Chương 102: Tôi vẫn còn là đứa nhỏ


Chờ Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh đi đến từ đường Cổ Võ, Cố Tầm Tuyết và Trần Tuấn Phong đã chờ ở nơi này.

"Hiện tại cô là Cổ Võ Đại đệ tử, những thứ này do cô bảo quản." Cố Tầm Tuyết đưa cho cô một chuỗi chìa khóa, Quảng Linh Linh cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận lấy bỏ vào trong túi.

Một phần quy củ thể chế của Cổ Võ rất giống Mị Ảnh Giáo kiếp trước, cho nên hiện tại cô đi sâu tiếp xúc cũng không cảm thấy khó khăn.

Chỉ chốc lát sau tộc trưởng tới, hỏi Cố Tầm Tuyết: "Nghi thức cần cử hành đều hoàn thành chưa?"

"Chỉ còn lại ra sau núi bái tế tổ tiên." Cố Tầm Tuyết trả lời.

Tộc trưởng trầm tư một hồi, quay đầu nhìn về phía Quảng Linh Linh, phảng phất là đang hỏi ý kiến cô, ánh mắt Quảng Linh Linh không biến sắc tỏ ý với hắn, không cần mọi chuyện đều để ý ý tưởng của cô.

Tộc trưởng liền khẽ gật đầu dẫn Trần Tuấn Phong đi ra sau núi tế bái tổ tiên, mà cái gọi là tổ tiên, chính là Quảng Linh Linh kiếp trước.

Đối với chuyện đại ca nhà mình quỳ lạy mình kiếp trước, Quảng Linh Linh bày tỏ loại cảnh tượng này cô không đi qua tham gia náo nhiệt.

Trên mạng đã huyên náo đến sục sôi ngất trời, chuyện đám người Trần Tuấn Phong Lý Điềm Hứa Tụ kết hôn chớp nhoáng, đã thu hút các trang web truyền thông chú trọng, trước mắt đám người Trần Tuấn Phong thân ở Cổ Võ, cho nên đám ký giả kia tạm thời còn sờ không tới.

Nhưng mà Lý Điềm và Hứa Tụ lại gặp phiền toái, các đại ký giả đều ngăn ở cửa nhà Lý Điềm và Hứa Tụ, cuối cùng bất đắc dĩ hai người quyết định cùng đến nhà Giang Ý Hàm tránh gió, dẫu sao hiện tại Giang Ý Hàm ra nước ngoài tham gia một show tiết mục, lưu lại một mình Tiểu Hi ở nhà nàng cũng không yên tâm, có thể có người tới trợ giúp trông đứa nhỏ thuận tiện trông nhà, nàng hiển nhiên hết sức vui vẻ đồng ý.

Chờ chuyện bên Cổ Võ kết thúc, tộc trưởng mở tiệc mời Trần Tuấn Phong và Trần Mỹ Linh, Cố Tầm Tuyết thì dẫn Quảng Linh Linh đến đình nghỉ mát nào đó trong núi.

"Chuyện đã đáp ứng tôi, cô không quên chứ." Cố Tầm Tuyết dò xét hỏi.

Quảng Linh Linh gật đầu: "Dĩ nhiên."

"Cô thật sự là Giáo chủ Ma giáo 800 năm trước." Trong giọng nói Cố Tầm Tuyết như cũ tràn đầy khó tin, dẫu sao lúc nàng cùng Quảng Linh Linh mới ở chung với nhau, là lấy hình thức đồng bạn hợp tác.

Tộc trưởng yêu cầu nàng đến gần Quảng Linh Linh đạt được tín nhiệm, rồi lại từng bước một đẩy Quảng Linh Linh đến vị trí Đại đệ tử Cổ Võ, từ đó giải cứu cả cái Cổ Võ ra khỏi nguy cơ.

Cho nên khi người bạn nào đó bên cạnh ngươi đột nhiên biến thành người một thế giới khác, đại khái chắc tất cả mọi người đều sẽ giống như Cố Tầm Tuyết cảm giác khó tin.

Quảng Linh Linh cong môi cười một tiếng: "Cô không phải đều đã nghe được sao?"

"Cô đều biết rồi?" Cố Tầm Tuyết hiện tại tuy rằng còn kinh ngạc, lại không có nhiều như lúc nãy.

Quảng Linh Linh cười khẽ: "Giáo chủ Ma giáo 800 năm trước, há sẽ không cảm giác được người ngoài tồn tại. Nếu tôi không muốn nói, cô cho rằng cô có thể nghe được sao? Bây giờ có thể nói ra toàn bộ kế hoạch của cô chưa?"

Lúc Quảng Linh Linh lần đầu tiên trò chuyện với Cố Tầm Tuyết ở đình, các nàng đã sớm đề cập chuyện hợp tác, bất quá khi đó Cố Tầm Tuyết cũng không tin năng lực của Quảng Linh Linh, cho nên không đem toàn bộ kế hoạch nói với nàng.

Hiện tại Quảng Linh Linh hỏi lần nữa: "Bây giờ có thể tin tôi chưa."

Cố Tầm Tuyết trố mắt nghẹn họng, kỳ thực bây giờ đã không phải là vấn đề nàng có tin hay không, mà là tộc trưởng đã xác định rồi.

"Được. Tôi giúp cô đối phó Từ Hạo, dùng quy củ thế giới chúng ta đưa hắn đi ngồi đại lao. Nhưng mà chuyện cô đáp ứng tôi..."

"Yên tâm, tôi sẽ làm được." Quảng Linh Linh nhìn phong cảnh núi non bên ngoài đình: "Tôi là diễn viên chuyên nghiệp."

"... Tôi tin cô."

Cố Tầm Tuyết bị một câu diễn viên chuyên nghiệp đột nhiên của cô chọc cười, cũng không cần Quảng Linh Linh giúp nàng làm gì nhiều, chỉ cần Quảng Linh Linh có thể giúp đỡ diễn một tuồng kịch.

"Cám ơn nhiều."

Cố Tầm Tuyết lần đầu tiên chân thành cảm ơn nàng như vậy, Quảng Linh Linh cười khẽ: "Chúng ta chỉ là hợp tác, không cần nói tới cảm ơn."

Lại lần nữa cùng Cố Tầm Tuyết thương lượng qua, Cố Tầm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, Quảng Linh Linh cũng bắt đầu ở trong đầu lên kế hoạch thực hiện bước kế tiếp như thế nào.

"Qua chút thời gian tôi phải đi vùng núi quay một bộ phim, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp để trọng thương ngoài ý muốn, cô giúp tôi thả tin đồn, cứ nói Quảng Linh Linh đã bị phế không thể động võ nữa, vì vậy thối lui ra khỏi Cổ Võ thế gia."

Cố Tầm Tuyết sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Dụ rắn ra khỏi hang?"

"Vào sâu hang hổ." Quảng Linh Linh lại là gương mặt cười gió nhẹ mây bay: "Bên trong tổ chức nghiên cứu có hai người tôi xếp đặt, trước mắt bọn họ sẽ không tới tìm tôi, thậm chí thấy tôi sẽ đi đường vòng. Vốn muốn mượn dùng hai người kia giúp cô một phen. Không ngờ lộng khéo thành vụng, tổ chức nghiên cứu bây giờ cấu kết với Từ Hạo, tôi không thể tùy tiện xuất thủ. Chỉ có thể chờ bọn họ mang tôi vào nội bộ tổ chức nghiên cứu. Đến lúc đó chúng ta lại nội ứng ngoại hợp."

"Cô..."

Cố Tầm Tuyết thật thay Quảng Linh Linh lo lắng, mặc dù đối phương là cổ nhân 800 năm trước, có một thân võ công tuyệt thế, nhưng mà không biết đối mặt vũ khí nóng thời hiện đại, đối phương còn có thể làm gì không.

Ngộ nhỡ Quảng Linh Linh bởi vì giúp nàng mà xảy ra ngoài ý muốn, Cố Tầm Tuyết nàng cuộc đời này đều không thể tha thứ bản thân.

"Chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, nếu cô trong quá trình đối phó Từ Hạo bất hạnh bỏ mình, tôi chỉ biết đưa cô hai chữ "phế vật", hiểu không?" Một câu nói của Quảng Linh Linh để cho Cố Tầm Tuyết trong nháy mắt cảm nhận được cảm giác giết chóc của Giáo chủ Ma giáo, nàng chần chờ gật đầu: "Biết rồi."

Lại lần nữa thương nghị một hồi, Quảng Linh Linh nhìn thời gian: "Được rồi, thời gian không còn sớm. Tôi cần phải trở về. Cô cũng chuẩn bị thật tốt đi. Từ Hạo người này bất luận đối với Trần thị hay đối với Cổ Võ các người, đều không thể lưu hắn."

"Nhắc tới Từ Hạo, tôi ngược lại có một đầu mối thú vị." Cố Tầm Tuyết cười nhạt: "Bất quá còn chưa tra rõ nguyên nhân cụ thể, không dám hạ kết luận cuối cùng."

"Trước mắt biết bao nhiêu?"

"Ngày Từ Hạo trở về nước cũng không phải trước tiên chạy đi nhà cũ Trần gia, hắn đi đầu tiên chính là một viện tâm thần dưỡng bệnh. Ở nơi đó hơn hai tiếng mới rời khỏi, sau khi hắn đi viện tâm thần kia bị mất một bệnh nhân."

"Ai?" Quảng Linh Linh cảm thấy biểu tình Cố Tầm Tuyết không quá đúng, có cảm giác như đTrầng cười nhạo nàng.

"Người quen cũ của cô a, còn chút ấn tượng nào không?" Cố Tầm Tuyết biết được chuyện Mạnh Tiểu Manh gặp phải khi tham gia tuyển chọn truyền trực tiếp mùa thứ nhất, vốn muốn đi xem vị đầu sỏ kia, nhưng không ngờ phát hiện người không thấy đâu nữa, cẩn thận điều tra, lại là Từ Hạo kéo ra ngoài.

Quảng Linh Linh đã biết nàng nói tới ai, ánh mắt khẽ biến: "Trương Mạn Mạn không thấy?"

"Có thể nói như vậy." Cố Tầm Tuyết cười châm chọc cực kỳ: "Ban đầu, cô sao lại mềm lòng nương tay?"

"Nếu như vào lúc đó giết Trương Mạn Mạn, đối Trần thị ảnh hưởng quá lớn, không động nàng được." Quảng Linh Linh băn khoăn Trần thị, hiển nhiên sẽ không trực tiếp giết người. Nguyên tưởng rằng Trần Tuấn Phong sẽ xử lý Trương Mạn Mạn rất tốt, không nghĩ tới Trương Mạn Mạn vậy mà sẽ biến mất, còn là bởi vì Từ Hạo mới biến mất.

Chuyện hình như lại phức tạp rồi.

"Được rồi, thoải mái đi, trở về trước. Dựa theo kế hoạch đã định đi từng bước một, tôi cũng không tin phá hủy tổ chức nghiên cứu vặn ngã Từ Hạo xong còn không thể xử lý sạch đống dây rối này." Phương pháp của Cố Tầm Tuyết ngược lại đơn giản thô bạo, trực tiếp xuất phát từ ngọn nguồn.

Quảng Linh Linh cười khẽ, loại tính tình này đúng là tương tự Ma giáo Hữu hộ pháp, nóng mắt lên trực tiếp tàn sát quê quán ngươi, ai cần biết ngươi có âm mưu quỷ kế gì, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chẳng qua là con nít chơi đùa với ông nội mà thôi.

Những gì nên thương lượng hai người đều đã nói xong, không nên nói cũng sơ sơ trò chuyện mấy câu, hiện tại Quảng Linh Linh không nhịn được nói: "Tôi phải đi."

"Mời." Cố Tầm Tuyết không nhịn được lại lần nữa bật cười, nghe nói tổ tiên sợ vợ, xem ra lời đồn đãi không giả.

Ở phòng đãi khách của Cổ Võ, Quảng Linh Linh gặp được Trần Mỹ Linh, Trần Tuấn Phong cũng đã thay đổi quần áo đệ tử, giờ phút này hắn toàn thân đồ vest tỏ ra càng đẹp trai phấn chấn hơn, đi tới trước mặt Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh: "Được rồi, chúng ta nên về nhà rồi."

Đợi ba người rời đi không lâu, Cố Tầm Tuyết đi tới bên cạnh tộc trưởng, tộc trưởng hỏi: "Không phải đi phòng bếp tra xét sao? Tại sao lâu như vậy mới trở về?"

"Trên đường trở lại gặp Quảng Linh Linh, cùng nàng trò chuyện mấy câu. Trò chuyện quên thời gian, qua chút thời gian tôi dự định đi một chuyến đến các chi nhánh, có vài chuyện cần nói với bọn hắn một chút."

"Thân là trưởng lão, những chuyện này cô nhìn mà làm đi. Ta già rồi, mệt rồi. Người nên chờ cũng chờ đến rồi, những chuyện còn lại ta muốn làm cũng hữu tâm vô lực. Chỉ hy vọng Cổ Võ có thể phát dương quang đại trong tay cô."

Cố Tầm Tuyết cười nhạt trong lòng, trên mặt không biến sắc: "A Tuyết ghi nhớ."

...

Trên đường trở về nhà cũ, Trần Tuấn Phong lái xe, Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh ngồi ở đằng sau quấn quýt, Trần Tuấn Phong nhìn không ngừng kêu bản thân cũng đã là nhân sĩ kết hôn, thức ăn chó của các nàng đã vô dụng rồi, ngược không được hắn.

Trần v cười khẽ: "Hôn lễ định làm như thế nào?"

"Cái này..." Một câu nói làm Trần Tuấn Phong ngập ngừng, hắn ngẩn người một chút: "Gấp cái gì, xe của anh còn chưa cầm về. Nàng trước mắt hình như còn không biết anh là tổng tài Trần thị tập đoàn Trần Tuấn Phong, tưởng là một người què gặm cha mẹ già. Tạm thời không gấp, để từ từ bồi dưỡng tình cảm đi."

Nhắc tới chân mình, Trần Tuấn Phong ngẩn người một chút đột nhiên hỏi Quảng Linh Linh: "Chân anh thật không sao chứ?"

"Không sao! Em lừa ai cũng sẽ không lừa anh." Quảng Linh Linh giơ tay bảo đảm!

Trần Tuấn Phong hừ lạnh: "Ha hả, trên đường chính nhiều người như vậy, em sao lại hết lần này tới lần khác chằm chằm anh mà đánh?"

Nghe vậy Quảng giáo chủ đột nhiên nói không ra lời, Trần Mỹ Linh cũng lập tức lên tiếng ngăn cản hai người tiếp tục trò chuyện.

Trần Tuấn Phong cũng bắt đầu suy tính tương lai mình, hắn hy vọng Phùng Thiên Linh có thể yêu hắn, như vậy về sau sẽ không tách ra, mà hắn cũng không cần cô độc một mình nữa, Trần gia tổ huấn trọn đời chỉ một người. Cho nên chờ tin tưởng ánh mắt mình, ngược lại không bằng đi tin tưởng duyên phận ông trời ban cho.

"Em thì không gấp, nhưng Lý Điềm nói, muốn cử hành hôn lễ chung với anh. Các nàng ngược lại thật gấp rút." Trần Mỹ Linh cười một tiếng, tin nhắn Lý Điềm gửi tới rất thú vị.

Lý Điềm: Trần tổng, hôm nay anh và tôi đều đã gả người rồi. Lời đã từng thề nhiều đếm không hết, vốn muốn cùng anh nắm tay nhau bước vào mộ phần hôn nhân, lại không ngờ được hai ta mỗi người tự lập gia thất. Bất quá... hôn lễ của chúng ta tổ chức chung thấy thế nào? Mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút, hơn nữa anh cũng không cần đưa tôi tiền mừng, mà tôi cũng có thể miễn bớt phần của anh. Vậy thì cớ sao mà không làm. Trần tổng tôn kính nhất nhất nhất, ngài cân nhắc một chút nhé.

"..." Trần Tuấn Phong khóe mắt co quắp: "Ai cùng nàng có cái gì lời đã từng thề, ai nói với nàng là anh gả cho người?!"

Trần Mỹ Linh nín cười không nói lời nào, Quảng Linh Linh lật vòng bạn bè một cái nói: "Giang Hải Khê Giang đạo diễn nói, 'Cuối cùng đem anh cô gả ra ngoài'. Khả năng Lý Điềm cũng thấy những lời này."

Trần Tuấn Phong không nói thêm gì nữa, hắn khi còn bé tướng mạo thanh tú, đạo diễn Giang Hải Khê kia từng tới nhà làm khách, gặp mặt liền bế hắn lên, vừa sờ đầu vừa nói: "Bé gái này dáng dấp thật là xinh đẹp, về sau đưa tôi làm con dâu."

Những lời này chọc cho khách mời lúc ấy cười ầm lên không ngừng, Trần Tuấn Phong cũng bởi vì những lời này ghi hận c Hải Khê.

Sau đó nhìn thấy Mỹ Linh Hải Khê liền luôn kéo đối phương uống rượu nói huyên thuyên, dùng sự thực chứng minh cho hắn nhìn, Trần Tuấn Phong hắn là đàn ông đích thực.

"Dừng xe dừng xe." Trần Mỹ Linh đột nhiên hô ngừng, chờ Trần Tuấn Phong dừng xe lại, nàng nói: "Anh, chúng ta không trở về nhà cũ. Em cùng Tiểu Quảng về nhà trước, anh cũng đến chỗ chị dâu hỗ trợ một chút đi. Lúc này nàng đang thương tâm, anh đi theo giúp nàng."

"Được." Trần Tuấn Phong nghe có lý, liền xuống xe, để cho Trần v lái xe về nhà trước: "Lái xe chú ý một chút, đến nhà gửi tin cho anh."

"Vâng vâng vâng, ghi nhớ rồi." Trần Mỹ Linh đối với việc ca ca mỗi lần đều nói cùng một câu nói cảm thấy không biết làm sao.

Bất quá ca ca quan tâm, nàng lại ấm lòng gấp bội, cũng nhắn nhủ Trần Tuấn Phong mấy câu mới lần nữa trở về ghế lái.

Nhìn bóng lưng Trần Tuấn Phong rời khỏi, Trần v thu hồi suy nghĩ: "Đi thôi. Chúng ta về nhà trước."

"Đi siêu thị một chuyến đã, mua ít thức ăn trở về. Tôi nhớ trong nhà không có." Quảng giáo chủ đã từ Giáo chủ Ma giáo, từ từ lột xác thành tiểu nội trợ.

Trần v gật đầu một cái, sau đó nói ra mấy món ăn bản thân yêu thích, hỏi Quảng Linh Linh có thể làm được trong buổi tối hay không.

Quảng giáo chủ dĩ nhiên lòng tràn đầy vui mừng vô điều kiện đáp ứng.

Hai người dừng xe ở bên ngoài trung tâm thương mại lớn nào đó, Trần Mỹ Linh đeo khẩu trang kính đen nhìn tên trung tâm ngẩn người một chút, sau đó cười nói với Quảng Linh Linh: "Đây là sản nghiệp của Lý Điềm."

Quảng Linh Linh sau khi nghe xong cẩn thận quan sát tòa nhà này, Trần v đưa tay túm cô đi vào: "Trước đừng xem, nơi này người đến người đi, ở lâu cẩn thận bị nhận ra."

Quảng Linh Linh hiểu rõ gật đầu, cô cũng không hy vọng cứ mãi đeo khẩu trang kính đen đứng ở đây, nhanh chóng theo Trần Mỹ Linh đi vào.

Hai người vào trung tâm thương mại dạo một chút, chọn lựa thức ăn Trần Mỹ Linh thích, vốn nghĩ tiếp tục nhìn chung quanh thử xem, lại nghe được tiếng điện thoại di động chụp hình, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh quay đầu, phát hiện là mấy tiểu cô nương giơ di động đứng ở cách đó không xa hướng về phía các nàng chụp hình.

Trần Mỹ Linh ngẩn người một chút, sau đó lập tức kéo cánh tay Quảng Linh Linh, đối Quảng Linh Linh hạ thấp giọng nói: "Đi nhanh lên, chúng ta bị phát hiện."

Phản ứng đầu tiên của Quảng giáo chủ là giết người diệt khẩu, nhưng mà cái ý niệm này còn chưa kịp thực hiện, đã bị Trần Mỹ Linh lôi kéo rời khỏi.

Vội vàng thanh toán xong, hai người liền về nhà.

Bây giờ trên mạng lại bắt đầu xả ra một lượt bát quái mới, băng sơn nữ thần Trần Mỹ Linh cùng tân tấn bạn gái Quảng Linh Linh nắm tay nhau ân ái đi dạo phố.

Quảng giáo chủ ngồi ở vị trí kế bên tài xế quẹt di động, thấy tin tức trên mạng, cô không khỏi tò mò hỏi: "Những người kia làm thế nào nhìn ra là tôi?"

"Không nên hoài nghi ánh mắt của một fan hâm mộ. Càng huống chi vừa nãy ở đó là một đám fan." Trần Mỹ Linh cười khẽ, bất quá đối với tin phát trên mạng không có ngăn cản, cũng không có bình luận nhiều.

Trước kia cần tìm người tới chụp ảnh tiết lộ tiếng gió, bây giờ đã có không ít ký giả dám trực tiếp đăng tin chuyện này, có thể thấy bọn họ đã biết Trần thị thầm chấp nhận loại tin tức này, cũng coi như âm thầm thừa nhận tiến triển tình yêu giữa Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh.

Cho nên bọn họ cũng càng thêm không có sợ hãi.

Chỉ cần chờ truyền thông trắng trợn tuyên dương, thả ra cảm giác CP quần chúng muốn thấy được, về sau công khai, fan hai người mới không quá mức bài xích.

Mà Quảng Linh Linh đoạn thời gian này tiếp xúc với nghệ sĩ khác đã ít lại càng ít, cho nên cảm giác CP với những người khác từ từ phai nhạt xuống, nhất là cùng Mạnh Tiểu Manh, hiện tại tin tức mới liên quan tới các nàng có thể nhìn thấy ở trên mạng đã không nhiều lắm.

Về đến nhà, Quảng Linh Linh đưa thức ăn đi phòng bếp xử lý, Trần Mỹ Linh thì bắt đầu lật xem kịch bản lúc trước.

"Sáng ngày mốt chị có thể ở nhà nghỉ ngơi, sau đó liền phải đi quay với đoàn. Đại ca có sắp xếp công tác cho em không?" Trần Mỹ Linh tùy ý lật nhìn một trang kịch bản, lại hoàn toàn không có nhìn, tuy rằng người còn ở nhà, nhưng mà đã nổi lên luyến tiếc đối với lần chia tay sắp tới.

Quảng Linh Linh từ phòng bếp nhô đầu ra trả lời: "Hứa tỷ mấy ngày trước an bài cho tôi một bộ phim, cũng quay ở vùng núi, rất gần chỗ chị. Đi bộ chỉ cần nửa giờ."

"Nửa giờ còn rất gần?" Trần Mỹ Linh bày tỏ đi đường nửa giờ, nàng có thể sẽ sụp đổ.

Quảng giáo chủ ngẩn người một chút: "Dùng khinh công rất nhanh, thời gian không tới mấy phút."

"..." Trần Mỹ Linh không nói nữa, vậy thì đích xác rất nhanh.

"Chờ đến thời gian nghỉ tôi đi tìm chị a." Quảng giáo chủ não bổ một chút cảnh tượng lúc đó, ừ... bộ dáng lén lén lút lút kia, thật giống như yêu đương vụng trộm.

Trần Mỹ Linh muốn Quảng Linh Linh nghỉ ngơi nhiều chút, nhưng mà lời còn chưa nói ra, Quảng Linh Linh liền nói trước: "Không cần lo lắng tôi, tôi có nội lực trong người."

"Được." Trần Mỹ Linh khẽ gật đầu. Trong lòng nàng cũng ích kỷ muốn cùng Quảng Linh Linh ở chung với nhau thật nhiều, cho nên do dự một hồi liền không có cự tuyệt nữa.

Quảng giáo chủ lại lần nữa trở lại phòng bếp phấn đấu cùng nồi chén gáo chậu, một lát sau phòng khách truyền tới thanh âm của Trần Mỹ Linh.

"[Tâm Mù] lúc ban đầu kể về một cô bé bị người nhà vứt bỏ, sau đó trải qua tay nhiều tên buôn người, cuối cùng rốt cuộc được giải cứu, nhưng mà đây chẳng qua là giải cứu thân thể được tự do, trói buộc trong nội tâm theo thời gian tăng trưởng càng ngày càng sâu, cuối cùng nhân vật chính chịu không nổi áp lực tâm lý, sau khi bạn thân bên cạnh liên tục phát sinh bất hạnh, nàng tràn đầy tuyệt vọng với thế giới lạnh lùng, cuối cùng lựa chọn rời khỏi thế giới này." Trần Mỹ Linh nhỏ giọng thở dài: "Em nói xem, nếu như nàng nhận được nhiều ấm áp hơn một chút, có phải sẽ không rời đi?"

"Tôi không biết." Quảng Linh Linh lựa chọn trầm mặc, kỳ thực nguyên thân nếu như có thể sớm một chút thấy được hồi âm của Trần Mỹ Linh, có lẽ sẽ không chọn rời khỏi thế giới này, nếu nàng có thể sớm một chút nhận được điện thoại của Hứa Tụ, có lẽ nàng cũng sẽ không rời đi thế giới này. Nhưng mà ông trời thường thích đùa giỡn như vậy.

Chờ nguyên thân rời khỏi, những thứ ấm áp muộn màng này mới đồng loạt chạy tới.

"Cơm tối xong rồi." Quảng Linh Linh cắt đứt cho Trần Mỹ Linh khỏi tiếp tục trầm tư, để cho Trần Mỹ Linh nhanh chóng đi dùng cơm.

Trần Mỹ Linh ngửi mùi thơm thức ăn nhàn nhạt trong không khí, tức thì quên mất những suy nghĩ rối rắm kia, nàng buông xuống kịch bản trong tay, dồn tâm tư về phía bữa ăn tối.

Đối với mấy kẻ ăn hàng mà nói, không có gì có sức dụ dỗ hơn được thức ăn ngon, tuy rằng Trần Mỹ Linh vì giữ vóc người không thể nào ăn uống xả láng, nhưng đồ ăn của Quảng Linh Linh khiến nàng mỗi lần đều không nhịn được đánh vỡ quy tắc của mình.

Hai người chính đang hưởng dụng bữa ăn tối, Trần đại tổng tài thì lại nghênh đón trận đòn đầu tiên sau khi trưởng thành.

Giờ phút này hắn lau máu bên khóe miệng, lảo đảo vịn góc tường đứng, trong ánh mắt mang lửa giận nhìn mấy nam nhân trước mặt, điện thoại di động trong tay hắn đã bị rớt bể, cà vạt cột chắc cũng bị người xé ra.

Nhìn đám người này, trong đó có một người là bạn thuở nhỏ của Phùng Thiên Linh, Trần đại tổng tài nhìn hắn chằm chằm, hừ lạnh cười nói: "Có bản lãnh cậu cmn giết chết tôi xem!"

Ngay khi hắn lại sắp bị đập một quyền, Phùng Thiên Linh chạy tới.

Đây là một căn nhà cũ ở quê, gia gia đã qua đời, bọn họ trở về quê quán đưa bài vị cùng tro cốt gia gia về an táng.

Đường núi gập ghềnh, sợ Trần Tuấn Phong là "người què" đi đường xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cho nên để cho Trần Tuấn Phong lưu lại nhà cũ này cùng mấy người bạn hồi nhỏ tán gẫu một chút, không nghĩ tới lại xảy ra cảnh này.

Phùng Thiên Linh vừa hối hận lại tự trách, nhìn Trần Tuấn Phong mặt mày sưng vù, lại nhìn chân hắn khập khễnh, Phùng Thiên Linh lần đầu tiên giơ tay lên tát bạn thuở nhỏ một cái.

"Tôi không biết giữa cậu và anh ấy có đụng độ gì, nhưng tôi hiện tại ghét cậu. Mời cậu lập tức rời khỏi nhà tôi!"

Người bạn nhỏ luống cuống, không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố này, lúc nãy hắn còn cười đầy đắc ý, vào thời khắc này trở nên bối rối.

Vội vàng bắt tay Phùng Thiên Linh, muốn giải thích với nàng, lại bị Phùng Thiên Linh tránh khỏi.

"Mời cậu rời khỏi!"

"Không phải, Thiên Linh. Cậu nghe tôi giải thích, chuyện không phải như ngươi thấy. Là hắn khiêu khích trước!"

Những người khác cũng lập tức phụ họa theo, nhưng mà Phùng Thiên Linh làm thế nào cũng không tin.

Trần Tuấn Phong nhìn đám người kia, sau đó lảo đảo đi tới trước mặt

Phùng Thiên Linh: "Thiên Linh, không sao. Anh không sao, không gấp."

"Anh đều bị đánh thành như vậy rồi, còn nói không sao." Phùng Thiên Linh thật tức giận, lại cũng cảm thấy vô lực hết cách, thở dài, nói với Trần Tuấn Phong: "Chuyện này anh chớ xía vào, tôi sẽ xử lý tốt. Anh trước nghỉ một lát đi."

Đám người kia muốn tiếp tục giải thích với Phùng Thiên Linh, nhưng mà bất kể nói thế nào, Phùng Thiên Linh từ đầu đến cuối không nghe.

Nàng bắt đầu lục tung tìm thuốc thoa cho Trần Tuấn Phong, muốn giúp hắn xử lý tạm thời một chút.

Bạn thuở nhỏ nhìn về phía Trần Tuấn Phong, lại vừa vặn thấy Trần Tuấn Phong hướng hắn giả mặt quỷ, cười đắc ý.

Bạn thuở nhỏ dưới cơn nóng giận quăng quả đấm lên có vẻ muốn đánh Trần Tuấn Phong, Trần Tuấn Phong đột nhiên nhìn Phùng Thiên Linh kêu thảm, Phùng Thiên Linh quay đầu lại liền thấy bạn thuở nhỏ mặt đầy hung thần ác sát, muốn lại tiếp tục đánh Trần Tuấn Phong.

Phùng Thiên Linh càng nổi giận, đem đám bạn thuở nhỏ đẩy ra ngoài cửa.

Trần Tuấn Phong lại là bộ dáng ủy khuất, nhìn Phùng Thiên Linh nhỏ giọng kêu đau.

Trần Tuấn Phong bị đánh đích xác là thật, nhưng hắn năm lần bảy lượt khiêu khích đám người kia cũng là thật luôn.

Đối phương cũng là quá tức giận mới lựa chọn dùng quả đấm, mà Trần Tuấn Phong muốn chính là kết quả này.

Một hòn đá hạ ba con chim, để cho Phùng Thiên Linh rời xa tên bạn thuở nhỏ kia, cũng coi như giải quyết một vị tình địch.

Phùng Thiên Linh là đứa bé hiểu chuyện, có thể đường hoàng lợi dụng lòng trắc ẩn của nàng một phen, chỉ cần bản thân bán ra chút ủy khuất, không sợ nàng không thương tiếc.

Cứ như vậy cán cân trong lòng Phùng Thiên Linh rất nhanh sẽ phát sinh nghiêng lệch.

Còn nữa chính là, Trần Tuấn Phong không muốn có xú nam nhân khác nhớ nhung nữ nhân của hắn, thừa cơ hội này có thể thu dọn người nọ. Thật sự là hả lòng hả dạ.

Mà hậu quả sử dụng khổ nhục kế chính là...

"A, đau quá đau!" Trần tổng tài không chút mặt mũi bắt đầu khóc sướt mướt, Phùng Thiên Linh khóe mắt co quắp, sau đó nhẹ nhàng điểm điểm trán Trần Tuấn Phong: "Đàng hoàng một chút, chớ lộn xộn."

"Anh không lộn xộn. Thật đau ~" Trần tổng ủy khuất giống như một cô vợ nhỏ, Phùng Thiên Linh bất đắc dĩ bôi thuốc: "Những vết thương này không nặng, trước bôi ít thuốc, chờ một hồi lại đi huyện thành nhìn xem."

"Được." Bộ dáng ngoan ngoãn như chó con, để cho Phùng Thiên Linh dở khóc dở cười.

...

Thời gian một tuần bất tri bất giác biến mất, Trần Tuấn Phong lành chân rồi, Phùng Thiên Linh cũng biết thân phận hắn, nhưng mà vẫn không theo hắn trở lại Trần gia. Hai người cũng chẳng qua là coi như bạn tốt có nhiều thêm một tấm giấy hồng.

Mà Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh cũng nghênh đón phim mới.

"Đến nơi đó gọi điện thoại cho chị. Xin đạo diễn ngủ một mình, còn có diễn hôn cùng giường chiếu tự mình cân nhắc mà làm."

Trần Mỹ Linh vừa giúp Quảng Linh Linh thu dọn đồ đạc, vừa ở bên tai nàng nhắc.

Quảng giáo chủ ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy lúc nào chị đi?"

"Không biết, Giang đạo đột nhiên thông báo hoãn mấy ngày, nghe nói bên trong đoàn phim có một đám dụng cụ xảy ra vấn đề. Đã giải quyết."

Nguyên bản thời gian Trần Mỹ Linh quay ở trước Quảng Linh Linh, không nghĩ tới bởi vì đoàn phim xảy ra ngoài ý muốn, lại phải chậm mấy ngày.

Trần Mỹ Linh cũng thật không nỡ để Quảng Linh Linh rời khỏi, ngặt nỗi nàng cũng không thể trước thời hạn chạy đến địa điểm quay ở vùng núi chờ đoàn phim, chỉ có thể ở nhà chờ Giang đạo thông báo.

"Trong núi rắn rết chuột kiến nhiều, mang theo mấy loại thuốc này. Quà vặt em thích ăn đều đã chuẩn bị xong, em trước mang những thứ này qua, chờ đến lúc chị đi mang thêm cho em. Buổi tối đừng có chạy loạn, không được đơn độc cùng người nào ở chung với nhau, bất kể là ban ngày hay ban đêm. Không được để cho bất kỳ ai vào phòng, em cũng không được đi phòng người khác."

Trước kia chỉ cần để ý nam diễn viên nam nhân viên, về sau hợp pháp hóa hôn nhân cùng phái, sau khi đồng tính luyến ái được người dễ dàng tiếp nhận, không ít minh tinh cũng phải tránh né cả người cùng phái bên cạnh.

Cho nên Trần Mỹ Linh giao phó Quảng Linh Linh những lời này, cũng vì có nhiều vết xe đổ để trông theo, làm nàng không thể không nhắc nhở con ngỗng khờ Quảng Linh Linh, sợ nàng đến lúc đó tự dưng chọc cho vết nhơ đầy mình.

Quảng giáo chủ tuy rằng không biết những chuyện cong cong lượn lượn trong giới, nhưng bây giờ Trần Mỹ Linh giải thích, nàng cũng rất dễ hiểu.

"Yên tâm, tôi đều ghi nhớ rồi. Sẽ không xảy ra chuyện." Quảng Linh Linh thập phần khẳng định gật đầu, dựa vào nội lực của cô, nếu có người nghĩ muốn ở dưới mí mắt cô làm động tác gì, trừ phi người nọ là Trần Mỹ Linh, nếu không những người khác bất kỳ người nào hơi đến gần cô một chút, cũng có thể dẫn cô chú ý.

Trần Mỹ Linh nhìn đồ ăn vặt dư ra, nói với Quảng Linh Linh: "Hành lý mang quá nhiều không tiện, những thứ quà vặt này đủ để em ăn mấy ngày rồi, những thứ còn lại này vài ngày sau chị cầm đi đưa cho Tiểu Hi. Dù sao em cũng không mang theo được."

Quảng giáo chủ quyến luyến nhìn đồ ăn vặt, tiếp đó đem thuốc phòng sâu bọ trong rương hành lý lấy ra ngoài, lại đem quà vặt nhét vào.

Trần Mỹ Linh nhìn cô, không hiểu hỏi: "Sao lại lấy thuốc ra? Những thứ này đều là cần thiết khi ra cửa."

"Tôi không cần." Quảng giáo chủ hơi cau mày: "Tôi muốn ăn."

Trần Mỹ Linh bị lời của cô chọc cho dở khóc dở cười: "Đồ ăn như này đã quá đủ cho em ăn rồi, ngoan ngoãn nghe lời bỏ thuốc vào."

Quảng giáo chủ đột nhiên ủy khuất, cô không dùng đến mấy thứ thuốc kia, cô muốn mang đồ ăn đi vùng núi, nơi đó không mua được những thứ quà vặt này, đến lúc thèm không ăn được làm sao bây giờ?

"Ngoan ngoãn nghe lời, chờ chị đến rồi mang thêm cho em. Trước đem những thuốc này bỏ vào." Trần Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy mình giống như đang nhọc lòng cho một đứa con nít sắp đi nhà trẻ.

Quảng giáo chủ cuối cùng lưu luyến không thôi thả lại đồ ăn vặt, đổi thành thuốc men cần thiết khi ra cửa, bất quá cô cũng không hoàn toàn thỏa hiệp với Trần Mỹ Linh, mà là ôm quà vặt còn dư ngồi lên ghế salon: "Không được đưa cho Tiểu Hi."

"Tiểu Hi vẫn còn là đứa nhỏ!" Trần Mỹ Linh lại lần nữa dở khóc dở cười, đưa quà vặt cho hài tử đều không bỏ được, đây là Giáo chủ Ma giáo sao?

Quảng giáo chủ bĩu môi một cái: "Hứa tỷ nói tôi cũng là đứa nhỏ."

"..."

--------------------

Giáo chủ bảo vệ đồ ăn nhìn có moe moe kute hay không?!

A... Ném thưởng thật chuyên cần.

Thu hết thu hết, cảm ơn ~

Ta thì không biết bán manh, để Giáo chủ bán một cái cho ngươi! (bán manh: làm động tác hoặc gương mặt moe đáng yêu)

Quảng Linh Linh: Ta... Ta cũng không biết a. Đừng đẩy ta, người ta khẩn trương... Ay ay ay, người thật là nhiều nha, người ta xấu hổ, đừng bảo ta bán manh a. Thật không biết mà ~

Tuyên Dương: Xin lỗi, hoàng hậu nhà ta đi nhầm phim trường.

Quảng giáo chủ: Hả, bảo bổn tọa bán manh?! Nằm mơ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro