Chương 46
Căn nhà nhỏ cuối con dốc xanh mướt nằm nép mình giữa khu dân cư yên tĩnh. Ngôi nhà màu trắng, viền cửa gỗ thông ấm áp, trước hiên treo vài chậu dạ yến thảo đang rủ xuống. Trên giàn dây leo là hoa giấy tím rực rỡ, bung nở dưới nắng đầu mùa hạ.
Bên trong căn bếp, Orm Kornnaphat đang cột lại mái tóc đen mềm thành búi nhỏ, xoay người kiểm tra nồi Tom Yum đang sôi liu riu. Lingling Kwong từ phía sau tiến đến, vòng tay ôm eo vợ mình, đặt cằm nhẹ lên vai Orm Kornnaphat rồi khẽ nói:
"Cậu nấu canh là mình biết hôm nay có người đặc biệt tới chơi rồi."
Orm Kornnaphat bật cười, quay đầu hôn nhẹ lên má Lingling Kwong, nơi có nốt ruồi xinh đẹp:
"Có tới ba người đặc biệt lận đó. Mae Kwong, Baba, Mae Koy, rồi cả Art nữa."
Tiếng chuông cửa vang lên. Uni sủa vui vẻ rồi chạy lon ton ra cổng. Khi cánh cổng bật mở, Orm Kornnaphat kịp nhận ra dáng người quen thuộc: bà Kwong trong bộ váy linen màu be, tay ôm một giỏ trái cây to, đi cùng là Mae Koy ánh mắt sáng rỡ, Baba và Art, tay xách lỉnh kỉnh hộp cá khô rim và trứng vịt muối.
"Mae đem mấy thứ ở quê lên nè! Cái trứng vịt muối Mae làm, bé Orm thích nhất!"
"Mae để con cầm cho ạ!" – Lingling Kwong nhanh nhẹn chạy ra đỡ, cười tươi – "Mae, hôm nay Mae mặc đồ đẹp quá."
"Ở với vợ rồi biết nịnh mẹ vợ luôn ha," – bà Kwong giả vờ nghiêm mặt, rồi bật cười giòn tan – "Nhìn hai đứa như đôi chim sâu ấy, vui lòng người lớn tụi tui quá."
Căn nhà như rộng hơn hẳn khi tiếng cười của ba người lớn vang lên khắp gian phòng. Orm Kornnaphat dọn trà hoa cúc ra sân sau, còn Lingling Kwong thì cẩn thận bày các món bánh ngọt và mặn mẹ cô mang từ Hong Kong sang – có cả bánh ngọt mà Orm Kornnaphat mê tít.
Bên hàng cây, Mae Koy kể lại chuyện Orm Kornnaphat hồi nhỏ, lúc mới học lớp ba đã lén lấy gối của Mae ra làm lều trại cho Uni ngủ. Bà Kwong cười nghiêng ngả, còn Baba thì hào hứng góp chuyện: "Nó học lớp năm thì làm bài văn kể về người bạn thân là... con mèo hàng xóm, mà không phải Uni đâu nha, là con mèo béo tên Gấu đó, Uni sau đó đã dỗi nó suốt một tuần!"
Lingling Kwong nghe kể mà cười rưng rức, còn Orm Kornnaphat đỏ mặt, ôm gối bỏ chạy vô nhà:
"Không nói nữa! Con đi bày cơm đây!"
"Vợ nhỏ mắc cỡ rồi!" – Mae Koy trêu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Bữa cơm trưa diễn ra trong nắng nhẹ. Trên bàn là món Tom Yum do Orm Kornnaphat nấu, Khao Pad của Baba, xôi xoài, xoài chín được Mae Koy hái từ vườn sáng sớm, và thịt nướng bà Kwong tự tay tẩm ướp. Lingling Kwong gắp liên tục cho Orm Kornnaphat, còn Orm Kornnaphat cứ quay qua gắp lại cho Lingling Kwong như thể hai người họ chưa bao giờ thôi ngọt ngào, dù đã gọi nhau bằng hai chữ "vợ vợ" suốt hơn một năm nay.
"Con tính cuối năm nay tụi con sẽ đi Nhật một chuyến," – Lingling Kwong vừa ăn vừa nói – "Đi Kyoto vào mùa đông, chụp hình cho Uni với tuyết."
"Mẹ ơi, có người hứa đưa đi Nhật nhưng quên bé xíu này" – Orm Kornnaphat nũng nịu nhìn Mae Koy và bà Kwong.
Mae Koy bật cười, xoa đầu Orm Kornnaphat. Bà Kwong dịu dàng lên tiếng:
"Hai đứa đi chơi cho vui. Mà tụi con nhớ giữ sức khỏe, đừng ôm đồm công việc quá. Cái gì cũng từ từ."
"Dạ, con biết rồi mẹ" – Lingling Kwong dịu dàng đáp, tay vẫn nắm tay Orm Kornaphat dưới bàn.
Buổi chiều, bà Kwong và Mae Koy ngồi nhâm nhi trà hoa cúc ngoài hiên. Baba và Art ra sau nhà tìm Uni chơi trò ném bóng, trong khi Lingling Kwong dọn dẹp bếp còn Orm Kornnaphat bật một bản nhạc jazz nhẹ.
Ngôi nhà tràn đầy mùi bánh, mùi trà, và tiếng cười dịu dàng của những người đã yêu thương nhau đúng cách.
Khi mặt trời nghiêng hẳn về phía Tây, Lingling Kwong và Orm Kornnaphat đưa ba mẹ ra xe. Trước khi đi, bà Kwong nắm tay con gái mình thật lâu, ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
"Lingling à, mẹ xin lỗi vì đã từng không hiểu con. Nhưng nhìn tụi con bây giờ, mẹ chỉ biết cảm ơn vì đã có đủ can đảm để yêu và để sống hạnh phúc."
Mae Koy cũng ôm chặt lấy Lingling Kwong:
"Mae mừng vì bé Orm tìm được người như con. Ừ thì, Mae có hai đứa con gái rồi."
Chiếc xe rời khỏi con dốc chậm rãi, để lại tiếng Uni sủa nhỏ và hai bóng người đứng cạnh nhau trước hiên nhà. Gió nhẹ, hoa giấy rụng từng cánh rơi xuống bậc thềm.
Lingling Kwong quay sang Orm Kornnaphat:
"Sau này nếu có con, em muốn dạy bé điều gì đầu tiên?"
Orm Kornnaphat suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười:
"Rằng con có quyền được sống là chính mình, và tình yêu nào cũng đẹp miễn là chân thành."
Lingling Kwong gật đầu, siết tay Orm Kornnaphat chặt hơn.
"Vậy chúng ta sẽ làm mẹ thật tốt, yêu thương và bên nhau mỗi ngày."
Phía sau cánh cổng nhỏ, một căn nhà trắng vẫn sáng đèn, nơi mọi yêu thương không cần phải chứng minh, nơi những buổi cơm chiều luôn có tiếng cười, nơi hạnh phúc không còn phải đi qua sóng gió để được gọi tên.
Nơi ấy, có Orm Kornnaphat và Lingling Kwong, cả hai đã yêu thương nhau bằng tất cả sự chân thành, đã dìu nhau qua bao nhiêu hành trình mà không phải ai cũng có thể hiểu. Họ là mảnh ghép không thể thiếu trong nhau là tri kỷ, và người bạn đồng hành của nhau đến hết cuộc đời.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro