Chap 24

"Orm Kornnaphat đã xảy ra chuyện gì ?"


"Không phải việc của cậu. Nếu không còn việc gì, mình đi trước, mình còn nhiều việc phải làm,"


Namtan trả lời LingLing, cũng không đợi LingLing nói thêm nữa, liền cất bước về phía cửa. Cánh tay của Namtan bị một lực kéo lại khi cô vừa định đưa tay mở chốt cửa.


"Namtan Tipnaree. Rốt cuộc cậu có coi mình là bạn không hả?."


LingLing lớn tiếng, cô không rõ lý do mình nổi nóng nhưng lại không thể ngăn lại giọng nói của mình. Rất nhanh, LingLing cảm thấy mình bị bị xoay một vòng, lưng cô va vào bức tường cạnh cánh cửa mà lúc nãy cô đối mặt, cổ áo cũng bị siết chặt bởi đôi tay của Namtan.


"Bạn??? Tình bạn là thứ mà mình quý trọng nhất, nhưng cậu có biết mình ghét cái danh từ đó thốt ra từ cậu như thế nào không LingLing. Cậu, Orm Kornnaphat, bạn....thật buồn cười." - Namtan bật cười khan, LingLing chẳng thể nghe ra một chút vui vẻ nào trong nụ cười đó, chỉ thấy trong mắt Namtan nổi lên một tầng hơi nước - "Mình biết tất cả đều không phải là lỗi của cậu, nhưng mình thà là cậu có lỗi còn hơn không biết gì rồi vô tình mang lại nỗi đau cho người khác. Mình chẳng thể trách cậu cũng không thể trách bất cứ một ai khác, vậy mọi chuyện cứ để Namtan Tipnaree này gánh vác đi. Chỉ cần là chuyện của Orm Kornnaphat, Namtan Tipnaree này sẽ là người lo lắng hết thảy, trừ khi..... trừ khi cậu nhớ lại tất cả."


LingLing đưa tay nắm lấy đôi tay đang siết lấy cổ áo của mình, cũng không có ý định gỡ ra, chỉ nắm lấy nó.


"Vậy thì nói cho mình biết đi Namtan, mình cũng muốn biết năm năm qua đã xảy ra chuyện gì. Gần đây mình cũng muốn phát điên lên với cái cảm giác tất cả các cậu, mọi người xung quanh mình đều biết, duy chỉ có mình, một chút cũng không. Mình phát điên lên với cái cảm giác như mình là một đứa ngốc chẳng biết chuyện gì xảy ra với cuộc đời của chính mình."


Namtan buông tay khỏi cổ áo của LingLing, có chút bối rối khi không kiềm chế được cơn nóng giận của mình. Chung quy hai người bạn của cô đã làm điều gì sai khiến họ phải rẽ sang hai con đường khác nhau. Rõ ràng họ sinh ra là để cho nhau, bao nhiêu năm không gặp, bao biến cố cũng trải qua, rõ ràng là không nhớ nhau vẫn cứ hút lấy nhau như hai cực từ trường.


Namtan khẽ lắc đầu.


"Cậu biết không LingLing, cách đây ba năm, nếu không phải Orm Kornnaphat bắt mình hứa, mình đã tìm đến cậu, nện cho cậu một trận rồi nói cho cậu tất cả mọi chuyện về cậu, về Orm Kornnaphat. Rồi khi trở lại, cậu như thế này khiến mình phải nói như thế nào. Cậu hiện tại đã ổn định, Orm Kornnaphat có chút không ổn nhưng cũng sẽ vượt qua được, nếu hiện giờ mình nói ra, mọi chuyện có thể vẹn toàn mình sẽ chẳng ngần ngại. Nhưng bây giờ có nói ra cũng chỉ mang thêm những đau khổ cho những trái tim vốn đã không còn lành lặn thì tại sao phải nói. Mọi chuyện trong năm năm qua như thế nào, chỉ có duy nhất một mình LingLing Kwong. Là chính bản thân cậu mới có thể tìm đáp án cho riêng mình. Còn Orm Kornnaphat, mình đành xin lỗi, mình sẽ không để cậu gặp Orm Kornnaphat trừ khi cô ấy muốn. Chuyện cậu không làm được cho Orm Kornnaphat, mình sẽ làm."


Sau câu khẳng định cuối cùng, Namtan đẩy cửa bước ra ngoài, để lại LingLing có chút ngây ngốc đứng giữa văn phòng làm việc. Lời Namtan nói, LingLing không bỏ sót một chữ, cô cũng nhận ra trong lời nói của bạn mình có lẫn trong đó chút đau khổ. LingLing bước chầm chậm xuống bãi giữ xe, vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì Namtan đã nói.


Ngày hôm nay gặp Namtan đã cho cô một khẳng định chắc chắn về việc cô đã nghi ngờ, và cô đành phải xin lỗi Namtan trong lòng, bằng mọi giá ngày hôm nay cô phải gặp Orm Kornnaphat. LingLing gửi một tin nhắn cho Pansa, rồi dựa lưng vào ghế lái yên lặng đợi. Được một lúc sau, LingLing tiếp tục nhấn số của Pansa gọi đi, chỉ nghe những tiếng tút dài trong điện thoại sau hai cuộc gọi không có người nhấc máy, LingLing thử lại một lần nữa.


"Pansa, làm ơn nghe điện thoại đi." - LingLing bất lực rên rỉ.

Tiếng tút trong điện thoại bỗng dừng lại, theo đó là một khoảng yên lặng, LingLing thở dài, cô biết Pansa đã nghe máy.


"Pansa" - LingLing gọi tên bạn mình.


"LingLing"


Sau hai tiếng gọi vẫn là một khoảng lặng im. LingLing đã nghĩ ra rất nhều điều để nói với Pansa nhưng đến khi nghe được tiếng Pansa cô lại chẳng biết phải nói như thế nào. Nước mắt dâng lên trong đôi mắt của LingLing, một chút ngẹn ngào, cô cất tiếng hỏi


"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy Pansa? Cậu thừa biết thế giới của mình rất nhỏ bé, nó chỉ quay xung quanh những người mà mình yêu thương, vậy mà giờ đây mình giống như cảm thấy cả thế giới đều quay lưng lại với mình chỉ trong một đêm. Mình đã làm sai chuyện gì sao? Pansa."


Pansa khẽ cười nhẹ, LingLing biết nó không phải là cái cười chế giễu, chỉ là để cho có thể bình tĩnh lại.


"Công chúa bình tĩnh kêu ngạo của mình hôm nay chạy đâu mất rồi, lại hướng Pansa mình mà xuống nước đây."


"Pansa"


"Ừ, LingLing"


"Cậu cũng sẽ không nói cho mình biết đúng không, chuyện về năm năm trước."


"Phải. Mình sẽ không nói cho cậu biết vì mình nghĩ mình không có quyền để nói. Thật ra mình biết được rõ ràng mọi chuyện cách đây chỉ vài chục tiếng đồng hồ cho nên mình không có quyền nói, mình chỉ là một người đứng xem vô dụng bên ngoài. Trước đây mình cũng mơ hồ như cậu."


"Mình muốn gặp Orm Kornnaphat."


"Mình biết."


"Mình cũng biết cậu biết Orm Kornnaphat đang ở đâu, mình cũng biết là Orm Kornnaphat hoặc Namtan không muốn cậu nói cho mình biết. Nhưng nếu để mọi chuyện như thế này, không chỉ có riêng một mình mình khó chịu, mà tất cả chúng ta đều như vậy. Cả mình và Orm Kornnaphat đều là người thắt nút nên mình và em ấy phải là người mở nó, cho dù có là khổ đau thì không phải nên một lần kết thúc, hay là cứ để nó mãi dai dẳng như vậy."


"Cậu thừa biết khi mình bắt điện thoại, mình sẽ cho cậu đáp án. Chỉ có điều mình khá lo lắng, không phải là cậu sẽ đối với Orm Kornnaphat như thế nào mà là Orm Kornnaphat sẽ nói gì với cậu."


LingLing bẻ tay lái thật nhanh rời khỏi tòa nhà, Pansa còn nói vài câu gì nữa mà LingLing chẳng thể nhớ nỗi sau hai chữ 'bệnh viện' mà cô nghe thấy. Cứ như tất cả mọi cảm xúc buồn bực, giận giữ, lo lắng, sợ hãi qua rất nhiều năm rồi lại bộc phát chỉ trong buổi sáng hôm nay.


LingLing rất nhanh đến bệnh viện, cổ LingLing thoát ra một tầng nước khi cô dừng lại trước của phòng bệnh mà Pansa đã nói cho cô biết. Cô đã chạy trong hành lang bệnh viện mặc kệ những lời nhắc nhở của y tá trực ban. LingLing gõ nhẹ lên cảnh cửa rồi đầy cửa bước vào. Một thân ảnh xanh xao đang khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài khiến lồng ngực LingLing nhói đau. Mái tóc xoăn nâu xoăn nhẹ không được chải chuốt vẫn không che lấp được vẻ đẹp của Orm Kornnaphat.


"Namtan.... LingLing" - Orm Kornnaphat gọi khi quay lại, cô đã tưởng người bước vào cửa là Namtan - "Sao chị biết em ở đây ?"


"Em.... Em vẫn ôn chứ?" - LingLing bỏ qua câu hỏi của Orm Kornnaphat, lo lẳng hỏi.


"Em vẫn khỏe, cám ơn chị . Chỉ bị ngộ độc, giờ thì ổn rồi."


"Chị đến không phải chỉ thăm bệnh, có việc gì sao LingLing?" - Orm Kornnaphat tiếp tục hỏi khi thấy LingLing chỉ nhìn mình mà không nói, bên nhau bao lâu, đến giờ Orm Kornnaphat vẫn biết LingLing muốn gì chỉ qua ánh mắt.


"Em lại trở về vẻ lạnh lùng xa cách khi lần đầu chúng ta gặp lại." - LingLing cười khan - "Chị muốn trả lại chiếc ví em để quên ở bữa tiệc."


Orm Kornnaphat nhíu mày khi LingLing lấy chiếc ví trong giỏ sách, cô không biết mình có nghe nhầm hai chữ 'gặp lại' của LingLing hay không. Orm Kornnaphat nhận lại chiếc ví của mình, có thoáng khó hiều khi LingLing khựng lại khi cả hai đều cầm chiếc ví. Ánh mắt Orm Kornnaphat chợt lạnh khi cô kiểm tra chiếc ví của mình.


"Nó đâu ?" - Orm Kornnaphat lạnh giọng hỏi.


"Em đang hỏi về cái gì ?"


Chị thừa biết tôi đang nói về cái gì mà LingLing Kwong, tấm ảnh, nó là của tôi, vui lòng trả lại đây."


"Em thay đổi khẩu khí cũng thật nhanh." - LingLing thấy tim mình co lại một cơn, chậm rãi đưa tay vào túi áo, lấy ra tấm ảnh.- "Nhìn nó, chị cảm thấy chúng ta đã từng rất hạnh phúc. Tại sao tất cả lại trở nên như vậy Orm Kornnaphat, tại sao chúng ta lại chia tay?."


"Đã từng, chính chị cũng nói là đã từng, LingLing Kwong, nó đã là quá khứ. Cho dù có là lý do gì thì hiện giờ cũng không còn quan trọng."


"Có. Nó quan trọng đối với chị , nó là năm năm ký ức của chị, Orm Kornnaphat. Em trở về khiến cho chị trở nên như thế này, rồi đột ngột muốn rời đi một lần nữa, hủy bỏ tất cả. Là em quá nhẫn tâm rồi Orm Kornnaphat." - LingLing khẽ nói, mắt vẫn nhìn vào tấm ảnh đang cầm trên tay.


Động tác của LingLing lại khiến trái tim Orm Kornnaphat một tầng lại một lớp nhói đau, nếu như còn nước mắt Orm Kornnaphat cũng không thể ngăn nó tuôn rơi. Nó làm cho cô ảo tưởng như cô đã từng ảo tưởng, rằng LingLing vẫn còn yêu cô. Nhưng những gì Orm Kornnaphat nhìn thấy ngày hôm qua đã vượt quá sức chịu đựng, cô không muốn phải rơi vào nơi tình cảnh đó một lần nào nữa.


"Kể từ năm năm trước tôi đã là một người nhẫn tâm, lúc tôi bỏ rơi chị, tôi đã nhẫn tâm như vậy."


"Sao cơ ?" - LingLing tưởng như mình vừa nghe nhầm một ai khác nói, không phải là Orm Kornnaphat.


"Chị đoán đúng. Tôi và chị từng là người yêu, cũng từng sắp làm đám cưới. Nhưng sắp đám cưới, tôi không chịu được cuộc sống hôn nhân, và đã yêu người khác. Phải, người đó là Namtan, tôi đã rời bỏ chị và sang Nhật cùng Namtan. Đó là chuyện của năm năm trước, giờ thì chị đã biết."


"Chị không tin." - LingLing ngay lập tức đáp lại.


"Tin hay không là chuyện của chị , cũng là chuyện xảy ra. Tôi không quan tâm, sẵn tiện, việc hủy cuộc triễn lãm tôi có nghe Film nói, chị yên tâm, nó sẽ vẫn diễn ra. Không nên vì sức khỏe của tôi mà tổn hại đến danh tiếng của công ty chị và Namtan. Cũng đừng trách Namtan của tôi, mỗi lần đụng đến chuyện của tôi Namtan thường nóng nẩy như vậy."


"Vậy tại sao lại trở lại, chị không tin chỉ bởi vì cuộc triễn lãm."


"Triễn lãm là một cái cớ, thật ra tôi quay về chỉ để tìm chút bình yên, tôi cũng cảm thấy có lỗi khi lúc đó bỏ rơi chị , giờ thì thấy chị rất tốt. Tôi không còn gì tiếc nuối."


"Rất tốt. Em nghĩ rằng chị rất tốt, thật buồn cười. Quá khứ không tính đi, nhưng từ khi gặp lại em , chị đã nghĩ rằng trên đời này, người có thể hiểu rõ nhất LingLing Kwong chỉ có thể là Orm Kornnaphat Sethratanapong. Xem ra mình có chút nhầm lẫn."


"Chuyện chị cũng đã biết, nếu không còn gì để hỏi chị có thể rời khỏi đâu. Tôi mệt, muốn ngủ một lát."


Orm Kornnaphat ngồi xuống giường, đưa tay xoa nhẹ thái dương của mình, mệt mỏi nói. Cô không nghĩ mình có thể tiếp tục nói chuyện với LingLing như thế này, nếu nói nữa cô thật sự sẽ chết mất.


LingLing cho dù muốn có không tin, muốn tiếp tục nhưng thấy Orm Kornnaphat như thế lại không khỏi hung hăng tự chửi mình vài lần. Orm Kornnaphat đang bệnh, cô lại khiến cho em ấy mệt mỏi như thế.


"Nếu sự thật như những gì em nói, vậy bức ảnh này chị sẽ giữ vì nó cũng là của chị , kẻo cho Namtan lại hiểu lầm em."


Orm Kornnaphat gật đầu thay cho câu trả lời.


LingLing thấy Orm Kornnaphat không nói thêm gì nữa chỉ dặn Orm Kornnaphat giữ sức khỏe, cũng chậm rãi quay lưng rời khỏi phòng.


Tiếng sập cửa vang lên cũng là lúc Orm Kornnaphat ngả người vào bức tường phía sau vòng hai tay lên đầu gối, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tấm ảnh đó là tấm ảnh cô thích nhất vì nó có dòng chữ mà LingLing lưu lại. LingLing mang nó rời đi, cũng chính là mang đi tia hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong cô rời đi. Orm Kornnaphat rốt cuộc nhịn không nổi nữa, vùi đầu vào hai chân mình bật khóc nức nở, cô khóc như muốn để nước mắt cuốn trôi đi tất cả nỗi đau. Cô mệt mỏi, Orm Kornnaphat cô thật sự mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro