Orm Kornnaphat thắng dây cương lại khi đã đứng trên đỉnh đồi, KohPhiPhi vẫn cứ như vậy, luôn luôn đầy gió. Cô ví nỗi nhớ của mình như những cơn gió, lâu lâu lại thoảng qua khơi dậy ký ức trong trong cô. Có điều ở KohPhiPhi lại khác không như ở Nhật, gió ở KohPhiPhi cứ thổi liên tục chẳng khi nào ngừng nghỉ, thương cô một chút thì thổi nhè nhẹ, nhẫn tâm hơn thì lại thổi qua thật mạnh như muốn cuốn phăng đi những gì mạnh mẽ còn lại trong cô.
Đến cả cơn gió là một thứ vô hình mà cũng mang hình hài nỗi nhớ, thì cho dù cô có ở đâu, đi đến đâu cũng chỉ nhìn thấy những yêu thương, ngặt một nỗi đau lòng những yêu thương đó lại không nằm ở thì hiện tại. Năm năm là khoảng thời gian quá đủ để cô nhận ra rằng thời gian có thể thay đổi tất cả, con tim đổi thay, tình cảm cũng thay đổi, quãng thời gian hạnh phúc bên người đó cũng chỉ còn là chuyện của quá khứ.
Hít một hơi thật sâu trong cơn gió vừa thổi đến, Orm Kornnaphat đã chấp nhận, rằng cô đã thua rồi. Cô thua chính trái tim của mình, dù cho đã trải qua bao nhiêu đau đớn nó vẫn cứ như thế, vẫn không thể nào ngừng yêu con người đó. Với Orm Kornnaphat cô, đã từng là yêu thì mãi mãi vẫn là thương. Gắng gồng với yêu thương thật mệt mỏi quá, vậy thì thôi, không nên gắng gồng nữa, cứ thương thôi. Cô sẽ tiếp tục yêu theo cách của cô, lặng lẽ cũng là một cách để yêu.
Orm Kornnaphat kéo mạnh dây cương về bên phải cho con Jean quay ngược lại đằng sau, cô thấy Fa Ying đang đi đến chỗ mình nên cô không thúc cho Jean chạy mà đứng đợi.
"P'Orm, chị về đổi con Blue chạy giùm em nhé, con Jean nó vừa hết bệnh nên không được khỏe lắm." – Fa Ying vừa thắng ngựa lại trước mặt Orm Kornnaphat liền ngay lập tức lên tiếng.
"Thật sao, chị thấy nó vẫn khỏe mà." – Orm Kornnaphat chúi người về đằng trước vuốt lấy cái bờm của Jean.
"Em là chủ nó nên em biết mà, với lại con Blue vốn dĩ cũng khỏe hơn, nó đèo hai người cũng không sao cả. Vậy nhé, em ra chỗ Tawan đây."
Fa Ying phóng ngựa chạy biến sau câu nói khiến Orm Kornnaphat ngơ ngác mất một lúc chẳng hiểu gì. Chỉ đến khi chạy về gần nhà kho, nhìn thấy LingLing đang ra sức đá mấy hòn đá ở dưới chân cô mới hiểu được ý của con bé. Khẽ cười, Orm Kornnaphat chạy chậm lại, đi đến chỗ LingLing, hóa ra ngồi trên yên ngựa đi về phía người thương lại có cảm giác như thế này, trước đây cô chỉ toàn nhìn LingLing ngồi trên lưng ngựa và đi về phía mình.
" LingLing. Sao chị lại ở đây một mình vậy, em thấy ai mọi người đều cưỡi ngựa ra đằng sau đồi rồi mà." – Orm Kornnaphat hỏi sau khi leo khỏi lưng ngựa
"Theo tình thế hiện tại thì chị không biết cưỡi ngựa, cái đám gọi là bạn của chị bảo Fa Ying sẽ dạy chị , nhưng con nhóc lại bỏ mặc chị ở đây và chạy ra chơi với Tawan rồi." – LingLing nhăn mặt trả lời.
"Thảo nào Fa Ying lại chạy ra và bảo em về đổi con Blue chạy vì nó khỏe hơn, hóa ra là đùn đẩy cho em."
"Yah, cứ như chị là con ghẻ của mấy đứa vậy, ai cũng hắt hủi chị ."
"Không có chuyện đó. Chị nhìn xem." – Orm Kornnaphat dẫn Jean trở về chuồng của nó rồi quay sang nắm lấy dây cương của Blue dắt nó ra ngoài – "Họ chuẩn bị sẵn Blue cho chị rồi, bình thường trong chuồng chúng không có đeo dây cương và yên. Bất quá thì không phải Fa Ying là người chỉ cho chị , mà là em."
"Có cần chơi khăm chị vậy đâu chứ, chỉ cần nói là em sẽ dạy chị là được."
"Chị không cần phải lo lắng về việc xử lý cô ấy một mình đâu, em sẽ giúp chị , cái tên Namtan đó ngày càng lộng hành."
Orm Kornnaphat nói giọng chắc nịch. Cô biết Fa Ying cũng là một đứa em lém lỉnh như Tawan, nhưng đầu têu chuyện này chỉ có thể là Namtan, cô quyết định sẽ xử tội cô ấy sau. Orm Kornnaphat cho Jean đứng yên trước bãi cỏ trống rồi gọi LingLing.
"Đây, LingLing." – Orm Kornnaphat vỗ nhẹ vào bên hông của Blue – "Chị nắm lấy yên ngựa, chân trái đạp mạnh lên bàn đạp rồi lấy sức trèo lên lưng nó nhé."
"Nhanh như vậy đó hả, em không có gì hướng dẫn trước khi th hành."
"Giờ thì chị biết cái cảm giác đó rồi đấy, em chỉ học theo chị thôi." – Orm Kornnaphat lầm bầm chỉ đủ cho bản thân mình nghe thấy. Đấy là cô vẫn còn hiền chán, so với lúc trước khi chị ấy dạy cô còn nghiêm khắc hơn nhiều, cô thì chẳng thể nào làm được cái vẻ mặt nghiêm khắc như chị ấy được
"Thật ra thì trước khi cưỡi, chị phải làm quen với ngựa cho nó quen với chị . Nhưng chị với Blue vốn dĩ đã thân nhau, nên chúng ta sẽ bỏ qua bước đó. Với lại, trước kia chị luôn luôn tin tưởng Blue thì bây giờ cứ như vậy, nó tuyệt đối sẽ không làm chị bị thương."
LingLing gật đầu, cô bước đến vuốt lấy cái bờm của Blue vài cái rồi chuẩn bị leo lên. Lần thử đầu tiên chẳng suôn sẻ tí nào, cô không vòng được cái chân phải của mình qua lưng của nó, nhưng cảm giác lại khá tốt. LingLing xoa hai bàn tay mình lại để thử một lần nữa.
"Chờ đã."
LingLing nghe thấy tiếng Orm Kornnaphat vang lên sau lưng mình, cô quay lại phía sau thì thấy Orm Kornnaphat bước lại gần cô hơn. em ấy gỡ cái nón lưỡi trai mà mình đang đội trên đầu xuống và đội lên cho cô. Orm Kornnaphat còn nghiêng đầu sang bên phải một chút khi chỉnh lại mấy sợi tóc còn sót lại trên khuôn mặt của LingLing khiến người cô như đông cứng trong giây lát.
Khuôn mặt Orm Kornnaphat lúc này thật gần với gương mặt của cô, đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa thoảng qua rất nhẹ của Orm Kornnaphat. Cũng may rằng Orm Kornnaphat sửa tóc cho cô rất nhanh, nếu không cô đã không ngăn được đôi tay mình chạm lên khuôn mặt đối diện đó. LingLing thở nhẹ sau khi Orm Kornnaphat đứng thẳng dậy, cô đưa tay chỉnh nhẹ lại chiếc nón trên đầu mình.
"Lần sau chị nên cột tóc trước khi cưỡi ngựa, nhìn như vậy chứ khi ở trên lưng ngựa gió rất nhiều. Nó sẽ làm tóc chị bay loạn xà ngầu." – Orm Kornnaphat vỗ vào phần đầu của yên ngựa – "Tay chị dùng sức ở đây, ghì thật mạng rồi cố gắng đưa chân qua, một vài lần thử sẽ được."
"Không cần một vài lần, chị sẽ leo lên được ngay bây giờ." – LingLing tự tin nói và chỉ thêm lần thử thứ hai, cô đã ngồi trên chiếc lưng của Blue.
"Chị quả thật rất hợp với cưỡi ngựa, em mất gần cả một chục lần mới leo lên được lưng của nó."
"Chị là ai chứ, LingLing Kwong đấy." – LingLing cười thật tươi – "Chị ngồi lên rồi, bước tiếp theo là gì đây, chị bắt đầu thích việc cưỡi ngựa này rồi."
"Có khi nào chị không thích đâu?" – Orm Kornnaphat nhăn mũi – "Đợi em một lát."
LingLing đã nghĩ rằng Orm Kornnaphat sẽ chỉ cho cô cách để điều khiển Blue khi thấy em ấy đi lại gần về phía mình hơn, nhưng Orm Kornnaphat không hề dừng lại khi đã đến rất gần, em ấy nắm lấy cái yên mà trước đó cô đã nắm để leo lên ngựa. Với một cú hích, Orm Kornnaphat đã ngồi phía sau lưng LingLing. Orm Kornnaphat vòng hai tay sang hai bên hông của LingLing để nắm lấy dây cương, khoảng cách giữa cô và Orm Kornnaphat hiện giờ là con số không tròn trĩnh.
LingLing đưa tay sờ lên ngực trái của mình, nơi trái tim cô đang loạn nhịp ở bên trong. LingLing biết cảm giác này là gì, nhưng cô lại không vui với nó. Nếu như cô có cảm giác như thế này với Orm Kornnaphat thì cô với Ira được gọi là gì đây, nó đến quá nhanh khiến cô không khỏi có một chút hoang mang.
"Trái đất gọi LingLing Kwong. LingLing."
Tiếng Orm Kornnaphat vang lên bên tai cô làm cô dứt khỏi dòng suy nghĩ.
"Về rồi đây. Sao em lại leo luôn lên ngựa vậy, không sợ nặng chết con Blue à."
"Không cần chị xỉa xói như vậy đâu. Như thế này sẽ dễ chỉ hơn, em vốn học nó từ chị nên bảo em chỉ như Fa Ying thì khá khó. Trực tiếp như vầy là dễ nhất. Đây." – Orm Kornnaphat nâng dây cương mà mình đang nắm vào tầm tay của LingLing – "Chị phải nắm chắc dây cương nhưng lại không được kéo căng, nhớ nhé, chị kéo căng sẽ khiến Blue rất khó chịu. Giờ thì cứ để emđiều khiển cho chị quen cảm giác, khi quay về chị sẽ là người cầm cương, được chứ." – Orm Kornnaphat hỏi và nhận được cái gật đầu của LingLing – "Đi thôi. Em sẽ dẫn chị ra vườn nho lúc sáng em đã chỉ."
Orm Kornnaphat dùng chân thúc nhẹ vào hông của chú ngựa sau khi chỉ dẫn trước cho LingLing cách làm. Cả một đoạn đường không ai nói với nhau một câu nào vì mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Với Orm Kornnaphat là một khoảnh khắc hồi tưởng về cảm giác của nhiều năm trước, nó khiến khóe mắt cô bỗng chốc ngập trong nước, nhưng những giọt nước mắt chưa kịp rơi thì đã bị gió thổi khô đi mất.
Orm Kornnaphat tự cho mình một chút ích kỉ, một chút tham lam khi ôm LingLing bằng cách như thế này. Cô biết những hành động của mình sẽ chỉ khiến cô càng chuốc thêm nỗi đau vào người, nhưng cô chấp nhận.
Suy cho cùng, Orm Kornnaphat cô là một con người tàn nhẫn, năm năm trước cô chọn cách làm tổn thương người cô yêu, năm năm sau cô chọn cách làm tổn thương chính bản thân mình, yêu là một cách định nghĩa khác của một tổ hợp từ, trong đó tổn thương là phần không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro