Chương 3


Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt bàn, rồi dừng lại trên sườn mặt trắng nõn.

Orm Kornnaphat run run lông mi, từ từ mở mắt ra, cảm thấy ánh nắng chói mắt nóng rực, làm nàng nhíu mày, theo phản xạ, giơ tay lên chắn ánh sáng.

Tối hôm qua, nàng không nhớ rõ đã trở lại ký túc xá vào lúc nào, cũng không tắm rửa, cứ như vậy ngả đầu vào bàn học, ngủ một đêm.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh là loại phòng đôi, Orm Kornnaphat ban đầu ở chung với Riri, nhưng sau đó Riri đột nhiên nói muốn chuyển ra ngoài thuê nhà, kể từ đó, ký túc xá chỉ còn lại một mình nàng.

Hậu quả của việc ngủ một đêm trên ghế là xương cổ thì đau, cánh tay thì tê, cả người không có chỗ nào thoải mái. Orm Kornnaphat duỗi thẳng eo, dùng tay xoa trán, đầu vẫn choáng váng, trên người ngập tràn mùi rượu.

Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm vào đống sách trên bàn, đầu óc trống rỗng một lúc, sau đó một vài ký ức mơ hồ như thủy triều dũng mãnh tràn vào đầu.

Mặc dù không nhớ rõ chi tiết, nhưng Orm Kornnaphat mơ hồ nhớ lại ấn tượng tối qua, mình đã hôn một người phụ nữ lạ mặt trong quán bar.

Không sai, là hôn môi.

Ái muội ôm nhau, mang theo men say, mơ màng dây dưa... Tất cả giống như một giấc mơ, nhưng Orm Kornnaphat lại biết, đó là chuyện chân chân thật thật xảy ra.

Xoa huyệt Thái Dương, Orm Kornnaphat cảm thấy mình thật sự điên rồi. Lần đầu tiên đến quán bar đã uống say, lại còn ôm hôn một người xa lạ. Thường ngày, nàng rất nhút nhát, đến người mình thích cũng không dám đối diện, kết quả uống rượu xong, liền dám thấy sắc nảy lòng tham chơi trò lưu manh.

Cảm thấy ngượng ngùng, Orm Kornnaphat cúi đầu, rầu rĩ vùi mặt vào lòng bàn tay. Hơn nữa, đó còn là nụ hôn đầu tiên của nàng, cứ mơ màng hồ đồ trao đi như vậy, đối phương là ai cũng không biết...

Càng nghĩ càng xấu hổ.

Đinh linh linh linh linh...

Âm thanh đồng hồ báo thức vang lên ồn ào, kéo Orm Kornnaphat trở lại thực tại, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu xem thời gian, đã là 7 giờ 20 phút, phải chuẩn bị đi đến bệnh viện làm cu li.

Ngửi thấy mùi rượu trên người, người có thói quen ở sạch như Orm Kornnaphat thật sự chịu không nổi, nàng lập tức vào phòng tắm.

Nước ấm từ vòi hoa sen xả xuống mặt, đủ để nàng tỉnh táo hơn.

Nhìn cơ thể mình, Orm Kornnaphat nghĩ, nàng thật may mắn vì không say đến mức bất tỉnh nhân sự, vẫn giữ được tỉnh táo, nếu không, nàng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Còn về tối hôm qua... Nàng chỉ nghĩ đó là một giấc mơ đẹp.

...

Sau khi tắm xong, Orm Kornnaphat trang điểm nhẹ nhàng, đối mặt với gương thành thạo buộc lại mái tóc rối tung, nàng hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, chuẩn bị đến bệnh viện.

Trừ việc ngoài ý muốn tối qua, cuộc sống của Orm Kornnaphat có thể nói là đơn giản đến nhạt nhẽo. Ban ngày làm việc ở bệnh viện, buổi tối thì tới trường đi học, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nếu có chút thời gian rảnh, nàng sẽ một mình luyện đàn dương cầm.

Năm năm trước, khi vào học chuyên ngành lâm sàng, nàng đã gần như dành toàn bộ thời gian và sức lực cho sự nghiệp y học vĩ đại.

Tuy nhiên, Orm Kornnaphat không thực sự có đam mê lớn đối với việc trở thành một người bác sĩ.

Ngay từ đầu, đó là ý định của mẹ nàng, chỉ là nếu nàng đã bước vào con đường này, nàng biết mình cần phải nghiêm túc gánh trách nhiệm. Nghề bác sĩ gắn liền với sinh lão bệnh tử, nói tóm lại là mang sứ mệnh đặc biệt.

Dựa theo quy định, nghiên cứu sinh phải luân phiên làm việc ở mỗi khoa. Hiện tại, Orm Kornnaphat được luân chuyển đến khoa Tiêu hóa, so với khoa Ngoại và Khoa Cấp cứu, công việc ở đây nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đến giờ ăn trưa, nhà ăn của bệnh viện bắt đầu đông dần. Orm Kornnaphat ngồi một mình ở bàn ăn, vừa ăn cơm vừa mơ màng, vẻ mặt thất thần.

Lại nghĩ về chuyện tối qua..

Chỉ là một nụ hôn thôi mà, chẳng có gì to tát, Orm Kornnaphat tự thuyết phục trong lòng, đừng để tâm quá.

"Người đẹp, tôi ngồi đây được không?"

Suy nghĩ bị đánh gãy, Orm Kornnaphat ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười: "Bác sĩ Chirawan, sao lại vội vã thế này?"

"Đừng nói nữa, lão già kia cố tình làm khó mình, chắc kiếp trước mình mắc nợ ông ta." Chirawan bưng khay ngồi xuống đối diện Orm Kornnaphat, hung hăng ăn cơm trắng, giống như muốn hả giận.

Ngoài Riri, Orm Kornnaphat chỉ có Chirawan là bạn thân, vóc dáng cao ráo, có chút cứng rắn, nhìn có vẻ không dễ gần.

Trước đây, Orm Kornnaphat và Chirawan học chung môn văn nghệ, Orm Kornnaphat chơi đàn piano, còn Chirawan chơi đàn cello, hai người thường xuyên hợp tác, Chirawan có tính cách khá tự do, nghe nói gia đình cho rằng nàng quá táo bạo, nên mới đưa nàng đi học đàn.

Chirawan hỏi Orm Kornnaphat vì sao lại học đàn piano, Orm Kornnaphat chỉ mỉm cười, nói rằng do mẹ nàng thích.

Tính cách của Orm Kornnaphat và Chirawan như hai cực nam bắc, quăng tám sào cũng không tới, nhưng ngoài ý muốn là bọn họ lại có thể chơi với nhau, cũng chỉ có Chirawan mới biết được đoạn tình cảm thầm kín của Orm Kornnaphat.

"Ngẩn người làm gì? Lại đang nghĩ đến nữ thần của mình à? À đúng rồi, hôm qua hai người ăn cơm cùng nhau, có gì tiến triển không? Cậu đã thổ lộ chưa?"

Chirawan luôn nói nhanh như pháo liên thanh, Orm Kornnaphat không biết phải trả lời từ đâu, nhưng bất kể trả lời trước câu nào trước, đều rất buồn phiền.

"Mình nghĩ kỹ rồi, mình và cậu ấy không có khả năng." Ngữ khí của Orm Kornnaphat rất bình tĩnh, tối hôm qua, nàng thật sự đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều.

Não chết sao đột nhiên lại thông suốt?

Chirawan tò mò muốn hỏi Orm Kornnaphat tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán đó không phải là chuyện vui vẻ, nghĩ nghĩ, nàng chỉ hỏi: "Cậu định từ bỏ thật sao?"

Orm Kornnaphat nhai cơm, gật gật đầu.

"Sớm phải như vậy!" Chirawan vỗ bàn, biểu hiện còn kích động hơn cả Orm Kornnaphat: "Có bao nhiêu người đang chờ cậu lựa chọn, cậu cứ mãi theo đuổi một người không thích cậu, có mệt không?"

Chirawan từ trước đến nay không hiểu chuyện yêu thầm. Với nàng, nếu thích ai thì cứ tỏ tình, không được thì chuyển sang người khác, đạo lý đơn giản vậy thôi.

Khi nghe được "Không thích cậu", Orm Kornnaphat vẫn cười, nhưng nụ cười có chút ảm đạm, Chirawan cũng chú ý thấy điều này, vội vàng chỉnh lại giọng, đổi chủ đề: "Hay là để mình giới thiệu cho cậu mấy người?"

"Ăn cơm đi, đừng nói nữa." Orm Kornnaphat liếc Chirawan một cái, nàng không muốn nói về chuyện tình cảm, thêm nữa, ở trường học và bệnh viện đã đủ bận rồi.

"Giống nhau cậu cũng chướng mắt." Chirawan chống cằm, tiếp tục lải nhải suy nghĩ riêng của mình: "Thật sự không được, mình phải dâng hiến một chút..."

Khi nghe tiểu thư Chirawan nói tự mình dâng hiến, Orm Kornnaphat lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chirawan, suýt chút nữa bị một ngụm canh làm sặc.

"Cậu nghĩ cái gì vậy Orm Kornnaphat." Chirawan nói, rồi cố ý làm động tác giả vờ che cổ áo , "Mình thích mấy cậu em trai. Nhưng nếu cậu thật sự coi trọng mình, thì cũng không phải là không thể..."

"Cậu ăn nói linh tinh." Orm Kornnaphat nhíu mày cười, cảm thấy nếu mình không ngắt lời, Chirawan có thể sẽ nói xa hơn nữa.

"Ý mình là, mình sẽ giới thiệu chị mình cho cậu." Chirawan mặt mày hớn hở tiếp tục nói chuyện phía trước nói chưa xong: "Chị mình là cực phẩm, cực phẩm trong các cực phẩm."

Cái từ "cực phẩm" nghe không giống như đang khen người, huống hồ cách nói thêm mắm thêm muối của Chirawan, Orm Kornnaphat không nhịn được mắng: "Có phải là đang khen chị mình là cực phẩm không?"

"Cực phẩm xinh đẹp. Với lại, nếu để người khác chiếm tiện nghi, không bằng để cho chị em tốt của mình." Chirawan làm mặt quỷ với Orm Kornnaphat: "Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài."

"Nhàm chán, mặc kệ cậu." Orm Kornnaphat hừ một tiếng, cúi đầu ăn tiếp.

Chirawan vẫn không đứng đắn: "Chờ khi cậu gặp chị mình, cậu sẽ hối hận."

Không một tiếng động tháng bảy đã đến trong im lặng.

Âm thanh ve kêu càng lúc càng lớn, trong trường học người cũng thưa dần. Vào giữa tháng 7, kỳ nghỉ hè của trường Y bắt đầu, học sinh dần dần ra về.

Nghỉ hè đối với Orm Kornnaphat có nghĩa là trở về nhà, nhưng so với về nhà, nàng nguyện ý ở lại ký túc xá trong trường.

"Meo ~~~" Trên đường đi làm như mọi khi, Orm Kornnaphat bị vài con mèo lang thang chặn đường. Trước đây, nàng đã cho chúng ăn vài lần, sau đó chúng cứ nhìn thấy nàng là đi theo, giống như biết nàng có đồ ăn vậy.

Cứ như vậy, cuộc sống cứ trôi qua một cách bình lặng, không có gì đặc biệt, từng ngày cứ thế trôi đi, thời gian thấm thoát cũng nhanh.

Sau chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở quán bar hơn một tháng trước, cuộc sống của Orm Kornnaphat dần dần nhạt đi, dù thỉnh thoảng nàng vẫn nhớ về chuyện đó, nhưng chỉ cảm thấy hư ảo mờ mịt, như một giấc mơ.

Nhưng mà, cho dù Orm Kornnaphat nghĩ rằng mọi thứ đã trở về quỹ đạo bình thường, thì vào một ngày tưởng chừng như vô cùng tầm thường, nàng lại gặp lại "Chuyện ngoài ý muốn" kia...

Tại phòng VIP của khoa Tiêu hóa, bệnh viện St.King.

"Thời gian xuất viện tạm thời chưa xác định, phía bên ông Max cậu kéo thời gian cho tôi, chờ tôi xuất viện sẽ gặp mặt nói chuyện. Có chuyện thì gọi điện cho tôi, tôi không sao, chỉ là bệnh cũ thôi..."

Trên giường bệnh, LingLing Kwong dựa vào đầu giường, vừa nghe điện thoại, vừa cúi xuống đọc tài liệu, dù đang nằm viện, nhưng cũng không rảnh rỗi.

LingLing Kwong rất tùy ý, trong chuyện tình cảm, nhưng với công việc thì lại tuyệt đối nghiêm túc, tối hôm qua đụng đến bệnh bao tử phải nhập viện, là vì muốn thu hút đầu tư nên đã uống rượu trong bữa tiệc.

Mới vừa cúp điện thoại, chưa đầy một phút, có tiếng gõ cửa vang lên ba lần, LingLing Kwong không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Buổi sáng, như thường lệ, bác sĩ sẽ đi kiểm tra các phòng bệnh.

Orm Kornnaphat đẩy cửa bước vào, trên tay cầm kết quả xét nghiệm mới nhất: "Kwong tiểu thư, hôm nay cảm thấy thế nào?"

"Vẫn còn đau, khi nào thì tôi có thể xuất viện?" LingLing Kwong giữ nguyên tư thế, vẫn làm việc của mình.

Orm Kornnaphat liếc nhìn qua phía giường bệnh, đối phương đang cúi đầu, dù không thể nhìn rõ mặt nhưng trực giác của nàng cho thấy người này hẳn là rất xinh đẹp, mái tóc nâu dài, hơi xoăn, Orm Kornnaphat lần đầu tiên thấy một bệnh nhân có thể giữ được vẻ ngoài tinh xảo khi nằm viện.

"Trưởng khoa đã xem qua kết quả xét nghiệm rồi, không có vấn đề gì lớn, đề nghị ở lại viện quan sát thêm một ngày..."

Khi nghe thấy giọng nói này, động tác trong tay LingLing Kwong đột nhiên dừng lại, sự chú ý chuyển từ tài liệu sang nơi khác, càng nghe, càng cảm thấy giống như đã từng nghe ở đâu rồi.

Mềm mại, ôn nhu, có chút ngọt ngào.

LingLing Kwong có trí nhớ rất tốt, thường ngày trong công việc chỉ cần gặp một người nào đó một lần, cô đã có thể nhớ diện mạo và giọng nói của họ, đây cũng coi như là một kỹ năng mà cô đã luyện ra trong lúc giao tiếp.

Orm Kornnaphat thấy đối phương vẫn cúi đầu không ngẩng lên, còn tưởng rằng thanh âm của mình quá nhẹ nên đối phương không nghe rõ: "Kwong tiểu thư?"

Lúc này, LingLing Kwong mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt Orm Kornnaphat, ở ánh mắt đầu tiên, cô liền chú ý đến chấm nhỏ dưới mắt trái của đối phương, quả nhiên có một nốt ruồi lệ.

Cô nhìn rõ người trước mắt, mái tóc đen dài, buộc đuôi ngựa gọn gàng, dáng người nhỏ nhắn, mặc áo blouse trắng, dù đã hơn một tháng trôi qua, nhưng LingLing Kwong vẫn có thể nhận ra, người đứng trước mắt chính là cô gái ở quán bar đêm đó, tiểu bạch thỏ hôn cô xong liền chạy trốn.

LingLing Kwong đem tài liệu trong tay đặt qua một bên, đôi mắt đào hoa tinh tế đánh giá người đứng trước mắt, hơi hơi mỉm cười.

Thế giới này, quả thật quá nhỏ.

Khi Orm Kornnaphat và người trên giường bệnh đối mặt nhau, nàng ngẩn người, im lặng vài giây.

Sau đó, không khí trong phòng bệnh dần dần trở nên vi diệu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro