Chương 24


"Muốn tôi dạy em hay không?" LingLing Kwong nhỏ giọng hỏi Orm Kornnaphat, thanh âm nhẹ nhưng hơi thở nặng, đây mới là mị hoặc.

Nhìn mặt cô, lại nghe âm thanh trầm thấp khi nói chuyện của cô, giống như sách giáo khoa dành cho người mới bắt đầu... Không hiểu sao Orm Kornnaphat khẩn trương, tay đặt lên ghế, sống lưng thẳng tắp, nhưng trong lòng thì không ngừng lo lắng.

LingLing Kwong cười nhẹ hỏi lại: "Muốn hay không?"

"Chị..." Ngón tay Orm Kornnaphat cào cào lên ghế, yếu ớt nhìn LingLing Kwong: "Chị say rồi."

LingLing Kwong mỏi mệt rũ rũ mắt: "Tửu lượng của tôi rất tốt."

"Tửu lượng tốt cũng không thể uống nhiều." Orm Kornnaphat nhíu mày, ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ, trong mắt đều là quan tâm.

LingLing Kwong chăm chú nhìn gương mặt của Orm Kornnaphat. Cô gái này sao lại ngốc như vậy, lời nói đùa một chút cũng không nói ra, nhưng ở chung với nàng, mình lại cảm thấy ấm lòng.

Một lúc sau, LingLing Kwong nói: "Ừm, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này không uống nhiều nữa."

Lúc này gương mặt Orm Kornnaphat mới giãn ra, nở nụ cười.

LingLing Kwong lại nhẹ nhàng dựa vào vai Orm Kornnaphat, trong miệng hàm hồ nói một câu, "Vẫn là ngốc nghếch đáng yêu."

Orm Kornnaphat không nghe rõ LingLing Kwong nói cái gì, chỉ lẳng lặng để cô dựa vào vai mình.

Khách trong quán ăn càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại bàn của Orm Kornnaphat, nhân viên trong quán đã bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.

Một nhân viên phục vụ thấy hai người đã ăn xong lâu rồi, nhưng vẫn ngồi lại chưa rời đi, do dự một lát, rồi đi tới trước mặt Orm Kornnaphat, xấu hổ cười cười, có chút khó xử: "Bạn gái của ngài vẫn ổn chứ? Xin lỗi, chúng tôi muốn đóng cửa..."

"Ngại quá." Orm Kornnaphat mỉm cười xin lỗi nhân viên phục vụ.

"Rất mong được đón tiếp lần sau."

"Vâng."

Orm Kornnaphat nghiêng đầu nhìn, LingLing Kwong còn híp mắt, có lẽ là hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.

Bạn gái, các nàng vừa mới như vậy, rất dễ làm người khác hiểu lầm, Orm Kornnaphat thầm nghĩ, nếu mình là bạn gái của LingLing Kwong, sẽ không để LingLing Kwong uống thành như vậy...

Lại suy nghĩ quá nhiều.

"Chị ơi?" Orm Kornnaphat duỗi tay, nhẹ nhàng lay vai LingLing Kwong.

LingLing Kwong mở mắt.

"Về thôi." Uống rượu xong lại mệt như thế này, nên về sớm nghỉ ngơi mới được.

Tối nay, Orm Kornnaphat làm người lái thay miễn phí đưa LingLing Kwong về nhà, cách đây hai năm nàng đã lấy bằng lái, cũng không thường xuyên lái xe, tuy tốc độ có hơi chậm, nhưng nhìn chung vẫn ổn.

Sau khi về đến nhà, Orm Kornnaphat thấy LingLing Kwong đổi giày cao gót cũng không xong, liền tiến lên giúp một tay, đỡ cô ngồi xuống sô pha trước.

Charsiu ngoan ngoãn đi theo phía sau hai người.

Khi Orm Kornnaphat đỡ LingLing Kwong ngồi xuống, người nàng cũng hướng về phía trước một chút, gương mặt hai người chỉ cách nhau gang tấc, hơi thở cũng giao nhau.

Mặc dù nhìn gần như vậy, cũng không nhìn ra chút tì vết trên mặt cô, mũi đẹp, môi đẹp, còn đôi mắt thì không cần phải nói.

Một lòng nghĩ đối phương uống say, Orm Kornnaphat đánh bạo nhìn thêm một chút, nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ ngại, không dám quang minh chính đại thưởng thức như vậy.

Nào ngờ LingLing Kwong mở mắt: "Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi đẹp lắm sao?"

"Em..." Orm tiểu thư lắp bắp, lưỡi líu lại.

Đột nhiên, LingLing Kwong rất muốn kéo cô bé trước mắt vào lòng ôm một cái. Đêm đó ở quán bar đã ôm qua, thật sự rất thoải mái.

Orm Kornnaphat lùi nhanh về sau: "Em... Để em đi rót nước cho chị."

"Ngốc nghếch, còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." LingLing Kwong quấn lấy Orm Kornnaphat không buông tha, truy hỏi đến cùng: "Tôi có đẹp không?"

"Đẹp!" Orm Kornnaphat vội vàng trả lời, nàng cảm thấy nếu không trả lời, đêm nay LingLing Kwong chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Nhưng mà nói cô đẹp cũng là thật lòng.

Nghe được đáp án đúng chuẩn, LingLing Kwong mới buông tha cho Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat xoay người đi rót nước.

Lại quay đầu nhìn nhìn người trên sô pha.

Thật sự có chút giống trẻ con, khi nói chuyện thì âm cuối sẽ kéo dài như làm nũng, còn quấn lấy người không buông, Orm Kornnaphat cười cười, hoá ra lúc say cô sẽ như vậy...

Ở trong bếp Orm Kornnaphat cũng nhân tiện cũng rót cho mình một ly nước đá, uống một hơi liền hết một nửa, đưa tay lên sờ sờ mặt, cảm thấy đêm nay có chút nóng.

Quay trở lại phòng khách, Orm Kornnaphat thấy LingLing Kwong nghiêng người nằm trên sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi. Orm Kornnaphat nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn, rồi lấy một cái chăn mỏng phủ lên người LingLing Kwong, không có đánh thức cô.

Lúc rời đi, Orm Kornnaphat vuốt đầu Charsiu nói nhỏ: "Chăm sóc cho mẹ tốt đó."

Charsiu còn hiểu chuyện đưa Orm Kornnaphat tới cửa.

Khi LingLing Kwong mở mắt ngồi dậy, phát hiện trên người mình có một cái chăn mỏng, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, trên bàn là một ly nước, cô cầm lấy ly nước, ôm trong lòng bàn tay, phát hiện độ ấm vẫn còn vương lại.

Chắc là Orm Kornnaphat vừa mới rời đi không lâu.

Chỉ còn một mình, lại thấy vắng vẻ, LingLing Kwong uống miếng nước, kêu tên Charsiu, chỉ kêu hai tiếng, Charsiu liền chạy tới.

Lúc Orm Kornnaphat trở về ký túc xá trường học thì trời đã khuya, tắm rửa xong xuôi, vẫn cảm thấy bụng không ổn, đầy đầy, khó chịu, lại phải uống mấy vài viên thuốc tiêu.

Hai bữa cơm trong một tối thật sự là...

LingLing Kwong kêu nàng ngốc nghếch, giống như cũng không sai.

12 giờ đêm.

Orm Kornnaphat nằm trên giường xoa bụng, không hề buồn ngủ. Tuy đi làm ở bệnh viện cả ngày mệt mỏi, đến quán mì còn mơ màng sắp ngủ, nhưng sau khi gặp LingLing Kwong xong, tinh thần liền tỉnh táo đến kỳ lạ.

Suy nghĩ chuyện đêm nay, còn thẹn thùng cười một chút, Orm Kornnaphat phát hiện, hình như đầu óc nàng... Toàn là cô.

Miên man suy nghĩ rất nhiều, Orm Kornnaphat ngủ lúc nào không hay.

Hôm sau.

Khi tỉnh dậy, LingLing Kwong thấy đầu óc quay cuồng, cô nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối qua. Quả nhiên, uống rượu xong liền không chịu nổi cô đơn, nhịn không được lại đi trêu chọc tiểu bạch thỏ kia.

Xem ra, sau này phải uống ít lại một chút.

...

Orm Kornnaphat lại bắt đầu mong đợi cuộc gọi từ LingLing Kwong. Hơn nữa, sau bữa ăn lần trước xong, nàng càng thêm mong đợi. Mong đợi đến mức nàng bắt đầu hoài nghi, có phải mình lại đâm đầu vào tình đơn phương mới hay không?

Chắc không phải đâu, mình chỉ xem LingLing Kwong như chị gái, như bạn bè mà thôi, nhưng nội tâm nàng lại có chút rối rắm, nếu xem như chị gái, làm sao sẽ mơ thấy hôn môi cô...

Đây nhất định là di chứng lần trước.

Orm Kornnaphat lại cảm thấy mối quan hệ của nàng và LingLing Kwong có khoảng cách, bởi vì hình như LingLing Kwong lại quên nàng, không có hẹn nàng đi ăn cơm.

Bất quá Orm Kornnaphat ở khoa cấp cứu cũng rất bận, nếu LingLing Kwong muốn hẹn nàng ăn cơm, nàng cũng chưa chắc sẽ có thời gian.

Nhưng cho đến khi Orm Kornnaphat thoát khỏi khoa cấp cứu, LingLing Kwong cũng không liên lạc với nàng.

Đối phương không chủ động liên lạc, Orm tiểu thư dù có chết cũng sẽ không chủ động, thứ nhất nàng đã có thói quen bị động, thứ hai nàng sợ mình sẽ làm phiền người khác.

Có thể là do đối phương quá bận, hoặc là do đối phương không nghĩ đến việc liên lạc với nàng.

Trong túi xách vẫn còn hai hộp kẹo ngậm giảm đau họng.

Ngày đó, Orm Kornnaphat nghe LingLing Kwong nói họp quá nhiều nên cổ họng không thoải mái, ngày hôm sau nàng liền cố ý đi tiệm thuốc mua thuốc, nghĩ thầm, lần sau gặp nhau có thể tiện tay đưa cho cô.

Kết quả, gần một tháng cũng chưa đưa được.

"Cổ họng cậu không thoải mái à?" Chariwan thấy Orm Kornnaphat cầm hộp kẹo ngậm trên tay liền hỏi.

Orm Kornnaphat nhẹ đáp: "Có chút."

"Thoát khỏi khoa cấp cứu sao không phải nên vui mừng lớn sao? Gần đây cậu sao vậy, tâm trạng không tốt hả?"

"Không." Orm Kornnaphat trả lời trái lương tâm.

"Đúng rồi, nghe nói cuối tuần này có buổi giao lưu tình cảm giữa các khoa, cậu cũng nên đăng ký đi." Chariwan vòng tay qua cổ Orm Kornnaphat, nâng cằm nàng lên: "Giống như Tiểu Orm xinh đẹp như hoa, thanh xuân rực rỡ, lại còn độc thân của nhà chúng ta, chắc chắn sẽ là đối tượng được chú ý trọng điểm."

"Mình không đi." Orm Kornnaphat đẩy Chariwan ra.

"Sao lại không đi? Náo nhiệt một chút cũng tốt, mình sẽ đi cùng cậu, thế nào?"

"Có gì náo nhiệt mà xem, cậu không sợ bạn trai cậu giận sao?"

"Mình cũng không phải đội nón xanh cho anh ấy, có gì mà giận." Chariwan nắm lấy cánh tay Orm Kornnaphat lắc trái lắc phải: "Đi đi ~ Biết đâu lại gặp được người ưng ý ~"

Cho dù Chariwan có nói cái gì, Orm Kornnaphat vẫn nói câu kia: "Mình không đi."

Nàng thật sự không thích tham gia những hoạt động kiểu này.

Hoặc có thể nói, dù có náo nhiệt như thế nào, nàng cũng không thích ứng được.

"Tiểu thư Orm, cậu đang chờ nhà nước phát người yêu hay đang đợi người yêu từ trên trời rơi xuống? Buổi tụ tập nào cũng không tham gia, làm sao mà thoát ế?"

"Vậy thì cứ ế, mình không sao cả." Orm Kornnaphat mếu máo.

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy, yêu đương ngọt ngào không vui sao?" Chariwan chọc chọc đầu Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Chariwan, chỉ trả lời hai chữ: "Không đi."

Tiểu thư Chariwan hoàn toàn bị đánh bại.

...

Đã qua tháng mười, trời dần vào thu.

Cuối tuần, Orm Kornnaphat vẫn đi dạo quanh hồ nước, giống như đã thành thói quen, hoặc là vẫn còn ôm tâm lý may mắn hy vọng sẽ gặp được LingLing Kwong.

Dù cho Chariwan lì lợm tới cỡ nào cũng không có hiệu quả, Orm Kornnaphat không tham gia giao lưu ở bện viện, mà chọn đi dạo quanh hồ nước.

Kết quả, ở một quán cà phê gần hồ nước, nàng gặp được LingLing Kwong dẫn theo Charsiu.

Orm Kornnaphat cảm thấy may mắn vì mình đã không tham gia buổi giao lưu kia, nếu không sẽ không gặp được LingLing Kwong.

"Chị."

LingLing Kwong ngước mắt, là nụ cười quen thuộc và xinh đẹp, cô cũng khó hiểu, sao mình lại có duyên với cô bé này như vậy? Dẫn cún đi dạo cũng có thể gặp được.

Tỷ lệ để hai người tình cờ gặp nhau hiển nhiên là rất nhỏ, nhưng nếu mang theo mục đích thì "Ngẫu nhiên gặp được" lại có tỷ lệ lớn hơn rất nhiều.

Gió thổi bay bay mái tóc của hai người.

Hoàng hôn buông xuống, đối diện nhau một lát.

"Em tới đây đi dạo à?" LingLing Kwong hỏi.

"Vâng." Orm Kornnaphat cười cười gật đầu, rồi ngập ngừng: "Gần đây công việc của chị rất bận sao?"

"Ừm, rất bận."

Nghe LingLing Kwong nói vậy, Orm Kornnaphat liền yên tâm hơn. Như vậy có nghĩa là đối phương không phải không muốn gặp mình.

LingLing Kwong không có nói dối. Một tháng qua, công việc của cô thật sự rất bận, cho nên lúc nào cũng phải ăn cơm một mình, tuy nhiên có nhiều lúc, cô muốn dùng lý do đi ăn khuya nguỵ trang để hẹn Orm Kornnaphat, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Chị ăn cơm chưa?" Orm Kornnaphat hỏi.

"Đã ăn rồi."

Orm Kornnaphat có chút mất mát, nhưng không biểu hiện quá nhiều.

"Đúng rồi..." Orm Kornnaphat nhớ tới trong túi xách còn có kẹo ngậm lần trước mua cho đối phương, định lấy ra, thì nghe một giọng nói truyền đến...

"Cầm."

Orm Kornnaphat ngẩng đầu, thì thấy một người phụ nữ đi tới, đưa cho LingLing Kwong ly cà phê: "Đi, đi ăn với tôi một bữa, tôi sắp chết đói rồi. Trước tiên đưa Charsiu về đã."

"Charsiu ngoan, mẹ ăn cơm xong sẽ về chơi với con." Người phụ kia sờ sờ đầu Charsiu.

Một người phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp.

Một bên Orm Kornnaphat ngây người, nàng còn chưa kịp lấy hộp kẹo ngậm ra, chỉ nhìn hai người trước mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn.

LingLing Kwong nghe Orm Kornnaphat mới nói có một nửa: "Vừa rồi em định nói gì?"

"Không có gì, chị..." Orm Kornnaphat thật sự muốn hỏi một câu, đây có phải là bạn gái của chị không, nhưng khi mở miệng lại không nói ra được.

Nên ít nói một chút thì tốt hơn.

"Đây là em gái của cậu sao?" Một bên Ying đã sớm chú ý đến Orm Kornnaphat.

"Bạn học của Chariwan." LingLing Kwong giải thích.

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Ying, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào chị."

"Rất ngoan nha." Ying cười rồi đưa ly cà phê trong tay cho Orm Kornnaphat: "Uống đi, chị mời em."

"Không cần đâu chị, tôi không uống."

"Em ăn cơm chưa? Muốn cùng nhau đi ăn không?" Ying lại quan tâm hỏi.

Không hiểu vì sao, Orm Kornnaphat chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nàng nhìn nhìn LingLing Kwong: "Tối nay còn có tiết học, em đi trước."

Nói xong, Orm Kornnaphat cười cười, xoay người rời đi.

Sau khi Orm Kornnaphat đi xa.

Ying nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, liếc nhìn LingLing Kwong: "Em gái của cậu rất đáng yêu."

Nhìn thấy thái độ của Ying đối với Orm Kornnaphat, LingLing Kwong đoán được tám phần: "Cậu có ý gì?"

Xưa nay Ying không phải người vòng vo: "Cô gái nhỏ đó vẫn độc thân sao?"

"Nàng mới 23 tuổi." LingLing Kwong cảnh cáo.

"Bạn gái cũ của mình 18 tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro