Chap 2

-------------------------- 

Tình yêu cho ta thấy được một chân lý thật sự rõ ràng :


Không quan trọng là đi đâu, quan trọng là đi với ai.


Không quan trọng là ở đâu, quan trọng là ở với ai.


Không quan trọng là đi qua mùa nắng hay mùa mưa, quan trọng là ở đó có ấm áp không.


Có một số thứ gọi là quy luật, vì chúng chẳng thể nào thay đổi được, nó cứ hoạt động  như một bánh răng vĩnh viễn vậy, cứ mãi xoay đều. Điển hình như thời gian. Nó cứ đều đều trôi, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Nhưng đối với cuộc sống, những cái như thời gian lại không hề đi theo quy luật đơn giản đó.


Có ai nói dám nói thời gian quay đều như nó vỗn dĩ đâu, nó vẫn luôn là thứ mà người ta than thở mỗi ngày. Khi buồn chán, rãnh rỗi không có việc gì để làm thì thời gian cứ đủng đỉnh trôi đi một cách chậm chạp như trêu ngươi con người ta. Còn khi bận tối tăm mặt mũi hay bên cạnh những người mà mình yêu thương thì nó lại trôi đi thật vội vã như cơn gió.


Kỳ nghỉ vài ngày của LingLing và Orm Kornnaphat cũng trôi qua một cách ngắn ngủi như vậy, ít nhất là theo cảm nhận của LingLing. Tuy nhiên nó lại thay đổi được một sự khởi đầu mới cho cả hai, có hơi nhanh một chút, nhưng đã là hạnh phúc thì phải nắm lấy.


"Em chuyển nhà mà sao chỉ có mỗi một cái cái vali bé xíu vậy." – LingLing mở cửa nhà mình cho Orm Kornnaphat đi vào.


"Để sau này chị có không chịu nổi em thì em cũng không phải mất thời gian dọn đồ đi."


"Yah, em chưa chuyển đến mà đã tính đến chuyện dọn đi. Chị tuyệt đối không cho em đi đâu, đừng có mơ."


Orm Kornnaphat bật cười.


"Thì mình chỉ nói là đến khi chị không chịu nổi emthôi mà. Với lại không phải mọi thứ em cần đều ở đây à, chỉ có quần áo là không có thôi."


Orm Kornnaphat chỉ vòng quanh căn nhà. Đúng là những đồ vật cần thiết của Orm Kornnaphat đều có ở đây hết, nhà của Orm Kornnaphat cũng như vậy đối với LingLing.


"Không nói lại em. Em xếp đồ vào tủ đi, rồi xem xem phải sửa lại cái gác xép như thế nào, xưởng của em sẽ ở trên đó." – LingLing đẩy Orm Kornnaphat vào phòng cùng với chiếc vali.


LingLing mỉm cười khi Orm Kornnaphat khuất bóng sau cánh cửa. Ngôi nhà này từ đây về sau sẽ không chỉ có một mình cô nữa, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gắn bó với nơi này lâu dài nhưng ít ra nơi đây đã trở thành một điểm khởi đầu cho cái gọi là gia đình. Ngôi nhà này bỗng dưng ấm cúng đến lạ.


Cả hai tuy không quá bận nhưng cũng mất hết vài ngày để sắp xếp mọi thứ đâu vào đó. Yêu nhau khá lâu nhưng chỉ đến khi ở cùng nhau, LingLing mới biết được nhiều thói quen của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat đi nhà thờ nhiều hơn là cô nghĩ, em ấy thường đi cùng Namtan. LingLing biết, đối với Orm Kornnaphat, Namtan là một người đặc biệt, đôi lúc có muốn ganh tỵ cũng không thể. Lâu lâu chỉ có một chút ghen tuông bất chợt, những khi đó, Orm Kornnaphat chỉ nhéo lấy cái mũi của cô rồi cười. Vậy đó, sự khởi đầu lúc nào cũng mang một màu vui vẻ. Sáng thức dậy, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm. Chiều lại cùng nhau về nhà, nấu cơm, cùng nhau ăn tối, thỉnh thoảng lại ra ngoài cùng bạn bè.


===============================


Nhưng nếu cuộc sống đơn giản như vậy thì cuộc đời sẽ chẳng có những khổ đau. Thời gian trôi qua, những bất đồng cũng dần xuất hiện, những cuộc tranh cãi nhỏ cũng bắt đầu xảy ra, dẫn đến những cuộc tranh cãi lớn hơn.


LingLing ngồi trước bàn ăn, bữa tối đã qua rất lâu nhưng món ăn vẫn còn nguyên, Orm Kornnaphat vẫn chưa về. Cô đưa tay bóp nhẹ trán mình, mọi thứ xảy ra nhanh hơn cô vẫn tưởng, từ khi nào cuộc sống của cô và Orm Kornnaphat lại trở nên khó thở như vậy. LingLing ngồi ngẫm lại khoảng thời gian đã qua, chỉ mới có hai tháng, cô thật sự rất kiên nhẫn với Orm Kornnaphat, mọi thứ cô đều chiều theo em ấy, nhưng những cuộc tranh cãi xảy ra gần đây đều xuất phát từ sự cầu toàn của em ấy. LingLing nghĩ mọi thứ cô đều có thể chịu đựng được, chỉ duy có tình cảm cô không muốn nó bị đẩy xuống hàng thứ yếu.


Cô cảm thấy Orm Kornnaphat dạo này đối với cô khá lạnh nhạt, không còn những cử chỉ, ánh mắt yêu thương như ngày xưa. Thậm chí cả ngày hôm nay, ngày kỉ niệm của cả hai, cô đã hẹn Orm Kornnaphat về sớm, cất công nấu một bữa ra trò nhưng Orm Kornnaphat lại không về, cô cũng không gọi được cho em ấy.


Tiếng mở cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Orm Kornnaphat mở cửa bước vào nhà, cô chẳng buồn bật đèn mà đi thẳng đến ghế sô pha ở phòng khách. Quăng túi xách và chìa khóa lên chiếc bàn cạnh đó Orm Kornnaphat thả người mình xuống ghế, thở dài một cái thật mạnh, cô giật mình khi nghe giọng nói của LingLing.


"Em đã ở đâu?." – LingLing hỏi khi cô đang ngồi trên chiếc bàn ăn.


"Chị làm em giật mình, LingLing à. Sao chị không bật đèn, em tưởng chị ngủ rồi." – Orm Kornnaphat đứng dậy, cô đi đến tủ lạnh và rót cho mình một cốc nước - "Mình đi với Namtan, mình bận một chút việc."


"Việc gì vậy ?"


Orm Kornnaphat nhíu mày, cô đặt ly nước xuống bàn.


"Từ khi nào cậu bắt đầu kiểm soát việc mình làm vậy."


"Chị không kiểm soát em."


"Vậy chị gọi cái việc cứ hỏi dồn tận gốc emlà gì? Chị luôn luôn biết em thích tự do thoải mái như thế nào và..."


"Là vì chúng ta đã có hẹn và em để chị chờ ba tiếng đồng hồ Orm." – LingLing lớn giọng, cô cũng không còn ngồi trên ghế nữa, ngày hôm nay cô thực sự tức giận. – "Em thậm chí quên mất hôm nay là ngày gì? điện thoại em thì không thể gọi được, chị lo lắng đến phát điên và giờ thì những gì chị nhận được là sự khó chịu của em."


"Em quên mất, em xin lỗi." – Orm Kornnaphat trả lời sau một lúc im lặng.


"Em thừa biết xin lỗi không giải quyết được vấn đề, em thậm chí còn không chịu giải thích. Em bảo bận, chị thấy dạo này em có vẻ luôn luôn bận rộn với Namtan, có chuyện gì mà chị không thể làm cùng em sao?"


"Rốt cuộc chị muốn em phải như thế nào đây ?"


LingLing nhìn thấy Orm Kornnaphat quơ tay với vẻ bất lực, cô nén một hơi thở sâu. Vòng ra khỏi chiếc bàn ăn ngăn cách, cô đến trước mặt và đặt hai tay mình lên vai Orm Kornnaphat.


"Orm...chuyện gì xảy ra giữa chúng ta vậy? Em dạo này trông rất mệt mỏi, nói cho chị nghe được không?."


"Phải, em cảm thấy rất mệt mỏi." – LingLing trông thấy mắt Orm Kornnaphat ngấn nước, em ấy cúi đầu không nhìn vào cô. – " Chị không thấy dạo này chúng ta ngày nào cũng cãi nhau sao? Có lẽ em chưa thực sự sẵn sàng cho điều này..... cho chúng ta."


"Orm...nhìn chị này." – LingLing đưa hai tay mình ôm lấy khuôn mặt của Orm Kornnaphat, một chút nâng lên để mắt em ấy có thể nhìn thấy cô – "Chúng ta có thể giải quyết, nếu chị có làm gì khiến em mệt mỏi chỉ cần nói với chị là được, chị hứa sẽ thay đổi."


"Không phải là do chị, tất cả là tại em. Em nghĩ em cần một chút thời gian để suy nghĩ."


Orm Kornnaphat kéo bàn tay của LingLing ra khỏi gương mặt mình, cô quay lại chiếc bàn mà cô đã ném chìa khóa và giỏ sách lên đó, vơ lấy chúng, Orm Kornnaphat chầm chậm tiến về phía cửa. LingLing sau một lúc bất ngờ cũng vội bước tới níu lấy cánh tay của Orm Kornnaphat.


"Orm...em định đi đâu?"


"Đừng lo, em chỉ trở về nhà cũ. Cho em một chút thời gian đi LingLing, lúc này em thật sự cần nó."


Bàn tay đang níu lấy Orm Kornnaphat chợt buông lơi. LingLing chỉ biết đứng nhìn Orm Kornnaphat rời khỏi căn hộ. Cô không hiểu, tại sao mọi chuyện cứ như đang trượt khỏi tầm với. Có lẽ thời gian yêu nhau quá lâu lại cho người ta lầm tưởng rằng cứ cho người ấy một chút không gian là sẽ ổn, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, chính những lúc như thế này mới là lúc thật sự cần một cái ôm thật chặt hơn bao giờ hết. Một mình giữa căn nhà trống không, cảm giác cô đơn chợt ùa về lạnh lẽo.Trên đời này có rất nhiều cảm giác tồi tệ nhưng cô đơn là cảm giác khủng khiếp nhất.


LingLing vật lộn với hai ngày trôi qua trong khó khăn hơn cô tưởng, không đến mức phờ phạc rã rời, nhưng nó khiến cô chẳng còn thiết tha đến bất cứ việc gì. Cô gọi cho Orm Kornnaphat nhưng em ấy không bắt máy, chỉ gửi lại cô tin nhắn báo rằng mình vẫn ổn. LingLing như bám dính lấy chiếc điện thoại không rời, cứ cách một vài phút lại bật màn hình và kiểm tra. Căn nhà nơi Orm Kornnaphat chỉ hiện diện cách đây chỉ hai tháng lại lưu đầy hình ảnh của em ấy như vậy, nhìn khắp căn nhà đâu đâu cũng như hiện lên hình ảnh Orm Kornnaphat đang làm một việc gì đó. Ghế sofa nơi cô ấy nằm lăn lóc xem tivi, góc bếp nơi cô ấy pha cho cô ly cà phê, bàn ăn nơi cô ấy giành ăn với cô...đêm nay với LingLing thật sự khó chịu, cô nhớ Orm Kornnaphat.


Mở tủ lấy một chiếc áo khoác mỏng, LingLing quyết định sẽ đi dạo một lúc ở công viên gần nhà. Đi dạo trong cơn gió se se lạnh sẽ làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Công viên này cũng là nơi LingLing và Orm Kornnaphat thường hay nắm tay đi dạo sau những chuyến ăn đêm. Mọi thứ trong cuộc đời của cô đều gắn liền với Orm Kornnaphat từ bao giờ. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ hơn khi cô đã quyết định, ngày mai cô sẽ tìm gặp Orm Kornnaphat và đưa cô ấy trở về dù cho cô ấy vẫn còn giận cô, những cuộc cãi vã như thế này không thể nào đánh gục được cô. Cô tin vào tình yêu của hai người, tin vào tình yêu của chính cô, nó mạnh mẽ hơn cô vẫn tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro