Chap 3

LingLing vẫn sải bước đi trong cơn gió buổi đêm như thế, cho đến khi cô nhìn thấy Orm Kornnaphat ở phía xa, cô ấy dang đứng cùng Namtan ở một băng ghế gần đó, cũng là nơi cô và Orm Kornnaphat thường ngồi. LingLing nở nụ cười, có lẽ không cần đến ngày mai. Bàn chân cô bước nhanh hơn, dường như nó cũng biết cô nhớ Orm Kornnaphat như thế nào, rồi nó bỗng sững lại khi còn cách đích đến không xa. LingLing không thể tin vào những gì cô đang nhìn thấy, trong đầu cô nghĩ rằng đó là ảo giác do cô quá mệt nên tưởng tượng ra, nhưng đôi mắt cô lại không thể mù mờ đến thế. Nước mắt dâng đầy nơi khóe mi của cô khi cô nhìn thấy Namtan và Orm Kornnaphat, họ đang hôn nhau.


"Hai người đang làm cái quái gì vậy?"


Namtan và Orm Kornnaphat vội tách nhau ra, cô đưa tay đẩy Orm Kornnaphat ra phía sau lưng mình. LingLing bước lại gần hơn, đối diện với cả hai.


"Đã định nói với cậu, nhưng cậu đã thấy mất rồi. Mình xin lỗi, mình yêu Orm Kornnaphat, mình không thể để cậu ấy lấy cậu được." – Namtan nói thật nhanh, cô vòng tay ra phía sau lưng như để che chắn cho Orm Kornnaphat nhiều hơn.


"Cậu im đi, chưa đến lượt cậu nói đâu. Orm, chuyện này là sao ?" – LingLing bỏ qua Namtan, cô nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat.


"Em xin lỗi, LingLing, nhưng Namtan nói đúng, em không thể lấy chị, em yêu Namtan."


LingLing cảm tưởng như mình đang nghe một âm thanh rơi vỡ thứ nào đó, chứ không phải là lời nói của Orm Kornnaphat đang thốt ra.


"Hai người...sau lưng tôi sao. Hai người yêu nhau, vậy còn tôi, tôi là trò đùa với hai người ư?"


"Em xin lỗi đã làm tổn thương chị , nhưng đến bây giờ em mới nhận ra mình không thể sống thiếu Namtan được, là do trước đây em không nhận ra tình cảm của cậu ấy dành cho em." – Orm Kornnaphat run run nói, cô chẳng thể giữ được giọng mình bình tĩnh, nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt cô.


"Là mình có lỗi, đừng trách Orm. Mình xin lỗi cậu." - Namtan kéo Orm Kornnaphat lại gần hơn.


"Chết tiệt. Cậu là bạn tôi, người mà tôi tin tưởng, Namtan Tipnaree."


LingLing không thể kiềm chế được mình, cô vung tay bàn tay phải của mình lên cao, nhưng cái tát của cô không đến được nơi mà nó được định để đến, nó rơi vào má trái của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat đã đẩy Namtan sang một bên và hứng trọn bàn tay của LingLing.


"Orm Kornnaphat..."


Cho dù là lời nói hay hành động, miễn nó làm tổn thương đến người mình yêu thương thì không thể biết được người gây thương tổn hay người bị thương, ai đau hơn ai. LingLing Kwong như cảm thấy có một vết cắt thật sâu vừa cứa vào trái tim mình. Cô chưa bao giờ muốn làm đau Orm Kornnaphat, nhưng vì một người khác, cô ấy cũng không màng, LingLing không thể thốt lên bất cứ một lời nào nữa. Nước mắt cứ rơi, cô quay lưng rời khỏi công viên.


LingLing bước vô định trong công viên, cô không biết cô muốn đi đâu, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng duy chỉ có chữ nhà lại hiện lên rõ rệt. Cô quyết định về nhà, cô là người không phải không biết lý lẽ, nhất định là có lý do nào đó, cô cần phải nghe lời giải thích từ Orm Kornnaphat, phải, cô cần phải nghe.


Cánh cửa được mở ra dưới bàn tay run rẩy của Orm Kornnaphat, nhưng sự run rẩy đó được che lấp ngay khi cô đóng cửa lại. Cô trông thấy LingLing đang ngồi ở chiếc ghế sofa nhìn cô với đôi mắt khó có thể đọc được suy nghĩ. Orm Kornnaphat bước nhanh lên lầu, gom đồ của mình bỏ vào vali, cô bật cười khẽ, vốn dĩ đã biết nên cũng không có quá nhiều đồ để dọn.


Hít một hơi thật sâu, Orm Kornnaphat kéo chiếc vali xuống dưới nhà, đến lúc phải đối diện với LingLing. LingLing không còn ngồi trên ghế, mà đứng dựa vào lưng ghế sofa, dường như là để đợi cô xuống.


"Em thậm chí không cần giải thích sao ?" - LingLing hỏi khi Orm Kornnaphat đi đến đối diện cô.


"Những gì cần thấy, chị đã thấy, em không có gì để giải thích."


Một khoảng im lặng chợt thoáng qua, nhưng đối với LingLing, nó dài như vô tận vậy. Tình yêu này là cả một đời cô, chưa một giây phút nào cô nghĩ rằng mình sẽ mất Orm Kornnaphat, những điều như mãi mãi, hạnh phúc, nụ cười chợt vỡ tan như bong bóng xà phòng, không một âm thanh nhưng đau đến xé lòng. LingLing nắm lấy bàn tay đặt trên tay kéo vali của Orm Kornnaphat :


"Chỉ cần em nói đó là hiểu lầm, thậm chí chỉ cần em nói rằng đó chỉ là một lúc ngẫu hứng thoáng qua, chị sẽ bỏ qua tất cả, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Được không ?"


"Chị luôn biết rằng tình cảm không thể níu kéo mà LingLing Sirilak Kwong." – Orm Kornnaphat khẽ rút bàn tay ra khỏi tay LingLing.


"Và giờ em gọi chị là LingLing Sirilak Kwong." – LingLing cười nhẹ - "Ít nhất, hãy cho chị biết lý do, là chị đối với emkhông tốt ?"


"Không phải chị, là do emthay đổi. Chị biết em là đứa luôn làm theo cảm xúc, nếu nó đến nhất định em sẽ đuổi theo. Em không xứng với chị, mình xin lỗi."


"Bao lâu rồi? Em và cậu ấy."


" Hai tháng."


"Em đánh đổi hai tháng bằng bốn năm, Em thật nhẫn tâm Orm."


"Phải, là em nhẫn tâm, tất cả mọi tội lỗi em đều gánh hết. Xin chị hãy quên em đi."


"Được. Ngay khi em bước chân ra khỏi cánh cửa ngoài kia, chị sẽ lập tức quên em. Sau này gặp lại, lần đầu gặp chị sẽ xem em như người dưng mà lướt qua., lần thứ hai gặp chị sẽ hỏi có phải em là Orm Kornnaphat, lần thứ ba gặp em...."


"Đủ rồi" – Orm Kornnaphat hét lên – "Em không muốn nghe nữa, đừng làm chúng ta đau khổ thêm nữa. Sau này gặp lại hãy cứ làm như chị nói vì em đã làm tổn thương chị , chị cứ trách mọi tội lỗi lên em. Em xin lỗi, chúng ta chia tay đi"


Vừa dứt câu, Orm Kornnaphat kéo chiếc vali vội vàng lao ra cửa. Cánh cửa sập lại cũng là lúc thân người LingLing trượt dọc theo lưng ghế sofa, nước mắt cũng tuôn rơi một cách vội vã.


Thật đau đớn.


Yêu nhau bốn năm dài, chia tay nhau trong vài phút ngắn ngủi. Cuộc sống có đôi khi tàn nhẫn đến đáng sợ, chẳng có gì báo trước, đến là đến, đi là đi.


Em ấy thậm chí còn không muốn nghe lần thứ ba, lần thứ tư, hay sau này như thế nào. Em ấy vẫn chưa nghe hết những gì cô muốn nói. Cô không trách em ấy tổn thương mình, cô chỉ trách chính mình đã tin tưởng rằng em ấy sẽ không làm như thế.


Có đôi khi lời nói làm đối phương đau lòng, nhưng chính bản thân mới là người rơi nước mắt. Cô và em, ruốc cuộc không thể nắm tay đi đến hết con đường như đã từng hứa hẹn.


Bên một người bao lâu thì gọi là đủ dài.


Yêu thương bao nhiêu thì gọi là đủ nhiều.


Tổn thương đau khổ đến mức nào thì đủ để buông tay.


Thương nhiều như thế nào thì đủ để yêu.


Nợ nhau bao nhiêu thì đủ để là của nhau đến cuối cuộc đời.


Mình không nợ.


Phải không ?


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro