Chương 18
Orm Kornnaphat bị Chirawan lỗ mãng hấp tấp đẩy tới, gần như đâm vào lòng ngực LingLing Kwong, sau khi nàng đứng vững phía, thì lùi lại nửa bước, kéo ra chút khoảng cách.
Chirawan cứ như vậy tự chủ trương sắp xếp cho ổn thoả cho Orm Kornnaphat, sau đó quay người rời đi.
Chỉ còn hai người ở lại.
Orm Kornnaphat thầm nghĩ, mình chỉ mới nói như vậy, Chariwan liền không đưa mình về nhà, hiện tại cũng không tiễn mình.
Ánh mắt của LingLing Kwong chuyển từ phía bóng dáng Chirawan rời đi, quay sang nhìn Orm Kornnaphat: "Chúng ta cũng đi thôi."
Orm Kornnaphat ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương: "Em có thể tự mình trở về..."
LingLing Kwong hiểu rất rõ tửu lượng của tiểu thư Orm, tối nay mới uống có nửa ly bia đã choáng váng: "Vừa mới uống bia xong, để tôi đưa em về."
Orm Kornnaphat đi theo LingLing Kwong lên xe.
Tính ra đây đã là lần thứ ba, nàng vẫn không hiểu sao nàng lại có thể làm phiền người ta như vậy. Nàng và LingLing Kwong đã trở nên thân thiết hơn rồi sao?
Điểm này, Orm Kornnaphat cũng không thể nói rõ.
Ngồi vào ghế lái, LingLing Kwong nghiêng đầu hỏi Orm Kornnaphat: "Về nhà sao?"
Trường học vẫn chưa khai giảng, ký túc xá cũng chưa cho vào. Ngoài về nhà ra, Orm Kornnaphat cũng không có nơi khác để đi. Trước kia, nàng còn có thể đi tìm Chirawan, nhưng hiện tại Chirawan đã ở chung bạn trai, nàng không thể làm bóng đèn của hai người đó.
Orm Kornnaphat gật gật đầu, quy quy củ củ cài dây an toàn, ngồi ngay ngắn: "Cảm ơn chị, hôm nay lại làm phiền chị rồi."
"Không phiền." LingLing Kwong liếc nhẹ, trả lời, lúc nào cũng có vẻ mặt thẹn thùng câu nệ, thật giống như đứa ngốc, chỉ là có chút... Đáng yêu.
Orm Kornnaphat nhìn thấy khóe môi LingLing Kwong hơi cong lên, không biết cô đang cười cái gì, cũng mỉm cười theo.
Xe từ từ khởi động.
"Khi nào thì bắt đầu học đàn dương cầm?"
"Sáu, bảy tuổi, lúc mới vào tiểu học." Orm Kornnaphat nhớ rất rõ. Nàng không tính là thông minh, khi đó học đàn với nàng mà nói như một cơn ác mộng, nhất là khi mẹ nàng lại đặt ra yêu cầu rất cao.
"Khó trách đàn hay như vậy, tối nay biểu diễn rất tuyệt." LingLing Kwong vừa lái xe vừa khen ngợi.
"Chỉ là có hứng thú... Ngẫu nhiên đàn thôi." Orm Kornnaphat nghe được LingLing Kwong khen mình liền cảm thấy vui vẻ, chỉ là sau khi nói xong lại buồn bã, ngay cả "Hứng thú" cũng không phải do bản thân mình thích, có đôi khi nàng không biết bản thân nàng thật sự thích cái gì.
Đêm đã khuya, thành phố ồn ào cũng dần trở nên yên tĩnh.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, cửa sổ mở hé, gió xuyên qua hai bên sườn cửa sổ thổi vào. Buổi tối có gió không hề oi bức, so với mở điều hòa còn dễ chịu hơn nhiều.
LingLing Kwong thích bên tai có chút thanh âm, dù chỉ là tiếng gió thổi qua cũng được.
Lúc trước đã đưa Orm Kornnaphat về, LingLing Kwong có chút ấn tượng mơ hồ. Khoảng cách cũng không xa, trên đường xe cũng không nhiều, hơn hai mươi phút liền đến nơi.
Cổng số 3 của chung cư.
"Em xuống ở đây được rồi."
Nghĩ đến Orm Kornnaphat mới uống bia lúc nãy, LingLing Kwong có chút không yên tâm: "Hôm nay có say không, muốn tôi đưa em lên nhà hay không?"
"Không, em mới uống có nửa ly."
LingLing Kwong muốn cười, nghiêng người nhìn Orm Kornnaphat nhắc lại chuyện cũ: "Lần trước ở Bóng Đêm cũng chỉ uống một ly, liền say như như vậy?"
Lần trước, nói đến lần trước...
Lúc bốn mắt nhìn nhau. Mặt Orm Kornnaphat bắt đầu nóng lên, tất nhiên bởi vì trong đầu nhớ đến những hình ảnh kia mới có thể đỏ mặt, nàng ậm ừ: "Bia, bia sẽ không như vậy."
LingLing Kwong nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt trở nên đỏ bừng, đột nhiên rất muốn xoa xoa bóp bóp, khi dễ một chút, chỉ là tay phải mới vừa nâng lên, lại yên lặng bỏ xuống vô lăng: "Không say là được rồi."
Orm Kornnaphat hỏi tiếp: "Chị có lên ngồi một lát không?"
"Không cần đâu." Lịch sự dò hỏi, LingLing Kwong tất nhiên là nghe ra được, dương dương đầu: "Em lên nhà đi."
"Vâng."
Đêm đã khuya, trên đường vắng vẻ ít người qua lại.
Sau khi xuống xe, Orm Kornnaphat bồi hồi đứng ở cổng chung cư, không có vào trong, cuối cùng nàng đi đến một cái ghế dài cách đó không xa ngồi xuống. Nhìn điện thoại, một cái tin nhắn mẹ Dew cũng không có nhắn, tối nay chắc chắn là rất tức giận, bởi vì bình thường chỉ cần hơn 10 giờ nàng chưa về, điện thoại đã kêu liên hồi.
Orm Kornnaphat tinh thần hao tổn, không biết về nhà sẽ đối mặt mẹ Dew như thế nào, là tiếp tục ngoan cố, hay là ngoan ngoãn thoả hiệp một lần nữa?
Dù là cách nào, Orm Kornnaphat cũng không muốn.
Nàng không đành lòng chọc mẹ giận, vì nàng biết mẹ nàng đã hy sinh cho nàng quá nhiều, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà nghe lời.
Trên người giống như còn vương mùi rượu, Orm Kornnaphat không dám lên lầu, sợ mẹ Dew biết nàng ở bên ngoài uống rượu...
Nàng không dám tưởng tượng.
Ve kêu điên cuồng, muỗi cũng vo ve bay loạn, làn người càng thêm phiền lòng.
LingLing Kwong dừng xe ở bên đường, lại thoáng nhìn thấy Orm Kornnaphat một mình uể oải ngồi bên ngoài, không có về nhà.
LingLing Kwong không xuống xe, chỉ yên lặng nhìn một hồi lâu, cuộc sống của bản thân cô đã bận đến quá mức, nào có dư thừa tinh lực đi quan tâm chuyện của người khác.
Nghĩ vậy, cô liền lái xe đi.
Tối nay, Orm Kornnaphat không có ý định về nhà. Nàng và mẹ Dew không gặp mặt nhau, hai người bình tĩnh một chút cũng tốt. Nếu nàng mang theo mùi rượu về nhà, tình hình chắc chắn sẽ tệ hơn. Nàng lấy điện thoại ra, nhắn tin cho mẹ Dew.
【Tối nay con ở cùng Chirawan, không về nhà.】
Không về nhà cũng không thể ngồi đây cả đêm làm thức ăn cho muỗi, Orm Kornnaphat nhớ tới gần đây hình như có cửa hàng KFC mở 24 giờ.
Orm Kornnaphat vừa định đứng dậy, thì có một con chó hoang gầy nhưng rắn chắc, ánh mắt hung dữ, đi tới gần nàng. Nàng liền ngồi yên, không dám lộn xộn.
Ai biết, sau khi con chó hoang đi đến trước mặt nàng, giống như cố ý dừng lại, đi vòng vòng xung quanh nàng, còn đưa mũi ngửi ngửi.
Orm Kornnaphat bị dọa ngốc, muốn đi, lại không dám đi, nàng căng da đầu thử đứng đậy rời đi, mới đi được hai bước, thì còn chó kia đã đi theo nàng.
Trong lúc hoảng loạn, có một bóng người đến gần.
Orm Kornnaphat ngẩng đầu, nhìn thấy LingLing Kwong, chỉ trong nháy mắt nhịp tim liền kiên định, vội vàng bước đến, nép sát vào LingLing Kwong.
Con chó kia đi quanh chân hai người một vòng, rồi tung ta tung tăng chạy đi.
"Sao còn chưa lên nhà?"
"Sao chị còn chưa đi?" Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong, gần như là hỏi cùng một lúc.
LingLing Kwong không nói, thật ra cô đã lái xe đi rồi, chỉ là tới ngã tư quay đầu xe lại, thì thấy cái người ngốc này còn ngồi ở đây.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa có đi? Orm Kornnaphat dường như hiểu ra chút gì đó: "Em hóng gió xong rồi sẽ lên."
"Tôi ngồi với em."
Trước đây cô chưa từng phát hiện ra mình có tố chất làm chị, chẳng lẽ là do bị tiểu bạch thỏ kêu nhiều lần sao?
Orm Kornnaphat làm sao không biết xấu hổ, chỉ là LingLing Kwong đã ngồi xuống ghế dài, Orm Kornnaphat cũng đành an tĩnh ngồi xuống bên cạnh LingLing Kwong.
Khi ngồi xuống, Orm Kornnaphat lén liếc nhìn đối phương một cái, nàng nghĩ, có lẽ mối quan hệ của hai người các nàng so với trong tưởng tượng của nàng còn tốt hơn chút.
Nếu không, đối phương không cần cố ý ở lại với mình.
Ngồi xuống không lâu, LingLing Kwong ngoéo một lọn tóc, để lộ nửa gò má, hỏi người bên cạnh: "Có để ý tôi hút thuốc không?"
"Không ạ." Orm Kornnaphat từ trước đến nay đều không từ chối người khác, làm sao sẽ để ý chuyện này, bởi vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên người nàng quen biết, đặc biệt là phụ nữ, cực kỳ ít người hút thuốc.
LingLing Kwong cúi đầu châm thuốc, môi đỏ khẽ mở, sau đó rít một hơi rồi nhả ra, khói thuốc bay lững lờ bên cạnh Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat chăm chú nhìn sườn mặt đối phương, nhìn đến xuất thần, nàng mới nhận ra, hoá ra hút thuốc cũng có thể ưu nhã như vậy.
"Cảm thấy phụ nữ không nên hút thuốc sao?" LingLing Kwong quay đầu lại, mỉm cười đoán tâm tư của tiểu bạch thỏ khi nhìn thấy mình hút thuốc, hai ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, sương khói lượn lờ, hòa vào bóng đêm vô tận.
Orm Kornnaphat lắc đầu, bởi vì trên đời này không phải mọi thứ đều có thể dễ dàng định nghĩa, phân chia rạch ròi, nhân tài có đôi khi cũng mơ hồ không biết mình thật sự muốn gì.
Hút thuốc và uống rượu giống nhau, đều là vùng cấm của mẹ Dew đặt ra cho Orm Kornnaphat. Mẹ nàng luôn dặn dò, con gái tiếp xúc với hai thứ này đều sẽ "hư hỏng".
Với tiêu chuẩn này, thì LingLing Kwong bị xem là "phụ nữ hư hỏng".
Thật ra, khi Orm Kornnaphat gặp LingLing Kwong lần đầu tiên ở Bóng Đêm, nàng đã cảm nhận được trên người đối phương có loại khí chất "hư hỏng", nhưng ở trong lòng nàng đây tuyệt đối không phải là điều xấu, ngược lại nàng còn cảm thấy có mị lực, phóng khoáng tự tại, nàng rất thích, rất hâm mộ loại khí chất này.
LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat đang chăm chú quan sát mình, liền đùa cợt nàng: "Làm một điếu không?"
"Ừm." Orm Kornnaphat đáp xong, bản thân cũng ngạc nhiên, nhưng phản phất trong lòng nàng có một loại cảm giác càng không được làm thì càng muốn thử, rất ấu trĩ, đây là phản nghịch sao? Hai mươi mấy tuổi, mới tới thời kỳ phản nghịch có phải có chút muộn hay không?
LingLing Kwong còn ngạc nhiên hơn: "Em cũng hút thuốc?"
Lúc này Orm Kornnaphat mới nhẹ nhàng trả lời: "Không ạ..."
Đây mới là câu trả lời nàng định nói.
Nhưng Orm Kornnaphat lại trả lời ngược lại: "Muốn thử xem sao."
Muốn thử xem sao? LingLing Kwong cảm thấy mới lạ.
"Đừng động đậy." LingLing Kwong xoay người nhìn thẳng Orm Kornnaphat, sau đó làm trò trước mặt nàng, cô nhấp miệng, không nhanh không chậm hút một hơi, rồi ngậm ở trong miệng.
Orm Kornnaphat ngoan ngoãn không nhúc nhích, chờ đợi, không biết đối phương muốn làm gì.
LingLing Kwong nghiêng người tiến sát đến mặt Orm Kornnaphat, rồi từ từ thở ra một làn khói, sương khói nhàn nhạt khẽ vuốt qua khuôn mặt đối phương, quanh quẩn ở chóp mũi nàng.
"Khụ..." Orm Kornnaphat không kịp đề phòng, bị sặc khói.
LingLing Kwong bị chọc cười, cười đến vui vẻ.
Không gian mờ ảo, Orm Kornnaphat thoáng nhìn thấy nụ cười vũ mị câu người, sau khi sương khói tan đi, gương mặt xinh đẹp trước mắt càng trở nên rõ ràng. Orm Kornnaphat suýt chút nữa ngẩn người, mà khoảng cách giữ hai người, hình như dựa vào nhau rất sát...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro