Phiên ngoại: Sau khi đăng ký kết hôn
Sáng sớm, Orm Kornnaphat lười biếng mở mắt ra, tay xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu nàng choáng váng dữ dội.
Nhìn trần nhà quen thuộc, rồi nghiêng đầu sang thấy LingLing Kwong đang nằm bên cạnh, lúc này nàng mới biết mình đã về nhà.
Tối qua là sinh nhật, Orm Kornnaphat uống mấy ly rượu, kết quả say đến mức đầu óc quay mòng mòng.
Trên người đã thay đồ ngủ, lúc LingLing Kwong giúp nàng tắm rửa, nàng cũng không có ấn tượng.
Quả nhiên, trong chuyện uống rượu, nàng không hề có thiên phú, bất quá tối qua là tình huống đặc biệt.
Cảm nhận được cử động nhẹ bên cạnh, LingLing Kwong cũng lờ mờ mở mắt, lười nhác đưa tay sang, dịu dàng xoa bóp thái dương giúp Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat dịch người lại gần để cô dễ dàng xoa bóp, huyệt Thái Dương được nhẹ nhàng xoa, đặc biệt thoải mái.
"Không biết uống còn thể hiện, ai cản cũng không được, tối qua say thành như vậy." LingLing Kwong trách yêu, mới vừa thức dậy âm thanh khàn khàn mười phần dịu dàng.
Nếu chỉ uống hai ly Orm Kornnaphat không say đến mức như vậy, mấu chốt là nàng còn chắn giúp LingLing Kwong chắn hai ly. Tối hôm qua không khí quá náo nhiệt, nàng không muốn để LingLing Kwong dính một giọt rượu, nên tình nguyện để bản thân chịu.
Orm Kornnaphat nhìn LingLing Kwong cợt nhả: "Hôm qua quá vui."
LingLing Kwong vừa xoa thái dương cho nàng, vừa bất lực bật cười: "Còn khó chịu sao?"
Orm Kornnaphat lắc đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì, nàng nâng tay đang đeo nhẫn kim cương lên, với tay qua tủ đầu giường, lục lọi tìm tờ giấy màu hồng.
Orm Kornnaphat chăm chú nhìn nội dung trên giấy, khóe miệng không nhịn được cong lên thành nụ cười rạng rỡ.
Ngày hôm qua, là sinh nhật tuổi 25 của Orm Kornnaphat, hai người đi đăng ký kết hôn.
Cuối cũng cũng đăng ký kết hôn.
Quà sinh nhật tuổi 25: Giấy đăng ký kết hôn.
LingLing Kwong ôm Orm Kornnaphat, cũng cười nhìn nội dung trong giấy đăng ký kết hôn.
Duyên phận tới rồi, cứ đơn giản mà kết hôn.
"Vợ ơi." Orm Kornnaphat ôm eo LingLing Kwong, làm nũng gọi một tiếng.
Bây giờ gọi như vậy, cảm giác hoàn toàn khác so với trước kia. Rốt cuộc bây giờ hai người đã danh chính ngôn thuận, có dấu chứng nhận xác nhận mối quan hệ.
LingLing Kwong khiêu khích nàng làm nũng: "Gọi lại một lần nữa."
Orm Kornnaphat dùng sức hôn lên môi cô một cái: "Vợ ơi ~"
Cảm thấy như vậy có chút ngốc.
Nhưng cũng thật hạnh phúc.
LingLing Kwong ôm mặt Orm Kornnaphat, nhắm mắt cười, tinh tế hôn lên môi nàng.
Sáng sớm tỉnh dậy, hai người ở trên giường vừa hôn vừa sờ, mãi không chán.
"Hôn lễ chúng ta sang năm tổ chức."
"Dạ." Ngón tay Orm Kornnaphat cuốn lấy tóc dài của LingLing Kwong chơi đùa.
Hôn lễ là chuyện quan trọng, LingLing Kwong muốn chuẩn bị thật chu đáo, giống như khi cô cầu hôn Orm Kornnaphat, nhất định phải dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng.
"Tổ chức ở đâu thì tốt?"
Orm Kornnaphat hỏi lại: "Chị cảm thấy ở hợp?"
"Ở biển được không?"
"Dạ!" Không hổ là vợ vợ ăn ý, trong lòng Orm Kornnaphat cũng định như vậy.
"Chờ hôn lễ xong xuôi, chúng ta sẽ đi tuần trăng mật."
"Dạ!" Orm Kornnaphat càng nghĩ càng vui vẻ.
LingLing Kwong nhéo mũi Orm Kornnaphat: "Chỉ biết dạ là hay."
"Chứng tỏ em nghe lời vợ."
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm, nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ. Hôm nay không phải đi làm, người luôn đúng giờ như Orm Kornnaphat sẽ ngủ nướng với LingLing Kwong.
"Em đói bụng chưa? Chị đi nấu bữa sáng cho em." LingLing Kwong nghiêm túc hỏi, nhưng bàn tay lại lặng lẽ xoa đùi Orm Kornnaphat.
Động tác khiêu khích muốn mạng.
Sáng sớm, cảm giác ham muốn rất mãnh liệt, cho nên khi nghỉ phép, lúc thức dậy hai người đều thích vận động một hồi.
"Em không đói bụng." Đã tới mức này, Orm Kornnaphat làm gì còn tâm tư ăn sáng.
LingLing Kwong thấy Orm Kornnaphat bị mình câu dẫn đến mất tự nhiên, mặt đỏ ửng, cô liền buông tay, cười xấu xa: "Tối hôm qua cũng không ăn gì, ăn sáng trước đã."
Orm Kornnaphat không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt LingLing Kwong, tỏ vẻ không cho.
Lại dùng ánh mắt ái muội chăm chú nhìn LingLing Kwong, ám chỉ rõ ràng điều nàng muốn.
LingLing Kwong giả ngu: "Sao vậy?"
Orm Kornnaphat lật người lại, đè LingLing Kwong xuống, vẫn không nói câu nào, vô cùng gấp gáp hôn cô.
Mấy năm nay, từ một tiểu bạch thỏ đã biến thành tiểu chó săn, LingLing Kwong tỏ vẻ rất thỏa mãn, cô để Orm Kornnaphat làm càn một lát, thở dốc: "Bảo bối..."
"Dạ?" Orm Kornnaphat hôn lên tai cô, bàn tay ở trong quần áo cũng không quy củ.
"Chị đói bụng, ăn gì trước đã."
Nghe thấy LingLing Kwong nói đói, Orm Kornnaphat ngoan ngoãn ngừng lại, quy quy củ củ ôm mặt LingLing Kwong: "Chị ngủ thêm đi, em đi nấu bữa sáng."
Bữa sáng đầu tiên sau khi kết hôn, cũng không phong phú, tủ lạnh rỗng tuếch, Orm Kornnaphat chỉ có thể làm cơm chiên lót bụng.
LingLing Kwong rửa mặt xong đi đến phòng bếp, thấy Orm Kornnaphat đang nghiêm túc nấu ăn, liền tiến lên ôm, giọng nói lười biếng làm nũng bên tai nàng: "Bữa sáng ăn gì vậy?"
"Chịu uỷ khuất một chút, chỉ có cơm chiên." Orm Kornnaphat quay đầu tiếp tục: "Tủ lạnh không có gì, lát nữa chúng ta trang thủ đi siêu thị mua đồ ăn."
Củi gạo mắm muối những cái vụn vặt hàng ngày mới chính là thứ tạo nên cảm giác ấm áp trong gia đình.
"Ừm." LingLing Kwong ôm chặt Orm Kornnaphat, đặt cằm trên vai nàng, ngửi mùi hương quen thuộc làm cô an tâm trên người nàng, cười nhạt, rốt cuộc cũng đã tìm được cảm giác gia đình.
Khi chiên cơm xong, Orm Kornnaphat cũng có chút đói bụng, một dĩa cơm chiên, đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ăn xong, LingLing Kwong đứng dậy thu dọn chén dĩa, Orm Kornnaphat lại không cho cô làm: "Chị đừng nhúc nhích, để em."
Bác sĩ Orm đúng là cưng vợ không chỗ nào chê.
LingLing Kwong trêu ghẹo: "Khi kết hôn mười mấy năm, có phải sẽ không còn ân cần, sẽ không dậy sớm nấu bữa sáng cho chị nữa đúng không?
"Đương nhiên em vẫn sẽ nấu."
LingLing Kwong buộc tóc lại, cười vui vẻ.
"Thay quần áo đi, chúng ta đi siêu thị." Orm Kornnaphat nói tiếp.
LingLing Kwong kéo Orm Kornnaphat lại, ấn nàng vào bàn ăn, cúi đầu hỏi: "Bác sĩ Orm, có phải em đã quên chuyện gì rồi hay không?"
Orm Kornnaphat ngước mắt, đối diện với ánh mắt đang buông xuống của LingLing Kwong, hai người chỉ nhìn nhau, nhưng lửa lại cháy bừng bừng.
Là chuyện gì, trong lòng biết rõ ràng.
Nắng sớm nghiêng nhẹ vào nhà, trong không khí có hương vị mặt trời, vậy cho nên nụ hôn trở nên đặc biệt lãng mạn và cháy bỏng.
Đôi môi phấn hồng của Orm Kornnaphat bị đôi môi đỏ của LingLing Kwong mút vào, trán nàng dính vào trán cô: "Về phòng đi chị."
LingLing Kwong không để ý, ôm eo Orm Kornnaphat, tiếp tục càng quét môi nàng.
"Ưm..." Hôn một hồi lâu, Orm Kornnaphat buông môi LingLing Kwong ra, khi mở mắt lần nữa, đã bị LingLing Kwong đè xuống bàn ăn, sau lưng là mặt bàn đá hoa cương lạnh băng.
"Không cần về phòng, ở đây đi." LingLing Kwong cười xấu xa, rất biết cách câu cảm xúc của Orm Kornnaphat lên.
Có lẽ ở chỗ này đã đủ ngại ngùng, nên ngực Orm Kornnaphat phập phồng nhanh hơn bình thường, hô hấp dồn dập, chưa kịp lấy lại nhịp thở, nàng đã câu lấy cổ LingLing Kwong, từ bị động biến thành chủ động khoá kín môi cô.
Cơ thể phối hợp với nhau càng ngày càng ăn ý, đối diện nhau, nhiệt tình hết sức lực.
LingLing Kwong rất thích làm ở nơi không phù hợp, thật ra Orm Kornnaphat cũng thích, bởi vì mỗi lần làm ở chỗ như vậy, đều có cảm giác mới mẻ.
"Em thích làm ở trên bàn?" LingLing Kwong cười Orm Kornnaphat muộn tao, rõ ràng là thích, nhưng miệng không dám thoải mái thừa nhận.
Lăn lộn trên bàn ăn, Orm Kornnaphat bị bức đến điên cuồng, LingLing Kwong luôn có thể thu phục nàng dễ như trở bàn tay.
"Ưm, chị ơi ~~~" Hai chân Orm Kornnaphat đặt trên vai LingLing Kwong, tay nắm chặt cạnh bàn, miệng rên không ngừng.
Môi LingLing Kwong dính chất lỏng trong suốt, quấn lấy môi lưỡi Orm Kornnaphat lần thứ hai, ngón tay ra vào liên tục, vừa ngọt vừa trơn trượt, chọc cho Orm Kornnaphat thở không nổi.
Tháng sáu, trời chưa thực sự nóng, nhưng Orm Kornnaphat và LingLing Kwong đều ra khá nhiều mồ hôi, cơ thể nóng bỏng chạm vào mặt bàn lạnh lẽo làm mặt bàn trở nên ấm áp.
LingLing Kwong thở hồng hộc, vuốt thái dương ướt nhẹp mồ hôi của Orm Kornnaphat: "Lần này cảm giác thế nào?"
Tim Orm Kornnaphat vẫn còn đập nhanh, ngoại trừ kích thích, nàng không tìm được từ nào để hình dung. Nàng dùng mu bàn tay che khuất gương mặt.
LingLing Kwong lấy tay nàng ra.
Orm Kornnaphat lại đưa tay lên che.
LingLing Kwong lại lấy ra.
Hành động trẻ con làm tới làm lui, hai người nhìn nhau cười, dùng một cái hôn dịu dàng kết thúc.
"Đi tắm rồi đi siêu thị."
"Dạ."
Không lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng cười.
"Chị tắm, em vào làm gì?"
"Em tắm với chị?"
"Lưu manh..."
Sau đó, chỉ còn tiếng rên nhẹ, uyển chuyển truyền ra từ phòng tắm.
Không còn cách nào, thời gian tân hôn là ngọt ngào nhất, tựa hồ không bao giờ hết tinh lực, chỉ hận không thể dính nhau từng giây từng phút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro