Chương 111: Độc thân cẩu nổi dậy


Quảng Linh Linh loáng thoáng hiểu rồi, cũng thầm than khoa học kỹ thuật thế giới này không tầm thường.

"Cho nên chúng ta hiện tại chỉ có thể thủ ở chỗ này, không ra được?" Quảng Linh Linh rất là bất mãn hỏi.

Nam nhân gật đầu liên tục, rất nhanh lại nghĩ tới điều gì, lắc đầu nói: "Không không không, hắn đã ở bên ngoài sửa đổi chương trình. Tin tưởng chờ lát nữa là có thể ra ngoài."

"Anh có biết ca ca của Cố Tầm Tuyết ở nơi nào không?" Quảng Linh Linh hỏi.

Nam nhân lắc đầu: "Cái này thuộc về cơ mật nội bộ, tôi căn bản không tiếp xúc được. Tiểu Kha chắc là biết, nhưng hắn bây giờ ở bên ngoài sửa đổi chương trình, trước khi chưa sửa đổi hoàn thành, ngay cả tôi cũng không ra được, chỉ có thể chờ đến lúc tan ca rời khỏi."

Nam nhân nói xong lại bổ sung một chút: "Bất quá những thiết lập này là Diệp tổ trưởng bố trí, cả phòng thí nghiệm cũng chỉ mình hắn có thể tùy ý ra vào, tùy ý sửa đổi cấm chế. Hơn nữa chính là hắn biết tất cả..."

"Suỵt, có người tới." Quảng Linh Linh nhìn cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, nhỏ giọng nói.

Nam nhân khẩn trương cầm lên côn gỗ rón rén đi tới cạnh cửa.

Mà Quảng Linh Linh thì tung người nhảy một cái, trốn vào một góc vắng vẻ.

Sau khi Diệp Hoành Vũ tỉnh táo lập tức chạy tới, hắn luôn cảm thấy có chuyện gì rất không đúng, mà đám người kia lại ba lần bảy lượt không nghe khuyên ngăn khăng khăng làm theo ý mình.

Hắn không có cách nào, tỉnh táo lại lập tức chạy tới, sợ hãi đám người này gây họa.

Nhưng mà chờ hắn vào nơi này, mới phát hiện đồng nghiệp hôn mê bất tỉnh té đầy đất, còn có nam nhân mình yêu bị làm như pho tượng bày ở nơi đó.

Ngay thời điểm hắn chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên có một bóng đen chui ra, một gậy đánh vào trên người hắn, hắn bị đau lảo đảo ngã xuống, bóng đen lại ở trên người hắn bổ thêm mấy gậy, đến khi Diệp Hoành Vũ ngã xuống đất khó mà nhúc nhích, nam nhân cuối cùng mới dừng gậy.

Ngày đó nếu không phải Diệp Hoành Vũ phái hắn qua, hắn căn bản sẽ không bị Quảng Linh Linh bỏ thuốc, hiện tại cũng sẽ không mỗi ngày sống như ngày cuối cùng.

Hận ý của hắn đối với Diệp Hoành Vũ không cạn chút nào.

Quảng Linh Linh từ chỗ tối đi ra, tầm mắt dò xét qua lại trên người Diệp Hoành Vũ, rất nhanh ngồi xổm người xuống ở trên người Diệp Hoành Vũ lục soát ra dùi cui điện, cô ném đồ vật cho nam nhân áo đen, nam nhân kia sau khi nhận lấy nuốt nước miếng, không dám tin tưởng nhìn Quảng Linh Linh, tựa hồ không dám tin Quảng Linh Linh sẽ tùy tiện đem vũ khí nguy hiểm như vậy giao cho hắn.

Diệp Hoành Vũ vô lực té xuống đất, Quảng Linh Linh hỏi nhỏ: "Thật xin lỗi Diệp tiên sinh, tuy rằng anh luôn luôn giúp tôi, nhưng bây giờ tôi không thể không lợi dụng lại một lần. Xin nói cho tôi biết Cố Khiếu Quân ca ca của Cố Tầm Tuyết ở đâu. Tôi phải mang hắn rời khỏi, giờ phút này tổ nghiên cứu các người cùng Cổ Võ ta nước giếng không phạm nước sông. Nếu không..."

"Cô muốn làm cái gì?" Diệp Hoành Vũ khẩn trương hỏi, vừa nhìn Quảng Linh Linh đã thấy không phải loại hiền lành, đã sớm nhắc nhở đám người kia, nhưng bây giờ như cũ gặp hạn rồi.

Quảng Linh Linh tựa hồ rất bất đắc dĩ nói: "Nếu không, tôi chỉ có thể đưa hết các người xuống địa ngục. Bao gồm Từ đại thiếu của các người."

Vừa nói vừa đứng dậy, cầm một cây dao giải phẫu trên tay, từ từ đi tới trước mặt Từ Hạo, dao nhỏ đặt ở cần cổ hắn di chuyển lên xuống.

Quảng Linh Linh cười khẽ: "Muốn thử một chút không? Lấy hắn khai đao trước thế nào?"

"Đừng!" Diệp Hoành Vũ không chút hoài nghi liệu Quảng Linh Linh có can đảm này hay không, nhìn người té xỉu đầy đất, hắn liền biết năng lực của Quảng Linh Linh cùng khả năng lớn gan làm bậy của nàng.

"Vậy thì ngoan một chút, mang tôi đi tìm người." Quảng Linh Linh rất là hài lòng đứng dậy.
Cố Tầm Tuyết chính đang kiểm tra đường đi cổ trùng lưu lại, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Mỹ Linh, sau khi nối thông Trần Mỹ Linh vội vàng hỏi: "Tiểu Quảng bây giờ tình huống thế nào rồi? Nàng có liên lạc với xô không?"

Cố Tầm Tuyết hơi chần chờ, sau đó nói: "Ừ, vừa rồi còn liên lạc qua. Yên tâm, rất tốt. Tôi bây giờ rất gấp, cúp trước, bái bai."

"Này..."

Trần Mỹ Linh nhìn điện thoại bị cắt đứt, vô lực ném di động lên giường, từ từ nằm xuống, tuy rằng Cố Tầm Tuyết nói như vậy, nhưng nàng vẫn không yên lòng Quảng Linh Linh.

Bây giờ hoàn toàn mất liên lạc với Quảng Linh Linh, nàng không biết rốt cuộc nên làm cái gì. Phiền não nện một cái lên gối Quảng Linh Linh từng ngủ, rất là phẫn nộ nghĩ, chờ tên kia trở lại rồi, nhất định tìm sợi dây trói nàng lại, luôn luôn trói đặt bên cạnh mình.

Cố Tầm Tuyết bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động, nàng không biết có nên nói dối Trần Mỹ Linh hay không, nhưng trước mắt Quảng Linh Linh rốt cuộc tình huống thế nào nàng cũng không biết, không thể kết luận bừa để cho Trần Mỹ Linh lo lắng, ngược lại không bằng xạo một hồi, để cho Trần Mỹ Linh không lại lo âu Quảng Linh Linh nữa.

Cố Tầm Tuyết vội vàng cầm lên trang bị đã chuẩn bị xong xuôi, đang chuẩn bị tìm cớ rời khỏi Cổ Võ, đột nhiên có đệ tử đẩy cửa ra, nói với Cố Tầm Tuyết: "Trưởng lão, tộc trưởng mời ngài qua một chuyến."

Cố Tầm Tuyết nhìn đồng môn thường ngày rất quen thuộc, hôm nay cung cung kính kính kêu bản thân một tiếng trưởng lão, nội tâm lướt qua tia cười khổ, Cổ Võ hiện tại chịu đựng cho đến khi hết khổ kỳ thực cũng không dễ dàng a. Nhóm sư đệ hơn bảy mươi tuổi, ở chỗ này có cả một bầy.

"Biết là chuyện gì không?" Cố Tầm Tuyết rất gấp, sợ còn tiếp tục dây dưa, Quảng Linh Linh ở bên trong tổ chức nghiên cứu sẽ gặp nguy hiểm, tuy rằng tên kia ngày thường xem ra rất tự đại, tựa hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào có thể uy hiếp được.

Đệ tử lắc đầu: "Không biết, có điều tộc trưởng rất nghiêm túc. Bảo ngài mau đi qua."

Cố Tầm Tuyết gật đầu, lo lắng nói: "Nói với tộc trưởng, tôi có việc gấp phải rời đi một chuyến."

Cố Tầm Tuyết vừa nói vừa vọt qua bên cạnh đệ tử kia rời khỏi, nhưng mà lúc này cửa đột nhiên bị người đẩy ra, vài khuôn mặt quen thuộc đứng ở ngoài cửa, đám người kia trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, nhìn Cố Tầm Tuyết nói: "Chúng tôi đặc biệt ngồi máy bay tới, muốn tỷ thí với cô. Tộc trưởng Cổ Võ đều đã tiếp nhận thư khiêu chiến, cô làm sao có thể đi đây?"

"Tránh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí." Cố Tầm Tuyết nhìn đám người này, có chút không hiểu tại sao bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây.

Đã ước định so tài tỷ võ vào đầu tháng sau, hiện tại thời gian còn sớm, cho dù đám người này muốn cùng nàng thi đấu, cũng hoàn toàn không cần tới trước thời hạn một tháng.

Trong đầu thoáng qua một đạo linh quang, Cố Tầm Tuyết tựa hồ tìm được chân tướng rồi.

Giờ phút này liền không trì hoãn nữa, không nói hai lời bắt đầu động quyền cước.

Đám người kia ban đầu bị nàng nhanh chóng tấn công nhiễu loạn trận cước, rất nhanh khôi phục lại, hai phe bắt đầu hỗn chiến.

Tiểu đệ tử vừa thấy trận thế này liền bị giật mình, muốn đi ra ngoài tìm người giúp đỡ, nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa liền bị đẩy vào tràng đánh nhau không phân thân ra được.
...

Quảng Linh Linh đi theo Diệp Hoành Vũ vào trong địa lao.

Cô nhìn những người, hoặc động vật bị nhốt trong nhà ngục này.

Nơi này nam nhân nữ nhân đều có, bọn họ chỉ mặc trên người quần áo màu trắng cùng kiểu, đại khái là để tiện cho người tổ chức nghiên cứu làm nghiên cứu.

Còn có một ít động vật, có loài rất quen thuộc trong trí nhớ cô, nhưng mà đời sau lại tuyệt chủng, còn có một ít sinh vật cô chưa từng thấy qua, trong trí nhớ nguyên thân cũng chưa từng xuất hiện, những thứ kia khả năng chính là thứ mà người hậu thế xưng là quái vật biến dị.

Cô không có dư thừa lòng trắc ẩn đi đồng tình những thứ này, chỉ nghĩ nhanh một chút tìm được ca ca của Cố Tầm Tuyết.

Diệp Hoành Vũ dẫn cô tới bên ngoài một căn mật thất, chỉ bên trong nói: "Cố Khiếu Quân ở nơi này, bất quá hắn hiện tại thân thể cực kỳ yếu ớt, không có dinh dưỡng nơi này cung cấp, tình huống hắn rất không lạc quan."

"Mang hắn ra." Quảng Linh Linh cũng sẽ không ngu xuẩn để bản thân đi vào tìm người, đẩy Diệp Hoành Vũ một cái, nói với hắn: "Nhanh lên một chút đi."

Diệp Hoành Vũ cũng không ngại Quảng Linh Linh thô lỗ đối đãi hắn, mở cửa mật thất, bên trong có một vị thanh niên nằm hết sức suy yếu, dung mạo xem ra đúng là có mấy phần giống Cố Tầm Tuyết.

"Kỳ thực chúng tôi rất ít tiến hành nghiên cứu hắn. Bởi vì trừ mấy ngày mới được mang đến từng biến đổi dung mạo ra, hắn cũng không khác gì người bình thường. Hơn nữa sau đó cũng không xuất hiện loại trạng thái đó nữa." Diệp Hoành Vũ giải thích: "Nhưng mà tổ chức nghiên cứu đối ngoại tuyên bố hắn đã chết, cho nên không thể thả hắn rời khỏi, chỉ đành một mực nuôi ở chỗ này."

Quảng Linh Linh như có điều suy nghĩ gật đầu, có thể hiểu được ý tưởng bỏ xe giữ tướng này của tổ chức nghiên cứu, nuôi một phế nhân không sao, nhưng nếu bởi vì phế nhân này mà bại lộ tội ác bên trong, đó mới là vì nhỏ mất lớn.

"Mang hắn ra ngoài." Quảng Linh Linh hướng Diệp Hoành Vũ nói.

Diệp Hoành Vũ còn nghĩ nói thêm gì, nhưng mà bại lộ tội ác của tổ chức nghiên cứu, so với không giữ được tính mệnh Từ Hạo, hắn đương nhiên là lựa chọn cái trước.

Sau khi đi vào, mang Cố Khiếu Quân ra ngoài.

Quảng Linh Linh nhìn thanh niên hôn mê, khẽ cau mày: "Cõng hắn, ra ngoài chờ."

Nam nhân áo đen vội vàng ném cây gậy trong tay, tiến lên cõng Cố Khiếu Quân.

Diệp Hoành Vũ vừa rồi chịu một trận đánh nặng nề, giờ phút này thân thể cũng chỉ miễn cưỡng có thể hoạt động mà thôi, hắn thật không có sức cõng Cố Khiếu Quân rời khỏi.

Rời khỏi mật thất của tổ nghiên cứu, nơi này không ít người la hét cầu Quảng Linh Linh cùng mang bọn họ ra ngoài.

Quảng Linh Linh nghĩ một chút mở ra mấy nhà tù động vật, Diệp Hoành Vũ thấy Quảng Linh Linh còn định mở cửa, hắn vội vàng ngăn cản: "Mau dừng tay, trên người những động vật này có không ít vi khuẩn bệnh tật, tùy tiện thả ra ngoài sẽ tạo thành nguy hiểm tính mạng với những người khác."

Quảng Linh Linh nhìn mấy con dã thú lớn chạy ra ngoài, cô nghĩ một chút liền thu tay lại.

Mấy người đi tới phòng thí nghiệm của tổ nghiên cứu, nam nhân áo đen thả Cố Khiếu Quân lên một địa phương bằng phẳng, sau đó nôn nóng ở bên trong đi tới đi lui, vừa đi vừa nói: "Chuyện gì xảy ra, tại sao còn chưa xong?!"

Giấy chứng nhận của Từ Hạo và Diệp Hoành Vũ chỉ có thể để cho một mình bọn hắn ra vào, cho nên loại bỏ biện pháp Diệp Hoành Vũ mang bọn họ cùng nhau rời đi, bất quá Quảng Linh Linh nhìn Từ Hạo lại động tâm tư.

"Diệp tiên sinh, làm phiền ngài ra ngoài sửa lại cấm chế." Quảng Linh Linh đi tới bên cạnh Từ Hạo, đem dao nhỏ ở trên mặt Từ Hạo quẹt một chút, chỉ trầy da chảy chút máu, lại không có gì đáng ngại.

Nhưng mà miệng vết thương nhỏ như vậy, Diệp Hoành Vũ nhìn thấy trong lòng lại đau xót không thôi.

"Cô đừng xung động, nếu cô còn dám động hắn, tôi bảo đảm ai cũng không ra lọt." Diệp Hoành Vũ phẫn nộ nói với Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cũng không thèm để ý nhìn hắn, nhướn mi nói: "Vậy sao, vậy tôi phải chiếu cố hắn kỹ lưỡng mới được."

Quảng Linh Linh lấy ra cổ trùng, thả vào trên người Từ Hạo, rất nhanh cổ trùng giống như tìm được thức ăn thập phần ngon miệng, từ đầu vai Từ Hạo từ từ leo đến cần cổ hắn, tựa như nhện con, cứ như vậy nhanh chóng chui vào trong thịt hắn.

Diệp Hoành Vũ căng thẳng nhìn Quảng Linh Linh, không dám tin hỏi: "Cô làm cái gì?"

Quảng Linh Linh ném dao nhỏ trong tay: "Đừng sợ, chỉ ở trong thân thể hắn thả một con vật đáng yêu. Chỉ cần có thể an toàn ra ngoài, chuyện này coi như chưa bao giờ phát sinh."

Diệp Hoành Vũ lắc đầu liên tục, tựa hồ hoàn toàn không tin lời Quảng Linh Linh, mà bây giờ Từ Hạo và hắn đều đang trong tay Quảng Linh Linh, hắn hiển nhiên không dám lộn xộn.

"Chớ tin nàng! Khởi động cơ quan, để cho chúng ta chết chung ở chỗ này!" Từ Hạo lạc giọng hướng Diệp Hoành Vũ kêu.

Diệp Hoành Vũ nghe được, lại bắt đầu do dự, hắn biết rõ Từ Hạo không chịu sống tạm như vậy, nhưng hắn cũng không làm được việc tự tay khởi động cơ quan, chôn vùi sinh mệnh Từ Hạo.

"Xin lỗi! Lần này, tôi không thể nghe anh ra lệnh." Diệp Hoành Vũ đỏ hốc mắt nói ra những lời này, sau đó liền lui ra ngoài.

Từ Hạo nhìn Diệp Hoành Vũ rời khỏi, bộ dáng căm hận của hắn khiến Quảng Linh Linh vô cùng vui vẻ.

Từ Hạo không nghĩ cứ như vậy bỏ qua Quảng Linh Linh, ngay khi hắn dự định cắn lưỡi tự vận, Quảng Linh Linh đột nhiên giơ tay lên tháo quai hàm hắn.

"Muốn chết rất dễ dàng, chờ chuyện của tôi giải quyết xong, tự anh tìm bãi đất trống yên lặng giải quyết đi." Quảng Linh Linh khẽ cười.

Sau khi Diệp Hoành Vũ rời khỏi, Quảng Linh Linh liền lại lâm vào nhàm chán, không biết lúc này Trần Mỹ Linh có lo lắng cho cô hay không.

...

Giờ phút này Trần Mỹ Linh đích xác có lo lắng Quảng Linh Linh, bất quá nàng chân chính lo lắng lại là tiếp theo nên nói như thế nào nên làm cái gì, dẫu sao chị dâu tương lai thật sự đã bị đại ca mang về.

Trên mặt Trần Mỹ Linh biểu tình không thay đổi, bộ dáng lạnh lùng, Phùng Thiên Linh ngồi đối diện nàng bất giác khẩn trương.

"Cô, cô thật..."

Phùng Thiên Linh không dám tin nhìn Trần Mỹ Linh, trước nay chưa từng nghĩ nam nhân mình gả là tổng tài Trần thị tập đoàn Trần Tuấn Phong, lại không dám tin nàng có một ngày có thể ở cạnh Trần Mỹ Linh thường xuyên xuất hiện trong ti vi gần đến như vậy.

"Xin chào, chị dâu, đừng căng thẳng." Sắc mặt Trần Mỹ Linh hòa hoãn một chút, không phải nàng cố ý mặt lạnh hù dọa đối phương, mà là đối với người xa lạ lần đầu gặp mặt, vốn có chứng sợ xã giao nàng rất khó thanh tĩnh được.

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Trần Tuấn Phong lựa chọn cho nàng hình tượng cao lãnh, ít nhất người ngoài sẽ không cảm thấy nàng lúc lạnh lúc nóng.

Phùng Thiên Linh cũng có thể cảm nhận được Trần Mỹ Linh tận lực nhu hòa, nàng từ từ che giấu căng thẳng, trong nhà cũng không chỉ có hai người bọn họ, Trần đại tổng tài vẫn còn trong phòng bếp bận rộn làm việc.

Hơn nữa hôm nay Hứa Tụ và Lý Điềm cũng tới, Quảng Linh Linh không tìm được, Hứa Tụ hối tiếc ban đầu tại sao mình không lưu lại ở cạnh Quảng Linh Linh, nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Quảng Linh Linh đã phát sinh ngoài ý muốn, Cổ Võ bên kia còn không có tin tức xác thực, nhưng mà thông qua Mạnh Tiểu Manh hỏi Cố Tầm Tuyết, phát hiện Quảng Linh Linh là thật sự xảy ra chuyện. Trước mắt ở vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, về sau có thể tỉnh lại hay không, có thể tiếp tục quay phim hay không, vẫn là một ẩn số.

Lý Điềm cũng cảm thấy rất đáng tiếc cho Quảng Linh Linh, bất quá bên cạnh đồng tình tiếc than Quảng Linh Linh, nàng còn phải phân tâm an ủi Hứa Tụ, cho nên kỳ thực nàng nhìn có vẻ càng tiều tụy hơn Hứa Tụ.

Giờ phút này hai người chính đang nghỉ ngơi ở phòng ngủ dành cho khách, dẫu sao các nàng vì Quảng Linh Linh không ngủ không nghỉ bận sống bận chết cho tới bây giờ.

Trần Tuấn Phong ở phòng bếp suy nghĩ nguyên liệu nấu ăn, vừa làm thức ăn vừa vểnh tai nghe hai nữ nhân trong đại sảnh nói chuyện phiếm.

Trần Mỹ Linh từ từ buông xuống phòng bị, nói với Phùng Thiên Linh chuyện lý thú hồi bé của lão ca nhà mình, chọc cho Phùng Thiên Linh cười liên tục.

"Vậy, vậy... ca ca cô khi đó, chân..." Phùng Thiên Linh cuối cùng không nhịn được hỏi lên chuyện mình tò mò.

Tổng tài đại tập đoàn đang êm đẹp, sao lại sẽ lên mạng coi mắt phát thiếp coi mắt? Còn giả trang người què cùng bản thân kết hôn, điều này khó tránh khỏi quá làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trần Mỹ Linh cũng không biết nên giải thích thế nào, cũng không thể nói với nàng, chân của ca tôi là bị vợ tôi đánh, nhưng mà bị thương không nặng, cho nên hắn tự khôi phục rồi.

"Ngày đó, ngày đó ca ca biết mình sắp kết hôn, quá mức cao hứng, lúc ra cửa hắn không cẩn thận té lộn mèo một cái. Ngã bị thương đầu gối, hiện tại trôi qua lâu như vậy, chân hắn từ từ khôi phục lành rồi."

Phùng Thiên Linh như có điều suy nghĩ gật đầu, rất là kinh ngạc nói: "Tôi không nghĩ tới, hắn sẽ cao hứng như vậy. Tôi vẫn nghĩ hắn là bởi vì đồng tình tôi, cho nên mới..."

"Làm gì có, ca ta thích chị rất lâu rồi. Chỉ là chị không biết mà thôi." Trần Mỹ Linh cười khẽ: "Năm ngoái chị có phải từng đi phía nam du ngoạn, còn nhớ ngày đó ở trên đường gặp phải một tên cướp sao? Lúc ấy có người bị giật túi, nhiều người như vậy, chỉ có một mình chị chạy ra ngoài cản lại tên cướp kia, giúp bà cụ cầm túi về."

Trần Mỹ Linh vừa nói vừa uống nước, Phùng Thiên Linh rất là khiếp sợ nhìn Trần Mỹ Linh: "Lúc ấy cô cũng ở đó?"

"Em không có ở đó, ca ca đi gặp bằng hữu, vừa vặn đi ngang qua nơi đó. Bất quá khi đó anh ấy ở lầu hai nhà hàng phụ cận, cho nên chị không thấy anh ấy rất bình thường." Trần Mỹ Linh ung dung nhàn nhã nói xong.

Trần Tuấn Phong ở phòng bếp suýt nữa phun ra một ngụm máu bầm, bên trong kịch bản có ghi đoạn này sao?

Em gái quay phim lâu, bây giờ tùy thời tùy lúc đều có thể cho bản thân thêm màn diễn. Loại cảnh tượng vừa gặp đã yêu, gặp lại cảm mến này, nghe sao mà chua chát như vậy?!

"Đều là chuyện năm ngoái, không ngờ các người còn nhớ rõ như vậy." Phùng Thiên Linh có phần xấu hổ cúi đầu xuống.

Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Tính em rất hay quên, mỗi ngày phải thuộc rất nhiều kịch bản, ghi nhớ nhiều lời kịch như vậy, cho nên em nhớ rất mơ hồ. Bất quá ca ca ngày ngày đem chuyện này treo ở khóe miệng nói, em muốn nhớ không rõ cũng khó a."

Phùng Thiên Linh đối với Trần Tuấn Phong hảo cảm sâu hơn, không ngờ bọn họ trước kia đã gặp. Mà Trần Tuấn Phong lại vẫn thường xuyên đề cập nàng, trên mặt Phùng Thiên Linh tức thì nhuộm đỏ ửng.

Trần Tuấn Phong: "... Ha hả, em gái vui vẻ là được rồi." Hắn không có vấn đề, dù sao chuyện này cũng không phải giả.

Kỳ thực hắn và Phùng Thiên Linh khi đó đích xác có duyên gặp qua một lần, có điều ngay lúc ấy cũng không để ý, chút thời gian trước điều tra Phùng Thiên Linh, ở trong tài liệu thấy một màn này, mới lại lần nữa nhớ ra cô gái hổ báo lúc ấy chính là vợ hiện tại của hắn.

Mà Trần Mỹ Linh thì bắt đầu thiết kế cho bọn họ một câu chuyện thầm mến lãng mạn ấm áp, còn Trần Tuấn Phong chính là tổng tài khổ tình thầm mến tiểu cô nương suốt một năm.

Những chuyện này cũng chỉ có hai anh em bọn họ biết, hiện tại ở chỗ Phùng Thiên Linh, cứ dựa theo câu chuyện này mà tới đi.

Tuy rằng hắn cũng không có vừa gặp đã mến, nhưng lúc đó đích xác rất kính nể cô gái đó.

Trần Tuấn Phong tiếp tục nấu cơm, bên ngoài Phùng Thiên Linh và Trần Mỹ Linh không biết hàn huyên cái gì, hai người đều bộ dáng rất vui vẻ.

"Xong chưa, tôi đói quá a." Lý Điềm lau một phen nước mắt chua cay, thời điểm nhìn đến Phùng Thiên Linh, nàng hô: "Chào phu nhân a."

Phùng Thiên Linh đỏ mặt không biết nên làm sao đáp lại, dẫu sao những người này ngày thường đều chỉ có thể thấy trên mạng trên ti vi, hiện tại đột nhiên đứng trước mặt nàng, còn biểu hiện bộ dáng rất thân thiện, nói không hồi hộp là không thể nào.

Phùng Thiên Linh hướng về phía Lý Điềm cười một tiếng, Lý Điềm lại cùng nàng trò chuyện đôi câu, sau đó chui vào phòng bếp, dựa ở cạnh cửa hỏi Trần Tuấn Phong: "Lão bản, lúc nào mở cơm a? Con tôi cũng sắp đói đến không còn rồi."

"A, con sắp mất à. Đi lên tìm Hứa Tụ đòi thêm một đứa." Trần Tuấn Phong trực tiếp đâm thọt lại, hiện tại hắn cũng là người có bà xã, không còn là độc thân cẩu, bày tỏ không ăn thức ăn chó nữa.

Phùng Thiên Linh nhìn Lý Điềm bên ngoài cửa phòng bếp, yên lặng nghe Lý Điềm cùng Trần Tuấn Phong nói chuyện phiếm.

Ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, Trần Mỹ Linh chú ý tới, hướng Lý Điềm hô: "Lý Điềm, tới ăn chút trái cây lót dạ."

Lý Điềm thở dài: "Aiz, Tiểu Quảng không có ở đây. Một mình tôi ăn trái cây đều không thấy thèm. Không ai giành ăn với tôi."

Lời của Lý Điềm trong nháy mắt gợi lên tâm sự của Trần Mỹ Linh, rất nhanh Trần Mỹ Linh liền trầm mặc xuống.

Bên trong phòng bếp Trần Tuấn Phong nổi xung với Lý Điềm, hắn xách dao phay đi ra, nhìn Lý Điềm: "Tôi để cho quản gia mang Vượng Tài vào tranh cướp với cô thế nào?"

Hắn thật vất vả dỗ được em gái bảo bối rồi, thậm chí đem cả vợ mới cưới lừa về nhà bồi em gái, hiện tại thì hay rồi, bị Lý Điềm thả dăm ba câu liền lay động tâm tình.

"Này, đừng đừng." Lý Điềm sợ phát rét Vượng Tài mà ông quản gia nuôi, đó là một con ngao Tây Tạng so với nàng còn cường tráng hơn, vừa nghĩ tới đã run run, tranh ăn với nó, vẫn là thôi đi. Nàng không có M như vậy.

Trần Tuấn Phong cười một tiếng, xách dao đi về phòng bếp.

Trải qua một trận nháo ồn ào như vậy, Trần Mỹ Linh cũng không lại trầm thấp tâm tình nữa, lộ ra ý cười tiếp tục cùng Phùng Thiên Linh nói chuyện phiếm.

Lý Điềm ôm trái cây ngồi xếp bằng ở bên cạnh hai người yên lặng ăn.

Phùng Thiên Linh tò mò hỏi: "Vậy... Tiểu Quảng mà các người nói, là Quảng Linh Linh sao?"

"Vâng, đúng vậy." Trần Mỹ Linh mặc dù biết đối phương phải cùng Cố Tầm Tuyết đi hợp tác làm việc, cũng biết thực lực đối phương rất mạnh, nhưng chính là không yên lòng, tim nàng cả ngày đều thấp thỏm trong cổ họng, tâm tình khẩn trương tùy thời tùy chỗ đều có thể phát ra ngoài.

Phùng Thiên Linh gật đầu: "Nàng nhất định sẽ tốt." Kỳ thực nàng cũng là fan nhỏ của Quảng giáo chủ, nhưng mà vài ngày trước trong nhà phát sinh quá nhiều chuyện, nàng không có quá nhiều tinh lực đi chú ý thần tượng.

"Ừ." Trần Mỹ Linh gật đầu, nàng cũng tin tưởng tên kia rất nhanh sẽ trở lại.

Phùng Thiên Linh không nói thêm gì nữa, cùng Lý Điềm xem ti vi.

"Gần đây không có phim gì hay mà nhìn, phim của mấy người quen chị đều đã xem qua. Hứa Như lần này có phải nghỉ phép rồi? Nghe nói nàng quay phim bị thương, bất quá không có tin tức cụ thể, chị cũng chưa liên lạc, không rõ lắm. Chờ một hồi tìm Tiểu Manh hỏi một chút." Lý Điềm tự mình lải nhải, những ngày qua vẫn bận chuyện Quảng Linh Linh, đúng là quên chú ý những người khác.

Lý Điềm vừa nói vừa tiện tay tìm mấy bộ phim chiếu mạng, Trần Mỹ Linh đột nhiên hô ngừng: "Cái kia, cái kia không tệ."

"Hả? Cái này... đều là người mới a." Lý Điềm nhìn kỹ thành viên đoàn phim, từ đạo diễn cho tới kẻ chạy cờ đều là người mới.

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Em ở đoàn phim có xem qua một chút, rất thú vị, bây giờ tiếp tục xem một chút đi."

Nghe Trần Mỹ Linh nói như vậy, Lý Điềm liền nhấn mở.

Bởi vì nàng biết quan hệ của Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh, cho nên đối với Trần Mỹ Linh giờ phút này, có thể theo tâm ý của nàng thì tất nhiên sẽ theo, nếu không ngày thường gặp loại phim chiếu mạng này, vì để tránh ảnh hưởng Trần Mỹ Linh, nàng sẽ ngăn cản đối phương nghiên cứu.

Nhưng mà, Phùng Thiên Linh nghe các nàng đối thoại, gò má ửng đỏ, kỳ thực bộ phim này là nàng viết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro