Chap 32
Ánh đèn đường len lỏi vào phòng qua khung kiếng sau lưng làm cho LingLing nhận ra trời đã tối từ lúc nào. Phòng làm việc cũng không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ chiếc laptop đang mở trước mặt, LingLing đã làm việc liên tục từ lúc rời khỏi nhà Ira tới giờ, cô nghĩ rằng chỉ khi lao mình vào công việc bân rộn mới khiến cô không phải suy nghĩ nữa. Đó luôn là điều con người ta luôn tìm cách để viện cớ, bởi vì nỗi nhớ mãi là thói quen vô thức, chỉ cần cho ta một giây trống trải thôi thì dù bất cứ ở không gian nào, nỗi nhớ cũng sẽ ập đến bất ngờ. Nếu không muốn nhớ, chỉ có cách đừng yêu, mà khổ nỗi nếu không yêu thì làm sao lại nhớ. Vòng tuần hoàn không có sự bắt đầu và kết thúc đó luôn dày vò con người ta cho đến tận cùng.
Đảo mắt quanh căn phòng tối tăm trước mắt, LingLing cảm nhận rõ ràng nỗi nhớ mang kèm theo sự cô đơn như người bạn đồng hành. Cô nhớ Orm Kornnaphat rất nhiều, có trời mới biết cô muốn chạy đến nắm lấy tay Orm Kornnaphat bao nhiêu, mang em ấy đến nơi chỉ có hai người, giấu em ấy thật kĩ, mặc kệ cho thứ gọi là đạo lý, mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh kể cả Film, Namtan. Nhưng chuyện này, cho dù chỉ là nghĩ, cũng cảm thấy nó nực cười biết bao nhiêu.
LingLing thở dài, ngã lưng vào ghế. Chỉ được một lát, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, xuất hiện sau đó là thư ký của cô, mang vào một bưu kiện được gửi đến. LingLing bật đèn, xé bỏ lớp giấy bên ngoài một cách chậm rãi. Một cuốn sổ gồm rất nhiều tờ giấy A4 chồng lên nhau, được gắn kết bằng cái gáy lò xo, tờ bìa làm bằng giấy cứng màu nâu nhạt. Mở ra trang đầu tiên, vẫn là một trang trắng nhưng đã ngả sang màu ố vàng của giấy, có vẻ như quyển sổ này đã khá cũ. Lật trang tiếp theo, tay LingLing lập tức sững lại, đây là một cuốn tranh vẽ chân dung với nhân vật chính là cô. Người con gái tóc nâu mang nụ cười tỏa nắng sống động trong tập ảnh, là LingLing, nói chính xác hơn là hình ảnh của LingLing cách đây năm năm. Màu tóc nâu vẫn được giữ trong những trang tiếp theo, LingLing lật nó một cách chậm rãi, LingLing trong tranh luôn luôn giữ nụ cười trên môi, nó khiến cho người xem có cảm giác chỉ cần nhìn thôi, ta cũng sẽ vui theo. Cho đến bức tranh cuối cùng trong tập tranh, màu tóc nâu đã được thay thế bằng màu đen như cô hiện giờ, nét tươi trẻ trước kia thay bằng nét chững trạc của sự trưởng thành, nụ cười không còn nở rộ mà thay bằng cái nhếch môi nhẹ nhàng. Bức vẽ cuối cùng này, giấy mới hơn rất nhiều, như là được thêm vào sau này, mà có lẽ cũng không cần tới bức cuối cùng cô cũng có thể đoán đươc người gửi tập tranh này cho cô là ai.
Nước mắt cũng lưng tròng trên đôi mắt của LingLing, cảm giác nghẹn ngào lập tức bủa vây lấy cô, người con gái này, là em ấy mang cho cô sự dằn vặt đau khổ hay chính cô mới là người mang đến những nỗi đau này cho em ấy. Giọt nước mắt rơi trên tập tranh, LingLing nhanh chóng chùi đi, không để cho nó làm nhòe mất màu của bức tranh, nhưng không kịp, màu bị lem ra khỏi nét vẽ ban đầu, mà nhìn kỹ lại, hình như những bức tranh trước đều có một số vết lem giống như thế này. Một họa sĩ chuyên nghiệp như Orm Kornnaphat, mắc lỗi về màu là chuyện khó có thể xảy ra, chỉ có khi.... LingLing chẳng dám nghĩ nữa, tay lật thêm vài trang tiếp theo, cho đến khi gặp một vài dòng trên trang giấy.
Gửi LingLing Kwong
Cuộc sống là những lần gặp gỡ và biệt ly, là những lần lãng quên và bắt đầu, nhưng luôn có những chuyện, một khi đã xảy ra, sẽ để lại dấu vết; và luôn có những người, một khi đã tới, sẽ không thể nào quên ; và một khi đã đi sẽ chẳng bao giờ thôi nhớ.
Chúng ta đã từng là người lạ, từng là người thương, và chỉ thời gian rất ngắn nữa thôi chúng ta sẽ trở thành người dưng ngược lối, mà cho dù là gì đi nữa thì chúng ta đã từng có nhau phải không ?
Là gì cũng được, chỉ mong con đường sau này, cả hai chúng ta đều tìm thấy bình yên.
Ký ức xưa kia, mong là sẽ như cơn gió, không thấy hình hài nhưng vẫn cảm nhận được, như tình yêu giữa chúng ta, cũng sẽ trôi đi. Em gửi trả lại chị, ký ức của mình.
Bình yên nhé, người thương !
Orm Kornnaphat
Nước mắt cuối cùng vẫn không thể giữ lại, khóc thôi, khóc cho tình yêu của cô và Orm Kornnaphat. em ấy đã thực hiện lời hứa của mình, tặng cô một bức tranh, một bức tranh của hiện tại, không mang một chút màu sắc nào của quá khứ. Nhưng nó lại gửi kèm với một thứ xưa cũ, LingLing hiện giờ hiểu rất rõ, lòng cô không muốn cái gọi là ký ức đó nữa, có cũng được, không có cũng không sao, cô chỉ cần Orm Kornnaphat.
Mất một lúc lâu, LingLing mới có thể bình tĩnh trở lại. Cô xếp ngay ngắn lại những trang giấy, cất nó vào ngăn tủ dưới cùng, nơi cô luôn giữ những thứ quan trọng. LingLing rời khỏi phòng làm việc, rải bước trên con đường đêm BangKok tấp nập, dừng chân trước một quán bar cô từng đến, bước vào sau một giây suy nghĩ,. Rượu, là thứ không tốt cho sức khỏe nhưng lại rất tốt ở một số phương diện khác. LingLing ngồi ở một góc cạnh cửa sổ đối diện quầy bar, uống được vài ly lại nhìn thấy hai dáng người quen thuộc.
Trong góc tối nơi quán bar, tầm nhìn của LingLing thật rõ ràng, những cái đụng chạm Namtan dành cho Film thân mật hơn cái gọi là tình bạn thân thiết. Hàng loạt những cảm xúc bủa vây lấy LingLing, nhiều nhất vẫn là sự khó chịu. Cho dù biết được sự thật đi chăng nữa, rằng Orm Kornnaphat rời bỏ cô là vì Namtan, LingLing vẫn dành cho Namtan một sự tôn trọng nhất định, cái cách Namtan chăm lo cho mọi người xung quanh mình khó ai có thể bì được.
Nhưng những gì LingLing nhìn thấy ngay lúc này khiến mọi thứ tan đi trong nháy mắt, những gì còn xót lại trong cô chỉ còn nỗi tức giận, không biết vì đâu, đột nhiên lại bùng lên không kiểm soát, đỉnh điểm là khi LingLing thấy cả hai người rời khỏi ghế chuẩn bị ra ngoài, Namtan đã kéo Film lại và hôn Film thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro