Chương 29: Áp lực vô hình
Bầu trời buổi sáng hôm ấy trong xanh lạ thường, ánh nắng len qua từng tán cây, trải lên hành lang trường học một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Mọi thứ tưởng chừng bình yên... nhưng trong lòng Orm Kornnaphat lại là một cơn sóng ngầm dữ dội.
Cùng lúc đó, ở sân sau trường, Lingling Kwong đứng đối diện với người trợ lý riêng của ba cô – một người đàn ông trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ khép kín.
– "Tiểu thư, tôi chỉ làm theo lệnh. Ngài muốn cô chuẩn bị tâm lý cho việc du học. Mọi thủ tục đã hoàn tất."
Lingling Kwong cười nhạt:
– "Tôi không đi."
Giọng cô dứt khoát như nhát dao cắt vào không khí.
Người đàn ông kia nhíu mày:
– "Tiểu thư, xin đừng chống lại ngài. Đây là vì tương lai của cô."
Lingling Kwong bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh:
– "Nếu đó thực sự vì tương lai của tôi, thì sao tôi không được tự chọn?"
Không đợi người kia trả lời, Lingling Kwong quay gót bỏ đi, mái tóc đen dài quét nhẹ qua vai, ánh nắng hắt lên sống lưng cô một vầng sáng lạnh lùng kiên quyết.
Trong lòng Lingling Kwong bùng lên một ngọn lửa. Một ngọn lửa pha lẫn giận dữ, bất lực và quyết tâm.
Họ muốn ép cô rời xa Orm Kornnaphat ư?
Muốn dùng quyền lực và gia thế để bóp nghẹt tình cảm vừa nhen nhóm trong cô ư?
Không dễ dàng như vậy đâu.
⸻
Chiều hôm đó, bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u. Những đám mây xám nặng trĩu giăng kín, gió bắt đầu thổi mạnh như báo hiệu một cơn giông sắp đến.
Lingling Kwong đứng trước quán café sang trọng trong khu thương mại trung tâm thành phố. Cô mặc đồng phục trường, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng màu kem, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác bất an.
Một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa.
Người trợ lý bước xuống, mở cửa xe.
Và rồi, ba của cô — ông Kwong — xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị đến mức ngay cả những người lạ cũng phải vô thức tránh xa.
Lingling Kwong hít sâu một hơi rồi bước vào trong, gót giày nện nhẹ lên nền đá cẩm thạch lạnh buốt.
Họ ngồi đối diện nhau ở một bàn khuất trong góc, cách biệt hẳn với những ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Không ai nói gì trong vài phút đầu tiên. Chỉ có tiếng thìa chạm vào thành ly café vang lên khe khẽ.
Cuối cùng, ông Kwong cất tiếng, trầm thấp, đầy áp lực:
– "Ba tưởng con gái của ba sẽ biết giới hạn."
Lingling Kwong không đáp.
Cô chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đã sinh ra mình — ánh mắt không chút né tránh.
Ông Kwong rút từ túi áo ra vài tấm hình.
Chúng rơi xuống mặt bàn, nhẹ nhàng nhưng lại như những con dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim cô.
Trong hình là cảnh Lingling Kwong và Orm Kornnaphat cười đùa, đi cạnh nhau, ánh mắt trao nhau những tia sáng dịu dàng nhất.
– "Đây là những gì con đang làm đấy à?" – Giọng ông vang lên, lạnh lùng.
Lingling Kwong nhìn những bức ảnh. Mỗi tấm ảnh là một khoảnh khắc quý giá với cô, nhưng lúc này đây, chúng lại bị biến thành bằng chứng để kết tội.
Ông Kwong tiếp tục, giọng nặng nề hơn:
– "Ba đã cho người điều tra rồi. Gia đình cô bé đó... chỉ là một gia đình tầm thường. Thu nhập cũng chỉ đủ sống qua ngày. So với gia đình chúng ta thì... một trời một vực."
Lingling Kwong mím môi thật chặt. Trái tim cô co thắt.
– "Ba sẽ không bao giờ cho phép con gái mình hạ thấp giá trị bản thân như vậy." – Ông kết luận. – "Nếu con còn tiếp tục qua lại với con bé đó... ba sẽ không chỉ can thiệp vào con. Ba sẽ gây áp lực lên gia đình con bé đó, họ đừng hòng sống yên thân. Khi đó, đừng trách ba tàn nhẫn."
Lingling Kwong nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn đến mức các khớp tay trắng bệch. Cô biết đối với Orm Kornnaphat gia đình quan trọng nhường nào.
– "Ba muốn con làm gì?" – Cô hỏi, giọng khàn đặc.
Ông Kwong chậm rãi đáp, từng chữ như rơi xuống từng nhát búa:
– "Buông bỏ tình cảm với con bé đó.
Và chuẩn bị đi du học.
Ngay tuần sau."
Không gian như đông cứng lại.
Lingling Kwong cúi đầu. Ánh mắt cô mờ đi vì nước mắt nhưng cô tuyệt đối không để nó rơi xuống.
Phía bên kia bàn, ông Kwong nhìn con gái mình với ánh mắt vừa lạnh lùng vừa kỳ vọng. Ông tin chắc rằng, bằng tình yêu thương và quyền lực của mình, ông sẽ khiến Lingling Kwong khuất phục.
Nhưng ông không biết, chính vào khoảnh khắc này... một Lingling Kwong mạnh mẽ hơn, đau đớn hơn, và cũng liều lĩnh hơn, đang được sinh ra.
⸻
Buổi tối.
Lingling Kwong lái xe một mình về nhà, con đường dài dằng dặc phủ đầy những dải đèn vàng nhạt.
Ánh đèn nhòe đi trước mắt cô, lòng ngực cô nhức nhối.
Cô nghĩ đến Orm Kornnaphat.
Đến nụ cười dịu dàng ấy.
Đến ánh mắt lấp lánh niềm vui mỗi khi thấy cô bước tới.
Lingling Kwong siết tay lái chặt đến mức tưởng chừng nó sẽ gãy vụn.
Làm sao cô có thể từ bỏ Orm Kornnaphat?
Làm sao cô có thể nhẫn tâm quay lưng với người con gái ấy — người duy nhất khiến trái tim cô ấm áp giữa thế giới lạnh lẽo này?
Nhưng gia đình... áp lực... tương lai... tất cả đang đè nặng lên cô như một ngọn núi.
Chiếc xe lướt qua con phố vắng.
Gió đêm thổi mạnh.
Nước mắt Lingling Kwong rốt cuộc cũng rơi, lặng lẽ và nghẹn ngào.
Cô không thể khiến Orm Kornnaphat gặp chuyện vì mình được.
Trong bóng tối, cô thì thầm:
– "Xin lỗi, Orm Kornnaphat... nếu như mình yếu đuối... xin cậu hãy quên mình đi..."
HẾT CHƯƠNG 29
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro