Phiên ngoại: Cuộc sống hằng ngày của vợ chồng son


"Khi nào hai đứa về đến vậy?"

"Nhanh thôi, đã ở dưới lầu."

Trong phòng bếp, Cherry và Dew vừa nói chuyện phiếm vừa chuẩn bị bữa tối. Không lâu sau, chuông cửa vang lên. Dew nhanh chóng lau tay khô, đi ra phòng khách mở cửa.

Cửa vừa mở ra, LingLing Kwong nhìn mẹ Dew đứng ở cửa, nhẹ giọng cười nói: "Mẹ, trên đường kẹt xe một chút."

Một tiếng "Mẹ" kêu cực ngọt.

Lần đầu tiên LingLing Kwong đổi cách xưng hô, làm cho mẹ Dew vừa ngỡ ngàng vừa ngượng ngùng, sau đó cười rạng rỡ vì tiếng gọi kia.

Orm Kornnaphat nghĩ thầm, lúc trước còn phản đối không cho mình và LingLing Kwong yêu nhau, hiện tại thì coi LingLing Kwong còn hơn con gái ruột, không biết có bao nhiêu vừa lòng.

"Vào đi vào đi, chuẩn bị ăn cơm." Mẹ Dew cầm túi đồ giúp LingLing Kwong.

Lúc có thời gian, Orm Kornnaphat sẽ mang theo LingLing Kwong về nhà ăn cơm.

"Ăn giúp chị một chút đi." LingLing Kwong nhìn chén cơm còn hơn một nửa, liền múc một qua chén Orm Kornnaphat. Cô rất để ý đến đến chuyện quản lý vóc dáng, sợ không chú ý liền mập lên.

"Chị lại đưa cho em, em đã tăng ba ký rồi." Orm Kornnaphat càu nhàu, LingLing Kwong thích gắp đồ ăn, luôn biến đổi cách nấu cơm cho nàng, nàng lại quản không được miệng.

Mẹ Dew thấy vậy lên tiếng: "LingLing, con ăn nhiều một chút, gầy quá."

"Chị ấy già rồi, nói muốn giảm cân." Orm Kornnaphat chen vào, nàng nói LingLing Kwong nhưng cũng vừa lúc nói với mẹ nàng.

LingLing Kwong đá nhẹ chân Orm Kornnaphat dưới bàn, ánh mắt cảnh cáo.

"Không được, bây giờ con gầy như vậy, không thể giảm nữa, phải bổ sung thêm dinh dưỡng." Vừa nói mẹ Dew vừa di chuyển vị trí đồ ăn trên bàn.

"Dạ, cảm ơn mẹ."

"Người một nhà, khách sáo cái gì."

Orm Kornnaphat phát hiện mẹ nàng cư nhiên lặng lẽ nhớ rõ những món LingLing Kwong thích, nàng yên lặng ăn cơm nhìn thấy tất cả, có chút bất bình, mẹ nàng chưa từng chăm sóc nàng như vậy.

"Ai, có phải chị thiên vị qua rõ ràng rồi hay không?" Cherry nhắc nhở Dew.

Dew nhất thời không hiểu ý, gắp cho Cherry cái đùi gà, bất đắc dĩ dỗ dành: "Đây, em cũng ăn nhiều một chút."

Orm Kornnaphat: "..."

Trong nhà này, địa vị của cô là thấp nhất.

"Cánh gà để lại cho Orm." Cherry biết từ nhỏ Orm Kornnaphat đã thích ăn cánh gà.

Orm Kornnaphat vui vẻ nhận lấy, ăn ngon lành, sau khi nàng kết hôn, bầu không khí trong nhà tốt hơn rất nhiều, lúc nào cũng hoà thuận vui vẻ.

Gần như mỗi tuần mẹ Dew đều muốn hai người về nhà một lần, mới đầu Orm Kornnaphat còn lo lắng LingLing Kwong sẽ không nguyện ý, nào ngờ LingLing Kwong còn tích cực hơn nàng, nói về nhà ăn cơm với mẹ sẽ có cảm giác gia đình, rất hạnh phúc.

Bữa cơm ăn được một nửa.

Mẹ Dew vừa ăn canh vừa không chút để ý nói ra một câu: "Cuối tuần các con có thời gian về đây ăn cơm, mẹ đã thỏa mãn, mẹ cũng không yêu cầu các con ngủ lại."

Đôi đũa trong Orm Kornnaphat khựng lại, không hiểu sao mẹ nàng lại thay đổi, trước kia chỉ hận không thể bắt nàng dọn về nhà ở.

"Các con ở bên này..." Gương mặt mẹ Dew xấu hổ: "Nhất định sẽ không thoải mái bằng chỗ của mình."

Trẻ tuổi lại vừa mới kết hôn, huyết khí phương cương, cũng là điều dễ hiểu.

Cherry hiểu ý Dew, nhìn Orm Kornnaphat và LingLing Kwong cười nói: "Đây là hiểu cho hai đứa, hằng ngày đi làm bận rộn như vậy, cuối tuần chừa chút thời gian cho hai đứa tận hưởng cuộc sống vợ chồng son."

Nghe Cherry giải thích như vậy.

"Khụ..." Orm Kornnaphat bị canh nóng làm sặc, đột nhiên thông suốt, cúi đầu giả vờ bình tĩnh gắp đồ ăn, cả mặt ửng đỏ.

Nhà nàng cũng không phải nhà giàu, ba phòng ngủ liền một khối, cách âm phỏng chừng cũng không tốt lắm.

Mẹ nàng và cô nàng chắc chắn đã nghe được gì đó, cho nên hôm nay mới nói như vậy, không thể nghĩ nữa, Orm Kornnaphat đã xấu hổ muốn chết.

LingLing Kwong cắn môi cười, không nói gì.

Tối đó, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong không ở lại qua đêm, khoảng 10 giờ, lái xe về nhà.

Lái xe cũng không đến nửa tiếng.

Bài đỗ xe không có người, xung quanh vắng lặng, tiếng bước chân mang theo tiếng vọng lại.

Hôm nay có cuộc họp phải đứng khá lâu, chân vẫn còn mỏi, sau khi xuống xe LingLing Kwong đứng tại chỗ: "Chị đi không nổi, em cõng chị đi."

Orm Kornnaphat không nói gì, đi đến trước mặt LingLing Kwong, đưa lưng về phía cô, hạ đầu gối.

Có cầu tất có cung.

LingLing Kwong không khách sáo, thuận thế leo lên lưng Orm Kornnaphat, ôm chặt nàng.

Orm Kornnaphat cõng LingLing Kwong, bóng dáng hai người hòa làm một dưới ánh đèn.

Bình dị mà ấm áp, mới là chân lý của cuộc sống.

"Cõng hết sức như vậy, chị rất nặng sao?" Bình dị mà ấm áp, mới là chân lý của cuộc sống.

"Không nặng!" Orm Kornnaphat dùng hết sức bình sinh, LingLing Kwong cao ráo, dù có gầy cõng lên cũng không nhẹ.

"Hôm nay, chị họp cả ngày, đau đầu." LingLing Kwong cằm gác trên vai Orm Kornnaphat, thì thầm vào tai nàng.

"Về nhà em mát xa cho chị."

Môi LingLing Kwong cong lên, giống như cô đã tưởng tượng trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, ở phương diện đau lòng vợ, quả nhiên không thể chê tiểu bạch thỏ được.

Chỉ để Orm Kornnaphat cõng một đoạn ngắn, LingLing Kwong hôn vào má nàng một cái: "Được rồi, chọc em thôi, thả chị xuống đi."

Orm Kornnaphat cõng đến nghiện, không buông, kiên trì đến chỗ thang máy mới chịu thả LingLing Kwong xuống.

Thấy LingLing Kwong đi giày cao gót cả ngày, có thể không đau chân sao, Orm Kornnaphat thở dài, vừa trách vừa thương: "Sau này chị đừng mang giày cao như vậy nữa, mang 3cm là được rồi."

"Ừm, chị biết rồi." LingLing Kwong ôm Orm Kornnaphat, ăn vạ trên người nàng, ngoan ngoãn đáp.

Ở bên nhau càng lâu, Orm Kornnaphat càng thường xuyên nhìn thấy LingLing Kwong trẻ con dính người, có thể trở thành chỗ dựa của nhau, làm cả hai an tâm kiên định.

"Về nhà rồi ôm." Orm Kornnaphat hạ giọng, đang còn ở trong thang máy, quá ngượng ngùng.

LingLing Kwong đem môi sát lại tai Orm Kornnaphat, dùng ngữ điệu trêu chọc mê người nói với nàng: "Về nhà còn phải làm chuyện khác."

Giọng trầm thấp có lực sát thương quá lớn, ngoài mặt Orm Kornnaphat duy trì nghiêm trang, nhưng tim đã bị LingLing Kwong làm cho tê dại.

LingLing Kwong cười vui vẻ khi người gặp họa, đôi mắt như biết nói, chăm chú nhìn Orm Kornnaphat, gợi cảm quyến rũ đều ở bên trong.

Không biết vì sao, chỉ cần bị LingLing Kwong nhìn chăm chú, Orm Kornnaphat liền thấy ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, vì sao còn chưa về tới nhà.

Về đến nhà, Charsiu và Uni đã nhanh chóng chạy ra, cọ lên người Orm Kornnaphat và LingLing Kwong, giống như tranh nhau làm nũng.

Mỗi lần tan làm về đến nhà, Orm Kornnaphat đều có cảm giác nàng là người thắng cuộc trong nhân sinh, nàng không theo đuổi cái gì quá lớn, điều khát khao nhất chính là cuộc sống như thế này.

"Chị đi tắm trước đi." Orm Kornnaphat ngồi xuống gãi cằm Uni, Uni lập tức thoải mái đến nhắm mắt lại, rất thoả mãn, cho nên làm Charsiu ghen tị, cũng muốn Orm Kornnaphat sờ.

LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat vừa về nhà đã lo dỗ dành hai nhóc con: "Hay lắm, lúc nãy còn nói về nhà mát xa cho chị."

Dứt lời, liền xoay người đi về phòng ngủ.

Orm Kornnaphat thấy tình huống không ổn, sau khi sờ đầu Charsiu và Uni, liền đứng dậy đi theo LingLing Kwong, cả tuần nay đều phải tăng ca, không có thời gian ở bên cạnh cô.

"Chị tắm, em vào làm gì?"

Orm Kornnaphat mặt dày tiến tới, ôm chặt LingLing Kwong, thì thầm: "Cung cấp dịch vụ mát xa."

LingLing Kwong cười, không nói gì, trực tiếp kéo Orm Kornnaphat vào phòng tắm, không cần nói cũng biết.

Nước ấm vừa phải, ngâm mình trong nước ấm làm thể xác và tinh thần thả lỏng. Mà tắm hai người so với một người càng thích hơn.

Nghĩ đến mấy ngày nay đã vắng vẻ LingLing Kwong, cho nên Orm Kornnaphat xoa bóp vai cho LingLing Kwong rất ân cần.

"Mức này được không chị?"

"Ừm ~" LingLing Kwong giãn vai lưng, nhớ tới lời mẹ Dew nói lúc nãy, cô quay đầu, cố ý hỏi Orm Kornnaphat: "Em nói xem, sao đột nhiên mẹ lại không cho chúng ta ở bên đó?"

Không biết xấu hổ còn hỏi ra như vậy, nhắc tới chuyện này Orm Kornnaphat cực kỳ xấu hổ: "Còn không phải tại chị, phát ra âm thanh lớn như vậy, không biết tiết chế chút nào..."

"Trách chị?" LingLing Kwong tay giơ lên mang theo một chút nước, vẩy lên mặt Orm Kornnaphat, đúng tình hợp lý hỏi lại: "Nếu không phải tại em, chị có thể phát ra âm thanh lớn như vậy sao?"

Orm Kornnaphat bị vẩy nước, híp híp mắt, cái này logic, nàng không có cách nào phản bác.

Khi Orm Kornnaphat mở mắt ra, môi đã đôi môi ẩm ướt mềm mại hôn lên, dịu dàng thoải mái.

LingLing Kwong xoa mặt Orm Kornnaphat, nhẹ giọng cười.

Orm Kornnaphat rũ xuống mắt, đáp lại.

"Tối nay chúng ta cao giọng một chút." LingLing Kwong thương lượng với Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat chăm chú nhìn LingLing Kwong một lát, không nói câu nào, sau đó thấy cô chưa chuẩn bị, liền tính trả thù giơ tay hắt nước lên mặt cô, cười vui vẻ như trẻ con.

LingLing Kwong xoay người đè Orm Kornnaphat vào thành bồn tắm, nước trong bồn tắm theo động tác hai người từng đợt từng đợt tràn ra ngoài.

"Chị không được cào em... Vợ ơi... Em sai rồi..." Orm Kornnaphat không lay chuyển được, liên tục xin tha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro