Chương 114
Namtan hé miệng, im lặng một lúc, cô nhìn bóng lưng cao lớn của cha.
"Haiz... không phải thì thế nào? Orm sẽ không đi với con, cho dù Lingling có con với người khác, chị ấy vẫn không đi với con, chị ấy nói chị ấy yêu Lingling, chuyện đứa con chị ấy sẽ cùng ngồi lại với Lingling, hơn nữa... nếu Lingling không còn trên đời, chị ấy... chị ấy sẽ đi theo chị ta."
Namtan nhớ lại Orm lúc tỉnh dậy đã nói với cô bằng giọng khàn khàn, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt, dù chị ta đã làm chuyện bậy bạ, chị vẫn ở bên chị ta?
"Vậy ý của con là không muốn cùng cô ấy?"
Trong lời nói của Mike mơ hồ có một chút không hài lòng.
Namtan lắc đầu.
"Không, không phải con không muốn, con muốn đợi chị ấy, nếu cuối cùng chị ấy vẫn không đến với Lingling, con sẽ đi tìm chị ấy, để chị ấy và con ở bên nhau, con sẽ săn sóc chị ấy..."
Namtan nói đến đây, đôi mắt tan rã trở nên kiên định...
Nếu cuối cùng Lingling với Orm vẫn không bên nhau, cô sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt Orm, bây giờ Orm vẫn chưa biết mẹ chị ấy với mẹ mình không có quan hệ máu mủ, đến lúc đó lấy quan hệ chị em ở bên nhau cũng được, chỉ cần mỗi ngày có thể gặp chị ấy, mình cũng đủ hài lòng.
"Vậy con muốn đợi cô ấy bao lâu?"
Mike không nóng không lạnh hỏi.
Namtan không suy nghĩ nhiều câu hỏi của Mike.
"Con không biết, có thể hai ba năm, càng có thể là mười năm..."
Đôi mắt Namtan rũ xuống, cô luyến tiếc thời gian dài như thế không được gặp Orm, cho nên việc chưa đầy một tháng, cô đã được xuất hiện trước mặt Orm, không ngờ là sự tình sẽ diễn biến nhanh như vậy.
Mike bỗng nở nụ cười, giọng cười rất quỷ dị, khiến con gái bảo bối luôn gần gũi hắn cũng không rét mà run.
"Haha... đáng tiếc, cha không đợi được lâu như vậy, cha đợi đã mấy năm, không muốn đợi thêm nữa."
Mike nhếch mép, nụ cười yêu dị mà gian ác.
"Có ý gì?"
Namtan cau mày không hiểu.
"Lần này Lingling Kwong không chết, thật đáng tiếc, nhưng mà cũng sắp rồi, con phải có được Orm cũng sắp đến lúc rồi."
Mike hưng phấn nói.
Namtan nghe thấy khiếp sợ, ý cha là sao?
"Cha cha muốn làm gì? Con không cần Orm, cha còn muốn đối phó Lingling sao nữa?"
Namtan chuẩn bị chất vấn Mike, nhưng lại bị James ẩn nấp vụt ra kéo lại, không cho cô chạm đến nửa vạt áo Mike.
"Tiểu thư, cô nghe Công tước đại nhân nói hết lời đã..."
James mỉm cười nói.
"Buông ra, ngươi tên chó này, mau buông tôi ra."
Thân thủ James hơn xa Namtan rất nhiều, bất luận Namtan giãy giụa thế nào thậm chí là phản kháng, James cũng có thể không cần phí sức ngăn cản Namtan tiến lên trước.
Cuối cùng Mike quay đầu lại.
"Mallorie, sao con không nghe lời vậy chứ?"
Giọng hắn rất nhạt, dường như đang nói chuyện với người xa lạ vậy.
"Cha, sao cha có thể đối xử như thế với con? Con ghét cha."
Namtan không thoát được sự khống chế của Dong Wook, nổi giận quát lên với Mike, cô nói như vậy, là để Mike sợ, sợ cô sẽ ghét hắn, nhưng cô đã quên, trước đến nay Mike chưa bao giờ đối với cô như vậy, mà đã đối xử như vậy, tất cả ngôn ngữ công kích của cô đều sẽ vô hiệu.
Mike khẽ cười.
"Mẹ con bị Lingling Kwong hại chết, mối thù này làm sao cha không thể không báo?"
Hắn nói đến đây, đôi mắt vốn xanh thẳm bỗng trở nên tăm tối, tản mát từng trận sát ý.
"Yên tâm, qua thêm mấy ngày, người con yêu Orm sẽ đến bên con, các con sẽ ân ân ái ái bên nhau, suốt đời..."
Mike nghĩ đến kế hoạch của mình, lập tức trở nên kích động, giọng cũng hưng phấn không ít, nhưng đối với Namtan, cha cô điên rồi?
"Cha, cha điên rồi sao? Chẳng phải... chẳng phải mẹ qua đời vì bệnh sao?"
Namtan cảm thấy một trận choáng váng, cô còn nhớ lần cuối cùng đi gặp mẹ, khắp người mẹ đầy ống tiêm, không phải bệnh thì là gì? Hơn nữa Lingling làm sao hại mẹ cô, cô không thể hình dung ra được, hai người vốn một chút quan hệ cũng đâu có?
Mike xoay người, với đôi mắt lạnh lùng nhìn Namtan bị James giữ lại.
"Mallorie không tin cha sao?"
Namtan không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cô không phân biệt được đâu là thật nữa, mấy thông tin gần đây đã đủ kinh hãi, mẹ qua đời được bốn năm bỗng nhiên nói Lingling là hung thủ hại chết mẹ, cô làm sao sẽ không nghi ngờ.
"Con không biết, cha, rốt cuộc cha còn gạt con chuyện gì?"
Namtan thấp giọng hỏi, cô cảm thấy có thể chính mình cũng đã bị cha tính kế.
"Haiz, thả Mallorie."
Cuối cùng vẫn là con gái của hắn với Kan Narumon, hắn khó có thể tuyệt tình.
Sau khi James nhận lệnh, thả khống chế với Namtan, ngay thời điểm James thả Namtan, cô nhanh chóng tát James một cái.
"Ông không xứng chạm vào tôi."
Đánh cái tát kia cũng làm tay Namtan đau, thế nhưng James vẫn như không ngứa không đau mỉm cười với Namtan, khiến cô sinh lòng chán ghét.
Namtan bước chầm chậm đến trước mặt Mike, rõ ràng hắn đã sáu mươi mấy, nhưng nhìn bên ngoài chỉ là người cha mới ở tuổi tứ tuần. Màu tóc của Mike và Namtan đều là màu sợi đay, để hai hàng râu rất có mị lực, toàn thân nhìn đẹp mắt anh tuấn bóng bảy, cộng thêm vóc dáng to lớn, không có vấn đề ở đâu, vẫn quyến rũ hơn bao giờ hết, không nhìn ra có chút tuổi tác xế chiều nào.
"Cha, có phải cha... đã tính kế con?"
Namtan không ngu ngốc, vừa bắt đầu Mike đã nói sẽ giúp cô có được Orm, càng về sau càng bỏ nhân lực vật lực càng lớn cho cô chia cắt Lingling với Orm, liệu có thể mình cũng là một quân cờ trên bàn cờ của cha?
Mike cưng chìu liếc nhìn Namtan, tiếp theo ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về hai cánh tay.
"Cha sao sẽ tính kế Mallorie? Hiền là đứa bé cha yêu thương nhất mà..."
"Nhưng mà... nhưng mà, trước kia ánh mắt với giọng điệu của cha rõ ràng không quen biết Orm với Lingling?"
Namtan cảm thấy tâm trí rối bời, cô không muốn nghi ngờ người thân nhất của mình sẽ lợi dụng mình.
"Thật ra thì, từ mấy năm trước cha đã biết Orm với Lingling, từ miệng của mẹ con..."
Mike nói với giọng cưng chiều.
"Hơn nữa muốn kết hôn với mẹ kế cũng là gạt con, bây giờ không phải không cưới nữa sao?"
Namtan bỗng tránh khỏi cái ôm trong ngực Mike, không thể tin nhìn hắn.
"Tại sao cha lừa con? Lẽ nào..."
"Quả là con gái MaeKan, thật thông minh, chắc con đã đoán ra?"
Mike ngừng lại, nâng lên nụ cười yêu nghiệt nói.
"Lần đó bỏ nhà đi chẳng phải con đã gặp được Orm?"
Namtan nhìn đôi mắt xanh thẳm gần như giống hệt mình, cắn chặt môi dưới, sâu lắng nhìn, có vài tia máu.
"Cha nói là lần đó cha dùng chuyện kết hôn lừa con, cho con bỏ nhà đi, sau đó sẽ gặp được Orm dưới cái cha gọi là 'cơ duyên trùng hợp', vậy cha đã biết rõ đường đi nước bước của con?"
Namtan không dám tin, từ mấy tháng trước cô đã bị cha mình tính kế.
"Đúng, bao gồm cả vé xe mà con mua, cha cũng cho người động tay động chân, để con và Orm ngồi cùng một ghế, con biết không? Cha thế nhưng đã tính toán thời gian Orm bỏ trốn và con bỏ nhà đi cùng một lúc với nhau..."
Sau khi Mike nói xong, bỗng mỉm cười, bộ dáng nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Namtan cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác sợ hãi với người cha hết mực cưng chiều cô, vậy cô bỏ trốn bị cha tính kế coi như xong, vậy còn sau đó...
"Ưm ưm..."
Bỗng Mike lấy khăn tay lụa trong túi áo bịt miệng Namtan, Namtan dùng sức giùng giằng đấm vào bả vai Mike, đến cuối cùng dần dần vô lực, mi mắt cuối cùng nhắm lại, chỉ mơ hồ nghe Mike nói.
"Mallorie, cha xin lỗi, tha thứ cho cha, nhiều nhất một tháng, con liền sẽ cả đời ở với Orm, cha không thể chờ đợi thêm nữa..."
Nghe đến đây, cuối cùng Namtan mất đi ý thức, ngã vào ngực Mike.
Mike ôm lấy Namtan đã hôn mê trong lồng ngực nói với James.
"Theo kế hoạch mà làm, liệt khu vườn này vào khu nhà cấm của nhà họ Tipnaree, ngoại trừ những tên giúp việc câm điếc, không chuẩn cho ai ra vào, rõ chưa?"
Mike ra lệnh.
James híp mắt nhìn xuống Namtan đã mất đi ý thức, gật đầu.
"Vâng, công tước đại nhân."
"Lui xuống đi."
*******
"Nói với chị ấy, tôi không ký."
Orm ngồi trong quán cà phê, đối mặt luật sư nói.
Luật sư không biết phải làm sao.
"Kornnaphat tiểu thư, xin đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không? Cô ký vào tờ đơn chuyển nhượng quyền sở hữu này đi, nếu không, cô cũng hiểu tính khí của đại tiểu thư mà..."
Luật sự rút khăn giấy lau chùi mồ hôi trên trán, Lingling nói với hắn, nếu Orm không ký tên, nàng sẽ cho người tháo dỡ sở sự vụ luật sư của hắn, làm cho hắn mỗi ngày đều lẽo đẽo theo sau Orm, nài nỉ cô ký tên.
"Để chị ấy tự mình nói với tôi..."
Orm siết chặt vạt áo, mắt đỏ hoe nói với luật sư.
Luật sư rốt cuộc vẫn là một người đàn ông chân chính, nhìn thấy bộ dạng Orm đáng thương vô tội, cũng sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.
"Hazi, Kornnaphat tiểu thư, tôi giúp cô hỏi một chút vậy?"
Luật sư chỉ đành lấy cuộc sống của mình ra mạo hiểm lần nữa, mặc dù 100% Lingling sẽ không đồng ý, còn có thể mắng hắn một trận, nhưng mà một cô gái xinh đẹp dùng hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn bạn như vậy, cứ như hắn không đồng ý, thì trời đất sẽ không dung, hắn từ chối sẽ còn là đàn ông không?
"Cảm ơn anh."
Orm gật đầu cảm ơn, khóe miệng nâng lên độ cong.
Mấy ngày này cô đi Bangkok, vào sáng sớm ngày thứ hai Lingling tỉnh lại đã bí mật rời khỏi Pattaya, nhưng sau khi đến Bangkok, bất luận cô đến trụ sở chính Kwong gia Quốc Tế hay chỗ Pong Nawat đều bị mời ra, nhưng luôn có duy nhất một điều Lingling không cho phép tổn thương cô, đều là vô cùng cực khách khí mời cô ra về. Cô cũng qua biệt thự Kwong Gia, bảo vệ tuy cho cô vào, nhưng biệt thự nhà ở sớm đã vườn không nhà trống, nếu là trang viên của Push tướng quân, xe taxi còn chưa vào khu vực đồi núi liền bị quân đội ngăn lại, vốn không vào được.
Orm tìm nàng gần nửa tháng trời, một chút tin tức cũng không có...
"Mẹ nuôi, con không gặp được chị ấy."
Orm nói với Suzie bên kia đầu dây, Sign đã kể toàn bộ chuyện của cô với Lingling cho bà, bà đau lòng cho hai đứa nhỏ, cho dù là đồng tính bà cũng nhận, đứa nào cũng là con của bà...
Sau khi cúp máy, Orm ngồi trên ghế dài trong công viên, suy nghĩ mình phải đi đâu tìm Lingling, vốn không thể ôm hy vọng vị luật sư kia, chỉ có tự mình đi tìm, như vậy mới có thể làm cho chị ấy gặp mình, bỗng không thấy Lingling đâu nữa, ngay cả chứng cớ cô cũng không kịp tìm, ngay lập tức đuổi theo Lingling, cô không thể buông tay nữa, cho dù đến lúc tìm được chứng cớ, Lingling cũng đã ngày càng xa cách cô .
"Ối, rau cải của bà rớt rồi..."
Bỗng Orm nghe thấy tiếng già nua cách đó không xa, cô quay đầu nhìn thấy khúc quanh chỗ cây xanh có một người già đang chật vật khom người nhặt rau cải dính chút bụi bặm trên đất.
Orm chạy đến, lặng lẽ ngồi xuống giúp bà lão nhặt rau cải, nhưng không đợi cho cô nhặt xong, một cái khăn bịt kín miệng cô, không bao lâu cô liền mất đi ý thức...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro