Chương 1


Trường đại học y dược thành phố A, khu đào tạo.

Giáo sư đứng trên bục giảng miệng lưỡi lưu loát, nước miếng văng tứ tung, Orm Kornnaphat chống cằm, nhìn chằm chằm chữ viết trên bảng đen, trong đầu suy nghĩ kế hoạch trốn học.

Ba phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Orm Kornnaphat dùng tốc độ kinh người đóng sách vở lại, quay đầu nhìn người bên cạnh, mỉm cười rạng rỡ: "Tối nay muốn ăn gì?"

"Tối nay mình có việc, không thể ăn cùng cậu." Riri nhanh chóng thu dọn sách vở, vội vội vàng vàng đứng lên: "Trễ giờ rồi, mình phải đi trước."

"Nhưng mà.." Orm Kornnaphat còn chưa kịp nói gì, bóng dáng Riri đã biến mất khỏi tầm mắt.

Cứ như vậy mà đi.

Orm Kornnaphat ngơ ngác ngồi ở chỗ ngồi thật lâu, chỉ còn lại một mình nàng trong lớp học đông đúc. Thật ra, nàng định nói rằng hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng Riri căn bản không nhớ hôm nay là sinh nhật nàng.

Riri là nữ thần Orm Kornnaphat âm thầm ngưỡng mộ suốt ba năm.

Giống như bao nhiêu người yêu thầm, Orm Kornnaphat lặng lẽ quan tâm, nhưng lại không dám thổ lộ tình cảm. Khi Riri hứa sẽ ăn mừng sinh nhật cùng với nàng, nàng đã vui vẻ mấy ngày.

Nhưng thực tế chính là, cho dù mày cẩn thận yêu thích, thì ở trong mắt người khác diều này cũng không đáng nhắc tới. Yêu thầm lâu như vậy, cuối cùng Orm Kornnaphat cũng hiểu ra.

Orm Kornnaphat nhấp môi cười cười, như là chưa có chuyện gì xảy ra. Trong lòng cảm thấy "may mắn" vì chưa có thổ lộ, nếu nói ra chỉ làm mọi thứ thêm khó xử, nếu người ta thật sự để ý đến mày một chút, thì hôm nay cũng không đến mức một câu sinh nhật vui vẻ đều không có

Tia nắng cuối cùng trong phòng học cũng tắt, để lại không gian yên tĩnh, u ám. Orm Kornnaphat thở một hơi dài, đứng dậy đi ra ngoài

Màn đêm dần buông xuống.

Tháng sáu, gió đêm mang hơi thở mát mẻ, nhưng lại oi bức đến mức làm người ta cảm thấy khó chịu, như là khúc nhạc dạo trước khi mưa to.

Orm Kornnaphat lang thang không có mục tiêu trên đường, đây là một trong những con đường sầm uất nhất của thành phố A. Nàng đi xuyên qua đám đông, ánh đèn đêm rực rỡ chỉ lóe qua trong mắt nàng như cưỡi ngựa xem hoa.

Nói đi nói lại, đây là lần đầu tiên nàng ăn sinh nhật một mình, sinh nhật hằng năm nàng đều ở nhà, năm nay vì muốn ăn sinh nhật cùng Riri, nàng đã cố gắng ngăn mẹ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nàng.

Kết quả là...

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Orm Kornnaphat giật mình hoàn hồn, nhìn thấy người gọi đến hiển thị trên màn hình, ánh mắt lại trầm xuống, nàng nhìn màn hình hai giây, mới nhấn nút nghe máy: "Mẹ."

"Orm, sinh nhật vui vẻ ~"

"Vâng, cảm ơn mẹ."

"Hôm nay sinh nhật đi ăn cái gì? Có mấy người bạn đi với con?"

Đúng lúc Orm Kornnaphat nhìn thấy một quán thịt nướng Hàn Quốc cách đó không xa, theo phản xạ trả lời: "Con ăn thịt nướng... Cùng ba, bốn người bạn."

Đây có lẽ là lần nói dối tự nhiên nhất của Orm Kornnaphat, hiện tại rõ ràng là nàng chỉ có một mình, lang thang trên đường với cái bụng rỗng, muốn bao nhiêu cô độc thì có bấy nhiêu cô độc.

"Thịt nướng dầu mỡ nhiều, không tốt cho sức khỏe."

"Dạ, chỉ ăn lần này thôi."

"Ăn xong thì về sớm nhé, đừng về quá muộn. Còn nữa, tuyệt đối không uống rượu, cũng không đi karaoke, về ký túc xá thì nhớ nhắn tin cho mẹ..."

"Con biết rồi ạ."

...

Năm phút sau, Orm Kornnaphat mới nghe xong cuộc điện thoại như nước chảy mây trôi dài dòng quen thuộc.

Có mẹ là người có tính kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ sẽ là trải nghiệm như thế nào? Orm Kornnaphat hiểu rất rõ. Không hề khoa trương khi nói rằng từ việc lớn như định hướng cuộc đời, cho đến việc nhỏ như buổi sáng sẽ mặc đồ gì, mẹ nàng đều hận không thể giúp nàng quyết định.

Orm Kornnaphat sinh ra và lớn lên ở thành phố A, là một cô gái điển hình của vùng sông nước phương Nam, tính cách dịu dàng, điềm đạm, ngày thường nói chuyện, giọng điệu cũng nhẹ nhàng mềm mại.

Từ học mẫu giáo cho đến khi học thạc sĩ, nàng chưa từng rời khỏi thành phố này.

Năm 18 tuổi, Orm Kornnaphat thi đậu vào Đại học Y thành phố A. Năm nay nàng 23 tuổi, vừa mới bắt đầu năm nhất thạc sĩ, đồng thời làm bác sĩ nội trú tại một bệnh viện hạng ba.

Trường học bệnh viện, đi học đi làm, ngày nào cũng tất bật không ngừng như con quay, đến mức không thở nổi. Cho nên trong giới y khoa bọn họ vẫn hay truyền tai nhau một câu: "Khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống."

Hiện tại mới chỉ 8 giờ tối, không quay về ký túc xá thì Orm Kornnaphat cũng không biết đi đâu, trước mắt một đôi tình nhân nắm tay nhau đi tới, vừa nói vừa cười đùa ngọt ngào.

Orm Kornnaphat nhìn họ, vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng, lại tiếp tục bước đi như người vô hồn trên phố hồi lâu, bỗng trên đỉnh đầu lóe lên một tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm vang dội.

Khoảnh khắc, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống nặng hạt, làm cho mọi người trên đường đều không kịp phòng bị, bước chân vội vàng.

Orm Kornnaphat giơ tay lên cố gắng chắn mưa, thầm nghĩ đêm nay có phải sẽ thảm như vậy hay không. Muốn tìm một nơi trú mưa, nhìn qua nhìn lại, trên phố quán bar, tất nhiên không có gì ngoài quán bar.

Mưa càng lúc càng lớn...

Chần chờ vài giây, Orm Kornnaphat quyết định bước nhanh đến một quán bar gần nhất, quán bar Bóng Đêm.

Là một cô gái ngoan ngoãn 23 năm, số lần Orm Kornnaphat đi karaoke có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không thể nói đến những nơi như quán bar hay hộp đêm. Nếu mẹ nàng biết, chắc chắn bà sẽ giận đến mức không thở nổi.

Đi vào Bóng Đêm.

Ánh đèn u ám lập loè, không khí ồn ào, nóng bức, những thân ảnh trên sân nhảy cứ lắc lư. Nàng như vào một thế giới khác.

Thời gian vẫn còn sớm, Bóng Đêm vẫn chưa đến lúc náo nhiệt nhất, nhưng Orm Kornnaphat vốn yêu thích sự tĩnh lặng, liền cảm thấy mình không hợp với nơi này.

"Người đẹp, có hẹn trước không?"

"Không có..."

Sau khi từ chối lời mời rượu của nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, Orm Kornnaphat muốn tìm một góc yên tĩnh để ngồi. Đột nhiên, đầu vai bị người va chạm.

Khung xương của Orm Kornnaphat rất nhỏ, chỉ cao một mét sáu, trông rất yếu đuối mong manh. Cú va chạm này, làm nàng lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Quay lại nhìn, thấy người va phải mình là một cô gái tóc ngắn.

Một câu xin lỗi đối phương cũng không nói, chỉ nổi giận đùng đùng bỏ đi, Orm Kornnaphat muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng im lặng ngồi xuống một góc.

"Ý của em là gì hả?!" Cô gái tóc ngắn bước nhanh đến chiếc ghế dài, ngay khi mở miệng cơn tức giận liền đạt đến mức cao nhất.

Người ngồi trên ghế dài vẫn như cũ không nhanh không chậm uống rượu, giống như người ngoài cuộc, ưu nhã bình thản. Một lát sau, cô ta buông ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu cười cười, đôi tươi đẹp động lòng người, mắt đào hoa câu người.

"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"

"Muốn chia tay thì ít nhất cũng phải đưa ra lý do."

LingLing Kwong nhíu mày, cảm thấy một tháng trước đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi, hôm nay thật sự không cần thiết phải gặp mặt để nói lại. Cô đánh giá đối phương một vòng, rồi thản nhiên đưa ra một lý do sứt sẹo: "Tôi không thích tóc ngắn."

"Em... Có thể đưa ra lý do bình thường một chút được không?" Maki không thể tin được, nàng tranh thủ đi cắt tóc là muốn làm cho bạn gái kinh ngạc?!

Dây dưa một tháng, LingLing Kwong cảm thấy có chút phiền phức, cô nhướn mày, miệng lưỡi ôn nhu nói ra lời đả thương người: "Chán, tôi không có hứng thú, được chứ?"

"Cho nên em chỉ chơi đùa với tôi thôi sao?" Sắc mặt Maki khó coi, hỏi lại.

LingLing Kwong bất đắc dĩ, cũng lười giải thích thêm.

Trong giới đồn rằng, nếu nói về dáng người hay khuôn mặt cũng không có bao nhiêu người có thể so với Kwong tổng của LO, nhưng nói về hoa tâm bạc tình, thì cũng đồng dạng như vậy, cho nên không đủ bản lĩnh thì đừng có trêu chọc vị này. Maki cho rằng mình sẽ là người ngoại lệ, rốt cuộc nàng trả giá bằng tình cảm thật.

"Họ Kwong, xem như cô lợi hại."

Maki gằn giọng rồi giận dữ bỏ đi.

LingLing Kwong đưa tay day trán, gần đây công ty có một vụ đầu tư lớn mãi không chốt được làm cô đau đầu, còn phải đối mặt với cảnh chia tay đầy kịch tính, ướt át thế này. Nếu không phải đối phương cứ dây dưa không rõ, thì tối nay cô cũng không nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy, từ trước đến nay cô luôn có chủ trương hảo tụ hảo tán, không muốn mọi chuyện xảy ra như lúc nãy.

Đối với LingLing Kwong, chia tay là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Đại khái là cô chưa bao giờ coi trọng tình cảm.

Ở tuổi 30, mọi thứ trong mắt đều trở nên thực tế hơn, so với tình yêu thì có nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều. Rất nhiều thời điểm khi bắt đầu một mối quan hệ không phải vì thật sự thích đối phương, mà chỉ vì trong lúc cô đơn, có người bên cạnh cảm giác sẽ dễ chịu hơn.

Cũng có thể hiểu được, với cô việc chia tay cũng chẳng có gì lạ.

LingLing Kwong đứng dậy, đi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, đêm nay ồn ào như vậy, càng thêm phiền lòng.

...

"Người đẹp, uống cái gì?"

Orm Kornnaphat hoa mắt nhìn vào menu đầy màu sắc, cuối cùng chọn một ly rượu bắt mắt nhất.

"Cái này, cảm ơn."

Chỉ một lát sau, một ly rượu được đưa đến.

Orm Kornnaphat là người không biết uống rượu, nhưng nàng nghĩ thử một hai ngụm chắc cũng không có vấn đề không lớn. Ngẩn người vài giây, nàng nâng ly lên, nhấp nhẹ một ngụm.

Chất lỏng mát lạnh trôi qua cổ họng, cảm giác không giống những gì nàng tưởng tượng, vị ngọt lấn át, mùi rượu chỉ xuất hiện sau đó, Orm Kornnaphat tiếp tục uống thêm vài ngụm.

Cứ như vậy, ly rượu đã gần hết.

"Thật không nhìn ra nha." Nhân viên phục vụ rượu ngạc nhiên nhìn Orm Kornnaphat, có loại cảm giác muốn lau mắt đối với cô gái này: "Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm~"

"Hả?" Orm Kornnaphat không hiểu rõ ý của đối phương, cho rằng đây chỉ là câu nói khách sáo, cảm thấy hương vị rượu cũng không tệ lắm, vẫn chưa đã thèm, liền gọi thêm một ly nữa: "Cho tôi thêm một ly."

"Chờ một chút."

Tiếng ồn ào bên tai giống như tự động lọc đi, lại đắm chìm vào chuyện trong lòng. Bởi vì chuyện hôm nay, đáy lòng Orm Kornnaphat rốt cuộc nổi lên ý niệm từ bỏ, đột nhiên biết mệt mỏi, hèn mọn yêu thầm ba năm lại không có được một chút đáp lại, đáng giá sao?

Quả thật ngu ngốc.

Nghĩ vậy, mũi có chút cay cay. Orm Kornnaphat ngửa đầu, một hơi uống cạn ly rượu thứ hai. Đối với nàng, uống ly rượu này coi như là chúc mừng ba năm yêu thầm kết thúc.

Cố gắng không khóc, nhưng có chuyện càng nghĩ lại càng thấy uất ức.

Nước mắt Orm Kornnaphat không ngừng rơi xuống, nàng không muốn khóc trước mặt người khác, nhưng hiện tại không sao cả, ánh sáng tối tăm như vậy, cũng không ai biết nàng. Đêm nay, có lẽ là thời điểm để khóc hết tất cả những cảm xúc đã bị dồn nén lâu nay.

Dù sao, giờ đây trong không gian tối tăm này, chẳng ai nhận ra cô. Đêm nay, có lẽ là thời điểm khóc cho đã đời, đem tất cả những cảm xúc đã bị dồn nén bấy lâu nay phát tiết ra.

Nước mắt lăn dài trên mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống, Orm Kornnaphat hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lung tung lau mắt, nhưng lại không lau khô được, nàng cúi đầu tìm khăn giấy trong túi xách, cũng không tìm thấy...

Lúc này, một tờ khăn giấy được đưa tới.

Rất kịp thời.

Orm Kornnaphat nhìn chăm chú vào bàn tay đưa ra, đó là bàn tay phụ nữ, ngón tay thon dài, làn da trắng mịn, còn có loại cảm giác gãi đúng chỗ ngứa.

Gương mặt càng ngày càng nóng, một cổ nhiệt khí xông thẳng lên đầu, làm đầu óc choáng váng, lúc này Orm Kornnaphat mới ý thức được tác dụng của hai ly rượu vừa nãy bắt đầu phát huy, nàng lại uống quá nhanh.

Orm Kornnaphat tiếp nhận khăn giấy, cúi đầu chật vật khẽ nói: "Cảm ơn."

"Lần đầu tiên thất tình?"

Không lâu sau, Orm Kornnaphat nghe được một giọng nữ dễ nghe vang lên bên tai, thành thục nhưng mang theo chút lười biếng, giống như đang trò chuyện với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro