ingfa "Không thoải mái sao? Có thuốc không?"
"Không sao, em có." Ingfa hơi nghiêng đầu trả lời.
Lúc trước Ingfa giúp mình như vậy, Orm Kornnaphat vẫn ghi trong lòng. Tuy rằng nhận thêm không ít chuyện xấu, nhưng phần tâm ý này của người ta rất đáng quý.
Nhưng mà không biết vì sao, khi tiếp tục quay về ghi hình, Orm Kornnaphat lại cảm thấy hình như Ingfa luôn vô tình hoặc cố ý né tránh mình.
Có phần nào sai sao?
"P'Orm, nào, cái này chị cũng có phần nè." Maylada Susri bưng một phần pudding đến trước mặt Orm Kornnaphat.
Sau khi Orm Kornnaphat nhìn thấy, đột nhiên hai mắt phát sáng, nói "Không tệ, rất giỏi, tay nghề rất khéo!"
Ngay sau đó cô ăn một miếng, lại phát ra cảm thán lần nữa.
Maylada Susri thấy dáng vẻ Orm Kornnaphat vẫn không có phòng bị mình như trước, vậy nên yên tâm. Dù sao, cô ta rất sợ việc làm lúc trước bị Orm Kornnaphat nhìn ra được sơ hở.
Nhưng mà trong lòng Orm Kornnaphat nói thầm "Đúng là Maylada Susri?"
Dự cảm của Lingling Kwong luôn luôn rất khó sai.
Đầu tiên, Maylada Susri thật sự coi như là có khúc mắc với mình. Sau đó mình dần dần nổi tiếng, danh tiếng của Maylada Susri gần đây có hơi suy giảm, những lúc như thế này, rất đố kỵ mình, nhất định là Maylada Susri.
Đáng sợ hơn là, Lingling Kwong dự đoán nói trong lần ghi hình chương trình này, Maylada Susri nhất định sẽ tỏ ra tích cực hơn so với trước kia, hơn nữa sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì trước đó cô ta làm chuyện trái lương tâm, nên sẽ nghĩ hết biện pháp tạo hình tượng của mình hết sức tốt đẹp.
Điều này, cũng bị Lingling Kwong nói đúng.
Nên, thật sự là cô ta?
Ăn rồi ăn, Orm Kornnaphat buông bánh pudding xuống, sau đó lấy điện thoại ra, nói "Chị nghĩ, thấy rằng mấy người chúng ta nên tạo một nhóm. Lúc không có chuyện gì thì vào nhóm tán dóc, như vậy thuận tiện hơn, nên chị đã tạo một cái! Mọi người đều đã vào đó, chị vốn muốn hỏi em một chút, vì chị không có số của em, nên không thể nào kéo em vào được, không nghĩ đến về tới đã thấy em rồi."
Orm Kornnaphat nói rồi đưa điện thoại cho Maylada Susri.
Maylada Susri nhìn xuống, thấy Orm Kornnaphat thật sự tạo nhóm, nên nói "Ha ha ha, em cũng không thể bị bỏ rơi được! Để em tự xin gia nhập!"
Maylada Susri nói xong, lập tức xin gia nhập nhóm.
Sau khi đồng ý thêm thành viên, Orm Kornnaphat sờ cằm, nhìn tên Maylada Susri, rơi vào trầm tư.
"Đúng rồi, chị cũng kết bạn riêng với em đi!" Orm Kornnaphat thấy Maylada Susri đã tham gia, lại gửi lời mời kết bạn với cô ta.
Sau khi Maylada Susri đồng ý, Orm Kornnaphat gửi cho Lingling Kwong một tin nhắn.
"Đã thêm cô ta."
"Tốt." Lingling Kwong chỉ trả lời lại một chữ.
"Siêu cấp bạn cùng phòng" tiếp tục ghi hình, vẫn hấp dẫn rất nhiều khán giả như trước.
Cũng có lẽ là vì lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên cho dù không tuyên truyền cũng sẽ khiến một đám người cắm điểm chờ đợi.
Dù sao, mọi người đều rất tò mò, một đám người như vậy, tụ lại một chỗ, sẽ phát sinh chuyện gì.
Giữa chừng lúc không tham gia ghi hình, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong đi vào cùng nhau.
"Em và Maylada Susri nói chuyện với nhau chưa?" Lingling Kwong nhận lấy điện thoại trong tay Orm Kornnaphat liền hỏi.
"Không có, không biết nói chuyện gì." Nói chuyện phiếm với người mình không thích, Orm Kornnaphat hoàn toàn không biết nên tạo chủ đề gì.
"Để chị vậy." Lingling Kwong mở khung nhắn tin với Maylada Susri.
Suy nghĩ một lúc lâu, đánh một hàng chữ gửi qua "Có ở nhà không? Lần trước em làm bánh pudding cũng không tệ lắm, tự học phải không? Hay là nhìn thấy trong sách nào vậy? Chị muốn học làm cho mẹ chị ăn."
Orm Kornnaphat thấy Lingling Kwong gửi một đống chữ đó xong, không khỏi giơ ngón cái lên. Trâu. Tạo đề tài như vậy không phải được rồi sao?
"Ăn ngon thật không? Ừ, em thật sự rất vui tìm xem hướng dẫn trên mạng đợi một lát em chia sẻ cho chị."
Qua gần mười phút, Maylada Susri nhắn tin lại.
Orm Kornnaphat nhìn xong, mắt lập tức mở lớn hơn.
"Đúng không? Thói quen của con người, có đôi khi rất đáng sợ." Lingling Kwong nói xong, lại bổ sung "Thật ra cô ta không chỉ thích nói chuyện phiếm. Những bài đăng của cô ta, cũng thường xuyên sẽ như vậy. Nhưng vì từng bị cười nhạo, có người hỏi cô ta có phải giáo viên thể dục dạy ngữ văn cho cô ta hay không, nên những bài đăng về sau của cô ta chú ý rất nhiều. Nhưng mà bình thường nói chuyện phiếm vẫn theo thói quen."
"Chị còn theo dõi tài khoản mxh của cô ta..." Orm Kornnaphat tỏ ý, người mình không thích, xưa nay cô đều không lướt xem.
"Vì chị cũng được coi như là một tài khoản giải..." Nói đến đây, Lingling Kwong lập tức ngừng lại.
Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là nói ra mình là một tài khoản Blogger giải trí, tất nhiên thường xuyên để ý đến tình hình trong giới giải trí. Nàng không chỉ là Blogger giải trí, nàng còn muốn mở một công ty diễn xuất, thêm những người mới có tiềm năng đến đây.
Orm Kornnaphat không hiểu nên hỏi "Tài khoản giải... gì?".
Lingling Kwong vội vàng che giấu "Fan hâm mộ trung thành của tài khoản giải trí ấy, rảnh rỗi thì xem tin đồn về người khác cũng rất thú vị, nên có đôi khi không biết sao lại tìm đến tài khoản của các ngôi sao khác dạo một vòng thôi."
Orm Kornnaphat không hề nghi ngờ, gật đầu nói "Hình như Orm cũng thường xuyên đi rất nhiều nơi này nơi kia vốn chưa từng nghĩ sẽ đến... Nhưng Orm lỡ tay nhấn thích, đôi khi lưu lại dấu chân trên một số nơi kỳ quái, thật sự rất xấu hổ. Nên vẫn thường chơi bằng tài khoản phụ tương đối an toàn hơn."
"Ồ? Vậy thì em nói một chút đi, em lưu lại dấu chân trên một số nơi kỳ quái nào? Tại sao lại cảm thấy xấu hổ nhỉ?" Lingling Kwong nói rồi dựa sát vào Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat đột nhiên đỏ mặt nói "Không có gì đâu!" Bởi vì cô chợt nhớ ra rằng hôm qua cô đã phát hiện ra, khi mình lướt một số thứ, trong một tài khoản quảng bá bách hợp đăng một bức tranh manga siêu nóng bỏng có lượt thích rất khủng.
Hơn nữa, cô thực sự chạy đến tìm đọc.
Thực sự nóng bỏng, trần trụi nóng bỏng! Phải nói rằng ở một số khía cạnh trí tưởng tượng của người dân đảo quốc này thực sự vô cùng lớn. Thế nào là tư thế mới, đó mới gọi là tư thế mới!
Bên trong có rất nhiều tư thế khiến người ta hoa cả mắt!
"Phải không?" Lingling Kwong giơ ngón tay chọc gương mặt Orm Kornnaphat.
"Lingling Kwong, có phải chị hiểu sai đến ngõ ngách góc rẽ nào rồi không?! Orm nói cho chị biết, Orm là người đứng đắn, Orm mới không xem mấy cái thứ bậy bạ như chị tưởng tượng!"
"Thứ... em nghĩ trong đầu Ling có mấy thứ bậy bạ gì thế?" Lingling Kwong cố tình sát lại gần, lời nói như mang theo móng vuốt nhỏ, không ngừng cào cào bên tai Orm Kornnaphat.
"A ha ha ha! Sao Orm biết được!" Nói đến đây, đột nhiên Orm Kornnaphat lại nhớ tài khoản kia thường đăng một số đoạn ngắn bậy bạ, blogger táo bạo mà, mặc dù mỗi ngày đều lo lắng blogger có thể bị báo cáo hay không. Tuy nhiên, thấy blogger vẫn sống tốt đến bây giờ, cô cũng không quá lo lắng.
"Thật lâu không được chạm vào..." Lingling Kwong dán sát sau lưng Orm Kornnaphat, giọng nói mềm mại "Em sẽ không cô đơn chứ."
Orm Kornnaphat đỏ mặt bướng bỉnh nói "A ha ha ha! Bổn cô nương đây mới không cô đơn! Chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày, rất thỏa mãn, món ăn tinh thần của mình phong phú đến nỗi có thể đi qua xuân hạ thu đông đó!"
"Thật sao? Ling lại không nói về món ăn tinh thần nha. Ling nói chính là..."
Lúc này, Orm Kornnaphat nhận được một cú điện thoại, vì vậy lời nói của Lingling Kwong bị gián đoạn.
Thì ra là chuyển phát nhanh.
Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, Orm Kornnaphat ôm đồ chuyển phát nhanh ném sang một bên, rồi nói "Được rồi, chúng ta, khụ khụ, tiếp tục chủ đề về Maylada Susri thôi!"
"Haha, em không mở chuyển phát nhanh à?"
"Chuyển phát nhanh có gì hay đâu mà mở! Không mở!" Khuôn mặt của Orm Kornnaphat đã sắp đỏ đến bùng nổ.
"Không hợp với phong cách của em nha. Không phải chỉ cần em nhận được chuyển phát nhanh, thì ném tất cả mọi chuyện sang một bên à? Hơn nữa nếu em không thể tìm thấy kéo, thậm chí em còn có thể trực tiếp dùng răng xé, sao hôm nay không mở đi?" Lingling Kwong suy nghĩ nhạy bén, khiến cho người ta rất khó có thể tưởng tượng ra.
"Không mở không mở Orm sẽ không mở! Nhanh, quay lại chủ đề chính!" Orm Kornnaphat cầm điện thoại ngồi xuống.
"Nó chắc chắn là một cái gì đó mà không thể để người ta nhìn thấy."
"Tuyệt đối... không phải!"
Đúng lúc này, điện thoại Lingling Kwong vang lên. Sau khi nhận cuộc gọi xong, Lingling Kwong miễn cưỡng nói rằng chỗ Cherry Khemupsorn có việc tìm mình, nên phải đến đó.
Orm Kornnaphat hơi ngạc nhiên.
Lại phải đi rồi?
Ở lại đây đã được bao lâu đâu? Còn chưa tới một giờ.
Thế nhưng cho dù có không nỡ thế nào đi nữa, thì cũng không có cách nào.
"Làm việc tốt nhé! P'Lingling cố gắng lên! Cố gắng!" Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong.
Lingling Kwong đi rồi, Orm Kornnaphat ngồi đó đợi thật lâu mới phục hồi tinh thần. Đã bao lâu rồi không cùng nhau vui chơi? Tham gia chương trình cũng không dám làm hành động gì quá giới hạn, mặc dù ở chung với nhau nhưng vẫn rất có cảm giác trói buộc.
Suy nghĩ một lúc, Orm Kornnaphat để điện thoại xuống, bắt đầu xé mở chuyển phát nhanh.
Nhưng mà cầm gói chuyển phát nhanh tìm một lúc, không biết kéo để ở nơi nào, vì vậy cô ngồi xuống, ôm gói chuyển phát nhanh bắt đầu cắn lớp nhựa trong suốt bên trên.
Vừa để lên miệng, cô đột nhiên nhớ lại lời Lingling Kwong đã nói, Orm Kornnaphat dừng lại.
Nếu không thể tìm thấy kéo, cho dù là dùng miệng, cũng phải xé mở chuyển phát nhanh... Trời ạ không thể tin được, vậy mà cô thực sự là như thế này!
Mặc kệ, Orm Kornnaphat tiếp tục dùng miệng xé gói chuyển phát nhanh.
Sau đó, cô lấy ra một cuốn sách mới tinh từ bên trong ra.
Thật ra, kể từ khi xem "Jai Son Rak", cô đã bị cuốn hút bởi tiểu thuyết bách hợp.
Sau đó, cô tìm đến một trang web được gọi là tiểu thuyết GL, bắt đầu tìm tiểu thuyết để đọc.
Có một người tác giả tên là Chao Planoy viết một bộ truyện không thể không khen ngợi! Điều quan trọng nhất là một số cảnh hành động cô đã viết phải nói là tuyệt không thể tả. Chỉ là bây giờ rất nghiêm, bình thường cô sẽ không viết ra. Sau khi cuốn tiểu thuyết của Chao Planoy hoàn thành, in theo yêu cầu, đồng thời hứa hẹn trong bản in theo yêu cầu sẽ có thịt thơm.
Vì vậy, Orm Kornnaphat không nói hai lời, bỏ tiền ra mua mua mua!
Hai tháng trước đã chuyển khoản đặt hàng, mấy ngày gần đây mới giao hàng, có thể nói rằng cô thật sự chờ đợi đến trái tim đã phát hoảng!
Mở gói chuyển phát nhanh ra, sau đó mở cuốn sách, Orm Kornnaphat trực tiếp vào chủ đề chính, tìm kiếm nội dung cô muốn xem.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cánh cửa vang lên tiếng răng rắc.
Không có một chút phòng bị nào, gương mặt của Lingling Kwong đã xuất hiện trước mặt Orm Kornnaphat.
Tay Orm Kornnaphat đang mở cuốn sách run rẩy.
"Vừa đi ra ngoài lại nhận được điện thoại, P'Cherry nói hay là..." Lingling Kwong vừa nói chuyện, vừa giữ cánh cửa để đóng lại, kết quả lúc ngẩng đầu lên và thấy Orm Kornnaphat ngớ ngẩn cầm trong tay một cuốn sách.
"Cuốn sách gì vậy? Đây là đồ chuyển phát nhanh của em à?"
"Phải! Khám phá cuộc sống!" Orm Kornnaphat gật đầu. Lúc này, một tấm thẻ kẹp sách bay xuống, bên trên toàn là tranh minh họa rất nóng bỏng.
Vì vậy, Lingling Kwong chạy nhanh tới, nhặt tấm thẻ kẹp sách trên mặt đất lên trước Orm Kornnaphat, sau khi xem xong cười đến tà ác.
"Ôi... Đây là cuốn sách gì vậy?" Orm Kornnaphat thấy thế, cứng đờ cúi đầu, máy móc cầm cuốn sách, nâng lên không khí.
"Ôi trời ơi, rốt cuộc đây... là bảo bối phương nào vậy?" Orm Kornnaphat khép trang sách lại.
Chân mày của Lingling Kwong khẽ nhếch một cái.
"Ôi trời ơi, rốt cuộc... đây là cuốn sách gì vậy? Ôi người bán à người bán, sao mấy người có thể gửi sai đồ cho tôi vậy..." Orm Kornnaphat tiếp tục giả ngây giả dại.
Lingling Kwong đứng đó, mỉm cười, khoanh hai tay lại, cầm thẻ kẹp sách vén tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro