Chương 23: Phỏng vấn


Ngày này, Namtan đến phòng tranh do Faye và Yoko mở.

"Namtan, sao cậu đến đây?" - Yoko vừa bận bịu xong, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc thời thượng đứng cạnh cửa phòng vẽ, không phải Namtan sao?

"Ừ! Không ngờ chỗ cậu lại đông học sinh vậy?" - Namtan hơi giật mình nói, nửa năm trước Faye nói với cô, hai người mở một phòng vẽ tranh, không ngờ mới ngắn ngủi nửa năm, mà học sinh liền đông như vậy.

"Phải a! Tớ với Faye cũng không ngờ, có điều gần đây bọn tớ bận không xoay sở kịp, chuẩn bị mướn thêm lão sư." - Yoko vừa nói vừa gọi Namtan vào.

"Aiz, thiệt tiếc, tớ không cùng chuyên ngành với các cậu, bằng không đã giúp các cậu rồi!" - Namtan nói xong, uống một hớp thức uống lạnh Yoko đưa tới.

"Cũng đâu có tệ! Cậu học kinh tế, sau này kiếm tiền nhiều hơn bọn tớ rồi!" - Yoko trêu ghẹo nói.

"Yoko, cậu học xấu theo Faye!" - Namtan buồn bực nói.

"Có điều, tớ nghĩ mãi không ra, mấy tấm thẻ ngân hàng của tớ không bị cắt, hơn nữa visa cũng không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì?" - Namtan cách một lúc, thản nhiên nói.

"Haiz, cậu còn không hiểu? Công tước Mike là sợ cậu ở đây không được thoái mái, mới chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cậu, thậm chí đã mua một căn hộ trăm mét vuông cách nhà bọn tớ không xa. Hôm bữa còn điện thoại Yeonie nhờ cậu ấy chăm sóc tốt cho cậu, có điều lúc đó cậu đang giận đùng đùng, nên bọn tớ mới không dám nói!" - Yoko cười nói.

"A! Sao ông ấy không liên lạc tớ? Ông ấy hơn phân nửa là không cần tớ, nhất định vẫn muốn cưới người đàn bà kia." - Namtan mới nghĩ đến vị trí của mẹ sẽ bị một người đàn bà thay thế, liền hận nghiến răng nghiến lợi.

******

Lúc này Orm đang trong phòng lên mạng, bên nhà mới hộ nhà ít quá, không an toàn lắm. Sign không an tâm, muốn qua một thời gian nữa mới cho Orm dọn qua đấy, vậy nên cô vẫn đang ở đây.

Đang lướt mạng thì Orm thấy có phòng tranh tên 'Nghệ thuật kiểu Pháp' đang tuyển lão sư, cô liền bốc di động dựa theo điện thoại đăng trên ấy gọi. Lão sư là nghề cô một lòng mong muốn, nhưng bây giờ đang dùng căn cước giả, làm gì cũng bất tiện, vậy nên rất khó tìm được công việc thích hợp.

Hẹn thời gian phỏng vấn xong, Orm thở phào nhẹ nhõm, cũng may đối phương không yêu cầu cao, chỉ cần photo thẻ căn cước ngày mai mang đến thông qua bọn họ phỏng vấn là có thể đi làm.

"Mẹ nuôi, con có việc rồi, dạy vẽ ở phòng tranh, mai sẽ phỏng vấn!" - đầu tiên, Orm chạy vào bếp tìm Kyung đang bận rộn, khoe với bà chuyện này.

"Thật thế à? Vậy hôm nay mẹ sẽ trổ hết tài nghệ ăn mừng, thuận tiện cầu khấn cho con mai phỏng vấn thành công!" - Suzie vừa nói vừa 'huơ tay múa chân' giống như lão ngoan đồng .

******

Yoko với Faye kinh ngạc nhìn Orm trước mắt mặc váy trắng, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa. Cô gái nhận lời tới có vóc dáng quá xinh đẹp rồi? Tựa như tiên nữ không phải người phàm, khiến hai người vốn đến phỏng vấn Orm không dưng lại sinh ra áp lực.

Cuối cùng cũng để ba người cùng khẩn trương qua được buổi phỏng vấn, và Orm thuận lợi thông qua. Orm từ nhỏ có học qua tranh sơn dầu, tranh Trung Quốc, phác họa vân vân, cộng thêm học được năng lực giao tiếp khi còn là giám đốc ở Kwong gia Quốc Tế, Yoko với Faye phỏng vấn, cô vẫn là dư sức ứng đáp.

"Chúc mừng cô! Cô Ern, mười giờ sáng mai đến làm, cô thấy được không?" - Faye nắm bàn tay trắng nõn như ngọc ngà của Orm, hơi khẩn trương hỏi, hệt như Orm mới là bà chủ nơi này.

"Cảm ơn! Ngày mai hoàn toàn không có vấn đề!" - Orm mỉm cười đáp Faye, ôn nhu mà trong suốt, để Faye ngẩn ngơ mất hồn.

Orm đã đi, nhưng Faye vẫn đứng ngây người ở đó, khiến Yoko hơi nhức đầu, tật xấu mê gái của cái tên này lại bắt đầu.

"Sao rồi? Vừa mắt cô Ern?" - Yoko vỗ đầu Faye một cái, làm bộ ăn giấm chua nói.

"A? Không phải, không phải! Vợ ơi, chị chẳng qua chỉ cảm thấy dáng dấp của cô ấy không giống người phàm thôi!" - Faye lấy lại tinh thần, vội vã múa tay không ngừng, tỏ vẻ mình trong sạch. Cô đã gặp qua không ít người đẹp, nhưng có thể sánh ngang với Namtan chỉ lác đác vài người, hôm nay Orm đến đây làm sao không để cô ngỡ ngàng, hơn nữa dựa vào khí chất đó là đã ngang tài ngang sức Namtan rồi.

"Phải không?" - Yoko cười như không cười nhìn Faye, khiến Faye bất giác đổ mồ hôi lạnh, bà xã nhà cô quả thật phúc hắc!

"Phải mà! Nếu không hôm nay chúng ta trở về kể chuyện này với Namtan đi? Mặc dù cậu ấy không có hứng thú với phụ nữ." - Faye dè dặt hỏi.

Yoko không lên tiếng, trực giác của cô mách bảo, sau này vi Ern Koraphat này đến, nơi này của hai người nhất định sẽ rất 'náo nhiệt'.

******

Lúc này Lingling đến khu làng Pong lớn nhất Bangkok, chỗ này là sào huyệt bang GM. Lúc nàng ngoài cửa lớn xuống xe đứng nhìn nhà hàng rất xa hoa, nhân viên tiếp đãi ở cửa giống như nhận ra nàng, liền tiến đến tiếp đãi - "Đại tiểu thư, ngài đã đến? Pong ca đang..." - người nọ nịnh nọt, còn chưa dứt lời liền bị âm thanh không chút độ ấm của Lingling ngắt ngang - "Tôi không phải đại tiểu thư của các người, gọi cái tên Pong Nawat kia ra gặp tôi!" - nói xong, Lingling coi thường tất cả bọn họ, bước vào phòng ăn dành cho khách quý.

Căn phòng này là chuyên dùng cho Lingling, bày biện bên trong càng thêm nguy nga lộng lẫy, xa hoa so với bên ngoài chỉ có hơn không có kém.

Lúc này, trong một căn phòng mờ tối truyền ra tiếng đàn bà rên rỉ và tiếng thở dốc của đàn ông, còn có giường gỗ không chịu nổi vận động kịch liệt của bọn họ mà kêu 'kẻo cà kẻo kẹt'.

Ngay tại thời khắc mấu chốt, điện thoại gã đàn ông lại vang lên, hắn hơi mất kiên nhẫn chuẩn bị tắt di động, nhưng khi nhìn màn hình thấy thuộc hạ gọi đến, hắn vẫn là nhịn xuống nhấn nút nghe, hắn sợ bỏ lỡ công chuyện quan trọng.

"Pong ca, đại tiểu thư đến, cô ấy muốn gặp ca!" - âm thanh hưng phấn bên kia truyền đến. Chỉ cần Lingling đến một cái, kẻ phụ trách truyền lời cho Pong nhất định được lợi không ít, cho nên chuyện vô tích sự này ai mà không yêu? Chỉ mong cho Lingling ngày nào cũng đến.

"Thật thế không? Tốt lắm, sẽ có thưởng cho chú mày, đừng để cô ấy đợi lâu, nói tao sẽ đến ngay lập tức!!!" - Pong nói xong, liền tiện tay mặc quần áo bị ném bừa bãi trên sàn nhà.

"Pong ca, sao vậy?" - người đàn bà toàn thân trần truồng trên giường chưa phản ứng kịp là chuyện gì, liền bị Pong ném một xấp tiền vào người.

Hắn cũng không thèm ngó người đàn bà lấy một cái, thấy bản thân trước gương đã khôi phục dáng vẻ lịch lãm tuấn tú tao nhã mới vội vàng ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro