Chap 33
Trong nền nhạc jazz nhẹ nhàng của quán bar, Namtan ngồi mân mê chiếc ly trên tay mình. Chợt trên đầu Namtan truyền đến hơi ấm, những ngón tay vây quanh lọn tóc trên đỉnh đầu. Namtan thở ra một hơi nhẹ nhàng, đưa mắt sang người bên cạnh, chỉ như thế này là đủ cho mọi thứ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần bàn tay này vẫn vuốt ve mái tóc của cô, mọi khó khăn trên đời cũng sẽ trở nên thật nhỏ bé. Namtan nắm lấy bàn tay của Film đưa đến môi mình, hôn lên nhẹ lên nó.
"Để cậu chịu ấm ức rồi."
"Không có, chỉ là không phô trương bên ngoài thôi, cũng không khác gì bình thường. Mình không cảm thấy ấm ức gì cả."
"Mình thì có, có khi cả ngày còn chẳng được nắm tay cậu." – Namtan bĩu môi.
"Thật là, cậu bao nhiêu tuổi rồi." – Filmeyon bật cười, vò rối mái tóc của Namtan.
"Mà Orm Kornnaphat đã quyết rồi sao, mình tưởng hôm đó LingLing đến tìm Orm thì mọi chuyện chắc có tiến triển. Sao tự nhiên lại trở nên như vậy."
"Sáng hôm sau đó mình đưa Poppe về nhà, nhìn thấy em ấy ngồi trên bệ cửa sổ phòng. Cậu có tin mình như nhìn thấy một Orm Kornnaphat giống hệt như lúc ở đồn cảnh sát không. Chỉ khi Poppe gọi em ấy mới như sực tỉnh, mình cá là em ấy cả đêm không ngủ."
"Trong chuyện tình cảm, Orm Kornnaphat thật sự rất cố chấp."
"Vai phản diện này mình đóng hình như vẫn chưa đủ ác, xem ra phải cần cậu giúp mình rồi." – Namtan nghiêng người đến đặt cằm mình lên vai Film, thì thầm vào tai người đối diện – " LingLing vừa đến, ngồi ở góc trong cùng."
Namtan rời khỏi người Film sau khi nhận được một cái gật đầu.
"Muốn mình làm gì đây, nên nhớ mình không có giỏi diễn như cậu đâu."
"Không cần, cậu cứ ngồi yên là được. Sau khi chúng ta ra ngoài thì cậu cứ đi lấy xe trước đi nhé. Mình đánh cược một lần cuối cùng đây."
Dứt lời Namtan kéo Film vào một nụ hôn sâu, đủ tình cảm như những gì mà LingLing nhìn thấy.
LingLing đập mạnh ly rượu của mình trên bàn kiếng, cô đuổi theo Namtan ngay khi bóng hai người vừa khuất khỏi cánh cửa. Ra khỏi quán bar, nhìn trái rồi nhìn phải, LingLing thấy Namtan quẹo vào con ngõ nhỏ gần đó. Bước chân của cô nhanh chóng đuổi kịp Namtan, nắm mạnh lấy vai quay người câu ấy lại, vung cánh tay phải, LingLing giáng cho Namtan một cú đánh với tất cả sức lực mà cô có. Namtan loạng choạng ngã về phía sau, rất nhanh liền ngồi dậy dùng vai của mình húc vào phần bụng của LingLing, hai cánh tay vòng thật chặt đẩy mạnh LingLing vào tường. Namtan đứng thẳng dậy, hai tay siết chặt lấy cổ áo người đối diện.
"Tại sao lại đánh tôi, cậu bị điên hả LingLing ?" – Namtan quát
LingLing cũng nắm lại vạt áo blaze của Namtan.
"Tại sao cậu lại đối xử như vậy với Orm Kornnaphat hả ? Tại sao lại phản bội Orm Kornnaphat ?"
"Tôi đã làm gì ?" – Namtan nhếch môi
"Đừng tưởng tôi không thấy những gì lúc nãy, đồ khốn cậu..."
"Tôi như thế nào với Orm Kornnaphat thì liên quan gì tới cậu ?" – Namtan đè LingLing vào tường chặt hơn – "Cậu là cái quái gì của Orm Kornnaphat mà xen vào chuyện của tôi và em ấy ? Cậu là cái gì ? Hả LingLing Kwong?"
Một tiếng hét sau cùng, LingLing nhìn thật lâu vào mắt Namtan, lửa giận trong mắt của cậu ấy không kém gì cô. Đầu óc LingLing trở nên trống rỗng chỉ sau một tích tắc, phải, cô là gì mà xen vào, ngay cả bạn cũng không tính là phải thì cô lấy tư cách gì để xen vào đây.
Nhưng cô yêu Orm Kornnaphat mà không phải sao, cô cũng không tin Orm Kornnaphat không còn yêu mình như em ấy nói. Đã vậy, nếu không ai cho cô tư cách, cô sẽ tự cho mình tư cách, yêu Orm Kornnaphat là tư cách lớn nhất, chỉ cần là yêu, là đủ cho tất cả.
Namtan thấy đôi tay đang nắm lấy vạt áo của mình đã buông lỏng từ khi cô hét vào mặt em ấy bỗng siết chặt lại, ánh mắt của LingLing cũng không ngần ngại nhìn thẳng vào mình, Namtan thấy nó quyết liệt hơn bao giờ hết.
"Tôi không quan tâm." – LingLing gằn từng tiếng – "Tôi vốn đã tưởng cậu có thể đem lại hạnh phúc cho Orm Kornnaphat, tôi vốn đã muốn buông xuôi tất cả vì không muốn phá hủy gia đình nhỏ của em ấy, vì tôi nhìn thấy cô ấy cười với cậu vui vẻ như thế nào, còn cả Poppe.
NhưngNamtan Tipnaree, cậu là một tên khốn, tôi sẽ không để Orm Kornnaphat đau khổ vì một người như cậu, tôi sẽ giành lại em ấy từ tay cậu, tôi yêu Orm Kornnaphat nên tôi sẽ không để yên cho cậu đâu."
"Cậu vừa nói gì ? Lặp lại một lần nữa."
"Tôi yêu Orm Kornnaphat."
LingLing lặp lại ngay lặp tức, cô đã quyết tâm, cho dù đêm nay cô phải đánh nhau với người bạn của cô hay phá vỡ cái gọi là đạo lý, cô đều sẽ làm tất cả. LingLing đã chuẩn bị nhận lấy sự đau đớn trên khuôn mặt của cô, nhưng một lúc trôi qua LingLing vẫn không thấy cánh tay nào vung lên trước mặt mình, thay vào đó là hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt Namtan. Namtan nhìn LingLing thật lâu rồi cất giọng, có chút nghẹn ngào.
"Cậu không biết tôi đã đợi ngày này bao lâu rồi đâu LingLing. Cậu nhìn cô ấy cười vài lần? Còn tôi, tôi nhìn em ấy khóc đến 5 năm LingLing à? Những năm năm, tôi chẳng thể đếm nổi số lần, thậm chí đến khi tôi nghĩ nước mắt cô ấy đã cạn, tôi vẫn nghe thấy tiếng cô ấy nấc mỗi đêm. Những lúc đó tôi chỉ muốn ôm lấy cô ấy để an ủi, nhưng tôi biết vòng tay cô ấy cần không phải là tôi, thậm chí tôi còn muốn ngay lập tức lao về Thái, gặp cậu rồi lôi cậu đến Nhật nhưng Orm Kornnaphat không cho tôi làm điều đó. Vậy nên tôi chấp nhận đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được. Namtan Tipnaree tôi đã đợi được rồi."
Namtan buông tay khỏi cổ áo của LingLing, không để ý tới con hẻm bụi bẩn, Namtan ngồi bệt xuống bên cạnh nơi LingLing đang đứng, thả người dựa vào bức tường phía sau.
"Cậu đang nói cái vậy?" – LingLing không hiểu với sự thay đổi đột ngột của Namtan,
"Cậu khôn hồn thì ngồi xuống đây nếu biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này tôi phải kiềm chế rất nhiều mới không đập cho cậu một trận."
LingLing bối rối ngồi xuống bên cạnh Namtan, chỉ vừa lúc nãy như nước với lửa lao vào nhau, giờ lại ngồi thân tình như hai người bạn, kể cũng có chút lạ đời. Bạn bè luôn có những thứ khiến ta chưa bao giờ ngờ đến.
"Cậu đó LingLing, cả cậu và Orm Kornnaphat thật khiến cho một đứa bạn như tôi phải khổ sở...."
Namtan cất giọng đều đều, những gì cô luôn muốn nói, giờ cô sẽ nói tất cả. Hiểu lầm phải nói mới có thể giải quyết. Cứ như thế trong con hẻm mờ mờ sáng, Namtan kể lại cả quá trình chờ đợi phẫu thuật, phẫu thuật, rồi cả giai đoạn sau phẫu thuật, Orm Kornnaphat đã phải đối diện mọi thứ như thế nào.
Đến khi Namtan kết thúc câu chuyện bằng việc Orm Kornnaphat phải vào bệnh viện gần đây, LingLing vẫn không hề quay sang nhìn Namtan một lần. Dường như khoảng không vô định trước mặt hấp dẫn hơn mọi thứ, cho đến khi Namtan phát hiện khuôn mặt LingLing đầy nước mắt. Namtan đưa tay bóp nhẹ vai LingLing, cô biết bạn cô cần một lúc im lặng.
"Mình đáng sao ?" – LingLing khàn khàn giọng hỏi Namtan.
"Cậu đang hỏi mình hay đang tự hỏi bản thân cậu ? Mà cho dù cậu có hỏi ai cũng không thể cho cậu câu trả lời, vì Orm Kornnaphat là người quyết định tất cả, cô ấy thấy xứng đáng thì cô ấy mới làm. Cậu đừng bao giờ hoài nghi bản thân mình, cậu không biết cậu mang đến bao nhiêu hạnh phúc cho Orm Kornnaphat đâu LingLing, kể từ khi cô ấy chỉ còn lại một mình trên thế gian này. Vậy cho nên..." – Namtan quay vai LingLing lại để cho LingLing có thể nhìn thẳng mình
"...Cậu hoàn toàn xứng đáng. Nhưng cậu sẽ là một đứa chết tiệt nếu bây giờ cậu chỉ ngồi khóc lóc như thế này. Không phải ai cũng có thể đứng lại đợi cậu đến khi cậu nhận ra sự quan trọng của họ. Không phải ai cũng có thể lựa chọn quên đi đau thương, cái gì cũng cho qua sau khi bị cậu làm tổn thương. Orm Kornnaphat không hoàn hảo, nhưng Orm Kornnaphat là duy nhất dù cho cô ấy chọn sai cách để thể hiện tình yêu. Tình cảm con người cũng như sợi dây, đứt rồi không thể nào mọc lại như cũ, cho dù có nối lại cũng không hoàn hảo như ban đầu. Tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng vậy, một khi đi rồi nhất định không trở lại đâu. Cậu quý trọng cũng được, không quý trọng cũng không sao, nhưng nếu một ngày hôm nay cậu vẫn không hành động, cậu sẽ không tìm thấy được Orm Kornnaphat một lần nào nữa. Sáng ngày mai cô ấy sẽ bay về Nhật, cậu sẽ chỉ còn cơ hội cuối cùng này thôi LingLing."
LingLing chống người ngồi dậy một cách vội vã, nhận ra chiếc xe của Namtan đã đậu ở trước con hẻm từ lúc nào. Film bước xuống và ném chìa khóa cho LingLing, không quên bồi một cú giày vào ống quyển của LingLing làm LingLing mém nữa là nhảy dựng.
"Cho cái tội cậu dám đánh Namtan của mình." – Nói rồi không thèm để ý LingLing lao lên xe chật vật thế nào. Film đi thẳng đến chỗ Namtan, lau nhẹ vết máu đã khô trên khóe môi Namtan.
Namtan hét lên ngay khi tay LingLing vừa chạm đến tay nắm mở cửa xe.
" LingLing. 1314. Ai ui"
"Yên nào." – Film gằn nhẹ - "Hai người đó mà không xong nữa mình nhất định sẽ giết họ."
"Không đến phiên cậu, mình sẽ cột cả hai lại và quăng xuống biển. Mình không còn sức để diễn nữa đâu."
Nghe được tiếng phì cười của Film, Namtan siết nhẹ bàn tay đang chạm khóe môi mình.
"Tất cả sẽ ổn thôi, phải không Film."
"Sẽ. Chắc chắn sẽ ổn."
Chúng ta luôn cần trải qua rất nhiều thứ để có thể hiểu trái tim mình nghĩ gì và cần gì. Chúng ta phải trải qua những hiểu lầm, những rắc rối, những lần làm tổn thương nhau, để chúng ta hiểu rằng chúng ta đã nhớ và trân trọng nhau như thế nào.
Hạnh phúc là một thứ quá nhỏ bé, nếu đã không thể nào nắm được, thì phải cố gắng hết sức để hướng tới
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro