Chap 16
------------------------------------------------
Khi LingLing và Orm Kornnaphat về đến nhà thì mọi người đã tập hợp đông đủ, họ đang chuẩn bị cho một buổi tiệc nướng ngoài trời. LingLing nhanh chóng đi đến và giúp họ chuẩn bị bàn còn Orm Kornnaphat dẫn Blue trở lại chuồng. Đến khi trở ra, khung cảnh trước mắt khiến cô cảm thấy thật tốt, mọi người cùng nhau chuẩn bị trong tiếng nói cười không ngớt, cái cảm giác yên bình mà trong vài năm qua, Orm Kornnaphat tưởng chừng đã quên mất. Orm Kornnaphat nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt cô lại theo thói quen, dừng lại nơi LingLing đang đứng và cũng rời đi ngay sau đó thật nhanh.
Orm Kornnaphat quyết định dành khoảng thời gian vui vẻ ít ỏi của mình cho hai con người đã lấp đầy cuộc sống của cô khi cô tìm thấy họ, hơn là cứ mãi đi theo những nỗi đau không hồi kết.
Orm Kornnaphat trông thấy Namtan và Film đang tranh cãi một vấn đề gì đó khi cả hai đang nướng thịt ở phía xa, cô mỉm cười đi lại phía họ. Cô thừa biết Film đang cằn nhằn về việc Namtan cứ chút chút lại bốc vài miếng đồ ăn trên vỉ nướng và cho vào miệng. Orm Kornnaphat đi lại và giành lấy cái kẹp nướng trong tay Namtan, cô biết Namtan xung phong nướng thịt chỉ vì lý do duy nhất là cậu ấy có thể vừa ăn vừa làm việc. Orm Kornnaphat và Film cùng nhau nướng đồ ăn trong tiếng cằn nhằn của Namtan khi cậu ấy phải sắp xếp bàn ăn ở gần đó. Công việc cứ rôm rả như vậy cho đến khi trời sập tối, tất cả mới ngồi vào bàn và thưởng thức bữa tối của mình, nó cũng là lúc Orm Kornnaphat thực hiện công việc trả thù của mình.
Cứ hễ Namtan vừa đưa đũa tới gắp bất kì một món nào, Orm Kornnaphat liền ngay lập tức hớt tay trên, gắp đồ ăn ngay trước khi Namtan có thể bỏ vào chén của mình. Namtan liếc nhìn Orm Kornnaphat với ánh mắt 'cậu đang đùa đó hả' còn Orm Kornnaphat thì chỉ nhếch môi như thách thức lại Namtan. Thêm một vài lần nữa khiến Namtan không thể chịu nổi, cô hét lên
"Orm Kornnaphat Sethratanapong."
"Gì chứ ?"
"Cậu đang làm cái quái gì vậy, trời đánh còn tránh bữa ăn nhé, nãy giờ cứ kiếm chuyện với mình hoài."
"Cậu ăn ít cũng ốm, ăn nhiều cũng ốm, chi bằng ăn ít lại một chút để mọi người có thể ăn no bụng. Cậu mà ăn, cộng với con bé Tawan nữa thì mọi người chỉ có nước đem bụng đói về thôi." - Orm Kornnaphat nhún vai trả lời như không có chuyện gì xảy ra bỏ qua luôn bộ mặt đang ngơ ra của Tawan phía đối diện, sau đó lại gắp vài miếng salad bỏ vào chén cho Namtan – "Ăn cái này tốt hơn là ăn thịt, ăn nhiều thịt không tốt đâu."
"Cậu thật sự đang nói thiệt đó hả ?"
Orm Kornnaphat quay sang mỉm cười thật tươi với Namtan thay cho câu trả lời rồi tiếp tục ăn.
Namtan quay qua nhìn Hyeon cầu cứu, lại chỉ nhận được them một cái nhún vai giống như Orm Kornnaphat.
"Cho chừa cái tật thích sắp xếp mọi thứ theo ý mình. Không cho cậu ăn là còn may, gặp mình, mình sẽ nện cho cậu một trận luôn."
Namtan vẫn tiếp tục cố gắng thêm vài lần nhưng lại chẳng thể thành công, cuối cùng đành chịu thua và trưng ra bộ mặt méo xệch của mình. Mọi người trên bàn ăn không biết từ lúc nào đã ngừng ăn và theo dõi cuộc chiến của bọn họ, tất cả đều cười vang khi Namtan ngồi yên và chịu thua Orm Kornnaphat, Fa Ying chịu không nổi đành lên tiếng.
"Thôi mà P'Orm, chị mà không cho P'Namtan ăn thì tối về chỉ có chị là khổ thôi." – Fa Ying nói xong lại gắp vài miếng đồ ăn bỏ vào chén cho Namtan.
"Đấy, chỉ có Fa Ying là thương mình."
Orm Kornnaphat phì cười trước biểu hiện của Namtan, cô đẩy nhẹ đầu của Namtan.
"Cậu, bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như trẻ con."
"Trẻ con kệ mình, vẫn có người yêu là được rồi."
Bàn ăn lại tiếp tục rôm rả những tiếng cười đùa, đến khi bữa ăn gần kết thúc, Fa Ying vào trong nhà và mang ra một chai rượu nho.
"Chai này nhà em làm, cũng để được mười năm rồi đấy, đêm nay phải khao mấy chị mới được."
Fa Ying nhanh nhẹn khui chai rượu và rót cho từng người. Ai cũng hào hứng nhận lấy, chỉ có Orm Kornnaphat thì lại từ chối.
"Chị, uống một ly thôi, không có say mà."
"Chị không uống đâu Fa Ying, mọi người cứ uống đi, vui là được rồi."
"Sao vậy, em nhớ trước đây, chẳng ai có thể hạ gục được chị hết, chị vốn cũng rất thích rượu nho mà."
"Ừ, nhưng bây giờ chị bỏ rượu rồi, không uống nữa." – Orm Kornnaphat vẫn lắc nhẹ đầu từ chối.
"Đã lâu lắm mới gặp lại chị, chị lại không thèm uống với em một ly."
Fa Ying giả vờ nhăn mặt trách Orm Kornnaphat khiến Orm Kornnaphat cũng không biết phải làm thế nào.
"Fa Ying, Orm Kornnaphat đã nói là không uống."
Tiếng gằn giọng khá lớn cộng với khuôn mặt nghiêm nghị khác hẳn với lúc nãy của Namtan khiến Fa Ying giật mình, mà cũng không phải chỉ một mình Fa Ying, tất cả mọi người trong bàn ăn cũng đều dừng mọi việc họ đang làm và ngước mặt nhìn cả hai. Namtan là một người rất ít khi tỏ ra nghiêm túc, nên việc cô lớn tiếng khiến mọi người có chút ngạc nhiên.
"Em xin lỗi." – Fa Ying lập tức thu hồi lại tay của mình
"Namtan" – Orm Kornnaphat khẽ gọi, cô níu nhẹ lấy cánh tay Namtan
"Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh một lát." – Namtan biết mình đã làm không khí chùng xuống, cô đứng dậy và nhanh chóng đi vào trong nhà.
Orm Kornnaphat cũng đứng dậy sau đó sau khi nhận được ánh mắt của Film.
"Không có chuyện gì đâu, mình sẽ vào xem cậu ấy, mọi người cứ tiếp tục."
Orm Kornnaphat bước nhanh vào nhà tìm Namtan, rất nhanh liền thấy Namtan đang ngồi ở bàn ăn lớn trong bếp xoay lung lại với cô. Orm Kornnaphat mỉm cười rồi đi chầm chậm lại gần người bạn của mình, đưa bàn tay xoa nhẹ đầu người đang ngồi trên ghế Orm Kornnaphat khẽ trách.
"Cậu, đứa nhóc này, sao cứ đụng tới chuyện của mình lại dễ nổi quạu vậy hả ?"
"Tại ai chứ?" - Namtan không quay đầu lại, cứ để Orm Kornnaphat chơi với mái tóc của mình như vậy, ít ra nó làm cô thấy dễ chịu hơn một chút.
"Mình biết rồi, đều là tại mình không tốt. Mình đâu có nói là mình sẽ uống đâu, rõ ràng là mình từ chối Fa Ying mà, cậu đã thấy còn gì."
"Cậu cứ thử uống xem?"
"Biết rồi, biết rồi. Namtan Mae à. Tuyệt đối không uống." – Orm Kornnaphat bật cười, cô vòng tay siết nhẹ lấy bả vai Namtan – "Fa Ying rất buồn đấy, con bé chỉ muốn mọi người vui một chút nhưng cậu lại mắng nó, còn không mau ra ngoài xin lỗi."
"Biết vậy nên mới đau đầu đây. Ra thôi." – Namtan nói xong liền đứng dậy khiến cánh tay Orm Kornnaphat đang đặt trên vai bị rớt xuống. Namtan phì cười nhìn khuôn mặt nhăn lại của Orm Kornnaphat, cô vòng tay kẹp lấy cổ Orm Kornnaphat kéo xuống, lấy tay làm xù lên mái tóc của Orm Kornnaphat.
"Yah, đừng có ỷ cậu cao lại đi bắt nạt mình."
"Hồi nãy cho cậu chơi đã đời rồi, giờ đến lượt mình." – Namtan cứ tiếp tục như vậy kéo Orm Kornnaphat ra đến tận cửa thì ngừng lại vì LingLing đang đứng đó.
"Thấy hai cậu lâu quá vẫn chưa ra nên mình vào xem. Không có chuyện gì chứ." – LingLing hỏi.
"Không có gì, tụi mình đang ra đây. Đi thôi." – Namtan vẫn không bỏ tay mình ra khỏi vai của Orm Kornnaphat, cô kéo Orm Kornnaphat đi ngang qua LingLing ra ngoài sân. LingLing đứng nán lại thêm một chút rồi mới theo sau cả hai trở lại bàn. LingLing còn cảm thấy lúc đi ngang qua mình, ánh mắt Namtan nhìn mình có chút thách thức, cô đã đứng đủ lâu ngoài cửa bếp để thấy cuộc trò chuyện của họ.
Namtan buông Orm Kornnaphat ra khi cả hai đã đi đến chỗ ngồi của mình.
"Fa Ying à, chị xin lỗi. Tại Orm Kornnaphat không cho chị ăn nên chị có chút không bình thường, Em thừa biết chị không được ăn thì chị đầu óc chị không suy nghĩ được gì nhiều mà." – Namtan cười với Fa Ying rồi cầm lấy cái ly của mình đưa đến cho Fa Ying – "Orm Kornnaphat không uống được thì chị sẽ uống thay, không say không về luôn."
Không khí bàn ăn cũng nhanh chóng trở lại bình thường, có một chút men rượu cũng khiến con người ta vui hơn, cười nói nhiều hơn. Bữa tối kết thúc khi trời đã tối đen hoàn toàn, cả nhóm đành phải từ chối lời mời ngủ lại của Fa Ying vì sáng mai họ phải bay sớm, mang tiếng là đi du lịch nhưng lại chỉ đi được hai ngày hai đêm khiến họ có chút tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro